Ngôn Tình Trung Thu Và Anh - Bắc Đình

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bắc Đình, 30 Tháng chín 2020.

  1. Bắc Đình

    Bài viết:
    5
    [​IMG]

    Trung Thu Và Anh

    Thể loại: Truyện ngắn, Ngôn Tình​

    Lại một mùa Trung thu nữa đến, cô ngồi trước máy tính, ngắm nhìn cảnh đèn xe hối hả ngoài đường, trong lòng lại là một niềm hân hoan nhỏ bé.

    Cô đến thành phố này làm việc đã gần ba năm, trong ba năm này, từ khổ cực đến sung sướng, một lời cô cũng không nói với gia đình, chỉ sợ ba mẹ lo lắng, cũng may, nơi xa lạ này, còn có một người đàn ông quan tâm chăm sóc cô, cưng chiều cô vô hạn.

    Điện thoại trên bàn reo lên, cô rời tay khỏi bàn phím máy tính, nhấc máy.

    "Alo? Mẹ."

    Bên kia vang lên một giọng nói của người phụ nữ trung niên, dịu dàng:

    "Tiểu Mộc Nhi, Trung thu này con có về không?"

    Mộc Nhi nhìn những ánh đèn lấp lánh ngoài kia, nhỏ giọng.

    "Mẹ, con xin lỗi."

    Mẹ cô bên kia thở dài, tất nhiên nghe hiểu lời cô, giọng nói cũng mang nặng vẻ thất vọng cùng nặng nề.

    "Vậy được rồi, con ở trên đó phải cẩn thận đấy, không cần gởi tiền về, cứ chăm lo tốt cho bản thân đi."

    Cô làm sao không nghe ra được nỗi thất vọng của bà, cánh môi hơi cong lên, nhẹ giọng.

    "Mẹ, con biết rồi, mẹ ở quê cũng phải giữ gìn sức khỏe, cũng không cần lo cho con. Con còn chút việc nên tắt máy trước đây."

    Mẹ cô bên kia đỏ ửng mắt mũi, giọng cũng nghẹn ngào.

    "Ừ ừ, có việc thì đi đi."

    Đặt máy xuống bàn, cô thu dọn đồ đạc, đúng lúc vang lên âm báo tin nhắn.

    "Anh đến rồi đây, chuẩn bị đi, anh lên đón em."

    Đáy lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, lại rót thêm mật ngọt.

    Chẳng mấy chốc, trước cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

    Khuôn mặt điển trai, góc cạnh, thân thể cao lớn rắn rỏi đầy sức mạnh, cô tiến tới, mỉm cười.

    "Đi thôi, chúng ta đi mua ít lồng đèn và bánh trước rồi về."

    Hắn để mặc cô kéo đi, giọng nói trầm ấm khẽ vang lên.

    "Em dẫn anh về thật đấy à?"

    Cô quay lại, cười nói:

    "Không lẽ giả à? Hay là anh không muốn?"

    Hắn khẽ cười, ôm lấy cô, in lên môi cô một nụ hôn:

    "Sao lại không muốn chứ? Em là người ma anh muốn lấy làm vợ, cả kiếp này lẫn kiếp sau."

    "Kiếp này thì có thể, nhưng mà kiếp sau anh có chắc mình sẽ tìm được em không?"

    "Em là của anh, đương nhiên là tìm được."

    * * *

    "Nó không về được sao?"

    Mẹ cô lắc đầu, "Con gái lớn rồi, phải tự lập nghiệp, sau này mới không phải cực khổ."

    Ba cô thở dài, chiếc TV phát ra từng âm thanh quen thuộc của Tết Trung thu, khuôn mặt trung niên đượm vẻ mệt mỏi.

    "Mới ngày nào nó còn ngồi ở đây xếp lồng đèn, vậy mà bây giờ đi làm xa nhà rồi."

    Trước mắt ông như hiện lên hình ảnh cô nhóc nhỏ ngồi trên sàn, giọng nói non nớt đầy thích thú.

    Đôi mắt ông đỏ lên.

    "Đừng não nề như vậy, con gái ông có cuộc sống tốt, có việc làm tốt, ông phải vui cho nó chứ."

    Ba cô gật đầu, "Ừ ừ, phải vui."

    "Ông ngồi đi, để tôi vào xem thức ăn thế nào."

    Thoi gian trôi qua, căn nhà thiêu đi tiếng cười, hai người ngồi ăn nhưng không khí rất trầm lặng.

    Một cái Trung thu đi qua, nhưng con gái lại chẳng về được.

    Ba cô đang định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ, hai người sững người sau đó buông đũa chạy ra ngoài sân.

    Trong sân, một chiếc xe ô tô đen huyền đỗ lại, đèn tắt, cửa xe bật ra, một đôi chân thon dài bước ra, sau đó là một người đàn ông cao lớn.

    Hai ông bà sững người, thầm nghĩ, nhà mình đâu quen ai như vậy?

    Nhưng còn chưa kịp hỏi thì thấy người đàn ông đó vòng qua đầu xe, mở ghế phó lái.

    Một lần nữa, người bước xuống lại khiến hai ông bà sững sờ.

    Cô gái mỉm cười, "Mẹ, ba."

    Hai người nghe thấy âm thanh mềm dịu đó, hai mắt nóng lên, rưng rưng nhìn cô, sau đó chạy tới ôm chầm lấy cô.

    "Cái con bé này, về sao không nói? Còn ở trong điện thoại lừa mẹ."

    Giọng nói bà nghẹn ngào, hai mắt đâm lệ. Ba cô đứng bên cạnh cũng đỏ mắt, cười hiền hậu.

    "Con muốn cho hai người bất ngờ."

    "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."

    Mẹ buông cô ra, nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh con gái mình, dò hỏi:

    "Tiểu Mộc Nhi, đây là?"

    Cô mỉm cười, kéo tay hắn, nói:

    "Mẹ, ba, lần này về con muốn thông báo một việc. Giới thiệu với hai người, đây là bạn trai của con, tên là Tiêu Bạch."

    * * *

    Trên bàn, Tiêu Bạch đối diện với với ba mẹ vợ. Ngoài mặt như không có gì, bình thản trầm tinh nhưng đáy lòng lại hơi run rẩy.

    Đồ ăn bị lùa sang một bên, trên bàn đầy bánh Trung thu và hoa quả, lồng đèn.

    Mẹ cô nhìn hắn, càng nhìn càng ưng, càng nhìn càng hài lòng, dịu giọng:

    "Cháu là bạn trai của Tiểu Mộc Nhi?"

    Tiêu Bạch gật đầu, "Vâng ạ."

    Mẹ cô cười nói:

    "Nhà cửa đơn sơ, đồ ăn cũng không đặc sắc gì, để dì đi vào chuẩn bị thêm một chút, cháu và ba nó cứ nói chuyện."

    Ba Mộc ngồi đối diện hắn, hỏi:

    "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

    "Gần một năm rồi ạ."

    Ông quay sang lườm cô, cô cười trừ.

    "Hai đứa muốn kết hôn?"

    "Vâng." Hắn nghiêm túc gật đầu.

    Ba Mộc nhìn Tiêu Bạch cũng rất ra dáng, dù nhà ông không giàu sang phú quý gì, nhưng chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã thương yêu cưng chiều. Bây giờ lại sắp gả đi, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng ông cũng không phá chuyện cưới hỏi, cũng không cản duyên của con gái mình, nếu hai đứa thật sự yêu nhau, thì người làm ba như ông cũng sẽ tán thành việc chung sống cả đời.

    Ông cũng không hỏi chuyện này nữa, gật đầu xem như đồng ý, hỏi cô:

    "Khi nào đi?"

    "Không biết nữa ạ." Có ông chủ ở đây, muốn đi khi nào cũng được.

    "Nếu đã về vậy thì ở lâu một chút, mọi người đều rất nhớ con."

    "Vâng."

    Đêm trước Trung thu, cả nhà quây quần bên nhau, ấm cúng vô cùng.

    Tối đó, cô dẫn Tiêu Bạch đi xung quanh xóm, coi như cho hắn tham quan cảnh quê nhà.

    Cửa nhà nào cũng gắn lồng đèn, lồng đèn rực rỡ, gió khẽ lùa qua, đung đưa nhẹ nhàng, ngọn nến cắm bê trong vì gió đưa mà lập lòe, nhưng vẫn kiên cương không tắt.

    "Đây đều là tự làm không đấy, anh ra ngoài mua sẽ không kiếm được những kiểu dáng như thế này đâu."

    "Lúc em còn nhỏ, ba vẫn thường làm cho em vào dịp Trung thu, lớn lên thì học được cách làm, tuy không đẹp lắm nhưng vẫn mang sắc thái riêng, khi về em sẽ làm cho anh một cái, chịu không?"

    Hắn chăm chú lắng nghe, nghe thấy cô hỏi thì gật đầu, bàn tay siết chặt tay cô.

    Con đường được trải xi-măng, rộng rãi, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của lũ trẻ, rộn ràng ấm áp, không giống như sự ồn ào tất bật ở thành phố.

    Tiêu Bạch cảm thấy cả tâm hồn đều được thả lỏng, thoải mái ôm cô vào lòng, gió thổi qua, hắn khẽ hỏi:

    "Lạnh không?"

    Cô cong mắt cười, "Lạnh."

    Hắn bật cười, cởi áo khoác mặc vào cho cô. Hắn cao lớn, áo vì thế mà cũng to vô cùng, khoác lên người cô cũng dài tới đùi, còn hai cánh tay đều bị che mất.

    "Thật thơm." Cô hít mũi, một mùi hương xộc vào.

    Hắn bũng nhẹ vào mũi cô, cúi người xuống.

    "Lên đi."

    Cô chớp mắt, sau đó vui vẻ leo lên tấm lưng rộng lớn.

    Cô nói, "Về thôi, về cắt bánh trung thu, em muốn ăn nhân đậu xanh."

    Hắn đứng dậy, nhất thời cô cảm thấy mình đang bay, vô cùng cao, Mộc Nhi hoảng hốt ôm lấy cổ hắn, cúi người cắn một cái lên vành tai Tiêu Bạch.

    Hắn bật cười, "Có nhân đậu xanh riêng cho em."

    "Hì hì."

    * * *

    Sáng hôm sau, Tiêu Bạch thức trước cô, làm tròn trách nhiệm của con rể tương lai, phụ mẹ chồng chuẩn bị đồ để cúng.

    Đây là truyền thống ở quê cô, đồ cúng có bánh trung thu, xôi, gà, cốm, bánh dẻo, thêm một mâm ngũ quả.

    Lúc Mộc Nhi dậy thì mẹ đã nấu xong, bên cạnh là Tiêu Bạch đang phụ giúp, khiến mẹ cô cứ cười mãi không thôi.

    Hắn thấy cô dậy thì mỉm cười, tiến tới xoa đầu cô:

    "Dậy rồi sao? Có đói không, anh làm cho em một ít thức ăn?"

    Mẹ cô nhìn hai người, trên mặt là vẻ hạnh phúc mãn nguyện.

    Cô hơi ngại, cúi đầu nhỏ giọng nói không cần.

    "Mẹ, có cần con giúp gì không?"

    Thấy cô lảng tránh, hắn cũng không trêu chọc cô nữa. Mẹ cô nói:

    "Xong cả rồi, chỉ còn dọn mâm ngũ quả thôi."

    Cô đi vào bếp, nói:

    "Để con."

    Cô đem trái cây đi rửa, sau đó mang ra phòng khách. Mẹ cô cười nói với Tiêu Bạch:

    "Con đi ra ngoài với nó đi, cứ để đấy cho bác."

    Tiêu Bạch cũng muốn ra với vợ, nên buông đồ xuống xin phép ra phòng khách.

    Trong phòng khách, Mộc Nhi đang ngồi xếp mâm trái cây, thấy hắn ra thì không nói gì.

    Tiêu Bạch cúi người, hôn một cái lên môi cô, sau đó nói:

    "Chào buổi sáng."

    Cô trừng mắt, sau đó nói:

    "Anh có từng xếp mâm ngũ quả không?"

    Hắn lắc đầu.

    Cô bật cười, sau đó vừa sắp vừa nói:

    "Mâm ngũ quả của Tết Trung thu cũng khá đơn giản, gồm có một nải chuối vàng, một quả hồng, một quả na, một quả bưởi, một quả lựu, hồng tượng trưng cho hy vọng, na tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở, bưởi tượng trung cho những điều tốt lành, lựu tượng trưng cho sự may mắn."

    Tiêu Bạch nghe cô nói, sau đó mới cảm thấy thật xa lạ. Hắn chưa từng nghe những thứ như vậy.

    Ba cô bên ngoài đi vào, thấy hai người ngồi chung thì hơi bĩu môi. Trên tay ông cầm một cái lồng đèn, tinh xảo vô cùng.

    "Ba làm đấy à?"

    Ông lườm cô, hậm hực:

    "Không phải, ba đi mua đấy."

    Mộc Nhi thấy ông giận thì cười hì, vuốt lông:

    "Tay nghề ba tốt đấy chứ."

    "Nói lời thừa thải." Ông nhìn cô.

    Tiêu Bạch nhìn chiếc lồng đèn được đặt cẩn thận trên bàn, sau đó nhìn cô, Mộc Nhi đương nhiên biết anh tò mò, nhưng không nói ra, giải thích: "Tết Trung thu, đương nhiên phải có bánh trung thu và lồng đèn chứ. Lồng đèn lát nữa sẽ treo lên trên bàn thờ."

    Hắn gật đầu, những chuyện này đều là lần đầu tiên Tiêu Bạch nghe thấy, có lẽ chỉ có ở thôn quê mới còn giữ những thứ này, thành phố xa hoa đã dần mai một dần.

    Mẹ cô trong bếp nói vọng ra, "Ông nó ơi, dọn thức ăn ra đây này."

    Ba bưng thức ăn ra, đặt lên bàn, sau khi bưng xong thì mâm ngũ quả cũng đã hoàn thành. Mộc Nhi nhìn mâm trái cây, sau đó gật đầu hài lòng, Tiêu Bạch cũng mang vẻ mặt thưởng thức.

    * * *

    Ba mẹ cô thì loay hoay việc bái lạy tổ tiên, còn cô và Tiêu Bạch thì đem lồng đèn mua hôm qua ra, treo khắp nhà.

    Hai người mua rất nhiều, vậy nên xung quanh đều là lồng đèn đầy màu sắc và dáng vẻ, răt có không khí của Trung thu.

    "Mộc Nhi về đấy à?"

    Ngoài ngõ có tiếng hỏi thăm, cô nhìn ra, là bác ba nhà bên.

    "Cháu chàu bác." Cô mỉm cười, Tiêu Bạch bên cạnh cũng khẽ gật đầu, một bộ lạnh lùng thường ngày.

    "Ừ. Đây là?"

    Cô giới thiệu, "Đây là bạn trai của cháu."

    Bác ba bất ngờ, sau đó cười nói:

    "Xem ra cả xóm sắp có chuyện mừng rồi. Chàng trai đẹp đấy, hai đứa rất đẹp đôi."

    Câu này làm Tiêu Bạch sướng rơn, hắn hơi cười, trầm giọng đáp, "Cảm ơn bác."

    Cô làm sao không biết tâm tư của hắn, nhìn hắn ngại ngùng.

    "Hai đứa cứ làm tiếp đi, bác vào tìm ba mẹ cháu."

    "Vâng ạ."

    * * *

    Tối đến, cả nhà tụ tập với nhau, đèn sáng trưng ấm áp, bên ngoài còn có âm thanh của con nít nô đùa, ánh đèn lấp lánh ngoài đêm tối.

    "Này, ăn xong em dẫn anh đi xem diễu hành."

    Tiêu Bạch nghe nói thì cong môi, ngầm đồng ý. Hắn muốn xem thử, cuộc sống nơi làng quê này có gì khác biệt.

    Khoảng 8 giờ là đoàn diễu hành bắt đầu, Mộc Nhi tức tốc ăn cơm, lại ăn thêm nửa miếng bánh trung thu đậu xanh rồi chạy đi thay đồ.

    Ba mẹ cô nhìn cô hối hả thì bật cười, lắc đầu hết cách.

    "Lớn rồi mà cứ như con nít vậy, cháu chắc cũng hết cách với nó.."

    Tiêu Bạch nhìn bóng dáng khuất dần, cười khẽ, đây mắt như có sóng nước lăn tăn:

    "Không sao, cháu có thể chiều cô ấy cả đời."

    Hai ông bà nghe mà vui vẻ. Mặc dù chỉ mới qua hai ngày tiếp xúc, nhưng hai người có thể thấy rõ chúng nó thật sự yêu thương nhau, cũng thấy rõ sự dung túng của Tiêu Bạch dành cho con gái, sự hài lòng với người con rể càng ngày càng cao.

    Thời buổi bây giờ, kiếm được một người chồng tốt đã khó, lại được một chàng rể tài giỏi càng khó hơn.

    Tuy ông bà không hỏi đến sự nghiệp, nhưng nhìn từ khí chất đến dung mạo bên ngoài thì có lẽ sự nghiệp không tệ.

    Dù sao con gái hạnh phúc là được.

    Mộc Nhi mà nghe câu này chắc chắn sẽ phun nước. Nào chỉ là không tệ, là quá xuất sắc đó chứ.

    * * *

    Hai người rời nhà, cô nắm tay hắn, nói:

    "Năm nay là năm con chuột nhỉ? Diễu hành năm nào cũng có. Anh có từng thấy chưa?"

    Tiêu Bạch lắc đầu. Trung thu mọi năm, hắn chỉ ở công ty làm việc, không cảm nhận được cái náo nhiệt kia.

    Mộc Nhi thở dài, thế này cũng quá không có tuổi thơ rồi?

    "Đi, chúng ta đi sớm, chọn chỗ để xem."

    Địa điểm diễu hành là ở chợ, cách xóm cô không xa, nên có thể đi bộ. Dù nói sớm, nhưng ngoài đường đã có nhiều người đứng đợi.

    Có các cặp đôi yêu nhau, có gia đình dẫn con đi, có ông lão bà lão thích náo nhiệt, cũng có những người bạn hẹn nhau đi chơi..

    Mộc Nhi dắt Tiêu Bạch len lỏi trong đám người, còn hắn thì siết tay, kéo cô vào lòng, tránh cho cô va chạm với người khác.

    Khuôn mặt hai người khiến người khác chú ý, đặc biệt là Tiêu Bạch, trở thành điểm nhìn của các cô gái.

    Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy có chút.. ồn ào.

    Có thể là không quen nên không quá thoải mái.

    "A, đến rồi."

    Mọi người bị những chiếc xe gắn đầy đèn thu hút, ngay cả cô cũng dán mắt nhìn.

    Trên xe là một con chuột khổng lồ, đang nằm trên một tảng đá giả, tạo hình khéo léo vô cùng sống động.

    Tiếp theo là những chiếc xe nối tiếp nhau, ngoại trừ chuột còn có cá, chim, rắn, ngựa.. vô cùng đặc sắc.

    Tiêu Bạch nhất thời cũng ngẩn người.

    "Đẹp lắm đúng không?"

    Hắn gật đầu.

    Đúng là rất đẹp.

    Hai người nhìn đủ rồi, lui về phía sau, trước mắt chỉ còn thấp thoáng ánh đèn.

    "Anh biết không, bây giờ thay đổi rất nhiều. Trung thu ngày xưa, mọi người già trẻ lớn bé ai cũng quây quần bên nhau, lúc đó chưa như bây giờ, những người mới lớn cũng tham gia chơi đùa.."

    "Còn bây giờ, ai cũng cầm điện thoại, công nghệ phát triển, mọi người dường như cũng quên lãng quá khứ, đến ngày Trung thu, dù mang danh đi chơi Trung thu, nhưng đôi mắt cứ dán suốt vào màn hình, nhắn tin, lướt web, ít nói chuyện."

    "Anh biết không, lúc em còn nhỏ, lúc đó nhà còn chưa giàu có gì, nên đám trẻ trong xóm tụ tập với nhau cùng làm lồng đèn. Lon nước ngọt, lon bia gắn với nhau làm thành một cái lồng đèn lớn, bên dưới gắn bánh xe. Tối đó, cả đám đẩy xe đi khắp nơi, ồn ào vô cùng, nhưng cũng rất vui. Bây giờ không thể thấy những thứ đó nữa."

    Cô nói không sai, quá khứ đã bị lãng quên.

    Trung thu ngày xưa, nến sáng khắp sân nhà, mọi người già trẻ lớn nhỏ ngồi nói chuyện vui đùa, ăn bánh trung thu uống nước trà, thanh bình đến thế.

    Bây giờ, cũng rất sáng, nhưng không phải là nến mà là đèn điện, không còn ngồi trò chuyện mà là vừa ăn bánh trung thu vừa xem TV, dán mắt vào điện thoại máy tính. Bọn chúng mãi không biết rằng Trung thu cách đây chục năm khác thế nào, muốn lồng đèn thì ra chợ, không còn rủ nhau đi chặt tre, cùng nhau uốn từng cọng, cột từng mối nối.

    Tiêu Bạch nghe cô cảm thán cũng có thể tưởng tượng ra lúc đó thế nào. Nhìn vẻ mặt hoài niệm của cô, đột nhiên hắn chỉ hận không thể gặp cô sớm hơn, tham gia vào quá khứ của cô.

    Mộc Nhi đột nhiên quay sang cười nhìn hắn:

    "À, đúng rồi, còn có một cái khác nữa."

    Hắn khẽ nhướng mày.

    "Năm rồi, em đón Trung thu một mình, năm nay, còn có một người nữa."

    Tiêu Bạch khẽ cười, ôm eo cô, cúi xuống nhẹ giọng nói:

    "Từ nay về sau, anh sẽ đón Trung thu cùng em, cả đời."

    Giọng điệu khẳng định chắc nịch đó khiến lòng cô có một luồng mật ngọt chảy qua, lại vô cùng dịu nhẹ êm tai.

    "Ừm, sau này em có anh rồi."

    Trung thu năm nay, cô đón cùng người mình yêu, cất quá khứ vào sâu trong tim, cùng hắn hướng về tương lai, tương lai của hai người, bắt đầu từ ngày Trung thu năm 2020.

    Chúc cho những ai chưa tìm được yêu thương rồi sẽ tìm được nửa kia của mình, chúc cho những ai đang yêu sẽ càng yêu thương nhau hơn.

    Trung thu vui vẻ.

    Bắc Đình.

    Hết.​
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Uất Phong

    Bài viết:
    196
    Chào Bắc Đình!

    Mình thay mặt các thành viên trong BGK Event Trung Thu gửi đến bạn tổng hợp nhận xét của các BGK nhé. Quá trình chấm và nhận xét của từng người là riêng biệt nhưng lời nhận xét sẽ được tổng hợp lại để tránh trùng ý và bạn dễ theo dõi nhé.

    1. Ảnh bìa:

    Kích thước ảnh phù hợp, ảnh bìa bắt mắt, rõ nét, tổng thể hài hòa.

    2. Nội dung:

    - Ưu điểm:

    + Đúng chủ đề event, hình ảnh Trung thu là yếu tố quan trọng làm nổi bật mạch truyện chính.

    + Một câu chuyện ngôn tình ngọt ngào, lãng mạn bình dị mà ấm áp yêu thương. Ngoài ra, còn đan xen tình cảm gia đình.

    + Khắc họa Trung Thu với nhiều tình tiết khá mới (cúng Trung Thu, diễu hành) tạo điểm nhấn mới lạ, đặc sắc cho câu chuyện.

    + Văn phong: Văn phong nhẹ nhàng tình cảm và có sự tươi trẻ, phù hợp với nội dung truyện.

    + Đã làm nổi bật câu hỏi phụ của event.

    - Nhược điểm:

    + Nội dung câu chuyện theo môtip ngôn tình quen thuộc, thiếu các yếu tố miêu tả tâm lý nhân vật. Nếu có thêm nhiều tình tiết sáng tạo trong nội dung và thêm các tình tiết miêu tả tâm lý nhân vật thì câu chuyện sẽ hay và có chiều sâu hơn rất nhiều.

    + Lỗi đánh máy: Thoi gian trôi qua, căn nhà thiêu đi tiếng cười, hai mắt đâm lệ, trầm tinh, ngọn nến cắm bê trong vì gió đưa mà lập lòe, nhưng vẫn kiên cương không tắt, bũng nhẹ vào mũi cô, thừa thải..

    + Lỗi diễn đạt: Cảnh vật thân quen nhưng sao tôi cảm giác xa lạ.

    + Lỗi logic: "Sáng hôm sau, Tiêu Bạch thức trước cô, làm tròn trách nhiệm của con rể tương lai, phụ mẹ chồng chuẩn bị đồ để cúng."

    Trên đây là tổng hợp nhạn xét của BGK. Cảm ơn bài dự thi của bạn. Mong rằng những lời nhận xét trên không làm bạn phiền lòng và giúp bạn phần nào đó trong quá trình trau dồi, hoàn thiện văn phong, cách viết. Chúc bạn có thêm nhiều bài viết hay trong tương lai!

    Thành phần BGK: @Phaledenvo @Nhật Thiên Thanh @Thiên Túc @Mạnh Thăng @Uất Phong
     
    Bắc Đình thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...