Trộm thương người Tác giả: Hắc Y Nhân Thể thơ: Tự do, về tình yêu đơn phương. (Nguồn: Pinterest) Bài thơ tái hiện lại hình ảnh một nhóm bạn đi cắm trại đón bình minh dưới góc nhìn của nhân vật "tôi". Thời điểm bóng tối nhường ngôi cho bình minh lên, nhân vật "nàng" quay đầu lại dang rộng vòng tay cười rạng rỡ như một thước phim chiếu chậm, "tôi" bất giác ngừng thở. Tim "tôi" loạn nhịp, nhưng sau đó "tôi" chợt nhận ra "nàng" không thể nào rung động với "tôi" được vì đã có "chàng". Họ thuộc về nhau mới là một cặp đôi hoàn hảo. Thơ: Dừng chân tại góc nhỏ núi đồi Màn đêm hòa vào dòng ánh dương Tiếng gió nỉ non cùng với lũ chim sẻ Ôi kìa sao mà lãng mạn quá! Nụ cười em tựa như nàng thơ Vươn đôi tay hòa cùng màn sương sớm Vào khoảnh khắc tôi biết tương tư Cũng là khi nàng thầm thương ai đó. Thơ thẩn thẩn thơ môi khẽ cười Ôi nắng ban mai chạm vào tim Lan tỏa một mùi hương tươi mát Nhẹ nhàng nhưng sâu lắng Thổn thức mãi khôn nguôi. Đôi mắt nàng tựa như những vì sao Ánh sao đó lấp lánh trên bầu trời Cao quá không sao với tới. Nàng nhìn chàng trông thật thơ Cái nhìn ấy trông thật tình tứ Ôi thật tệ tôi có chút ghen tị Ánh mắt nàng mãi mãi không thuộc về tôi Khung cảnh chợt nhòe đi chốc lát À thì ra tôi đang khóc Thình thịch thình thịch thình thịch May quá chỉ riêng tôi nhìn thấy Một tình yêu vỡ vụn trước bình minh.