Trời trở rét *** Sao không cài khuy áo lại anh Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét. Gió nhiều quá, phòng trở nên chật hẹp Bụi mù ngoài đường phố ít người qua Em từ nhà đi tới ngã tư Gặp đèn đỏ trước hàng đinh thứ nhất Chờ sang đường. - Đèn xanh vừa bật Em lại quay về. Thành phố mùa đông Em đi qua hiệu sách ngoại văn Cô bán sách ngồi trong quầy lặng lẽ Sau tủ kính sách nằm yên tĩnh thế Nào ai hay bão táp ở từng trang Đến hay là nét mặt Hồ Gươm Vừa xanh đấy như lòng người dễ hiểu Trời chuyển gió phải chăng hồ mềm yếu Nên đổi thay rồi một sắc ưu tư Chỉ vui là những quán hàng hoa Rét nóng mặc thế nào hoa cũng nở Hoa mỉm cười giễu người qua phố Đang giấu trong áo ấm niềm lo Em thấy mình cũng thật vẩn vơ Lại đi thương cây bàng trước cửa Cây dù nhỏ, gió dù gió dữ Hết mùa này cây lại lên xanh Sao không cài khuy áo lại anh Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét. Cảm nhận về bài thơ: Chắc hẳn chúng ta đã không còn xa lạ với cái tên Xuân Quỳnh, một nữ thi sĩ với phong cách sáng tác mang màu sắc dịu dàng, đằm thắm đầy nữ tính về tình yêu, cuộc sống. Bà là một nhà thơ tài năng, có nhiều tác phẩm nổi tiếng như Sóng, Thuyền và biển, Thơ tình cuối mùa thu, Tiếng gà trưa. Bài thơ "Trời trở rét" như một lời thủ thỉ, tâm sự của một người phụ nữ đa sầu đa cảm trước những chuyển biến của tiết trời khi chuyển lạnh, mở đầu bằng câu hỏi "Sao không cài khuy áo lại anh" làm chúng ta liên tưởng đến sự ân cần, chăm sóc của một người phụ nữ hiền dịu, biết quan tâm. Có lẽ khi đứng trước những cơn gió lạnh đầu mùa, tâm hồn người cũng trở nên nhạy cảm, khi nhìn những sự vật, sự việc vốn quen thuộc hàng ngày hôm nay bỗng dưng mang những sắc màu riêng biệt, có những tâm sự và những nỗi niềm riêng. Hay nói đúng hơn, từ những điều tưởng chừng như giản đơn, bình dị ấy lại chất chứa nỗi trăn trở, bâng khuâng của người phụ nữ, thế nhưng sau nỗi lo âu, bà vẫn tin rằng sau những cơn gió dữ, cây vẫn đâm chồi, lá vẫn xanh tươi, thể hiện một niềm tin về ngày mai tươi sáng.