Không phải ai cũng đủ niềm tin để trở về Khi trong lòng còn cả một quãng đời ước mơ Những tháng ngày đi bằng nông nổi với dại khờ Những tháng ngày đi bằng cô đơn nhiều đêm trắng Những tháng ngày đi bằng hoài nghi sao mình không ân hận Những tháng ngày đi bằng nụ cười ít hơn nước mắt Miễn mình vui.. Bao nhiêu lần đã đứng giữa trăm ngàn con đường dài Lấy lẻ loi ra làm la bàn định hướng Đôi khi thà được chối từ yêu thương để thấy mình không phải sống cuộc đời người khác Cuộc đời mà ai cũng nghĩ là may mắn Ngoại trừ bản thân.. Để một ngày tự cắn chặt môi vì biết rằng mình cần Chút hờn ghen từ một người xa lạ Chút hỏi han khi trượt chân vấp ngã Chút lặng im khi lần đầu than thở Sao không có người cạnh bên? Chìa một bàn tay ra và học cách bao dung Cho lòng mình nhiều bình yên như đã Với nắng mưa con người nhiều khi chỉ là sỏi đá Vì có tâm hồn chỉ để dành thời gian chắp vá Quên sống một lần.. Trở về thôi, về dù ước mơ vẫn chưa nhìn rõ được dấu chân Về dù đường còn xa mà yêu thương vẫn chưa chắc chắn Về dù những hoài nghi vẫn buồn hơn nước mắt Về dù ngày mai có lại ra đi lúc trời sao còn đầy trên tóc Về dù không đủ niềm tin.. Bởi không phải ai cũng có một chốn để bao bọc mình trong yên bình! Nguyễn Phong Việt