Trích Cư Trình bày: Thiển Ảnh A, Tịch Âm Xã Giữa dòng chảy ồn ào của nhạc hiện đại, "Trích Cư" của Thiển Ảnh A và Tịch Âm Xã tựa như một chiếc thuyền nhỏ, lặng lẽ trôi về miền hoài cổ. Ca khúc này, từ giai điệu đến ca từ, đều phảng phất hơi thở của thời xưa, nơi những thi nhân lưu lạc đã gửi trọn tâm sự vào thơ, vào rượu, vào những cơn mưa bất chợt bên mái nhà dột nát. Lời bài hát mở ra bằng hình ảnh "mưa đập tàu chuối, giục gãy liễu ngoài song", vừa chân thực vừa đượm buồn. Cái buồn ấy không chỉ là nỗi cô đơn của kẻ lưu đày nơi quạnh quẽ, mà còn là sự bất lực trước thời thế: Mái nhà rách nát, bè bạn tan tác, tài hoa cũng chỉ còn là chuyện cũ trong giấc mộng dài. Điều khiến mình ấn tượng nhất là cách bài hát liên tục dùng hình ảnh "thơ" và "rượu", hai thứ xưa nay vốn để giải sầu nhưng ở đây, càng viết thơ, càng uống rượu, nỗi sầu lại càng dày đặc. Nghe đến đoạn "sao còn nhọc lòng gạn cát tìm thơ, tìm rượu?", mình thực sự thấy chua xót thay cho nhân vật trữ tình. Đó không chỉ là tiếc cho tài năng, mà còn là nỗi thở dài cho một thời tuổi trẻ ngông cuồng đã qua. Nhưng "Trích Cư" không chỉ giam mình trong u sầu. Những câu như "ta nhúng sắc sương, vẽ nên Thanh Khâu" hay "có lẽ đời này vốn không thu" mở ra một cách nhìn đầy thi vị: Có thể đời vốn dĩ không buồn, chỉ là lòng người tự vẽ nên mùa thu ly biệt ấy mà thôi. Nghe tới đây, mình bỗng thấy lòng nhẹ hơn một chút rằng nỗi buồn, suy cho cùng, cũng là do ta chưa chịu tỉnh giấc khỏi giấc mộng xưa. Trên là bản Vietsub trên Youtube, sau đây là bản Trung. Lời bài hát 雨打芭蕉 催折窗外柳 谪居小筑 偏偏逢屋漏 与别夜 离人愁 若无所有 何以赠有 诗也可酬 写罢愁所酬 酒也可酬 入喉愁更稠 十年来 早赴尽诗友 何苦折砂 诗与酒 曾意气 一马过凉州 曾笑游 在花同在酒 曾盛名 才高有八斗 往事梦中休 花谢任川流 问何为愁 离人心上秋 我蘸霜色 描青丘 画中意 最难勾 也许这 世间本无秋 只是画外人 未醒透 情一字 最难候 意中人 最难求 世间 无限丹青手 如何画 离愁 雨打芭蕉 催折窗外柳 谪居小筑 偏偏逢屋漏 与别夜 离人愁 若无所有 何以赠有 诗也可酬 写罢愁所酬 酒也可酬 入喉愁更稠 十年来 早赴尽诗友 何苦折砂 诗与酒 曾意气 一马过凉州 曾笑游 在花同在酒 曾盛名 才高有八斗 往事梦中休 花谢任川流 问何为愁 离人心上秋 我蘸霜色 描青丘 画中意 最难勾 也许这 世间本无秋 只是画外人 未醒透 情一字 最难候 意中人 最难求 世间 无限丹青手 如何画 离愁 Pinyin Yǔ dǎ bā jiāo cuī zhē chuāng wài liǔ Zhé jū xiǎo zhù piān piān féng wū lòu Yǔ bié yè lí rén chóu Ruò wú suǒ yǒu hé yǐ zèng yǒu Shī yě kě chóu xiě bà chóu suǒ chóu Jiǔ yě kě chóu rù hóu chóu gēng chóu Shí nían lái zǎo fù jìn shī yǒu Hé kǔ zhē shā shī yǔ jiǔ Zēng yì qì yī mǎ guò líang zhōu Zēng xìao yóu zài huā tóng zài jiǔ Zēng shèng míng cái gāo yǒu bā dǒu Wǎng shì mèng zhōng xiū huā xiè rèn chuān líu Wèn hé wéi chóu lí rén xīn shàng qiū Wǒ zhàn shuāng sè míao qīng qiū Hùa zhōng yì zùi nán gōu Yě xǔ zhè shì jiān běn wú qiū Zhī shì hùa wài rén wèi xǐng tòu Qíng yī zì zùi nán hòu Yì zhōng rén zùi nán qíu Shì jiān wú xìan dān qīng shǒu Rú hé hùa lí chóu Yǔ dǎ bā jiāo cuī zhē chuāng wài liǔ Zhé jū xiǎo zhù piān piān féng wū lòu Yǔ bié yè lí rén chóu Ruò wú suǒ yǒu hé yǐ zèng yǒu Shī yě kě chóu xiě bà chóu suǒ chóu Jiǔ yě kě chóu rù hóu chóu gēng chóu Shí nían lái zǎo fù jìn shī yǒu Hé kǔ zhē shā shī yǔ jiǔ Zēng yì qì yī mǎ guò líang zhōu Zēng xìao yóu zài huā tóng zài jiǔ Zēng shèng míng cái gāo yǒu bā dǒu Wǎng shì mèng zhōng xiū huā xiè rèn chuān líu Wèn hé wéi chóu lí rén xīn shàng qiū Wǒ zhàn shuāng sè míao qīng qiū Hùa zhōng yì zùi nán gōu Yě xǔ zhè shì jiān běn wú qiū Zhī shì hùa wài rén wèi xǐng tòu Qíng yī zì zùi nán hòu Yì zhōng rén zùi nán qíu Shì jiān wú xìan dān qīng shǒu Rú hé hùa lí chóu Lời Việt Mưa đập tàu chuối, giục gãy liễu ngoài song, Nơi lưu đày vắng vẻ, lại gặp mái nhà dột nát. Đêm chia biệt, người ly biệt sầu mang, Nếu chẳng có gì, sao có thể tặng nhau. Thơ cũng chuộc sầu, viết rồi lòng càng sầu, Rượu cũng chuộc sầu, uống vào sầu thêm sâu. Mười năm qua, bè bạn thi nhân tàn úa, Sao còn nhọc lòng gạn cát tìm thơ, tìm rượu? Từng ngông cuồng, một ngựa qua Lương Châu, Từng cười rong chơi, cùng hoa cùng rượu. Từng vang danh, tài cao tám đấu, Chuyện xưa đã hóa mộng dài, hoa tàn trôi theo dòng nước. Hỏi chi là sầu? Là lòng thu chất nặng người ly biệt. Ta nhúng sắc sương, vẽ nên Thanh Khâu, Ý trong tranh, khó bề phác họa. Có lẽ đời này vốn không thu, Chỉ là kẻ ngoài tranh chưa tỉnh giấc. Một chữ tình, khó đợi mong, Một người trong ý, khó cầu cùng. Đời người, bao nhiêu tay vẽ bậc thầy, Sao vẽ nổi ly sầu? * * * Mưa đập tàu chuối, giục gãy liễu ngoài song, Nơi lưu đày vắng vẻ, lại gặp mái nhà dột nát. Đêm chia biệt, người ly biệt sầu mang, Nếu chẳng có gì, sao có thể tặng nhau. Thơ cũng chuộc sầu, viết rồi lòng càng sầu, Rượu cũng chuộc sầu, uống vào sầu thêm sâu. Mười năm qua, bè bạn thi nhân tàn úa, Sao còn nhọc lòng gạn cát tìm thơ, tìm rượu? Từng ngông cuồng, một ngựa qua Lương Châu, Từng cười rong chơi, cùng hoa cùng rượu. Từng vang danh, tài cao tám đấu, Chuyện xưa đã hóa mộng dài, hoa tàn trôi theo dòng nước. Hỏi chi là sầu? Là lòng thu chất nặng người ly biệt. Ta nhúng sắc sương, vẽ nên Thanh Khâu, Ý trong tranh, khó bề phác họa. Có lẽ đời này vốn không thu, Chỉ là kẻ ngoài tranh chưa tỉnh giấc. Một chữ tình, khó đợi mong, Một người trong ý, khó cầu cùng. Đời người, bao nhiêu tay vẽ bậc thầy, Sao vẽ nổi ly sầu?