Trăng Tác giả: Win - wind Thể loại: Truyện ngắn Trăng Tại sao mặt trăng lại kì lạ như vậy. Nó hiện ra trước mặt mọi người luôn là những hình ảnh đẹp đẽ nhất còn che dấu những hình ảnh lồi lõm xấu xí đằng sau không muốn ai nhìn thấy. Con người cũng vậy chỉ thích phơi bày trước mặt mọi người niềm vui, vẻ đẹp bề ngoài.. còn những nỗi đau, những cái xấu họ đều giấu đi. Nghĩ kĩ lại trăng thực sự rất kiêu ngạo cũng rất sĩ diện nha. Trăng khuyết không xuất hiện rất sớm cũng sẽ xuất hiện rất muộn. Nó như là muốn trốn tránh ánh mắt của thế gian khi nó chưa được hoàn chỉnh. Khi nó dần dần tròn trịa, trăng lại càng kiêu ngạo, không vội vã xuất hiện cũng không dềnh dàng mà căn thời gian rất chuẩn, chờ đến khi màn đêm bao phủ thế nhân mới thình lình hiện ra đem ánh sáng tinh khiết tỏa sáng cả bầu trời. Hừm ngẫm lại càng cảm thấy kẻ đó thực sự rất giống trăng. Hắn cũng phô bày cho mọi người vẻ mặt luôn tươi cười, một con người ga lăng, một trung tâm thu hút đám đông bao quanh. Nhưng.. nhưng tại sao cô luôn cảm thấy con người đó không phải như vậy. Cô luôn cảm thấy một vẻ khác sau tất cả những gì hắn phơi bày. Là gì? Là cô độc. Là gì nữa? Là tĩnh lặng. Phải chăng vì vậy hắn mới thích trăng? Cô sẽ không thể biết được, không bao giờ. Cô chỉ là một sinh linh vô cùng nhỏ bé làm sao có thể hiểu được một con người, mà con người lại là sinh vật khó hiểu nhất khó nắm bắt nhất. Cô rất muốn được trở thành một bác sĩ tâm lý nhưng ngay cả người con trai cô yêu cũng không thể hiểu nổi, không nói đến hắn ngay cả cô cũng không thể hiểu nổi bản thân mình là như thế nào. Có lẽ cô đã quá tự phụ rồi. Trong cái sân nhỏ, của một ngôi nhà nhỏ, một cô gái nhỏ bé đang ngước lên ngắm nhìn bầu trời. Cô ấy nhìn gì? Cô ấy nhìn những tinh tú? Không, cô ngắm nhìn trăng? Không, cô nhìn tất cả những gì phát sáng! Cô không thích trăng, vì đơn giản trăng luôn thay đổi. Nhưng trăng thay đổi đâu phải tại nó muốn thế, nó thay đổi là do tạo hóa. Nhưng mọi thứ trên đời cái gì mà chẳng thay đổi. Trăng, sao, trái đất.. cả chính nó cũng thay đổi. Khẽ mỉm cười chua cay, cả cô cũng đang thay đổi, nhưng.. Nhưng tại sao cô vẫn yêu, vẫn yêu người đó. Tình yêu cô dành cho hắn chưa từng suy suyển, nó vẫn ở đó, vẫn lặng lẽ âm thầm ở đó, nó không hề mất đi hay thay đổi mà chỉ im lặng, chờ cô nhận ra. Nó như đang bỡn cợt cô, cười nhạo cô, cười nhạo vì cô không thể khiến nó biến mất, cười nhạo vì sự vô năng của cô. Cô cũng cười, cười vì cô không thể quên, cười vì cô ngốc nghếch, ngốc nghếch đến lỗi không hiểu tình cảm của mình. Bi thương nhưng cũng rất nhẹ nhõm. Yêu là chi? Tương tư vì gì? Cô không yêu trăng nhưng cô vẫn tìm. Cô không thích trăng nhưng cô vẫn ngắm nhìn trăng. Càng nghĩ càng cảm thấy mình ngốc nghếch. Từ trước đến giờ cô ngừng bị hắn cuốn hút, chưa từng ngừng dõi theo hắn, chưa từng nghĩ về người con trai khác nhiều như hắn, chưa từng, chưa từng.. Nhưng cô lại nghĩ mình không còn tình cảm với hắn, nghĩ rằng mình đã thay lòng, nghĩ rằng cô đã có thể buông bỏ.. Hóa ra từ trước đến giờ đều là lý trí của bản thân cô lừa dối trái tim cô, là do cô ép buộc tình cảm của mình trong vô thức, cô đã quá ngốc rồi. Cuối cùng thì trái tim cô vẫn chiến thắng lý trí của bản thân. Khi yêu vô cùng đơn giản chỉ cần bạn chấp nhận thì nó sẽ không làm khó bạn Nhưng nếu bạn đã xác định rũ bỏ thì nó sẽ cho bạn biết thế nào là thống khổ. 19/11, Vương quốc của Gió, I love you, T.
Tác phẩm: Trăng Tác giả: Win - wind Thể loại: Truyện ngắn Trăng Trăng luôn sáng như vậy. Một ánh sáng thuần khiết không vẩn đục. Giữa bầu trời đêm nó tỏa sáng, mỗi lần hắn ngước lên bầu trời thứ đầu tiên hắn tìm luôn là vầng trăng đó, dịu dàng, thuần khiết, lạnh lùng. Giống như cô gái đó đơn giản, thuần khiết nhưng xa cách. Dù là trước đây khi hai người ngồi bàn trên bàn dưới cảm giác ấy luôn tồn tại, một cảm giác kì lạ. Nhìn như rất gần nhưng luôn tồn tại một cảm giác xa cách lại chưa từng mất đi mà chỉ có tăng lên. Hắn không hiểu tại sao lại như thế, chỉ biết là dù cố gắng thể hiện tình cảm của mình như thế nào thì luôn nhận được sự trong sáng quá mức của cô. Hắn không biết là do cô ngây thơ hay là do cô cố tình không nhận ra. Nghĩ lại cách anh thể hiện tình cảm cũng quá ngây thơ. Thực sự rất khác phong cách của anh. Đúng là khi yêu con người đúng là thay đổi mà. Khẽ mỉm cười, anh đang rất nhớ cô, nhớ da diết, nhớ ánh nhìn của cô lúc sáng, hắn không hiểu ánh nhìn ấy là ý gì. Ánh nhìn ấy không phải là chán ghét mà là say sưa đến nỗi cảm thấy cô không nhận ra cô đang nhìn hắn, ánh nhìn ấy càng không phải thờ ơ mà là một ánh nhìn chăm chú. Cô cũng yêu hắn? Ừm nghĩ lại, từ trước đến giờ, mỗi lần vô tình gặp cô trong trường thì phần lớn là hai người đều nhìn nhau chăm chú hay phải gọi là đắm đuối đây. Nhưng nhất định là cô có nhìn hắn. Nhất định là có. Một cảm giác không tên lan tràn từ tim hắn tỏa ra mọi ngóc ngách, mang một hơi ấm dịu dàng lan tỏa sưởi ấm con tim đã từng tuyệt vọng vì tình cảm nhỏ bé của anh. Kể từ khi lên cấp ba anh làm mọi cách để quên cô, nhưng vô ích. Anh còn tán tỉnh một cô gái có ngày sinh giống cô. Cứ ngỡ có thể tính cách của hai người có thể giống nhau nhưng mà là hai người hoàn toàn khác nhau. Đến lúc tỉnh ngộ anh mới nhận ra hóa ra mình đang tìm kiếm hình ảnh của cô ở một nơi khác, cố gắng mỉm cười.. Nhưng anh lại luôn muốn gây chú ý đến cô, muốn cô biết hắn đang theo đuổi một cô gái khác để xem cô sẽ như thế nào, muốn nhìn nụ cười của cô để cả ngày mỉm cười một cách ngây ngô. Anh muốn nói cho cô biết, muốn cho cô biết tình cảm của mình dành cho cô cho dù kết quả có như thế nào. Anh đang tràn trề niềm tin, tin rằng cô cũng có cảm xúc đối với mình. Nhưng.. nhưng mà anh vẫn rất sợ, sợ mình phán đoán sai, sợ chỉ là.. A.. A.. A.. Mặc kệ là thế nào mình cũng nhất định phải nói cho cô biết.. Hừ.. Thiên ơi, con có để cho mọi người ngủ không hả. Cái thằng này đêm hôm mà còn làm cái trò gì thế hả. Con xin lỗi măm mà. Hì hì. Ngày hôm sau. Tâm trạng Thiên hôm nay rất tốt còn tự giác một cách vui vẻ bê chồng ghế đỏ giúp đỡ thằng bạn. Khi đang xuống cầu thang hắn còn vui hơn khi vô tình gặp Mộc đang vội vội vàng vàng leo lên, chắc cô lên tìm bạn cô. Nhưng hắn cũng hơi hụt hẫng dường như cô không thấy hắn, hay là cố tình không thấy. A không sao hắn sẽ để cô thấy hắn. Bảo thằng bạn xuống trước còn hắn lại trở lên tầng chờ đợi bóng dáng của cô, hắn muốn nhìn thấy cô. Chẳng phải chờ lâu, cô mau chóng xuất hiện, vẻ mặt cô hơi lo lắng, bên cạnh cô là Lan Anh, bạn thân của Mộc. Hai người có vẻ hơi căng thẳng, hắn không nghe rõ hai người nói gì. Cô đang tiến đến khá gần hắn, có thể nhìn hắn được rồi. Làm sao đây? Làm sao để khiến cô chú ý đến hắn đây. Hắn tự nhiên cảm thấy hồi hộp, hắn.. Hừm được rồi mặc kệ cô có nhìn hắn hay không, nếu cô nhìn hắn là hai người có duyên, hắn sẽ tỏ tình với cô. Còn không thì coi như chưa từng xảy ra có gì cả. Hắn nhìn cô chăm chú nở nụ cười tươi tắn như ánh trăng, hồi hộp chờ đợi. Thình thịch.. thình thịch.. thình thịch.. Giây phút cô quay lại thực sự khiến anh rất vui, nụ cười lại rạng rỡ hơn. Nhưng.. nhưng tại sao cô lại quay luôn đi. Nụ cười của hắn bỗng chốc cứng lại. Tại sao? Sửng sốt! Đau lòng! Cảm giác chua cay bỗng chốc lan tỏa ngập chạy. Hụt hẫng. Hắn lại một lần nữa tưởng tượng chăng? Em rốt cuộc có yêu tôi? Em rốt cuộc là sao? Em khiến tôi lên mây Kéo tôi xuống vực thẳm Thế nào em mới hài lòng? Cho tôi một câu trả lời Có được không Yêu em không có gì hối tiếc. 20/11, Mặt trăng lạnh lẽo, I love you, M