Tập thơ Trăng Thu Dạ Khúc Tác giả: Phan Kim Tiên Thể thơ: Tự do, tùy hứng Giới thiệu Nghe câu Nam ai biết bao dặm trường thương nhớ. Ru về tuổi thơ câu ca dao tình mẹ, là giấc mơ êm đềm suốt đời con trẻ. Yêu nhau biết bao mùa lúa chín. Một lá trầu xanh cũng nên vợ nên chồng. Từng lời ca, điệu hát văng vẳng bên tai suốt thời niên thiếu. Nay chấp bút thành thơ để đối ẩm ánh nguyệt hằng.
Trăng lên đầu ngõ Gió đưa tiếng nhạn kêu sương Bóng trăng lấp ló giữa đường lãng du Người về chiếc bóng tàn thu Giữa đêm thao thức, trăng lên đỉnh đầu.
Đợi trăng Khoang thuyền lồng lộng gió thu Trăng vàng nơi ấy nhớ về bến chăng? Bóng ai ảo não đêm buồn Giấc thu lạnh lẽo, mỏi mòn đợi trăng.
Mái chèo khua sóng Tầng mây lơ lửng trên cao Vầng trăng khẽ gọi bay vào chốn xưa Chèo khua sóng nước đong đưa Rót bao ý nhạc sầu vương giữa đời.
Lỡ hẹn trăng thề Trăng thu lồng lộng khoang thuyền Mây trôi lặng lẽ nợ lời trao duyên Người đi xa mặt cách lòng Chìm trong đáy nước, mảnh tình đơn côi. Vầng trăng cô lẻ chia đôi Nửa yêu nửa hận, phôi pha tháng ngày Sương mù giăng phủ đêm dài Tỉnh trong giấc mộng, nghe lời trái ngang.
Gió lặng đôi bờ Thuyền ai dạo sóng chơi vơi Hồn trăng lả lướt nghe lời nỉ non Tiếng ru mẹ hát bên con Đôi bờ nỗi nhớ lặng yên giấc tròn.
Ngọn cỏ bên trăng Gió lay mây trắng lưng trời Ánh trăng vẫy gọi, hẹn lời nợ duyên Thẹn thùng mây ngả đường thuyền Bến sông tiếng nhạn thì thầm gọi quyên.
Nửa vầng trăng hẹn Ai về mua nửa vầng trăng Gửi trao tâm sự ý tình thấu chăng Lòng riêng chưa tỏ ai tường Người xây chí lớn, tự tình vấn trăng?
Gió lạnh đêm thu Mấy khi tiếng nhạc ru lòng Mấy khi gió lạnh cõi hồn tái tê Người đi về chốn xa xăm Buồn trong đáy mắt mãi tàn canh sương Trăng khuya lồng lộng sông dài Thuyền trôi bến vắng dạ sầu vấn vương.
Hẹn bóng tùng quân Mây tan nhường lối nguyệt hằng Bóng trăng vừa ngưỡng, nét đào xuân thơ Người đương mơ bóng tùng quân Thả câu ước hẹn, mai sau tương phùng.