Tựa truyện: Trăng Máu Tác giả: Muội Nương Thể loại: Truyện ma, Trinh thám, Hài hước Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Tác Phẩm Sáng Tác Của Muội Nương - Việt Nam Overnight Số chương: 10 Lịch đăng: 2 ngày/ 1 chương Tình trạng: Đã hoàn Văn án: Truyện ngắn Trăng Máu xoay quanh nhân vật nữ chính Hoài Lan. Trong một lần về quê thăm người thân, cô gặp biến cố lớn nhất trong cuộc đời. Số mệnh của cô bị thay đổi. Cô bị cuốn vào một vụ án giết người. Cô trở thành cộng sự bất đắc dĩ với thám tử có khả năng nhìn thấy ma quỷ, tên Hồ Điệp. Liệu hai người có vượt qua thử thách và tìm ra hung thủ giết người trong vụ án kia hay không, mời các bạn đón đọc truyện ngắn do Muội Nương sáng tác nhé! Chúc các bạn có thời gian thư giãn khi đọc truyện nhé!
Chương 1: Con Đường Làng Bấm để xem Hoài Lan ngồi lên chiếc va-li nặng ịch, liên tục xem giờ trên chiếc điện thoại di động của mình. "9 giờ đêm.", Hoài Lan nghiến răng nghiến lợi, tự thì thầm với chính mình. Chốc chốc Hoài Lan lại đứng lên, đi đi lại lại, gãi đầu gãi tai, coi bộ đang rất gấp gáp. Cô nheo mắt cố nuốt lấy bóng đêm vô tận phía bên kia con đường, mong mỏi bóng người thân quen xuất hiện. "Tao mà gặp mày rồi, tao sẽ ném mày xuống sông.", Hoài Lan lầm bầm chửi. Cô rất muốn chửi thề, thằng bạn tri kỉ từ hồi cởi truồng tắm mưa vẫn chưa đến đón cô. Dù cô có gọi bao nhiêu cuộc vẫn không thấy nó bắt máy, nhắn hàng chục tin nhắn vẫn không thấy nó trả lời. Nó chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô. Hoài Lan tức tối hét lên inh ỏi: "Bớ thằng Đăng con bà Năm bán bánh xèo đầu ngõ. Bà sẽ cho mày biết vì sao biển xanh lại mặn." Rút cuộc, Hoài Lan đành chấp nhận sự thật đã bị thằng bạn thân ngó lơ, phớt lờ. Cô tức giận cành hong, vươn tay chụp lấy va-li kéo đi. Cô cần gì cái "thằng ấy" đâu chớ. Cô đã 25 tuổi rồi, không lẽ cô còn sợ bãi tha ma như hồi cô còn nhỏ xíu. Nói vậy thôi, chứ trái tim của cô đập nhanh như trống đánh đây nè. Vừa đi Hoài Lan vừa lảm nhảm một mình: "Cái thằng đó, vậy mà còn nói là anh em chí cốt. Nó thừa biết mình sợ ma mà không thèm tới đón mình." Hoài Lan kéo chiếc va-li đi vào làng. Từ bến xe vào nhà cô mất đến 20 phút đi bộ. Cô nào ngại chuyện cuốc bộ, cô ngại cái bãi tha ma hai bên con đường kia kìa. Bao nhiêu câu chuyện ma được thêu dệt cũng bắt nguồn từ đây. Mà nghĩ cũng lạ, con đường làng được tu sửa đàng hoàng lại nằm giữa bãi tha ma. Cô ngao ngán lê từng bước chân tiến về phía trước. Con đường làng dài hơn thì phải. Hoặc do cô sợ hãi quá độ mà ảo tưởng nó dài hơn bình thường. Hai bên đường đều có đèn, ấy vậy mà cô vẫn thấy mọi thứ chìm vào màn đêm đen u tối. Chưa bao giờ Hoài Lan cảm thấy con đường làng lại dài, lại lạnh lùng và tăm tối như vậy. Chắc có lẽ bởi vì thằng Đăng luôn bên cạnh cô, nên cô mới cảm thấy nó vốn dĩ không đáng sợ chăng. Đèn đường đột nhiên chập chờn theo mỗi bước chân của cô. Hoài Lan nghe trong gió có tiếng hát ru của ai đó, nghe như ai oán. Môi cô run run, toàn thân lạnh toát, da gà nổi lên đầy hai cánh tay. Chân của cô không nhích được thêm một bước nào, nó như bị đóng băng. Hoài Lan chấp tay, cầu trời khẩn phật cho mình đi qua được nghĩa trang này, bù lại cô nhất định sẽ ăn chay trường kỳ. Phải rồi, cô nhớ ra ma cỏ rất sợ phật. Thế là cô bắt đầu niệm chúa, thầm mong thành công: "Nam mô a di đà phật. Nam mô a di đà phật.", cô híp mắt thành một đường dài. Hầu như cô không dám hé mắt nhìn phía trước, chân từ từ di chuyển thật chậm. Đột nhiên một tiếng hét dài vang lên xé tan bầu không khí u ám, tĩnh mịch. Hoài Lan nhảy dựng lên, cô bỏ cái va-li, co giò chạy một mạch. Cô đoán chắc chắn mình bị ma nhát rồi. Hoài Lan chạy mãi, chạy mãi vẫn chưa ra khỏi khu nghĩa địa này. Mà kì quái nhất chính là mặc dù đã chạy xa khỏi nơi phát ra tiếng hét, vậy mà cô có cảm giác như người hét lên inh ỏi kia đang đứng bên cạnh mình. Tự dưng tiếng hét vẫn còn vang vọng đâu đây. "Ngộ nhỉ?", Hoài Lan lẩm bẩm. Tay cô bất giác thò vào túi quần lôi ra chiếc điện thoại. Tiếng hét ban nảy từ đây mà ra, là nhạc chuông báo thức của cô. Hoài Lan tức giận chính mình. Cô giậm chân, dùng tay tự tát mặt mình hai cái rõ đau. Cô nhớ ra rồi. Tuần trước nhóm bạn của cô đã thách thức lòng can đảm của nhau bằng việc thay nhạc chuông điện thoại. Mỗi người phải chọn nhạc chuông ma quái, càng rùng rợn càng tốt. Cô còn nhớ như in cái bản mặt sợ hãi của nhỏ bạn cùng phòng khi nhạc chuông của cô vang lên. Đợt đó suýt nữa thì nhỏ bỏ phòng trọ luôn, nó không thèm ngủ chung với cô nữa. Nghĩ cũng lạ, Hoài Lan thay nhạc chuông muốn hù dọa người khác, ai mà ngờ có ngày bị chính nhạc chuông của mình làm cho kinh hồn bạt vía đâu. Dù sao cũng không phải cô bị ma nhát, điều đó đáng ăn mừng hơn. Cô nhảy chân sáu đi tiếp, chỉ còn một đoạn nhỏ nữa thôi đã về đến nhà rồi. "Cái va-li.", Hoài Lan chết lặng, rồi lại bật cười đau khổ. Vì quá sợ hãi, cô đã bỏ luôn chiếc va-li mà chạy. Bây giờ, cô phải lết cái thân gầy gờm, ốm yếu này trở lại đằng đó lấy nó. Hỡi ôi, cái thân xui xẻo của cô. "Người ta nói trong cái rủi có cái may. Sao đời tui trong cái rủi toàn có cái xui, cái rất là xui như vầy.", Hoài Lan than thở rõ dài. Hoài Lan vuốt ngực, nuốt nước miếng, quay đầu, bước đi rất hùng hồn đến lấy lại cái va-li. Nếu không phải nhạc chuông báo thức đột ngột vang lên, cô đâu cần khổ sở như vậy. Cô nhất định phải đổi nhạc chuông sau khi an toàn nằm trên giường của mình. Hoài Lan cẩn thận bước đi. Nhưng cô lại dẫm phải thứ gì đó mềm mềm mà té ngã ngửa. Cô ngẩng đầu nhòm vào thứ cản bước chân của cô. Đó không phải là thứ gì, đó là con người. Không hiểu sao lúc này, cô không còn sợ hãi ma cỏ gì nữa, tất cả đều là tò mò. Máu trinh thám dâng trào, cô quyết định một quyết định khiến cô phải hối hận: Cô lật ngược người đàn ông đang nằm dưới đất lên. Bởi vì quá tối, cô không thấy rõ mặt ông ta. Cô soi đèn trên điện thoại vào mặt người đàn ông và thứ trên mặt ông ta kinh đến mức cô phải hét toáng lên mới giữ được bình tĩnh. Mặt của người đàn ông đầy máu, trên mặt có một vết dài từ thái dương bên trái sang tận mang tai bên phải, trông như vừa bị chém, vết cắt khiến gương mặt như bị chia làm hai. Hoài Lan hoảng loạn cắn lấy môi đến chảy máu. Cô chầm chậm đưa tay lên mũi người đàn ông, muốn biết người này còn sống hay đã chết. "Chú ấy chết rồi.", Hoài Lan kinh hãi lùi ra sau hai bước, rồi ngã ạch xuống đường. Khi Hoài Lan đang hoang mang không biết phải làm gì (không phải lúc nào cô cũng nhìn thấy xác chết, trong lòng dĩ nhiên có chút vừa sợ vừa bối rối), xác chết nằm trên đường đột nhiên mở hai mắt nhìn cô. Bàn tay đầy máu của ông ta nắm lấy cổ chân của cô kéo về phía mình.
Chương 2: Đám Tang Bấm để xem Hoài Lan kinh hãi tột độ. Ngoài hò hét người khác cứu mạng mình ra, cô chẳng còn cách nào khác. Sức mạnh của ông ta mạnh đến mức in lại vết hằn trên cổ chân của cô. Cô nghĩ mình phải chết tại đây rồi. Xác chết tự dưng sống lại, hoặc suy đoán ban đầu của cô đã sai, ông ta hoàn toàn chưa chết. Nếu như vậy, chi bằng cô cố thuyết phục ông ta. Cô hít một hơi rồi la làng, hy vọng người đàn ông này mủi lòng: "Chú ơi, chú tha cho con đi chú. Con sẽ đưa chú đi bệnh viện xã mình, con sẽ trả tiền thuốc men cho chú mà chú." Nhưng người đàn ông không trả lời cô, cũng không thả cô ra. Gã kéo lê cô dưới đường nhựa. Thân thể của cô trầy xước, đầy vết thương, ngay cả áo bên ngoài cũng rách do ma sát với con đường. Cô nghe rõ ràng những lời thì thầm của ông: "Tất cả đều tại mày. Tại mày mà tao phải chết. Mày sẽ không thoát khỏi tao đâu." Hoài Lan gào lên thảm thiết: "Chú ơi chú, con làm gì quen biết chú đâu. Chú hiểu lầm con với ai rồi. Chú tha cho con đi mà chú." Hoài Lan cảm thấy tủi thân vô cùng, có được không. Rõ ràng cô không hề quen biết chú ấy, rõ ràng chú ấy đang hiểu lầm cô là kẻ giết người, nên mới đối xử với cô như vậy. Thật không công bằng mà. Chắc cô sẽ chết tại đây thôi. Hoài Lan tuyệt vọng òa khóc, trông đáng thương vô cùng. Vậy mà người đàn ông vẫn lạnh lùng kéo chân cô đi. Không một dấu hiệu nào cho thấy ông ta sẽ tha cho cô. Hoài Lan bắt đầu nghĩ về số phận bi ai của mình. Cô lớn lên trong một gia đình thiếu vắng tình thương của cha lẫn mẹ, gia tài duy nhất cha mẹ để lại cho cô là món nợ lên đến trăm triệu. Người ta đến xiết nợ, lấy luôn ngôi nhà duy nhất của cha mẹ. Số tiền tiết kiệm ít ỏi vốn không đủ cho cô mua một căn nhà mới, mà chỉ đủ cho cô tiếp tục học cấp ba. Hoài Lan phải qua nhà dì Năm bán bánh xèo ở nhờ. May mà dì Năm (dì là bạn thân của mẹ, cũng là mẹ của thằng Đăng) thương tình giúp đỡ cô, không những cho cô một mái ấm gia đình, mà còn luôn cho thằng Đăng đi theo bảo vệ cho cô, coi cô như đứa con gái của mình. Cô đã tự hứa với lòng sẽ trả ơn nuôi dưỡng, sẽ chăm sóc và phụng dưỡng dì Năm như mẹ ruột của mình. Lần này cô về quê cũng vì nghe được bệnh tình của dì trở nặng. Cô dù bận rộn thế nào cũng muốn về thăm dì bằng được. Cô không muốn bản thân phải hối hận khi chưa tỏ lòng hiếu đạo với dì. Người đàn ông đã thôi kéo cô trên đường. Gã cầm trên tay con dao từ lúc nào. Gã giơ cao bàn tay đang cầm dao. Rõ ràng gã muốn giết chết Hoài Lan bằng một nhát chém vào tim. Cô nắm lấy cơ hội bò dậy, đá mạnh vào bụng tên giết người, rồi co giò chạy trối chết. Cô không cần lấy lại va-li nữa. Đợi đến khi gặp thằng Đăng, cô sẽ cho nó một trận nhừ đòn, sau đó ép nó đi lấy va-li thay cô. Hoài Lan cuối cùng cũng ra khỏi con đường làng ma quái. Cô thở phào nhẹ nhõm. Chỉ còn hai bước chân nữa thôi, cô đã về đến đầu ngỏ, cũng là nhà dì Năm. Cô nhất định gọi điện cho chú Nghĩa báo án. Chú Nghĩa là công an xã, rất giỏi điều tra mấy vụ giết người. Hoài Lan đứng trước cửa nhà dì Năm. Tiếng nhạc tang thương vang lên đều đặn, mùi nhang xộc vào mũi của cô, khiến cô đứng im bất động. Cô thấy thằng Đăng chạy ra chạy vô lo mời bà con hàng xóm vào nhà. Cô đứng chết lặng một chổ. Nhà dì Năm đang lo đám tang cho ai đó. Cô dáo dác khắp nơi tìm kiếm dì Năm trong biển người, lo sợ dì Năm có mệnh hề gì. Nghĩ tới việc cô về không kịp gặp mặt dì lần cuối, trái tim cô lại đau nhói. Cuối cùng, Hoài Lan cũng lấy hết can đảm tiến vào bên trong nhà. Cô thấy dì Năm đang ôm ảnh của ai đó gào khóc thảm thiết. Cô cảm thấy có điều không đúng liền tiến lại gần dì Năm giật lấy tấm ảnh trên tay của dì. Kỳ quái là cô không chạm được vào tấm ảnh, rõ ràng cô đã dùng hết sức rồi kia mà. "Sao con dại dột quá, Lan ơi.", dì Năm ghẹn ngào. Dì buông di ảnh của Hoài Lan xuống, khóc đến tím tái mặt mày. Bé Nguyệt, con gái út của dì Năm, ôm lấy mẹ mình, xoa xoa tấm lưng của bà, rồi đau lòng nói: "Má còn đang bệnh mà má. Chị Lan cũng không yên tâm nếu má cứ như vậy hoài." Lúc này, Hoài Lan mới bàng hoàng nhận ra người chết mới là mình. Nước mắt cô tự trào ra, trong lòng nhói lên từng cơn. Cô không phải là người, cô là ma, một linh hồn không biết mình đã chết. Cô nhớ ra vài điều, người vừa chết trong ba ngày đầu họ không biết mình đã chết. Linh hồn cô mang chấp niệm về thăm dì Năm, mới đi về làng. Chẳng trách cô gọi bao nhiêu lần, Hải Đăng cũng không bắt máy; chẳng trách mỗi bước đi của cô đều làm cho đèn điện chập chờn; chẳng trách sao cô nghe tiếng khóc của hồn ma trong khu nghĩa đia; rồi gặp phải hồn ma người đàn ông ngoài kia, bởi vì ông ta là người chết giống cô. Hoài Lan ôm đầu ngồi xuống đất. Một vài ký ức vụn vặt dần dần xuất hiện trong đầu cô. Cô nhớ ra rồi, ngày cô lên xe về quê thăm dì Năm, tại trạm dừng chân, cô đi vào phòng vệ sinh công cộng rửa mặt. Lúc đó, phòng vệ sinh nữ chỉ có mỗi mình cô. Giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy kỳ lạ. Trên xe có đến bốn người là giới tính nữ, nhưng chỉ mỗi mình cô xuất hiện trong nhà vệ sinh công cộng. Cô tưởng họ không có nhu cầu giải quyết "nỗi buồn" mà thôi. Và khi cô đang chỉnh trang lại đầu tóc, có đến ba người đàn ông tấn công cô. Chúng không nói không rằng mà lôi cô vào một phòng, một tên trong số chúng đâm cô ba nhát vào bụng. Cô nhớ mang máng vài điều mà họ nói với nhau: "Làm cho giống vào. Người đó không muốn lộ một chút sơ hở nào cả." "Biết rồi, biết rồi. Mày cứ càm ràm suốt từ nảy đến giờ. Giỏi thì mày tự làm đi." "Bộ một mình tao có lời hả?" Rồi cô không đủ sức nghe thấy họ nói gì sau đó nữa. Cô thấy đau lắm, cô nằm trong vũng máu, mắt nhìn lên trần nhà, cơn khó thở kéo dài trong bao lâu cô không nhớ rõ. Cô đoán do cô chết, linh hồn thoát ra khỏi xác. Hoài Lan ngước lên nhìn di ảnh của mình. Lòng cô rối như tơ vò, tất cả đều là hoang mang, hoảng sợ, lại có chút xót xa chính mình. Những người đó là ai, tại sao lại nhẫn tâm giết chết cô, dù cô không có thù oán gì với họ. "Người đó" trong câu nói của họ có phải là kẻ chủ mưu, người muốn cô chết hay không? Cô muốn biết, cô muốn họ phải trá giá, cô muốn họ phải đền mạng.
Chương 3: Hồ Điệp Bấm để xem Hoài Lan ôm lấy đầu gối khóc như đứa trẻ, nước mắt nước mũi tèm lem. Cô còn quá trẻ, còn bao ước mơ hoài bão chưa thực hiện. Làm sao cô chấp nhận được sự thật này? Những tên đã giết chết cô đều đáng chết. Hoài Lan chợt thấy Hải Đăng đi đâu đó, liền đứng dậy theo sau nó. Cô thấy nó ngồi sau bụi chuối sau nhà, ngồi khóc hu hu. Cô nhẹ nhàng đi đến ngồi bên cạnh nó, nghe tiếng nấc nghẹn của nó. Cô đoán nó không dám khóc trước mặt dì Năm, nó còn phải làm chổ dựa vững chắc cho dì và bé Nguyệt mỗi khi họ buồn phiền. Dù sao nó cũng là người đàn ông duy nhất trong nhà. Nó không thể yếu đuối trước mặt họ. Hoài Lan ngồi xuống gần thằng Đăng. Cô rất muốn an ủi thằng bạn, nhưng hiển nhiên nó nào thấy được cô. Cô than thở: "Nè, tao chết thì cũng đã chết rồi. Mày phải lo tìm hung thủ giết tao đi chứ." Hoài Lan nhìn thấy Duyên đang đi về phía này. Cô mỉm cười và vẫy tay chào bé, nhưng dĩ nhiên cô là ma. Chỉ có cô nhìn thấy cô bé mà thôi. Duyên là bạn thân của Nguyệt, nhỏ hơn cô ba tuổi, bây giờ đang là sinh viên năm cuối ngành quản trị kinh doanh thì phải. Ai cũng nhìn ra Duyên có tình cảm với Đăng. Nhưng thằng ấy quá ngốc để nhận ra tình cảm của em ấy. Cô nhớ cô đã rất nhiều lần mai mối cho hai người mà không thành. Chủ yếu thằng Đăng không chịu hợp tác chút nào. Nó nói nó có người trong lòng rồi, không muốn yêu đương với ai. Mà cô gặng hỏi nó bao nhiêu lần, nó cũng không hé răng nửa lời bật mí cái người mà nó thích. Duyên ngồi xuống cạnh Đăng (lúc này thằng ấy đã lau khô nước mắt, nó nghe được tiếng bước chân của người ta, nó thính lắm). Cô bé nói: "Nguyệt nói anh ở đây." "Anh ngồi ở đây một chút. Chốc nữa anh vô nhà, em cứ tự nhiên đi." Duyên trầm giọng: "Em nghe nói anh muốn liên lạc với công an thành phố điều tra vụ án của chị Lan?" Đăng gật đầu, không trả lời. Đôi mắt của nó sáng rực với quyết định đó. Duyên không vui nói tiếp: "Anh muốn người ta cười vào mặt anh hả? Chị Lan tự tử chết, mắc gì anh đi điều tra. Cả xóm cả làng ai mà chẳng biết chuyện chị Lan cặp đại gia ở Bình Dương, bị vợ người ta đánh ghen túi bụi. Kết cục chỉ tự tử mà chết. Chỉ có một mình anh cố chấp tin chị ấy không phải kiểu người đi phá vỡ gia đình người khác thôi. Anh không nhớ sao? Ngoài một tuần trong hè chị ấy về đây chơi, anh và chị Lan có gặp nhau thường xuyên không? Chị ấy đi Bình Dương biệt tích ở đó, không liên lạc với ai cả." Đăng bắt đầu mất kiên nhẫn. Nó lạnh lùng nói: "Em đừng xúc phạm Lan. Lan không phải kiểu người đi tự tử chết đâu. Không phải cô ấy chưa trải qua đau đớn nào trong quá khứ. Chuyện bị người ta hiểu lầm là kẻ thứ ba không khiến cô ấy chọn cách tiêu cực như vậy" "Nhưng đó là sự thật.", Duyên cãi lại, "Em nói như vậy không phải em ghét chị Lan, em cũng giống như Nguyệt, luôn xem chị ấy như chị ruột của mình. Em muốn anh tỉnh táo lại. Đừng làm những chuyện điên rồ, mất thời gian và tiền bạc nữa. Chị Lan trên trời linh thiêng cũng không muốn anh đau khổ mãi đâu." Hoài Lan nghe không lầm. Vụ án của cô bị kết luận là tự tử vì tình với ông đại gia nào đó ở Bình Dương. Cô cười khổ. Lời đồn quả nhiên còn mạnh hơn cả sự thật. Cô những tưởng mình không để tâm mấy lời đồn đại của xóm làng là tốt, chỉ cần bản thân cô trong sạch, không thẹn với lòng ất sẽ trải qua những tháng ngày bình yên. Không ngờ, lời đồn theo chân cô cho đến khi cô chết. Và người ta thêu dệt ra cả đoạn tình lâm li bi đát của cô. Hoài Lan thấy thằng Đăng giận dữ bỏ đi một mạch. Duyên chỉ đứng nhìn trời mà nói: "Chị Lan à, chị có cần tự tử ngay cái ngày chị về thăm dì Năm không? Nếu chị còn thương dì, thương Nguyệt, thương anh Đăng thì chị làm ơn phù hộ cho ảnh qua cái ải này đi." Hoài Lan càng nghĩ càng thấy vô vọng. Cô bị giết, không phải tự tử. Cô làm sao nói được điều này cho Đăng biết. Cô còn không thể giao tiếp với người sống thì làm sao tự chứng minh mình vô tội. Cô chán nản đi ra đi vào nhà Hải Đăng, thả mình xuống chiếc võng ngoài hiên, suy nghĩ cách cứu vãn tình thế. "Phải rồi há.", Hoài Lan hò reo sung sướng. Cô nhớ ra có một người có thể nhìn thấy cô. Có điều người này thật sự không ưa gì cô giống như cô không ưa gì nó vậy. Thằng ất ơ tên Hồ Điệp, học chung cấp hai với cô, nhà cách đây khoảng hai cây số đi về hướng nam khu nghĩa trang trong làng. Con trai lại có cái tên Hồ Điệp, cái thằng này bị người ta ăn hiếp đến nổi không có lấy một người bạn. Thằng ấy có khả năng giao tiếp với ma quỷ. Ngày trước nó bị mọi người tẩy chay trong thời gian cũng vì cái tật nhìn đâu cũng bảo thấy ma của nó. Dĩ nhiên lúc đó mọi người đều nghĩ nó sinh tật muốn trêu ghẹo đám con nít nhát cáy trong làng thôi, riêng cô nghĩ nó bị điên. Nó lúc nào cũng mồ hôi nhễ nhại, tay không ngừng chỉ vào khoảng trống nào đó rồi hô hào có ma. Ai mà tin trên đời này có ma cơ chứ, không phải điên cũng là khùng khùng. Rồi Hoài Lan nhận ra một sự thật đau lòng: Cô là ma. Và thằng ất ơ nhìn thấy ma tên Hồ Điệp kia có khi là hy vọng duy nhất mà cô có được. Có thể nó sẽ nể mặt người quen mà giúp cô không chừng. Hoài Lan bắt đầu di chuyển, cô lướt như một con ma trong bộ phim mà cô hay xem. Khi còn sống cô không thể tin rằng bay lại có cảm giác tuyệt cú mèo như vầy, dù đã chết thì không còn gì tuyệt vời nữa. Lý do duy nhất khiến Hoài Lan không thể có cảm tình, dù một chút xíu xìu xiu, dành cho Hồ Điệp rất buồn cười. Đó là khi hai cái tên của hai người ghép lại thành hai nhân vật chính trong tuồng cải lương Lan và Điệp. Cả hai bị gán ghép suốt bốn năm cấp hai, mà nếu cấp ba hai đứa học chung, cô nghĩ mình không thoát được số kiếp bị gán ghép chung với thằng điên ấy. Cô tức nhất vẫn là khi nghe tin Hồ Điệp lên thành phố học đại học, dì Năm ngâm nga câu: "Lan ơi, mai Điệp ra chốn thành đô, nhà xe rực rỡ..", cô liệu mà chạy xa trước khi dì Năm lại tiếp tục chọc ghẹo cô với Hồ Điệp. Nào là: "Lan đừng để Điệp lên thành phố học nha con. Không ý, con theo Điệp lên thành phố học luôn đi con." Mỗi lần hè, cô với thằng Đăng về thăm dì Năm, lại thấy dì mở cái tuồng Lan và Điệp. Mỗi lần Hồ Điệp đến ăn sáng, dì Năm lại reo lên: "Lan ơi, Điệp đến ăn bánh xèo nè Lan." Hoài Lan chỉ muốn chạy ra bịt cái miệng của dì lại. Rồi có hôm, cả nhà dì Năm đang ăn cơm, dì Năm lại tiếp tục: "Lan, con nhắm lấy Điệp đi con. Thằng Điệp cũng đẹp trai, tương lai rộng mở. Để dì mở lời nói với dì tư Lành một tiếng. Đừng giống trong tuồng, dì Năm buồn lắm."
Chương 4: Gặp Nhau Bấm để xem Mỗi lần dì Năm chọc ghẹo Hoài Lan với Hồ Điệp, thằng Đăng là người phản ứng kịch liệt nhất. Lúc ấy thể nào Hải Đăng cũng làu bàu: "Má mắc gì đi lo chuyện hàng xóm lấy vợ vậy. Con trai má đây mà má không lo.", Hoài Lan lại được một trận cười đã đời. Bây giờ, Hoai Lan đã 25 tuổi, đã ra trường được mấy năm. Nhẩm tới nhẩm lui, cô tính được thời gian mình và Hồ Điệp không thấy nhau cũng mười năm tròn. Không biết cậu ta có chịu giúp đỡ cô hay không. Biết có ngày này, cô kết bạn với thằng ấy có phải tốt hơn không. Hoài Lan đã tới nhà Hồ Điệp. Cô đứng bên ngoài, không dám xông vào bên trong. Vì ngoài cửa nhà dán đầy bùa chú xua đuổi tà ma. Cô không muốn bị thương như lần cố gắng ban nảy. Có khi cô phải đợi thằng ấy ra khỏi nhà mới được. Hoài Lan nghe dì tư Lành nói vọng ra từ sau hiên nhà: "Con có qua thắp nhang cho Lan chưa? Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, hai đứa còn học chung bốn năm. Con bé chết trẻ, thật tội nghiệp. Cái mệnh của nó khổ như Lan trong tuồng. Má thiệt buồn hết sức." "Con đi bây giờ nè." "Má không hiểu sao con bé lại dại dột như vậy. Có gì giải quyết không được mà lại tìm cái chết như vậy." Hoài Lan trông thấy một cậu con trai cao, gầy, nước da ngăm đi ra từ trong nhà. Khuôn mặt cậu lộ rõ nét u buồn hiếm thấy. Cô thầm tặc lưỡi, tấm tắc khen ngợi vẻ ngoài tuấn tú của cậu. Cậu ta cũng coi như dậy thì thành công đi. Cô phải đợi cậu ta đi ra đây mới lộ mặt. Bỗng dưng Hoài Lan nghe Hồ Điệp nói: "Dạ Cổ Hoài Lang không phải kiểu người tự tử đâu." Trái tim Hoài Lan đập loạn vài nhịp, nó nhồn nhột kỳ lạ. Hồ Điệp nói được câu như vậy thật khiến cô bất ngờ. Hai người vốn dĩ chưa từng chơi thân, chưa từng có ký ức đẹp, cũng chưa từng nói vài câu qua lại. Vậy mà cậu ta tỏ ra hiểu cô hơn những người khác. Hải Đăng là bạn thân của cô thì không lạ, nhưng câu nói này xuất phát từ miệng của Hồ Điệp nghe thật cảm động làm sao. Hồ Điệp ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm một chiếc hộp màu nâu, không biết đựng cái gì bên trong. Cậu đang đi thẳng về phía nhà dì Năm. Hoài Lan rình rập, tìm đúng thời cơ mới xuất hiện trước mặt Hồ Điệp, tránh cho việc cậu ta sẽ bất ngờ đến lên cơn tim khi gặp cô. Thế nhưng, điều khiến cô kinh hãi là Hồ Điệp dường như biết có người đi theo mình. Bởi vì cậu ta đang đứng im không nhúc nhích, cậu ta còn xoay người nhìn ngó khắp nơi một hồi. Hồ Điệp nói: "Vẫn đừng nên lén lút. Tôi không thích người ta cứ tìm mình gây sự, dù là ma đi nữa." Hoài Lan nghe vậy thì lú mặt ra ngoài đường. Cô nhe răng cười thật tươi, vẫy tay thay màn chào hỏi Hồ Điệp. Cậu ta có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy cô. Cậu ta còn ngỡ lũ ma đang rình rập mình mọi lần cơ. Trong một phút, cả hai không ai nói với ai câu nào cả, Hoài Lan và Hồ Điệp không thân nhau đến cái mức gởi một cái ôm thân tình đâu. Rút cuộc Hồ Điệp là người nói trước: "Đã mười năm không gặp nhau. Tôi không ngờ chúng ta lại hội ngộ trong hoàn cảnh này." Hoài Lan cười khổ: "Tui cũng tự thấy ly kỳ.", cô gãi đầu gãi tai nói tiếp, "Chuyện lúc nhỏ, tui xin lỗi vì đã không tin những chuyện điên rồ mà ông nói." Hoài Lan vừa phát hiện ra mình nói hơi sai sai. Cô chỉnh lại ngay, sợ làm phật lòng Hồ Điệp: "Dĩ nhiên không phải ông điên.", cô nói dối trắng trợn, "Tui chưa bao giờ nghĩ ông điên luôn á. Thiệt." Hoài Lan cười gượng gạo. Hồ Điệp đương nhiên nhận ra cô đang mất tự nhiên. Cậu ta không để tâm, dù sao cậu cũng đã quá quen với việc ngươi ta coi cậu là một kẻ điên, một kẻ lập dị. Hoài Lan thoáng thấy khuôn mặt cái tên Điệp này biến sắc. Cô liền đổi chủ đề: "Mà sao ông gọi tui là dạ cổ hoài lang vậy?" "Tui nghe thấy mẹ của bà hay gọi như vậy. Nghe dì nói ngày trước dì thích nghe cải lương lắm, cái tuồng dạ cổ hoài lang ấy. Rồi dì mới định đặt tên bà như vậy." Cô cũng thật không hiểu người lớn nghĩ gì. Đúng thật là mẹ của cô đã định đặt tên cho cô là "Dạ Cổ Hoài Lang", thế rồi ba cô không đồng ý, dù sao cô cũng là con gái mà có cái tên Lang nghe như kiểu đàn ông quá, mà chữ "Lang" lại gợi cho cha cô nghĩ ngay đến người hay lang thang đâu đó. Mẹ cô nghe vậy thấy cũng hợp lý, đành bỏ đi chữ 'g' đi. Cuối cùng đặt cho cô cái tên Hoài Lan thay vì Dạ Cổ Hoài Lang. Hoài Lan bĩu môi hỏi: "Ông thân với mẹ tui từ hồi nào vậy?" Hồ Điệp cười cười, không trả lời. Mặt cậu tỏ vẻ bí hiểm, như đó là bí mật riêng của cậu và mẹ cô. Cậu đã không muốn nói, cô có gặng hỏi thế nào cậu cũng không cho cô biết, chi bằng cho qua. Cô đành chuyển chủ đề thêm một lần nữa: "Cái hộp đó là gì vậy?" Hồ Điệp vội vàng nhét chiếc hộp vào trong túi quần, hơi bối rối. Cậu lắc đầu không nói, chỉ xoay người đi tiếp. Hoài Lan rượt theo sát nút. Không lẽ cô vừa hỏi một câu khá riêng tư khác ư? Cũng đúng, cậu ta với cô không thân đến mức tâm sự chuyện thầm kín cho nhau nghe. Hồ Điệp tự dưng hỏi: "Bà còn nhớ ngày bị sát hại chứ?" Hoài Lan khựng lại, đôi mắt trở nên đượm buồn. Cô hít mạnh một hơi rồi mới hạ giọng trả lời: "Tui bị người ta đâm ba nhát vào bụng, nhốt lại trong phòng vệ sinh công cộng. Sau đó, không nhớ gì cả. Linh hồn của tui trở về đây thăm dì Năm. Lúc đầu tui còn tưởng mình còn sống cho đến khi về thấy mọi người đang dự đám tang của mình." Hoài Lan chỉ tay vào bụng mình. Linh hồn của cô lúc này trông hơi ghê, vết máu trên áo vẫn còn đậm. Mặt trắng bệch khi nhớ lại cảnh mình bị giết hại. Hồ Điệp vươn tay muốn chạm vào người cô, muốn tìm cách an ủi ngườ con gái đang đi bên cạnh mình. Đột nhiên biết mình đã chết, đột nhiên nhận ra bản thân chỉ là một hồn ma, chắc cô đã hoảng sợ và sửng sốt lắm. Cậu ta ngạc nhiên khi thấy cô đã dần chấp nhận sự thật. Nếu là cậu, cậu không biết mình chịu đựng nổi xú sốc đo không. Đến nước này, Hồ Điệp cũng tự đoán ra lý do Hoài Lan tới tìm mình. Xem ra cô muốn nhờ cậu giúp đỡ tìm hung thủ gây án đây mà. Cho dù cô không đến đây gặp mình, Hồ Điệp cũng quyết định điều tra vụ này. Hoài Lan quyết định hỏi Hồ Điệp câu hỏi lấn cấn trong lòng từ lúc ở nhà cậu đến giờ: "Mà sao ông không tin là tui tự tử như người khác?", Hoài Lan xua tay thề thốt, "Không phải tui nghe lén ông với dì tư Lành nói chuyện đâu. Tại hai người nói lớn quá, tui nghe được." Hồ Điệp nhẹ nhàng nói: "Trực giác của thám tử. Bà cũng không phải hồn ma duy nhất mà tui giúp đỡ tra án đâu. Yên tâm, vụ này tui nhất định theo đến cùng. Chỉ là đêm trăng máu đang đến gần. Chúng ta phải nhanh nhanh tìn ra hung thủ mới được."
Chương 5: Trò Chuyện Bấm để xem Bây giờ thì Hoài Lan có thể nhận định được một việc: Hồ Điệp không hề biết rõ về tính cách của cô, mà cậu ta chỉ đơn thuần tin vào trực giác của mình. Không biết cô nên buồn hay nên vui khi biết điều đó nữa. Hồ Điệp không nói dối về việc mình là thám tử. Cậu đúng là một thán tử có khả năng nhìn thấy ma quỷ. Cậu đã gặp một người kỳ lạ, giống như một bà đồng trước khi thi kỳ thi tốt nghiệp và chọn ngành nghề yêu thích. Vừa nhìn thấy cậy, bà ta đã nói ngay: "Ông trời tặng cho cậu một đôi mắt thần kỳ. Đừng sợ hãi chính mình, đừng nghi ngờ chính mình. Nếu muốn thoát khỏi những hồn ma hãy lắng nghe họ nói gì. Con hãy giúp họ hoàn thành tâm nguyện. Như vậy con sẽ không bị họ làm phiền nữa." Từ đó, Hồ Điệp liền theo học ngành công an. Mà khi ra trường lại đi mở văn phòng thám tử. Cậu luôn giúp đỡ những hồn ma chết oan, giúp họ thực hiện ý nguyện trước khi chết. Hoài Lan không phải hồn ma duy nhất cậu giúp đỡ. Hoài Lan bất giác cảm thấy xót xa cho Hồ Điệp. Cậu đã trải qua những khó khăn nào chứ. Không một ai tin những gì cậu nói, lúc nhỏ cũng vậy. Một mình cậu ấy tự nguyện trở thành thám tử và giúp những linh hồn hoàn thành tâm nguyện, thật đáng buồn, cũng đáng ngưỡng mộ. Nếu không phải cô trở thành ma và nhờ cậu giúp đỡ, cô cũng giống như những người khác đều không tin và nghĩ cậu lập dị. "Hẳn là ông cô đơn lắm!" Hoài Lan buột miệng, trong lòng có chút buồn. "Không sao." Hồ Điệp tỏ ra bình thường, dù trọng giọng vẫn có chút xíu không tự nhiên "Mặc dù quen làm bạn với hồn ma, tui vẫn có bạn bè ngoài đời mà." Hoài Lan ậm ừ. Cả hai lại rơi vào im lặng kéo dài. Hồ Điệp đi vội hơn. Hai người hầu như không ai nói với ai câu nào nữa, họ chỉ lặng lẽ sánh bước bên cạnh nhau. Lâu lâu Hoài Lan lại lén nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của Hồ Điệp thầm cảm thán: "Thằng này lạnh lùng hơn băng đá nữa." Chẳng mấy chốc hai người đã đến nhà dì Năm. Hoài Lan nhìn bóng lưng cậu ta tiến vào bên trong nhà, còn mình ở bên ngoài, không dám đối diện với đám tang của mình. Cuối cùng đã dùng hết dũng khí còn sót lại trong linh hồn mình, Hoài Lan lầm lũi bước vào bên trong. Hồ Điệp và Hải Đăng chào nhau. Thằng Đăng kéo Điệp vào bên trong nhà, Hoài Lan đi bên cạnh họ. Lúc này dì Năm nhìn thấy Hồ Điệp càng khóc to hơn ban nảy. Hoài Lan tạm đoán dì đang buồn vì kết cục của cô và Điệp lại giống trong tuồng. Chỉ là dì không quan tâm đến việc thực tế cô và Điệp lại chẳng hề yêu đương gì nhau. Điệp và Đăng ngồi ngoài hiên cùng nhau nhậu một bửa. Hai người không nói gì cả, chỉ cạn chén và uống từ chai này qua chai khác. Khuôn mặt họ đỏ lừ, đã ngà ngà say. Dì Năm phải tới giật mạnh chai rượu và không cho họ tiếp tục uống mới ngăn hai thằng (thân với nhau từ hồi nào mà Hoài Lan không biết) tiếp tục uống. Nhưng Điệp hứa chỉ uống thêm một chai nữa thôi, vì tâm trạng cả hai đều buồn, nên dì Năm mới tránh đi nơi khác. Có lẽ dì cũng biết hai người họ cũng trải qua đau khổ như dì. Đăng khó lắm mới không cho phép mình buồn phiền quá lộ liễu. Nhưng vì rượu vào lời ra mà bắt đầu nói lung tung: "Nó đã chết thật rồi. Mà lời đồn đang giết chết nó lần nữa. Dù thường ngày nó không nói đến, nhưng không có nghĩa nó không biết buồn. Đã chết thảm rồi, lại còn quy cho cái lý do trời ơi đất hỡi. Cái gì mà nó cặp kề với đại gia Bình Dương, rồi bị vợ tạt axit, rồi nhục nhac nên tự đâm mình chết cơ chứ." Hồ Điệp thở dài. Thằng Đăng đã nằm xuống sàn nhìn lên bóng trăng khuyết mờ trên cao, chỉ chưa bật khóc mà thôi. Nghe trong giọng có chút tức giận cùng thất vọng. Đăng quay sang ngìn Điệp trân trân, nó phát tiết: "Mày cũng cho rằng Lan tự tử chết hả?" "Không.", Điệp uống cạn ly rượu trên tay rồi nói tiếp, "Từ mai tao sẽ bắt tay điều tra vụ này." "Tao muốn tham gia." Đăng nói rất dứt khoát. Hoài Lan có cảm giác như họ đã chơi thân với nhau rất lâu, mà cô không hề biết. Hồ Điệp vẫn một mực từ chối lời đề nghị của Đăng: "Những người cố tình tạo thành một vụ án tự tử sẽ ngửi được chuyện của tao đang làm. Càng ít người tham gia càng tốt. Tao hứa sẽ thông báo cho mày mấy tiếng nếu có tiến triển mới. Mà đừng mách lòng nha, tao là thám tử, còn mày phải tiếp tục bận rộn nhiều thứ sau cái chết của cổ." Đăng không thèm đồng ý, nhưng nó đã quá say, nó thiếp đi trong khi Điệp vẫn còn sót lại chút tỉnh táo. Nếu không nó còn phải làm phiền Hồ Điệp dài dài. Nói nào ngay, Hoài Lan không thể ngờ Hồ Điệp lại khá trong khoảng uống ngàn ly không say như vậy. Hồ Điệp đã hơi ngà ngà. Cậu đứng dậy chào dì Năm ra về. Hoài Lan lẽo đẽo theo sau như đứa trẻ. Nói thật cô có nhiều chuyện muốn hỏi, mà ngặt nổi cái miệng của Hồ Điệp không chịu nhúc nhích. Tại sao khi nhắc đến đêm trăng máu, trước đó Hồ Điệp có vẻ hoảng sợ như vậy. Nhưng cô không dám hỏi, việc cậu ấy hứa giúp cô tra án khiến cô quá đỗi vui mừng. Rút cuộc Hoài Lan không chịu nổi sự tò mò nữa, cô lên tiếng hỏi: "Tại sao lại sợ trăng máu vậy?" "Phải rồi, bà mới là ma nên không quan tâm đến hiện tượng này." "Tui biết trăng máu là hiện tượng khi mặt trăng đi vào vùng bóng tối của trái đất và che mất ánh sáng mặt trời. Màu đỏ của trăng chỉ đơn giản là do sự khúc xạ ánh sáng của bề mặt mặt trăng khi xuyên qua khí quyển trái đất mà thôi." Hơi thở Hồ Điệp phả ra mùi rượu nồng nặc. Dù là ma, Hoài Lan cũng phải lùi xa ba bước mới thấy thoải mái. Cô nghe Điệp nói: "Nhưng bà không biết trong tâm linh, người ta luôn sợ trăng máu. Người ta tin rằng trong đêm trăng máu quỷ dữ tràn tới gây nguy hiểm cho con người, chúng chiếm thân xác, ăn mất linh hồn của họ. Và những hồn ma mới chết như bà là món ăn mà bọn quỷ dữ khoái. Hoặc những hồn ma có nhiều oan khí sẽ biến thành quỷ dữ và hại cả người mà họ yêu thương. Đó là lý do tui sợ hãi." "Ý ông là tui có thể bị quỷ dữ ăn linh hồn. Hoặc tui sẽ biến thành quỷ dữ nếu không tìm được hung thủ, vì lúc đó oán khí của tui xâm chiếm lý trí của tui?" "Hiểu nhanh đó. Tui đỡ tốn thời gian giải thích nhiều." Hồ Điệp đi không vững, suýt nữa đâm sầm xuống đất. May mà Hoài Lan nganh tay đỡ được cậu. Cô vòng cánh tay của cậu qua vai mình và dìu cậu ta đi. Hồ Điệp hơi choáng váng, rõ là choáng vì hành động của cô hơn là do choáng vì rượu. Cậu ta chua chát nói: "Bà là hồn ma duy nhất chạm vào người tui đấy."
Chương 6: Kẻ Tình Nghi Bấm để xem Hoài Lan không biết nên vui hay nên buồn khi nghe Hồ Điệp nói câu đó nữa. Cô là hồn ma đầu tiên chạm vào người của cậu ta. Nói như thể cô là mối tình đầu vậy. Cô lén giấu nụ cười thỏa mãn, tay vẫn ôm khư khư cái tên Hồ Điệp say khước. Hoài Lan không ngờ là ma rồi mà vẫn cực khổ như vậy. Cô cứ tưởng mình vác cậu ta một cách dễ dàng, ngờ đâu cậu ta nặng gấp hai lần cô, đầu còn tựa hẳn lên vai cô. "Cái thằng này ăn cái gì mà nặng dữ.", cô liên tục chửi rủa Hồ Điệp. Hoài Lan cuối cùng cũng đưa Hồ Điệp về đến nhà, ném cậu ta xuống sàn nhà lạnh giá, cố tạo âm thanh thật lớn, mong sao dì tư Lành nghe được mà ra đỡ cậu vào nhà. Bởi vì cửa nẻo khắp nơi đều dán bùa, cô không thể vượt qua được. Cô thở dốc, làm ma mà vẫn không kéo nổi một người bình thường là sao. May thay, dì tư Lành nghe được tiếng động mà ra ngoài dìu cậu vào nhà. Cô cười nhàn nhạt rồi ngồi đong đưa trên xích đu trong sân. Thảo nào ma hay ngồi trên xích đu mà đong đưa, thì ra cảm giác ngồi trên xích đu tuyệt vời như vậy. Càng đưa xích đu lên cao, Hoài Lan càng cảm thấy thích thú. Cô không biết rằng khi dì tư Lành chạy ra thấy cảnh tượng đó đã sợ đến suýt nữa ngất đi. Dì tư Lành bò dậy, chạy vào nhà, nhưng xích đu vẫn còn đong đưa kì dị. Tốt nhất dì nên ở luôn trong nhà, không ra nữa. Dì ở đây bao năm qua vẫn thường chứng kiến mấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy đã quen, nhưng mỗi lần thấy đều toàn sợ hãi. Hoài Lan nhìn lên trời, trăng sắp tròn rồi, nghĩa là đêm trăng máu thực sự gần kề. Cô phải tỉnh táo suy nghĩ về cái chết của mình. Cô không thể chỉ dựa vào mỗi một mình Hồ Điệp. Bản thân cô cũng phải tự đối diện với tình huống hiện tại. Hoài Lan cố nhớ lại xem có kẻ nào hận mình đến mức muốn giết chết mình hay không. Cô phải lập một danh sách những kẻ tình nghi, những người có khả năng giết chết mình. Hoài Lan không nghĩ ra được người nào cả. Cô nhảy ra khỏi xích đu, lượm một cành cây khô dưới sân, chuẩn bị viết ra mấy cái tên khả nghi. Nhưng kỳ lạ, bàn tay của cô xuyên qua nhánh cây khô mà không hề cầm được. "Uầy." Hoài Lan có chút tức giận. Lúc nảy, chẳng phải cô chạm được vào Hồ Điệp hay sao. Trong khi cành cây khô này nhỏ xíu như vậy mà cô cầm nó không trúng. Trong phim mấy em ma toàn sử dụng lý trí điều khiển vật thể, còn cầm vật thể ném qua ném lại, ném tới ném tứ lung tung. Đến lượt cô lại không cầm được cái gì hết. Có phải cô trở thành con ma vô dụng nhất trần đời hay không. Hoặc cô mới chết, linh hồn vẫn chưa mạnh, cô sẽ hỏi Hồ Điệp xem cậu ta có cách giúp cô hay không. Hoài Lan có thói quen liệt kê mọi thứ theo thứ tự. Cô sợ mình bỏ sít nhiều điều quan trọng, nên đã tập làm quen từ nhỏ đến giờ, khó lòng bỏ được. Vì vậy, thay vì viết bằng nhánh cây, cô dùng ngón tay tóm tắt lại mọi chuyện lần nữa. Từ cái chết của cô, cô nhìn ra được ý đồ của hung thủ. Người này muốn người khác tin rằng cô đã tự tử chết. Nhưng tự tử cũng cần có lý do thuyết phục. Vì vậy, cô bắt đầu tự liệt kê những điều quan trọng về hung thủ. Thứ nhất, hung thủ là kẻ tung tin đồn thất thiệt về cô. Kẻ này loan tin cô cặp kề với đại gia cho mọi người biết. Sau này khi giết chết cô và dựng thành một vụ án tự tử có động cơ rõ ràng: Cảm thấy nhục nhã vì bị vợ đại gia đánh ghen, không dám trở về nhìn mặt người thân cũng như hàng xóm, nên đã kết liễu mình. Người này phải là người lập kế hoạch giết cô từ trước, chỉ chờ cơ hội nữa thôi. Thứ hai, hung thủ là người biết rõ hành tung của cô. Người này nắm rõ lịch trình đi đi về về của cô mới có thể biết khi nào cô về thăm làng mà ra tay. Ngay cả thời gian cô lên xe cũng nắm rõ. Mà cô nhớ vé xe ghi thời gian, địa điểm và biển số xe chỉ có mấy người thân thiết của cô biết mà thôi. Thứ ba, làm sao hung thủ biết rõ chuyến xe của cô dừng tại đâu mà cho người tấn công cô. Hoặc chúng ở trên xe từ trước, hoặc chúng theo đuôi chiếc xe của cô. "Không." Hoài Lan lắc đầu, cô tự nói với chính mình "Chúng nấp sẵn trong phòng vệ sinh, như vậy chúng biết chắc chiếc xe sẽ dừng ở đó." Người duy nhất điều khiển chiếc xe, muốn nó dừng ở đâu cũng được duy chỉ có một: Bác tài xế. Hoài Lan muốn gọi Hồ Điệp dậy, cùng mình đi đến bến xe ở Bình Dương điều tra. Nhưng cậu ta giờ này đã say và ngủ li bì rồi. Rõ là cô phải tự hành động trước, sau đó tìm cậu ta sau vậy. Hoài Lan muốn theo dõi tài xế xem sao. Cô nghĩ xong liền biến mất. Cô không biết mình đã làm sao mà dịch chuyển linh hồn đến bến xe được. Có khi đây chính là năng lực của một con ma có thể làm. Có khi cô phải thật sự quyết tâm mới làm được. Hoài Lan không biết mình đã đợi ở bến xe Bông Mai bao nhiêu lâu, chỉ biết bây giờ đã quá trưa hôm sau. Mắt cô không hề mỏi, không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ đăm đăm ngó chiếc xe đã chở mình về quê hôm đó. Phải mất hai mươi phút sau, Hoài Lan mới nhìn thấy chú tài xế xuất hiện. Ông ta đang ăn vội ổ bánh mì trên tay, mặt tươi cười hớn hở, vẫy tay chào gã tài xế phụ. Cô nghe hai người nói với nhau: "Đi sớm 30 phút đi. Có gói hàng hơi xịn phải giao đúng giờ đó anh." Lửa giận trong lòng cô dâng cao, giọng nói đó khiến đầu óc cô như muốn phát điên. Cô không thể quên giọng người đàn ông đã đâm chết mình được. Đầu óc cô quay cuồng, cơn thịnh nộ lên đến cực điểm và cô muốn gã ta phải đền mạng. Không hiểu cô lấy đây ra sức mạnh mà linh hồn của cô lướt đến bên cạnh tên tài xế phụ, đưa tay bóp cổ gã. Tay tài xế phụ ho sặc sụa. Gã ngã xuống, ôm lấy cổ họng của mình. Gã cảm thấy khó thở, có cái gì đó chèn cuống họng của gã và khiến gã không thở được. Gã ú ớ kêu cứu nhưng không ai hiểu, cũng không ai biết gã bị làm sao. Linh hồn Hoài Lan bắt đầu thay đổi: Đôi mắt trở nên đỏ ngầu, bờ môi tím tái hơn trước, trên miệng xuất hiện vết máu dài xuống tận cầm, đầu tóc xõa rủ rượi. Toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh rùng rợn. Trên áo của cô nhuốm một màu của máu. Móng tay nhọn hoắt, đen xì đang bấu chặt đến nổi in hằn trên cổ tay tài xé phụ. Ánh mắt chứa toàn sát khí, trông không còn dáng vẻ của Hoài Lan mà như ác quỷ đòi mạng.
Chương 7: Giết Người Diệt Khẩu Bấm để xem Hồ Điệp giận dữ chụp lấy cành tay của Hoài Lan, lôi cô qua một bên. Trong một phút, Hoài Lan định ném cậu ta thật xa vì dám ngăn cản cô giết hung thủ. Nhưng cô nhận ra người quen, vì thế thay vì ném cậu ta đi như dự định, cô bắt đầu mắng xối xả: "Bây giờ ông còn định bảo vệ tên giết người nữa ư? Chính người đó đã giết chết tui. Giọng nói vẫn còn văng vẳng bên tai tôi đây. Đừng hòng ngăn cản tui thêm nữa." Hồ Điệp nắm chặt tay Hoài Lan lại không muốn cô manh động, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: "Rồi bà không muốn điều tra kẻ đứng đằng sau là ai hả, hay bà muốn trở thành ác quỷ vạn kiếp không siêu thoát được?" Hoài Lan quắc mắt nhìn Hồ Điệp, lòng vẫn còn bực bội vì "thằng ấy" cản trở chuyện báo thù của cô. Nhưng cô tò mò nhiều hơn. Tại sao "thằng ấy" lại nhắc đến chuyện quỷ dữ ở đây, trong khi còn hai đêm nữa mới đến đêm trăng máu cơ mà. Cô hỏi ngay: "Ý ông là sao? Vẫn chưa đến trăng máu cơ mà?" Hồ Điệp nói nhỏ đến mức không ai thấy cậu cử động môi: "Nếu tui đến muộn một chút, nếu người đàn ông đó thực sự chết trong tay bà, bà sẽ không còn là hôn ma vất vưởng nữa, bà vĩnh viễn biến thành quỷ dữ đấy. Đến lúc đó tui cũng không cứu nổi bà đâu." Hoài Lan nghiến răng, không nói lời nào. Rõ là cô đã bị Hồ Điệp thuyết phục. Cô dời mắt nhìn xuống dưới, bàn tay của mình đang bị bàn tay Hồ Điệp nắm chặt. Cô ngước nhìn bộ dạng lo lắng của cậu ấy lòng bỗng dâng trào một cảm giác là lạ, rất xao xuyến. Bộ dạng quỷ dữ cũng biến mất, cô giờ đây chỉ là một hồn ma bình thường, không oán khí, trên môi khó giấu được nụ cười e thẹn. Hồ Điệp vẫn còn cảm thấy thót tim. Sáng ra cậu đã đi tìm Hoài Lan khắp nhà. Chợt nhớ ra cô không thể vào nhà đầy bùa chú của mình, cậu liền đi kiếm khắp nơi - những nơi mà cô có thể đến. Sau đó, cậu nghĩ rằng cô sẽ nhanh trở lại tìm mình thôi. Dù sao cậu vẫn còn bận rộn vụ tìm kiếm bằng chứng của vụ án. Vì thế cậu bắt đầu hành động. Hồ Điệp có vài người bạn làm trong sở cảnh sát, nhất là bên tổ công an hình sự. Vì vậy cậu đã có một số thông tin quan trọng. Sỡ dĩ vụ án của Hoài Lan bị khép vào vụ tự tử vì: Trên tường tại hiện trường vụ án của Hoài Lan có một dòng chữ viết bằng máu: "Cuộc sống quá mệt mỏi. Tạm biệt tất cả." Hung thủ vô cùng tinh vi, suy nghĩ vô cùng thấu đáo. Đến cả thư tuyệt mệnh cũng để lại thì làm sao người ta không nghĩ cô đã tự tử chết. Huống hồ, phòng vệ sinh nữ lúc đó không hề có ai bước vào trong ngoại trừ cô. Hồ Điệp suy luận giống như những gì Hoài Lan nghĩ trước đó. Và may mà cậu đã nghĩ đúng giống như những gì cô nghĩ, cậu đã tới kịp lúc cứu Hoài Lan thoát khỏi cảnh phải trở thành quỷ dữ. Đồng nghĩa với việc cậu vừa cứu mạng tên giết người. Tay tài xế phụ hớp lấy không khí mà thở phì phò. Gã ngó nghiêng khắp nơi lại chẳng thấy điều gì khả nghi cả, đôi bàn tay bóp lấy cổ rất thật, thật đến nổi đến bây giờ gã vẫn còn cảm nhận rõ ràng. Bác tài xế đỡ gã dậy và hỏi: "Mày không sao chứ, Tài? Đủ sức đi tiếp không? Có cần tao gọi thằng Bân đi giùm không?" "Thôi. Hết bị gì rồi. Mau tranh thủ đi sớm không thì muộn nữa." Hoài Lan bị Hồ Điệp lôi lên xe. Cậu kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình. Thì ra cậu đã cố tình mua hai vé ngồi cạnh nhau, đó là thói quen của cậu, cậu không muốn ngồi gần bất cứ ai cả. Hoài Lan phải cảm thấy may mắn với thói quen này của câu. Nhờ vậy mà cô có chổ nhối lý tưởng. Hoài Lan hỏi Hồ Điệp: "Sao ông biết tui ở đây mà tới tìm?" Hồ Điệp mắt thì nhìn tên Tài, miệng thì trả lời thật khẽ khàng: "Tui đâu giỏi đến mức độ đó. Tui đang lằn theo dấu vết mà mình có được mà." "Dấu vết gì?" "Tui nói chuyện với bà một hồi chắc người ta tui tưởng tui bị điên quá." Hoài Lan còn định hỏi thằng Điệp nó có kế hoạch gì đặc biết. Mà chờ hoài không thấy cậu ta mở miệng, cô giận dữ quay mặt hướng khác, không thèm chờ đợi cậu ta thêm gì nữa. Vậy là hai người không nói thêm câu nào. Hồ Điệp tranh thủ tài xế phụ đang ngồi nghịch điện thoại mới mon men lại gần. Cậu cố tình gợi chuyện: "Tôi nghe nói anh là người phát hiện xác chết của cô gái tên Lan?" Tên Tài cười cười. Gã ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nói ra câu trả lời đã thủ sẵn phòng khi có người khác tò mò. Nói thật, kể từ khi Lan chết, hãng xe của anh ta được nhiều người quan tâm hơn. Chủ yếu người ta tìm đến đây hỏi thăm về cô gái tự tử kia. Gã ta không quan tâm họ chú ý điều gì, miễn họ tìm đến hãng xe mình, mình sẽ lại có nhiều tiền mà thôi. Gã đáp: "Đúng vậy. Vì chờ lâu quá không thấy vị khách đó quay lại xe, anh đã chạy vào phòng vệ sinh xem thử. Ai ngờ phát hiện cô ấy chết trong đó. Trên tay cổ vẫn còn cầm con dao đầy máu. Cảnh tượng lúc đó đáng sợ lắm." Hồ Điệp giả vợ tỏ ra sợ hãi: "Vậy mà xe của mình không làm lễ cúng tế nào sao? Em nghe nói cô gái tự tử chết đó còn trong trắng. Mà ma trinh nữ thường linh lắm đó. Không chừng cô ta tìm tới xe này quấy phá là nguy." Hồ Điệp lặng lẽ quan sát vẻ mặt tên Tài. Cậu thấy gã nhăn trán, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, đôi mắt sợ hãi hiện rõ mồn một. Cậu quyết định bồi thêm một câu: "Mà anh yên tâm đi, anh đâu phải là người giết cô ấy đâu. Chắc cô ấy không tới tìm anh đâu." Tài thầm nghĩ: "Không tới mới lạ." Mới vừa rồi gã còn suýt bị bóp cổ tới chết. Không phải là hồn ma đó tới tìm tới gã chứ? Gã xua tay đuổi Hồ Điệp về chổ ngồi. Còn bản thân bắt đầu thấp thỏm lo âu. Gã lôi chiếc điện thoại ra, điên cuồng gọi đi đâu đó. Hồ Điệp lúc này mới nói nhỏ với Hoài Lan: "Tới nghe thử anh ta đang gọi đi đâu nhanh lên." Hoài Lan gật đầu, lướt đến cạnh Tài, cố nghe anh ta đang cố gọi đi đâu. Tài rùng mình ớn lạnh, gã cảm thấy lạnh toát, như tảng băng đang đặt cạnh mình. Gã ngó nghiêng quanh xe, sợ nhìn thấy hồn ma cô gái trẻ kia. Ngón tay run đến độ không nhấn được số cho ra hồn. Tài gọi cho đồng bọn của mình, nhưng gã bị chúng làm lơ. Mặc cho gã gọi bao nhiêu cuộc, chúng cũng không bắt máy. Hoài Lan bắt đầu thất vọng vì không biết thêm thông tin gì cả. Tài mất hết kiên nhẫn, bắt đầu soạn một tin nhắn dài ngoằng gửi đi. Hoài Lan lén nhìn mới đọc được sơ sơ nội dung, gì mà nếu không trả lời cuộc gọi, gã sẽ ra công an đầu thú. Hoài Lan trở lại chổ ngồi. Cô nói với Hồ Điệp về tin nhắn kia. Cậu ta nhỏ giọng nói: "Mấy người đó rất nhanh sẽ có hành động. Cô cứ theo anh ta xem sao. Nhất định không được tùy tiện hành động nông nỗi." Hoài Lan càm ràm: "Tui biết rồi. Tui đâu phải là con nít đâu chớ." "Nhưng bà là hồn ma có oán khí mạnh, lại còn là ma trinh nữ, tui sợ bà lại phát điên như lúc nảy." Hoài Lan méo miệng, không thèm trả lời. Mãi đến khi chiếc xe đến bến xe của huyện, cô mới quay sang nói: "Một mình tui đi hay ông đi cùng đây?" "Tui sẽ đi xe ôm theo sau. Bà bám theo sau tên Tài đó luôn." Hồ Điệp và Hoài Lan bắt đầu theo dõi Tài khi gã vừa xuống xe. Gã rất hốt hoảng chạy đi đâu đó. Hình như gã đến chổ hẹn với đồng bọn. Chúng sẽ gặp nhau tại một vườn trái cây. Lúc này Tài ném chiếc xe máy một xó, còn bản thân chạy sâu vào vườn xoài trong kia. Gã cứ dán mắt vào khoảng không vô định, đang đợi chờ mỏi mòn. Hồ Điệp và Hoài Lan lén đứng đằng xa theo dõi, hai người nắp sau một thân cây lớn. Thật ra chỉ một mình Hồ Điệp cần nắp, Hoài Lan thì đứng canh sợ Tài chạy mất. Có lẽ Tài quá chú ý trước mặt nên gã không hề phát hiện mình bị theo dõi. Gã cũng không hề phát hiện hai tên đồng bọn đang tiến đến đằng sau lưng gã. Chúng đánh mạnh vào đầu gã khiến gã bất tỉnh. Hai tên cùng nhau cột chặt Tài vào gốc cây xoài gần đó. Một tên dùng dây thòng lọng vòng qua cổ của Tài và bắt đầu kéo gã lên cao. Chúng đang cố tạo thành một vụ án tự tử khác. Tên mặc áo xám nói với tên mặc áo đen: "Đây chính là kết quả cho người dám phản bội, nhớ đấy."
Chương 8: Hỏi Đáp Bấm để xem Tài cảm thấy sợi dây đang siết lấy cổ của mình càng lúc càng chặt và cảm nhận đó đã khiến gã giật mình tỉnh dậy. Gã trông thấy rõ ràng hai người quen biết của mình đang cố treo cổ mình đến chết. Mặc cho gã cũng vẫy, kêu gào thế nào, chính vẫn không thả gã ra. Đây chính là muốn giết gã diệt khẩu, chỉ vì gã đe dọa chúng sẽ đi đầu thú ư? Chúng đúng là loài cầm thú, giống như gã, gã cũng khác gì chúng là mấy khi nhẫn tâm ra tay với cô gái yếu đuối kia. Gã biết mình khó mà thoát khỏi cái chết, gã buông tay, chuẩn bị đón nhận cái chết. Hai kẻ treo Tài lơ lửng trên cây xong xuôi thì bỏ trốn. Hồ Điệp lập tức chạy ra giúp Tài xuống đất. Còn Hoài Lan rượt theo hai kẻ kia. Hồ Điệp làm gì còn thời gian ngăn Hoài Lan lại, cứu người mới quan trọng. Cậu phải cố hết sức tháo sợi dây khỏi cái cây. Mất đến hai phút rưỡi, cậu mới cứu được Tài xuống dưới. Tài bị ngất xỉu do ngạt thở hay do hoảng sợ Hồ Điệp không chắc. Cậu hô hấp nhân tạo cho gã xong, liền đưa gã đi bệnh viện gần đó. May mà Tài không sao, bác sĩ nói Tài đã được sơ cứu kịp thời. Hồ Điệp trả viện phí cho gã Tài, đợi đến khi gã tỉnh lại. Bởi vì cậu không biết cách liên lạc với người nhà của gã ta. Phải đến khi trời tối, Tài mới tỉnh lại. Tài thấy người đã nói chuyện với mình trên xe, hơi kinh ngạc một chút. Sau đó gã rơi vào trạng thái hoang mang. Hai người đã cố giết gã ban chiều là muốn giết người diệt khẩu. Nếu Hồ Điệp không cứu gã kịp thời, gã đã hẳn xuống suối vàng tìm ông bà rồi. Chúng dám làm ra chuyện đó với mình. Gã vẫn chưa hết bàng hoàng, không biết nên ăn mừng vì mình còn sống hay không. Hồ Điệp chờ Tài bình tâm trở lại mới nói: "Thật ra, tôi là thám tử, đang điều tra vụ án của Hoài Lan." Hồ Điệp lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động trên khuôn mặt của Tài. Cậu thấy gã hơi cứng người, gã cắn môi, tay sờ lên mũi liên tục. Rõ ràng gã không ngờ người cứu gã lại là người muốn biết thực hư về vụ án của Hoài Lan. Hồ Điệp quyết định đánh một đòn tâm lý: "Anh cũng thấy họ muốn giết anh diệt khẩu rồi đấy. Cũng may khi nảy tôi lén theo dõi anh, nếu không anh đã bị họ sát hại. Sau đó, tôi đoán họ sẽ dựng thành hiện trường là một vụ tự tử khác." Tài kinh hoàng, trợn mắt nhìn Hồ Điệp. Vụ án của cô gái tên Hoài Lan đó những tưởng đã trôi vào dĩ vãng. Ngờ đâu có người muốn khơi lại. Người này còn không bị đánh lừa như người khác. Người này hoàn toàn biết đó là vụ giết người. Mà cậu ta lại đúng ở một điểm nữa: Chúng sẽ tạo một hiện trường như một vụ treo cổ tự tử. Nếu cậu con trai trước mặt không đuổi theo gã, gã thực sự đã chết dưới tay chúng. Tài không bao giờ quên được hôm giết người. Trước đó mấy ngày, hai người quen của gã, cũng chính là hai kẻ cố ý giết gã vừa rồi, đã tìm đến gã và dụ hoặc gã tham gia một vụ làm ăn lớn. Ban đầu khi gã biết mục đích của họ là giết người, gã đã từ chối không tham gia. Đến khi gã biết được số tiền mà họ đưa ra không hề nhỏ, đủ khiến gã sống sung sướng cả đời, gã sẽ chẳng cần đi làm tài xé phụ nữa, gã chấp nhận tham gia. Hơn nữa, họ sẽ dựng thành hiện trường do cô gái đó tự tử. Cảnh sát sẽ không bao giờ biết được cô ta bị giết. Gã sẽ chẳng cần lo mình sẽ bị bắt. Đầu tiên, khi cô gái đến mua vé, gã phải tìm cách khiến cô ta chọn giờ khỏi hành vào lúc tối muộn. Như vậy, hành động của chúng sẽ không bị nhiều người chú ý. Thứ hai, gã phải cho một lượng thuốc ngủ vào chai nước của hành khách nữ. Họ phải chắc chắn họ không được rời khỏi xe khi xe đến trạm dừng chân. Cho dù cảnh sát có tra ra lượng thuốc ngủ kia, họ tin rằng họ có thể nói dối rằng: Hành khách uống thuốc say xe, đương nhiên có một chút thuốc gây ngủ bên trong. Tiếp theo, xe dừng tại trạm dừng chân sớm hơn bình thường, và gã muốn điều đó xảy ra, gã chỉ việc biến cớ rằng mình đói hoặc mình muốn giải quyết "nhu cầu". Đương nhiên, địa điểm dừng chân cũng do họ thống nhất từ trước. Tài cùng hai kẻ kia tấn công cô gái tên Hoài Lan đó ngay trong phòng vệ sinh. Họ không dám đánh hay gây mê cô, bởi vì sợ khám nghiệm tử thi sẽ phát hiện ra điểm dị thường. Họ dùng tay bịt miệng, bịt mắt của cô và khiêng cô vào trong một phòng, khóa kín. Tài là người cầm dao, bởi vì gã là người mặc áo mưa (áo mưa giúp gã không phải dính máu của cô gái lên quần áo mình). Nhưng gã run đến mức không dám đâm vào bụng cô gái. Là thằng Trường - một trong hai kẻ đi cùng gã, cầm lấy con dao trên tay gã và đâm cô gái. Họ đã đâm đến nhát thứ ba mới khiến cô gái chết hẳn. Thằng Tín – thằng còn lại, là người cầm tay cô gái viết chữ lên tường phòng vệ sinh dòng chữ bằng máu ấy. Giết người xong, họ chia nhau ra thoát thân. Còn Tài giả vờ trở về chổ ăn khuya. Hiện trường họ dựng hoàn mỹ đến mức không sót lại sơ hở nào cả. Hoài Lan không có dấu hiệu bị tấn công, không có dấu hiệu bị dùng vũ lực. Dòng chữ thư tuyệt mệnh kia lại là thứ quyết định, nó thuyết phục tất cả mọi người tin rằng: Cô gái đó tự tử chết. Gã vì lòng tham vật chất mà dồn một cô gái trẻ phải chết đi. Trong lòng lại chẳng cảm thấy xót thương cô hay hối hận vì chuyện mìn đã làm. Gã trở về nhà, vẫn ăn uống bình thường, tối ngủ ngon giấc và mơ đến khoản tiền mình sẽ nhận được. Đáng lý hôm nay họ sẽ chuyển phần còn lại cho gã. Nhưng gã còn chưa nhận đã suýt nữa bị giết hại. Chúng lại còn cố tình dựng thành một vụ tự tử trong vườn. Dám chắc chúng sẽ lại đổ cho gã tội giết người rồi tự sát không chừng. Tài muốn chúng trả giá cho sự ngông cuồng và độc ác của chúng. Gã lập tức kể đầu đuôi cho Hồ Điệp nghe, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Cái áo mưa dính máu, gã đã chôn trong vườn sau nhà mình. Tất cả tin nhắn, mọi cuộc giao dịch và chuyển tiền, gã đều chưa hề xóa đi, dù chúng đã nhiều lần nhắc nhỡ gã làm điều đó. Số tiền nhận được, gã vẫn chưa hề đụng đến. Hồ Điệp hỏi ngay: "Kẻ đứng đằng sau là ai, anh không biết hay sao?" Tài lắc đầu không biết. Gã không được phép giao dịch trực tiếp với người đứng đằng sau. Toàn bộ kế hoạch đều nghe từ hai người quen biết kia. Ngay cả tiền cũng đều do chúng chuyển trực tiếp cho gã, mà không hề gặp nhau. Hồ Điệp hơi thất vọng. Đã điều tra được đến đây rồi mà ngay cả tên của hung thủ, cậu cũng không hề biết. Không biết phải ăn nói với Hoài Lan ra sao. Đêm mai là đêm cuối cùng trước khi trăng máu đổ bộ xuống trái đất. Nếu không kịp giải oan cho Hoài Lan, cậu không dám nghĩ đến viễn cảnh diễn ra sau đó. Hồ Điệp đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Cậu bị Tài níu cánh tay. Gã nói: "Mai tôi sẽ ra đầu thú. Tôi sẽ cầm theo vật chứng. Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cho tội ác của mình." "Anh làm vậy là đúng lắm. Người như anh xứng đáng nhận kết cục thảm nhất.", Hồ Điệp mỉm cười thân thiện, sau đó nói thêm, "Nhưng anh phải ở đây điều trị cho hết đêm nay. Hai người kia không biết anh được cứu sống. Nếu biết, tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm. Nếu có thể, anh cho tôi xin địa chỉ của hai người đó nhé? Tôi cũng muốn đưa chúng ra pháp luật chịu tội." Tài gật đầu đồng ý. Gã đưa cả số điện thoại, lẫn địa chỉ nhà cho Hồ Điệp. Cậu ghi chép cẩn thận trong sổ tay của mình. "Tôi tình cờ nghe được một chuyện mà hai người đó nói với nhau, không biết có nên nói cho chú em biết hay không?" Hồ Điệp lạnh nhạt nói: "Anh nói ra hoặc tôi sẽ tự tìm ra, cũng chẳng khác nhau là mấy." Tài hít một hơi rồi kể lại: "Tôi nghe họ nói về người đứng đằng sau. Chúng đã gọi người đó là 'cô chủ'. Người này cũng là người loan tin đồn về Hoài Lan đó." Hồ Điệp không nói gì. Cậu lạnh lùng quay gót định rời đi lần nữa. Tài nằm trên giường nói vọng tới: "Nhưng sao chú em biết mà theo dõi tôi?" Hồ Điệp quay đầu, một nụ cười ngọt ngào: "Người theo dõi anh không chỉ có một mình tôi, mà còn có hồn ma của Hoài Lan nữa. Cô ấy là người suýt giết anh ở bến xe đấy. Anh không tin cũng được. Nhưng nếu anh không ra đầu thú như lời anh vừa nói, cô ấy nhất định đến lấy mạng anh. Tôi sẽ không ngăn cản lần nữa đâu." Hồ Điệp nhấc gót rời đi, lần này Tài không ngăn cậu nữa. Cậu không quan tâm gã Tài đang chết lặng đằng sau, miệng vẫn còn há to như muốn hỏi điều gì đó. Cậu không muốn biết gã đã ôm lấy đầu gối của mình, rồi dáo dác nhìn khắp nơi trong phòng bệnh. Liên tục cầu xin Hoài Lan tha mạng. Hồ Điệp dám dùng hết hai bàn tay để cá rằng: Hoài Lan đang ở bên cạnh hai tên Trường và Tín kia. Cô sẽ không hành động kinh xuất như hồi trưa, cậu rất có niềm tin vào điều đó. Tuy vậy, cậu cần nhanh chóng tìm ra hai tên ấy cùng với cô. Nếu bắt được chúng, kẻ đứng đằng sau không thể không bắt được.
Chương 9: Ma Ám Bấm để xem Hoài Lan đi theo hai kẻ giết người về đến tận nhà. Chúng vẫn vui vẻ bình thường, không chút hối hận vì hành vi tội ác của mình. Lại còn chuẩn bị nhâm nhi vài chai rượu nữa cơ đấy. Hoài Lan không bao giờ quên giọng của hai tên này, độc ác và tàn nhẫn. Cô làm sao quên được bàn tay lạnh lùng kia đã ghì chặt bàn tay của tên Tài, áp con dao đâm ba nhát vào bụng cô. Ngay cả khi vừa giết người xong, chúng cũng chẳng mảy may run sợ có kẻ phát hiện. Hoài Lan không vội vàng. Cô dạo một vòng trong nhà, hy vọng tìm thấy điều khả nghi. Ngôi nhà này dường như không có ai ở ngoài hai kẻ này, họ là hai anh em. Hoài Lan đoán vậy, cô thấy có tấm hình hai thằng nhỏ chụp chung với nhau (kiểu trắng đen) rất giống với hai tên kia, dù chúng đã lớn tướng. Cô tập trung vào ý chí của mình và thành công cầm được tấm ảnh kia lên. Thì ra ma khí và oán khí giúp hồn ma rất nhiều trong việc áp chế và điều khiển mọi vật. Cô thuận tay ném tấm ảnh xuống sàn, vỡ tan. Âm thanh lớn như vậy kéo cả hai tên chạy vào phòng. Tên Trường, người mập hơn tên ốm nhom là Tín, nói trước: "Tấm ảnh sao lại rơi xuống đây được? " Chắc tại gió thôi. Ra nhậu tiếp đi. " Hoài Lan đi theo hai kẻ giết người ra bên ngoài. Cô ngồi lên võng ở trước mái hiên. Còn chúng đang ngồi đằng trước nhà nhậu nhẹt. Hoài Lan bắt đầu đong đưa võng, tiếng võng phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt hơi rợn tóc gáy. Nhưng dĩ nhiên Trường và Tín cho rằng do gió gây ra mà thôi. Lúc này, từ chiếc võng đang đung đưa bỗng vang lên một câu vọng cổ: " Bạch thầy, tên thật của con không phải là Vũ Khắc Điệp. Mà tên thật của con là Nguyễn Thị.. Lan. " Trường và Tín chưa say, dĩ nhiên cũng nhau nghe được tiếng ai đó đang hát trước nhà mình. Chúng liếc nhìn nhau, hơi bất đầu lạnh người. Võng đung đưa thì có thể đổ thừa tại gió mạnh, nhưng còn giọng hát kia là của ai đây? Chiếc võng đột nhiên ngừng đong đưa. Cả hai nghe tiếng lộc cộc như tiếng bước chân của ai đó đang càng lúc càng tiến lại gần hơn. Trường lúc này đã nép sát vào thành tường, Tín thì bán tín bán nghi nhìn ra ngoài đầu ngỏ xem chừng có ai đến nhà họ chơi. Nhưng họ làm gì có cô hàng xóm nào thân quen. Tiếng hát càng lúc càng to dần, âm thanh hòa lẫn vào tiếng gió nghe rợn tóc gáy. Cả hai cảm thấy toàn thân bắt đầy lạnh dần, như ai đó vừa phả hơi lạnh vào người họ. Con chó họ cột đằng trước nhà tru lên inh ỏi. Nó không phải đang sủa mà đang hú dài như tiếng sói tru lên điên cuồng. Người xưa thường hay để lại câu nói: Chó tru lên mỗi khi nó thấy ma. Mà nó lại sủa loạn về một hướng, mà hai người nhìn hoài chẳng thấy ai cả. Lúc này Trường và Tín bắt đầu sợ rồi. Hai người chuẩn bị chạy ra khỏi nhà, nhưng hàng rào đột nhiên đóng kín lại, chặt cứng. Cho dù họ hợp sức kéo mạnh hàng rào cỡ nào, nó vẫn không nhúc nhích một cen-ti-mét nào. Mà giọng hát khi nảy đã biến thành giọng cười giòn tan đầy ma mị. Hai người quyết định chạy vào bên trong nhà mình. Trong nhà dù sao vẫn an toàn hơn. Trường nói với Tín: " Chuyện gì vậy mày? " " Em nghi tụi mình bị ma nhát. " Trường kéo Tín ngồi xuống ghế trong phòng khách. Cả hai lặng im nghe tiếng động có còn phát ra từ bên ngoài hay không. Họ sợ bản thân đanh bị ảo giác do quá chén, dù phải nhắc lại hai lần rằng hai người mới chỉ uống chưa đầy nửa chai rượu. Rất đột ngột, một tiếng vỡ của đồ đạc phát ra từ dưới bếp. Hai người lo lắng nhìn nhau, hơi hoảng loạn. Hoài Lan đập hết mọi thứ trong nhà. Sau đó mới trở lên bên trên, nơi hai kẻ giết người. Cô vừa nghĩ ra một ý tưởng táo bạo: Cô muốn nhập xác một trong hai người. Nghĩ là làm ngay, Hoài Lan nhập xác tên Tín, và cô thành công. Tín đột nhiên không còn co ro sợ hãi nữa. Gã quay đầu cười với Trường, môi gã toét ra tận mang tai trông rất kinh dị. Tay của gã chụp lấy bình trà và đập nát nó đi. Gã chộp lấy mảnh vỡ, nó khứa vào tay gã đến chảy máu. Trường hết hồn, không kịp ngăn thằng em mình lại, đã bị Tín đè xuống đất. Tín cầm miểng vỡ của tách trà đặt lên cổ tên Trường. Mặt của Tín đầy giận dữ, không, phải nói là đầy oán hận. Đôi mắt của gã đỏ khè trừng trừng nhìn Trường. Nếu ánh mắt có thể giết người, Trường hẳn đã chết đi bởi ánh mắt đó rồi. Trường hoang mang không biết em mình bị gì thì nó mở miệng nói chuyện, nhưng giọng lại của một cô gái trẻ: " Mày đã giết tao. Nếu nói ra kẻ đã sai khiến mày, tao sẽ tha cho mày. ", âm thanh vang vọng khắp nhà như đang đòi nợ. Miểng vỡ đã làm Trường chảy máu. Trương không thể chống cự lại Tín. Thằng em gầy gò ốm yếu của gã hôm nay lại mạnh hơn gã. Gã không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của nó. Tín tiếp tục gào lên: " Nói ra hoặc tao sẽ giết mày. "Bàn tay của Tín siết chặt hơn, mảnh vỡ gần như cắt vào mạch cổ của Trường. Trường không nhớ trong số những người con gái mà gã giết, người đang nhập xác em mình là ai nữa. Gã nhăn mặt, cố nhớ lại hồn ma này có thể là ai. " Tao thấy rõ ràng, chính mày là người cầm con dao trên tay tên Tài đó và đâm tao. Sao? Mày không nhớ ra người mà mày đã giết ư? " Đến lúc này Trường mới biết người nhập xác em mình là Hoài Lan. Cô gái đã bị cả ba người giết hại trong nhà vệ sinh và dựng thành hiện trường tự tử. Gã thật sự bắt đầu sợ hãi. Gã biết mình sẽ chết tại đây rồi. Trường và Tín nổi tiếng là những tên đòi nợ thuê trong xóm. Không, phải nói trong cả tỉnh mới đúng. Hai anh em sống nương tựa vào nhau nhờ cái nghề đấy. Ai thuê làm cái gì cũng làm, kể cả giết người. Nhưng không khi nào cả hai bị bắt được. Bởi vì họ giỏi dựng hiện trường vụ án. Công an không bao giờ lằn ra được tội ác của họ. Bởi vậy họ càng lúc cành tác oai tác quái. Chuyện ác nào cũng làm mà chẳng khi nào sợ hãi hay hối hận. Trường nhớ như in cái ngày" người đó "đến tìm hai người và đề nghị việc giết Hoài Lan. Người đó vạch ra kế hoạch hoàn hảo đến mức khó tin, ngay cả việc sợ máu của nạn nhân văng ra trúng áo của mình, ngay cả dòng chữ tuyệt mệnh cũng nhờ sáng kiến của người đó. Hai người đồng ý ngay và họ bắt đầu lập ra kế hoạch chi tiết hơn. Họ tìm đến Tài và dụ ngọt gã tham gia cùng. Nếu cái tên ấy không sinh sự, không cảnh cáo họ qua cái tin nhắn kia, chắc gã cũng không chết thảm. Trường sẽ không bao giờ tin vào ma quỷ nếu không gặp tình huống của ngày hôm nay. Ông cha ta có câu rất hay:" Đi đêm lắm có ngày gặp ma. ", họ làm quá nhiều tội ác nên mới bị hồn ma Hoài Lan ám. Trường cắn môi, cảm nhận máu trên cổ đang bắt đầu chảy ra nhiều hơn, vết cắt càng lúc càng sâu. Giữa mạng sống và giữ bí mật về" người đó ", dĩ nhiên gã chọn mạng sống rồi. Trường bắt đầu nói những tiếng đứt quảng: " Người đó.. là Trần Mỹ Duyên. " Hoài Lan thả tên Trường ra, đôi môi mím chặt. Cái tên quen thuộc kia sao lại giống như mũi tên của ai đang đâm vào trái tim cô, đau nhói. Khuôn mặt Tín nghệch ra, đầy đau thương, cũng đầy ngỡ ngàng. Trường lập tức quỳ xuống, chấp tay, lạy ba lạy rồi nói tiếp: " Cô ta ở xóm dưới, xóm Lài. Làm ơn tha mạng cho tôi, tôi hứa sẽ làm tất cả những gì cô muốn mà. " Tín đứng dậy, rờ khỏi ghế, trên tay vẫn cầm mãnh vỡ. Cô gào lên: " Trần Mỹ Duyên lại là kẻ đứng sau tất cả ư? " Hoài Lan cầm mảnh vỡ cắt đứt động mạch trên cổ Tín. Cô lạnh lung buông một câu: " Mày đáng chết. Nhưng mày lại là người duy nhất đứng ra làm chứng tội trạng của Duyên. Tao sẽ để mày sống. Còn em của mày phải chết theo tao rồi. Mày cũng nên biết mùi vị của việc mất đi người thân rồi. "Hoài Lan nói xong liền thoát khỏi xác Tín. Lòng căm hận đã dâng lên đỉnh điểm. Cô đã biết được kẻ chủ mưu là ai, sao lại để cho nó được yên ổn. Tín ngã xuống dưới sự bàng hoàng của Trường. Gã bò tới cạnh thằng em mình, với tay bịt lấy vết thương đang chảy máu. Nhưng vô ích, máu của thằng Tín ướt cả đôi bàn tay của gã. Gã gào thét thảm thiết, mong có người đến giúp đỡ. Đôi mắt của Tín trở nên vô hồn, trống rỗng, như đã chết. Gã run run đưa ngón tay lên mũi của nó và biết nó đã tắt thở. Gã ngã ạch ra phía sau, gào khóc vang trời, tay vò đầu bức tóc như một kẻ mất trí. Hồ Điệp đến nơi đã muộn, Tín đã chết, tinh thần của Trường trở nên bấn loạn, lại không thấy hồn ma của Hoài Lan đâu. Cậu cầm bả vai Trường mở miệng hỏi: " Cô ấy đâu? Cô gái ma ấy đã đi đâu? " Trường níu lấy tay áo của Hồ Điệp mong được cứu rỗi. Nhưng Điệp lạnh lùng gạt tay gã ra, ép gã nói ra tung tích của Hoài Lan. " Khi cô ta nghe được tên của kẻ chủ mưu, cô ta đã đi rồi. " " Kẻ đó là ai? " " Trần Mũ Duyên." Hồ Điệp lặng người, trong lòng dâng lên nỗi xót xa vô bờ thay cho Hoài Lan. Người giết hại cô không ai khác lại là người mà cô quen biết. Đêm mai đã là đêm trăng máu, cậu phải nhanh chóng tìm ra Hoài Lan, ngăn cô ấy giết Mỹ Duyên. Nếu không oán khí càng khiến cô trở nên tà ác hơn.