Ngôn Tình Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến - Bắp Trắng Nhỏ

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Bắp Trắng nhỏ, 20 Tháng ba 2021.

  1. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Trăng lên, tôi sẽ đến

    Tác giả: Bắp Trắng Nhỏ

    Thể loại: Ngôn tình

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Bắp Trắng Nhỏ

    [​IMG]

    Văn án​

    Anh ta là một tướng quân lẫy lừng nhưng vì chính tay đâm chết con gái của hổ trắng nên bị nguyền thành ma cà rồng, sống mãi mãi, không thể chết!

    Làm sao khi hơn 5000 năm trôi qua! Phương Hàn Phong đã gặp lại Eira- người con gái đã quyến rũ hắn và anh trai mình, khiến hắn trở thành con quỷ khát máu người
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2021
  2. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Giáo sư Phương, đợi một chút.

    Phương Hàn Phong đã dạy xong thì chuẩn bị giọn dẹp giáo án đi về thì có người gọi lại.

    - Giáo sư Phương!

    Anh quay lại thì thấy một người phụ nữ tầm khoảng 27-28 tuổi bước đến, cất giọng trầm trầm, anh nói:

    - Trợ giảng Lâm, có chuyện gì sao?

    Lâm Hương đi lại nở nụ cười, hai tay vẫn ôm chồng sách úp vào người, ra giáng là một người trí thức, nét đẹp đúng là của trí thức luôn, đẹp đến nao lòng, cô nhỉ nhẹ nói:

    - Tối nay anh rảnh không? Em mời anh ăn cơm.

    Phương Hàn Phong đẩy nhẹ cặp kính, nghĩ ngợi gì đó rồi trả lời:

    - Tối nay tôi bận rồi. Xin lỗi cô.

    Lâm Hương nghe thế thoáng buồn, rồi lại cười nói:

    - Không sao! Để bữa khác vậy.

    Rồi cô lại nói thêm:

    - Vậy.. anh có thể cho tôi quá giang về một đoạn không?

    - Thật ngại quá, hôm nay tôi không đi xe.

    Phương Hàn Phong cắt lời ngay. Lâm Hương ngại ngùng cúi mặt, gương mặt trắng nõn hơi hồng lên đẹp biết bao. Phương Hàn Phong nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày lại, nói:

    - Tôi trễ rồi, trợ giảng Lâm về sau nhé!

    Rồi anh sải bước đi về phía thang máy, để Lâm Hương lại một mình, cô định nói gì đó nhưng lại thôi. Ủ rủ đi về phía văn phòng.

    Phương Hàn Phong nhìn thoạt cũng gần tầm 30 tuổi, dáng người săn chắc là đặc điểm của người tập thể hình, anh ta mặc bộ đồ vest màu đen tuyền, cơ ngực to khoẻ tưởng chừng như muốn bật đứa hết cúc áo ra, dáng người cao, gương mặt như tranh vẽ, cuốn hút luôn là hình mẫu được ưa chuộng trong những bệnh viện thẩm mĩ, học thức uyên bác, hiện đang là giáo sư khoa Toán Học tại trường đại học danh giá nhất nhì đất nước- Đại Học X, tuổi trẻ tài cao, không những thế Phương Hàn Phong còn là một nhà kinh doanh rất giỏi trên thương trường, mỗi một mảng thời trang Angexlar thôi cũng đã gây sốt thị trường rồi, ưu tú là thế nhưng tính tình hơi cổ quái, ít kết giao với ai và đặc biệt, chuyện đời anh ta sạch sẽ, không phong lưu phóng đãng như những con người khác.

    Phương Hàn Phong ra khỏi cổng trường đại học, rảo bước theo con đường đông đúc xe, một lúc sau dừng lại trước tiệm hoa ở con hẻm nhỏ. Anh ngước nhìn bảng hiệu "Tiệm Hoa Hạ". Cái tên đã nói lên rằng người đặt tên rất lười, chỉ lấy chữ "Hạ" nghĩa là mùa hè. Anh đẩy cửa bước vào trong. Tiệm hoa tuy nhỏ nhưng bài trí rất đẹp mắt, có đủ các loại hoa tươi xếp ngay ngắn. Ở phía trong nghe cửa mở thì biết khách vào, vọng ra:

    - Hoan nghênh quý khách!

    Sau tiếng nói trong trẻo đó là một cô gái, dáng người thấp bé nhỏ nhắn, gương mặt xinh xẻo non nớt đi ra, một tay quệt mồ hôi trên trán, một tay chỉnh sửa tạp dề. Thấy anh, cô gái nở nụ cười, ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt trăng khuyết đẹp đẽ của mình, cô hỏi:

    - Anh muốn mua hoa gì?

    Phương Hàn Phong sững người, hơi nheo đôi mắt vốn đã lạnh lùng sắc sảo của mình, thầm nghĩ: Gương mặt này quả thực rất giống, rất giống!

    Không thấy khách trả lời, cô gái nghiêng đầu để nhìn rõ anh hơn, lại hỏi:

    - Anh muốn mua hoa gì ạ?

    Phương Hàn Phong thu ánh mắt về rồi nói:

    - Một bó hoa cúc trắng.

    Cô gái nhìn xung quanh những chậu đựng hoa, rồi quay lại:

    - Thật ngại quá, hoa cúc trắng hết rồi ạ! Anh lấy hoa khác được không?

    Phương Hàn Phong nói:

    - Không được.

    Cô gái hơi khó xử: .

    - Vậy anh tới tiệm hoa khác hỏi xem sao. Thật lòng xin lỗi ạ!

    Phương Hàn Phong nhìn cô gái rồi nhanh chóng bước ra khỏi tiệm hoa. Vốn dĩ hôm nay anh định đi mua ít hoa về tặng cho phần mộ của con chó đã chết, nhưng lại gặp gương mặt giống hệt cô ta, thế là anh mang theo cảm giác nặng nề âm khí trở về trường lấy xe rồi về nhà. Trên đường đi, đầu óc anh miên man nghĩ về cô gái bán hoa:

    - Giống, rất giống! Eira, tôi tìm được cô rồi! Cô sẽ phải trả giá cho những thứ cô làm.

    Đeo nỗi giận dữ dai dẳng hơn 5000 năm. Anh ta giờ cũng nở một nụ cười ma quái, gân xanh hằn rõ trên trán, trên cổ rồi chạy xuống tay. Đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Phương Hàn Phong- anh ta là một ma cà rồng!

    Sau một ngày dài bận bịu với công việc, đã gần đến khuya Mai Thất Nguyệt mới được nghỉ, cô giọn dẹp đống cành hoa đã cắt bỏ cho vào một cái thùng thật to, lấy những bông hoa héo mang treo lên để làm hoa khô. Rồi cô lấy cây chổi quét mọi ngóc ngách trong cửa tiệm ra. Một lúc sau cô vươn người dậy xoa bóp vai một chút, chu chu đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh thổi phù vài cọng tóc mái, nom thật tinh nghịch, quệt đi những giọt mồ hôi to nhỏ đọng trên trán và thái dương, cô lại tiếp tục quét giọn, miệng ngân nga những giai điệu vui tươi.

    Một lúc sau cô bưng cái thùng to hồi nãy mang đi vứt, chỗ vứt rác khá xa nhà của cô, xuống một con dốc mới đến nơi. Chỗ cô ở là một tiểu khu nằm phía sau thành phố lớn. Đa số ở đây toàn những người buôn bán nho nhỏ và sinh viên thuê nhà. Khác xa với thành phố xa hoa diễm lệ kia, ở đây yên bình một cách kỳ lạ, thỉnh thoảng thì hơi ồn phía nơi công trường đang xây dựng. Không ánh đèn rực rỡ, con đường nhỏ chỉ im lìm nằm đó, những ánh đèn vàng thi nhau kéo dài thu ngắn bóng của cô.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng sáu 2021
  3. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một ngày dài bận bịu với công việc, đã gần đến khuya Mai Thất Nguyệt mới được nghỉ, cô giọn dẹp đống cành hoa đã cắt bỏ cho vào một cái thùng thật to, lấy những bông hoa héo mang treo lên để làm hoa khô. Rồi cô lấy cây chổi quét mọi ngóc ngách trong cửa tiệm ra. Một lúc sau cô vươn người dậy xoa bóp vai một chút, chu chu đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh thổi phù vài cọng tóc mái, nom thật tinh nghịch, quệt đi những giọt mồ hôi to nhỏ đọng trên trán và thái dương, cô lại tiếp tục quét giọn, miệng ngân nga những giai điệu vui tươi.

    Một lúc sau cô bưng cái thùng to hồi nãy mang đi vứt, chỗ vứt rác khá xa nhà của cô, xuống một con dốc mới đến nơi. Chỗ cô ở là một tiểu khu nằm phía sau thành phố lớn. Đa số ở đây toàn những người buôn bán nho nhỏ và sinh viên thuê nhà. Khác xa với thành phố xa hoa diễm lệ kia, ở đây yên bình một cách kỳ lạ, thỉnh thoảng thì hơi ồn phía nơi công trường đang xây dựng. Không ánh đèn rực rỡ, con đường nhỏ chỉ im lìm nằm đó, những ánh đèn vàng thi nhau kéo dài thu ngắn bóng của cô.

    - Có lẽ sẽ không có người nhảy ra dọa mình chứ? Không đâu! Mình đâu sợ.

    Thất Nguyệt hơi sợ ôm chắc cái thùng hoa héo, miệng lẩm bẩm nhưng lại tự trấn an. À thì ra cô sợ ma, nhưng cô sợ ma sống hơn.

    Vứt rác xong cô nhìn ngó xung quanh, không có ai cả nên cô yên tâm quay về nhà, nhìn lại cửa hàng một lượt rồi mới khóa cửa, tháo tạp dề để trên bàn cắt hoa. Cô thay đôi dép mới đi vào phía trong, trong này mới là nhà của cô, ngoài kia chỉ là gian nhà để làm cửa tiệm thôi. Căn nhà tuy nhỏ nhưng đồ đạc lại rất gọn gàng thoải mái, hương thơm của tinh dầu xông thật khiến người ta dễ chịu. Cô đi lên tầng áp mái, mở cánh cửa ra ra một căn phòng xinh xinh với giấy dán tường màu sữa, có một cái giường, một cái tủ quần áo, một cái bàn nhỏ, rất đơn giản nhưng lại đáng yêu. Cô tiến tới mở tủ lấy đồ đi tắm, miệng vẫn ngân nga giai điệu vui tươi kia.

    Sau một ngày dài bận bịu đến mức không có thời gian ăn cơm, thì đến cuối ngày cô tự thưởng cho mình một khoảng thời gian trong bồn tắm, nghe những bài nhạc cô yêu thích, tự thưởng cho mình món mình thích ăn, cả những trang sách cô muốn đọc, rồi lại vùi đầu vào chăn nệm ấm áp quen thuộc mà ngủ, lấy sức cho hôm sau làm việc.

    Nhưng cô đâu có biết, có một bóng giáng đang thầm theo dõi cô từ chiều giờ. Anh ta nhìn cô từ xa, thấy cô đang chọn hoa cho khách, thấy cô đang tỉ mỉ gói những bông hoa thành bó hoa đẹp, thấy cô kiễng chân lên tưới cho những bông hoa trên cao, thấy cô chạy đi chạy lại tất bật, thấy cô bị đám thanh niên đi học về đùa ghẹo, nhưng cô vẫn nở nụ cười vui tươi, ngây thơ đáp trả. Anh ta đang nhìn ngây ngốc trước cửa hàng đã tắt đèn từ lâu, tiện tay lật tấm bảng treo trước cửa từ "open' thành" closed". Ánh đèn đường lờ mờ chiếu rọi vào gương mặt hắn, một gương mặt thanh tú, đôi lông mi cong dài cùng đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao và đôi môi khẽ cười, nhan sắc này trai gái đều thích cả. Phương Sở Khiêm mặc bộ đồ âu sang trọng màu xanh đen, hai tay lại nhét vào túi quần, cứ nhìn về phía cửa tiệm mà ngây người. Lúc lâu sau anh nhìn lên cửa sổ gác mái, khẽ nheo mày rồi nhẹ nhàng.. đôi chân rời khỏi đất, bay lên không trung. Phương Sở Khiêm đi đến cửa sổ phòng của Thất Nguyệt, cô đi ngủ không đóng cửa. Anh lại dễ dàng đi vào trong phòng, thấy cô gái đang nằm ngoan ngoãn ngủ say trên giường, căn phòng yên ắng, anh nghe rõ tiếng thở đều đều của cô. Sở Khiêm thất thần nhìn cô gái, quả thật là giống, cô ấy ngủ thật sự quá giống, hèn gì Phương Hàn Phong lại kích động đến vậy!

    Anh hiểu rõ thằng em trai này lắm. Nếu nó đã tìm được cô thì sẽ chẳng buông tha cho cô, hắn hận cô đến xương đến tủy, hắn sẽ giết cô để hắn giải nỗi căm phẫn trong lòng hắn. Như một con quỷ khát máu, hắn nói được làm được.

    Nhưng anh sẽ bảo vệ cô đến giá nào, anh không muốn cô tổn thương.

    - Không biết em có phải Eira không, nhưng tôi sẽ bảo vệ em!

    Anh đi đến bên giường cô, nhẹ nhàng đặt xuống trán cô bé một nụ hôn dịu dàng, anh đến đóng cánh cửa sổ lại rồi biến mất.

    Ở một nơi nào đó cách xa thành phố, giữa rừng cây nhiệt đới rậm rạp có một căn nhà lớn hiện lên, xám xịt đến đáng sợ, chỉ có duy nhất một ánh đèn màu vàng le lói, còn cả căn nhà chìm vào bóng tối, ánh trăng lưỡi liềm im lặng mờ mờ soi thấy căn nhà tĩnh lặng.

    Phương Hàn Phong nằm trong chiếc quan tài màu đen tuyền bằng đá, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà. Gương mặt âm u, đôi mắt sắc bén không cảm xúc gì. Gương mặt tuấn tú hoàn mĩ như tượng tạc, đôi mắt màu vàng đồng như giận dữ, những gân đỏ hiện rõ trên trán và thái dương. Trong trời đêm xám tối như thế này khiến người anh tỏa ra ám khí, như muốn vùi dập cả thế giới dưới chân mình. Đôi chân giò dài thò ra ngoài quan tài, thõng xuống đất, dường như cái quan tài quá ngắn so với cơ thể cao lớn của anh. Phương Hàn Phong bỗng ngồi dậy ra khỏi quan tài. Ô! Chân không chạm đất, anh bước như lướt nhẹ qua chiếc giường màu đen, ra khỏi phòng rồi đi đến hàng lang tối om! Anh đi đến đâu đèn vàng sáng đến đó, anh đi đến đâu đèn phía sau lại tắt đến đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2021
  4. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở một nơi nào đó cách xa thành phố, giữa rừng cây nhiệt đới rậm rạp có một căn nhà lớn hiện lên, xám xịt đến đáng sợ, chỉ có duy nhất một ánh đèn màu vàng le lói, còn cả căn nhà chìm vào bóng tối, ánh trăng lưỡi liềm im lặng mờ mờ soi thấy căn nhà tĩnh lặng.

    Phương Hàn Phong nằm trong chiếc quan tài màu đen tuyền bằng đá, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà. Gương mặt âm u, đôi mắt sắc bén không cảm xúc gì. Gương mặt tuấn tú hoàn mĩ như tượng tạc, đôi mắt màu vàng đồng như giận dữ, những gân đỏ hiện rõ trên trán và thái dương. Trong trời đêm xám tối như thế này khiến người anh tỏa ra ám khí, như muốn vùi dập cả thế giới dưới chân mình. Đôi chân giò dài thò ra ngoài quan tài, thõng xuống đất, dường như cái quan tài quá ngắn so với cơ thể cao lớn của anh. Phương Hàn Phong bỗng ngồi dậy ra khỏi quan tài. Ô! Chân không chạm đất, anh bước như lướt nhẹ qua chiếc giường màu đen, ra khỏi phòng rồi đi đến hàng lang tối om! Anh đi đến đâu đèn vàng sáng đến đó, anh đi đến đâu đèn phía sau lại tắt đến đó.

    Chiếc tủ lạnh rộng lớn được mở ra, ở trong toàn những bịch máu lớn nhỏ được bảo quản. Phương Hàn Phong tiện tay lấy một bịch, bỏ vào miệng, nằm trên một cái bàn có những tờ giấy màu vàng màu đỏ vẽ hình thù kì lạ, nó giống như bàn thờ, nhắm mắt lại thư giãn. Trong đầu anh nghĩ đến cô gái ở tiệm hoa lúc chiều. Là Eira? Có phải là cô ta hay không? Người khiến anh sống vật vờ như một con quỷ, chính tay anh sẽ kết liễu cuộc đời cô ta thêm một lần nữa.

    Anh vừa yêu vừa hận Eira, một ả lẳng lơ đáng chết! Chính tay anh đã móc trái tim cô ra cho mẹ cô ăn, tàn nhẫn, anh và cô đều là kẻ tàn nhẫn. Cô tàn nhẫn vì quyến rũ anh, quyến rũ cả anh của anh, xem tình yêu là một trò đùa, chán chê thì vứt bỏ, cần thì nhận lấy. Không biết tự trọng mà còn lả lơi đi quyến rũ đàn ông, lấy làm thú vui, đúng là một con hồ ly tinh. Anh tàn nhẫn vì đã yêu cô hết mực, tin tưởng thật lòng rồi bị chà đạp tình cảm, lừa dối trở thành chò trơi, để rồi phải hận, để rồi phải oán trách, mang lòng căm phẫn đến chà đạp lại cô, chính tay kết liễu cuộc đời cô rồi lấy tim trả về cho Hổ Trắng ăn. Thế là bị phạt, khiến Hàn Phong không thể nào chết, khiến anh trở thành con quỷ hút máu người, khiến anh phải trơ mắt nhìn những người thân mình làm bạn với cái chết! Rồi anh dần mất đi tình cảm với con người, không muốn gần gũi với ai, thay tên đổi họ sống như vậy suốt hơn 5000 năm.

    Anh đờ đẫn mở mắt ra, thật sự muốn nhớ về quá khứ một chút.

    Năm ấy, anh là một vị tướng quân lẫy lừng trên sa trường, vào một đêm trăng tròn, quân sĩ mệt nhọc dừng cắm lều nghỉ chân ở bìa rừng, còn anh thì tách quân đoàn ra để đi thăm dò tình hình xung quanh. Vào tận sâu trong rừng, lạ thay một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang nằm ngủ trên cành cây cổ thụ. Một cô gái xinh đẹp, nét mặt ngây thơ đang yên lặng ngủ yên, đôi môi đỏ vảng vất nụ cười. Tà áo mỏng màu đỏ đã bị lệch một bên, lộ bờ vai nhỏ gầy trắng nõn, tà áo rũ xuống nhẹ nhàng bay trong gió.

    Phương Hàn Phong nhẹ nhàng đi lại, ngây ngốc nhìn cô gái đang ngủ say. "Soạt" tiếng lá cây khô dưới chân anh vỡ ra, cô gái nghe tiếng động giật mình tỉnh dậy, do hoảng hốt, cô vướng phải tà váy, ngã xuống. Tưởng đâu rằng mông sẽ chạm đất đau đớn, ai ngờ có một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô.

    Cả người Phương Hàn Phong như điện giật, cảm nhận được gì đó.

    Tưởng đâu rằng mông sẽ chạm đất đau đớn, ai ngờ có một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô.

    Cả người Phương Hàn Phong như điện giật, cảm nhận được gì đó!

    Rồi anh yêu, rồi anh mất lí trí. Cô khiến anh thần hồn điên đảo, bỏ mặc giang sơn đang xây dựng, u mê không muốn về. Một cô ả lẳng lơ, lấy đàn ông ra làm thú vui, con của thần nhưng lại nhuốm trần tục. Cô chẳng yêu ai, chỉ chơi đùa với đám đàn ông ngu xuẩn!

    - Ngươi vì sắc đẹp của ta mà điên loạn tâm trí, ta cho ngươi cái thứ gọi là ' yêu'. Ngươi chỉ cho ta đùa vui thoáng chốc, ta không nên đi tìm đàn ông sao? Tại sao lũ đàn ông các người được năm thê bảy thiếp, mà phụ nữ như ta phải thờ một đời chồng?

    Eira đứng cạnh bờ vực sâu gào thét bi ai, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, trên người đầy vết thương đang rỉ máu. Cô cười lên điên dại, như là đang khinh bỉ lũ đàn ông khốn nạn. Phương Hàn Phong tức giận, căm phẫn, vừa kê từng bước vừa gầm rít:

    - Cứng miệng! Cô! Đã lừa dối ta. Ta yêu cô như thế, cô liền lừa dối ta? Ngươi bày trò với hắn lừa dối ta, sao cô không đi chết đi?

    Tay Phương Hàn Phong chỉ về phía Phương Sở Nghiêm đang nằm rạp xuống đất bất tỉnh kia. Mắt hắn đỏ ngầu như con hổ dữ, tiến lại gần Eira:
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2021
  5. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rồi anh yêu, rồi anh mất lí trí. Cô khiến anh thần hồn điên đảo, bỏ mặc giang sơn đang xây dựng, u mê không muốn về. Một cô ả lẳng lơ, lấy đàn ông ra làm thú vui, con của thần nhưng lại nhuốm trần tục. Cô chẳng yêu ai, chỉ chơi đùa với đám đàn ông ngu xuẩn!

    - Ngươi vì sắc đẹp của ta mà điên loạn tâm trí, ta cho ngươi cái thứ gọi là ' yêu'. Ngươi chỉ cho ta đùa vui thoáng chốc, ta không nên đi tìm đàn ông sao? Tại sao lũ đàn ông các người được năm thê bảy thiếp, mà phụ nữ như ta phải thờ một đời chồng?

    Eira đứng cạnh bờ vực sâu gào thét bi ai, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, trên người đầy vết thương đang rỉ máu. Cô cười lên điên dại, như là đang khinh bỉ lũ đàn ông khốn nạn. Phương Hàn Phong tức giận, căm phẫn, vừa kê từng bước vừa gầm rít:

    - Cứng miệng! Cô! Đã lừa dối ta. Ta yêu cô như thế, cô liền lừa dối ta? Ngươi bày trò với hắn lừa dối ta, sao cô không đi chết đi?

    Tay Phương Hàn Phong chỉ về phía Phương Sở Nghiêm đang nằm rạp xuống đất bất tỉnh kia. Mắt hắn đỏ ngầu như con hổ dữ, tiến lại gần Eira:

    - Cả đời ta ghét nhất là lừa dối!

    Eira cười khanh khách lên như điên dại, loạng choạng tiến vài bước đến trước mặt hắn. Đưa bàn tay bị thương đầy máu của mình lên quệt qua miệng của Phương Hàn Phong, cô cau mày nói:

    - Ta lả lơi lêu lổng. Ta lừa dối ngươi. Đúng! Ta công nhận ta lừa dối ngươi. Giết ta đi, giết ta để ngươi thỏa mãn cơn tức giận của ngươi.

    Đoạn cô ngửa mặt lên trời mà cười lớn. Thân hình nhỏ bé của cô đã mất sức nhiều, đứng không vững, cô cố lết người đi đến cạnh bờ vực.

    - Nhảy đi! Hay để ta kết liễu cô?

    Giọng Phương Hàn Phong lạnh ngắt, bình thản mà nói! Eira quay đầu lại:

    - Ồ! Quên nói với ngươi. Ngươi chẳng là cái thá gì đâu Phương tướng quân! Thật tội nghiệp, thật sự chơi đùa với ngươi sẽ không sướng bằng anh trai của ngươi. Anh trai ngươi rất biết trải giường đấy. Ta và hắn đêm nào cũng làm trên giường của ngươi, thật là sảng khoái!

    Phương Hàn Phong nghe đến thế mắt đã gân đỏ lên, rút kiếm ' xoẹt' Eira liền từ từ ngã xuống vực. Miệng cô vẫn đang mỉm cười, nụ cười khinh bỉ.

    Nhưng vừa mới dứt kiếm xong, như cả thế giới phẫn nộ, mây mù kéo ào đến che kín cả bầu trời! Rừng núi gào rít lên từng đợt. Muông thú hú hét thảm thiết, tiếng như ai oán.

    Một tiếng gầm rung chuyển trời, đất đá bay mù mịt cả trời, cây cỏ bật tung cả gốc.

    - Ngươi, Giết con gái ta!

    Tiếng gầm tức giận càng thêm lớn! L. Phương Hàn Phong lùi lại vài bước, lấy tay che đi khói bụi để nhìn rõ xung quanh. Hắn nheo mắt lại thì thấy một con hổ trắng đang lao đến. Con hổ gầm gừ:

    - Ngươi phải trả giá.

    - Bạch Hổ! Con gái ngươi nhuốm trần tục, Qua lại cùng nhiều đàn ông. Đáng chết!

    - Được! Nó chết, ngươi sống! Ngươi phải sống! Không bao giờ chết. Sống một cuộc đời của con quỷ hút máu, ngươi sẽ đau đớn tột cùng.

    - Giáo sư Phương!

    Giọng của trợ giảng Lâm đã kéo Phương Hàn Phong về thực tại. Hắn mở mắt ra nhìn cô, cô liền nói:

    - Đến giờ lên lớp rồi! Tối qua anh mất ngủ sao? Sáng nay tôi thấy anh hơi mệt mỏi đấy.

    Phương Hàn Phong gập cuốn sách rồi để lên vàn làm việc, hắn đứng dậy chỉnh lại áo sơ mi rồi nói:

    - Không sao đâu trợ giảng Lâm, tôi lên lớp đây.

    Nói xong hắn sải chân bước đi về phía giảng đường.

    Phương Hàn Phong buổi chiều lại đến tiệm hoa Hạ để tìm gặp Mai Thất Nguyệt, nhưng hôm nay tiệm hoa lại đóng cửa im lìm. Một ông chú tầm ngoài 50 ngồi hóng mát ở băng ghế gỗ nhà bên cạnh thấy anh cứ đứng đó mãi thì bước lại. Phe phẩy cái quạt trên tay nói:

    - Chàng trai, cậu đến tìm Mai Thất Nguyệt à? Hôm nay là ngày 15, con bé không ở tiệm hoa đâu. Nó đi Tỉnh đô thăm mộ rồi.

    Phương Hàn Phong khẽ nhíu mày hỏi lại:

    - Thăm mộ?

    Ông chú lại cười nói thêm:

    - Chắc cậu mới để ý nó phải không? Con bé này bố mẹ mất cách đây khoảng 7-8 năm gì đấy, 15 tháng nào nó cũng về thăm mộ. Tầm khoảng hai ngày nữa cậu quay lại đi.

    Phương Hàn Phong gật đầu rồi dải bước đi. Không nghĩ ngợi nhiều mà lên xe hướng đến Tỉnh đô. Năm ngàn năm nay không biết anh đã bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện trên đời, vòng tuần hoàn sống cứ lặp đi lặp lại. Một khoảng thời gian anh lại thay thân phận một lần, cố gắng sống với loài người. Có gì anh chưa từng thử? Từ nô lệ thấp hèn nhất của xã hội cho đến chủ của quốc gia, thân phận thay đổi liên tục đến nỗi anh chẳng nhớ mình đã trôi qua thế nào. Chỉ vì muốn gặp lại cô.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng sáu 2021
  6. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 5: Tôi đến tìm cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Hàn Phong buổi chiều lại đến tiệm hoa Hạ để tìm gặp Mai Thất Nguyệt, nhưng hôm nay tiệm hoa lại đóng cửa im lìm. Một ông chú tầm ngoài 50 ngồi hóng mát ở băng ghế gỗ nhà bên cạnh thấy anh cứ đứng đó mãi thì bước lại. Phe phẩy cái quạt trên tay nói:

    - Chàng trai, cậu đến tìm Mai Thất Nguyệt à? Hôm nay là ngày 15, con bé không ở tiệm hoa đâu. Nó đi Tỉnh đô thăm mộ rồi.

    Phương Hàn Phong khẽ nhíu mày hỏi lại:

    - Thăm mộ?

    Ông chú lại cười nói thêm:

    - Chắc cậu mới để ý nó phải không? Con bé này bố mẹ mất cách đây khoảng 7-8 năm gì đấy, 15 tháng nào nó cũng về thăm mộ. Tầm khoảng 2 ngày nữa cậu quay lại đi.

    Phương Hàn Phong gật đầu rồi dải bước đi. Không nghĩ ngợi nhiều mà lên xe hướng đến Tỉnh đô. 5000 năm nay không biết anh đã bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện trên đời, vòng tuần hoàn sống cứ lặp đi lặp lại. Một khoảng thời gian anh lại thay thân phận một lần, cố gắng sống với loài người. Có gì anh chưa từng thử? Từ nô lệ thấp hèn nhất của xã hội cho đến chủ của quốc gia, thân phận thay đổi liên tục đến nỗi anh chẳng nhớ mình đã trôi qua thế nào. Chỉ vì muốn gặp lại cô.

    Chiếc Rolls- Royce màu đen của Phương Hàn Phong nhanh chóng leo lên một con đèo, anh nhìn tấm bảng bên đường: Đèo Hướng. Anh ngợ ngợ quen quen rồi liền nói nhỏ trong miệng:

    - Đèo Hướng? Không phải là núi Chu sao? Sao lại đổi thành đèo Hướng? Con người giờ sống nhanh thật.

    Nói xong anh phóng đi, trời đã quá trưa, theo cảm nhận của anh về cô thì chiếc xe dừng lại một thị trấn nhỏ sau núi. Phương Hàn Phong nhìn xung quanh xem xét tình hình, nhìn mấy đứa trẻ con trong thị trấn chạy nhảy vui đùa. Anh bước xuống xe rồi đi vào phía trong. Đám trẻ thấy người lạ thì ùa ra, thấy anh hung dữ thì chỉ dám trốn sau mấy gốc cây nhìn. Trẻ con ở đây đều gầy còm, da ngăm đen vì nắng, chỉ riêng nụ cười ngây thơ và đôi mắt to tròn của chúng là đẹp nhất. Anh đi đến, tay xách một hộp bánh đưa ra, ra hiệu chúng ra lấy. Đám trẻ thấy có quà liền chạy ra bu lấy anh. Chỉ vài cái bánh nho nhỏ đã khiến chúng mừng rỡ lên, anh hỏi một đứa bé gái có lẽ là lớn nhất:

    - Bé gái, em biết Mai Thất Nguyệt ở đâu không?

    Đứa bé nhìn anh, hỏi:

    - Chú tìm chị Thất Thất làm gì? Chị ấy không cưới đâu, mọi người nói rồi. Chị ấy sẽ không cưới đâu, chú đừng đến để hỏi cưới nữa.

    Phương Hàn Phong nheo mắt lại gặng hỏi lại:

    - Ai cưới? Chú có cưới đâu? Chú đến tìm chị Thất Thất có việc. Chú đến mua hoa.

    Đứa bé cắn miếng bánh gật gù:

    - Nếu đến mua hoa thì được. Chứ còn hỏi chị ấy thì làm vợ thì đừng hòng.

    Xong chỉ vào con đường đá phía trước:

    - Chú đi đường này xuống dưới thung lũng, dưới đó chú tìm con đường nào có hoa hai bên, nhiều thật nhiều ấy, đó là cổng vào nhà chị Thất Thất, hên cho chú là hôm qua chị ấy đã về rồi.

    Phương Hàn Phong cảm ơn đứa bé rồi đi xuống con đường nhỏ. Bé gái đứng ở trên dặn:

    - Chú nhớ là con đường thật nhiều hoa ấy, chú mà đi nhầm vào nhà khác là nguy hiểm, nhà họ nhiều chó dữ lắm đó.

    Phương Hàn Phong bật cười, giơ tay lên vẫy chào đám nhỏ. Nguy hiểm? Có nguy hiểm hơn anh hay không? Anh men theo con đường đá xuống thung lũng. Một thảo nguyên cỏ lộ ra trước mắt, xanh mươn mướt, còn có cả một đàn cừu lớn đang rải rác nhởn nhơ gặm cỏ khắp nơi. Xa xa một con đường đày hoa được trồng hai bên hiện ra, nổi bật giữa thung lũng, càng tiến lại gần, trong người anh lại có cảm giác kì lạ.

    Mai Thất Nguyệt mới từ nghĩa trang phía sau đồi cỏ về, hôm nay cô mặc chiếc váy trắng dài quá đầu gối, dưới chân váy còn điểm vài bông hoa nho nhỏ màu tím, trông cô xinh đẹp như một búp bê. Cô bước lên đồi cỏ nhìn cả thị trấn, mọi thứ hiện lên trước mắt, thật đẹp. Bỗng thấy trước nhà mình xuất hiện bóng người đàn ông, mặc suit đen nổi bật. Cô nhanh chóng chạy xuống đồi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi:

    - Anh, lạc đường sao?

    Phương Hàn Phong đã thấy cô chạy từ đồi cỏ về, anh thấy cô mặc váy, mái tóc đen dài nhẹ nhàng xõa ra theo nhịp chân của cô. Đúng là thật giống, nhưng cũng thật khác. Thấy cô đi đến, anh bỏ tay vào túi quầ, dựa vào tường rào gỗ nói:

    - Tôi đến tìm cô.

    Mai Thất Nguyệt vội vã bỏ giỏ mây xuống đất, rút trong túi ra quyển sổ nhỏ, lật lật rồi nói:

    - Anh, anh tên gì thế? Tôi nhớ là tôi đã giao hết hoa rồi mà.

    Phương Hàn Phong nheo mắt nhìn cô. Cô bị ngốc à? Anh bình tĩnh trả lời:

    - Phương Hàn Phong.

    Mai Thất Nguyệt lục tung cả quyển sổ lên vẫn không tìm được tên anh, cô căng thẳng nhìn anh:

    - Có phải tôi quên chuyện gì với anh không?

    Phương Hàn Phong chạm bàn tay lạnh lẽo của mình lên má cô. Như cảm nhận được độ lạnh, cô giật mình muốn lùi lại phía sau. Nhưng bị anh nhìn một cách lạnh lùng, cô sợ hãi đứng im lặng.

    Quá khứ ngắn ngủi 20 năm của cô hiện lên trước mặt anh.
     
  7. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 6: Tạo ký ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như cả thế giới dừng lại, đàn cừu ngừng ăn cỏ, gió ngừng thổi, những cánh hoa vui đùa cũng ngừng lung lay, tiếng chim chóc ríu rít cũng ngừng lại, như một bức tranh tĩnh. Hai người đứng đó, cô nhìn anh, gương mặt có chút ngạc nhiên. Anh bình thản, chạm ty vào đôi má hây hây đỏ của cô, đứng im nhắm mắt cảm nhận.

    Ừm! Không tồi, hai mươi năm ngắn ngủi này cũng gọi là có chút gia vị, ngọt đắng cay chát hầu như đều có. So với con người sung túc hiện giờ thì không tồi, một tuổi thơ vui vẻ có bố mẹ ông bà. Ồ! Còn có một anh trai yêu thương sao? Sao thế? Sao lại khóc rồi? Sao lại ở một mình rồi? Gia đình chết hết rồi sao? Cô đơn một mình? Thật là đáng thương, chắc cô đơn lắm nhỉ? Một mình độc lập? Không tồi nha.

    Phương Hàn Phong mở mắt ra, nhìn cô gái trước mắt. Kiếp này, cô mất đi người thân, thật là đáng thương nhỉ. Anh cười khẩy một cái rồi rút tay lại. Mai Thất Nguyệt vẫn đứng im đó, vô thức khoé mắt lăn xuống một hạt trân châu. Phương Hàn Phong nhíu mày:

    - Cô cảm nhận được sao?

    Cô không nói, anh lại thử đưa tay lên chạm vào má cô, lần này anh muốn coi kiếp trước của cô như thế nào. Nhưng lạ thật, anh không thể xem được, anh chỉ có thể xem những kí ức mà cô nhớ, những người trong trí nhớ của cô rất mơ hồ, không thể thấy được rõ mặt. Anh cố gắng thử lại một lần nữa nhưng đều thất bại. Anh thở dài lắc đầu:

    - Một con ngốc bị sang chấn tâm lý đến nỗi mà mất nhận thức nhận diện khuôn mặt. Kiếp này cô phải khổ sở rồi.

    Phương Hàn Phong cười một cách đầy khinh bỉ, nhưng nhìn cô thì trong lòng ạnh vẫn một tia mềm yếu. Cô rất giống Eira, nhưng cũng khác Eira, cảm giác cho anh biết là như vậy. Trong đầu thoáng ra một ý nghĩ nào đó, khoé miệng nhếch nhẹ một cách xấu xa. Anh giơ tay lau những giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt xinh xắn, rồi nhẹ nhàng che đi che đi đôi mắt to tròn đen láy của cô, khẽ nói:

    - Nào, hãy đưa tôi vào ký ức của cô. Hãy biết rằng tôi như thế nào đối với cô.

    Một chuỗi sự việc anh tạo nên đã len lỏi vào bộ não của Mai Thất Nguyệt. Anh tạo ra ký ức của anh cho cô, anh thật xấu xa.

    Một lúc sau cảm thấy đủ hài lòng, anh bỏ tay xuống, mọi vật trở lại như cũ. Đàn cừu lại tiếp tục ăn cỏ, gió lại tiếp tục vi vu, những cánh hoa lại tiếp tục lung lay vui đùa, chim chóc lại tiếp tục ríu rít gọi nhau. Mai Thất Nguyệt khẽ chớp mắt, ngơ ngác:

    - Ơ! Phương Hàn Phong tiên sinh.

    Phương Hàn Phong thỏa mãn gật đầu "ừm" một cái. Mai Thất Nguyện tay siết chiếc giỏ mây, nghiêng đầu để nhìn rõ anh:

    - Chú.. tìm cháu có chuyện gì không?

    Phương Hàn Phong muốn bật ngửa. Cái gì? Sao lại là chú rồi cơ chứ? Mặt anh có chút tối, anh hỏi lại:

    - Cái gì? Chú?

    Mai Thất Nguyệt nở nụ cười, đi vào con đường nhỏ dẫn đến cổng gỗ trước mặt:

    - Chú bị ngốc à? Không gọi là chú thì gọi là gì? Sao chú lại đến đây? Không phải giờ chú đang ở Lục đô hay sao?

    Phương Hàn Phong nhíu mày đi theo sau cô. Rõ ràng anh tạo ký ức cho cô rằng anh là thanh mai trúc mã của cô sao? Sao lại trở thành một ông chú. Anh khó hiểu đưa tay bắt lấy tay cô, kéo lại kiểm tra. Kí ức anh tạo ra bị cô xóa mất rồi, anh không thể chèn kí ức vào được. Tại sao vậy? Cô có khả năng đó sao? Anh chỉ nhận được một chút mơ hồ rằng anh là một người hay đến mua hoa, mà cô nhận diện mặt anh rõ nhất.

    Mai Thất Nguyệt thấy anh đứng im một chỗ nhìn cô, còn nắm tay cô nữa thì liền thoáng căng thẳng, rút tay ra:

    - Chú bị sao thế? Hôm nay chú lạ lắm.

    Phương Hàn Phong thả tay cô ra, bình tĩnh nói:

    - Không, tôi định hỏi em là hình như em bỏ lỡ chuyện gì đó thì phải.

    Mai Thất Nguyệt bỏ đi căng thẳng, vừa mở cánh cửa gỗ, vừa nói:

    - Cháu quên gì đâu. Chắc chú nhớ nhầm. Vào nhà đi, chắc chú cảm nắng rồi.

    Phương Hàn Phong đi vào, một căn nhà nho nhỏ, đúng kiểu nhà ba gian thời trước. Nhìn khá là cũ kĩ, có lẽ lâu rồi không tu sửa, nhưng lại rất sạch sẽ. Mai Thất Nguyệt mở cửa nhà cho anh vào, cô tiện tay đặt giỏ mây lên bàn, kéo ghế ra cho anh ngồi rồi nói:

    - Cháu một tháng mới về vài ngày nên là không có sắm sửa gì nhiều đâu. Đồ trong nhà đều cũ kĩ lắm rồi nên chú đừng chê nhé.

    Nói xong cô quay vào phòng bếp, vọng ra:

    - Chú muốn uống một chút nước chanh dây không? Lúc sáng A Tương mới mang cho cháu vài quả chanh dây, còn tươi lắm.

    Phương Hàn Phong nhìn quanh căn nhà, tuỳ tiện trả lời:

    - Sao cũng được.

    Anh đứng dậy đi xem, bộ sô pha cũ anh đang ngồi, một chiếc tv nhỏ phía đối diện. Vài bức tranh đã phai mực trên tường. Một cái cửa sổ nhìn ra vườn hoa, trên tường phía trên tv là một cái bàn thờ, có năm lư hương, anh ngước lên nhìn một chút. Đây là ông bà, bố mẹ và anh của cô, giờ họ đang ngồi trên đó hưởng hương khói của mình. Mai Thất Nguyệt bưng khay đựng hai ly nước chanh dây vàng óng ra, bên cạnh còn có một đĩa bánh hoa hồng. Cô đặt lên bàn rồi nói:

    - Phương Hàn Phong tiên sinh lại uống nước đi.

    Không thấy Phương Hàn Phong trả lời, cô ngước lên thấy anh đang chăm chăm vào bàn thờ. Cô đi lại nói:

    - Có phải anh đang thắc mắc là ai không?

    Phương Hàn Phong rời mắt, lắc đầu:

    - Không.

    Anh ngồi xuống bàn, cầm ly nước chanh dây lên uống một ngụm. Vị chua ngọt, hương thơm dễ chịu của chanh dây, còn có một ít đá mát lạnh khiến anh dễ chịu một chút. Cầm miếng bánh hoa hồng lên ngắm nghía, anh bất giác:

    - Không tồi.
     
    trangduong0932, Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
  8. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 7: Năn nỉ? Tìm cách? Cướp?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Thất Nguyệt cũng ngồi xuống ghế đối diện anh, cầm ly chanh dây lên im lặng uống. Phương Hàn Phong liếc nhìn cô hắng giọng một cái rồi nói:

    - Em quên rồi. Em đã nói với tôi lâu rồi, tại em không nhớ thôi.

    Mai Thất Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cô nhìn anh cười, đôi mắt long lanh:

    - Phương Hàn Phong tiên sinh. Chú thật tốt.

    - Nếu nói thế, có phải em nên cảm ơn tôi hay không?

    Mai Thất Nguyệt vẻ như không hiểu, hỏi lại:

    - Tại sao phải cảm ơn chú?

    Phương Hàn Phong đứng dậy, tiến đến bên cạnh cô, cúi người ghé vào tai cô nói nhỏ:

    - Cảm ơn tôi vì tôi đã tìm được em.

    Mai Thất Nguyệt ngây ngốc ù ù cạc cạc không hiểu gì, cô vẫn ngờ nghệch ra:

    - Tại sao?

    Phương Hàn Phong hôn nhẹ lên má cô một cái, Mai Thất Nguyệt giật mình đứng phắt dậy, một tay cô che nơi mà anh đã hôn phải, một tay chỉ vào anh:

    - Chú, chú, Phương Hàn Phong, chú là lưu manh.

    Phương Hàn Phong ngồi xuống chiếc ghế của cô, ung dung vắt chéo chân, khoanh tay:

    - Em lại quên rồi, rõ ràng em kêu tôi đến đây, rõ ràng hôm qua em còn nói thích tôi, còn cưỡng hôn tôi. Sao giờ lại trở nên xa lạ thế?

    Mai Thất Nguyệt nghi ngờ nhân sinh. Đầu óc mình tệ đến mức nào rồi? Mình làm gì nói gì mà mình còn không nhớ? Không có khả năng nhận diện thì còn thôi đi, giờ lại thêm cái vụ đãng trí này nữa sao? Trí nhớ cô tồi tệ đến mức đó ư?

    Cô cẩn trọng đến gần Phương Hàn Phong, giọng căng thẳng hỏi:

    - Chú nói gì cơ? Cháu nói cháu thích chú á? Không thể nào, làm sao cháu có thể thích chú được. Biết là..

    Biết là cô chỉ nhận diện được khuôn mặt anh, nhận diện được giọng nói anh. Chỉ như thế thôi thì đối với cô cũng đủ đặc biệt rồi. Nhưng mà cô nói cô thích anh thì cũng hơi mơ hồ.

    Phương Hàn Phong vẫn thư thả:

    - Em không nhớ chuyện cưỡng hôn tôi thì thôi. Nhưng chắc em nhớ chuyện em bảo tôi đến nhà để cùng vun đắp chuyện vợ chồng chứ?

    Mai Thất Nguyệt bị dọa sợ nhảy dựng lên, lớn tiếng:

    - Cái gì?

    Vun đắp chuyện vợ chồng? Sao mình có thể nói ra những lời này mà mình không nhớ?

    Cô sợ điếng người, liền đập mạnh tay xuống bàn:

    - Chú nói láo, cháu chưa bao giờ nói như thế. Chú đi đi. Không tiếp chú nữa.

    Phương Hàn Phong bị Mai Thất Nguyệt kéo ra ngoài rồi đóng cổng lại, đứng phía trong cô giận dữ:

    - Chú đi đi, không cần chú nữa.

    Rồi cô chốt cổng lại, vừa đi vừa bực tức:

    - Mình đã nói thế lúc nào cơ chứ? Mình làm gì có? Mình bị mấy khả năng nhận diện chứ có phải bị tâm thần phân liệt đâu. Đúng là tên xấu xa, muốn chiếm tiện nghi của mình ư?

    Phương Hàn Phong bị đuổi ra ngoài, anh không giận, anh là đang muốn kiếm chuyện với cô. Anh không thể tạo kí ức về mình cho cô thì bây giờ anh sẽ để cô tự tạo lên kí ức cho mình. Anh mỉm cười một cái, gương mặt tuấn tú lạnh tanh, ánh mắt đầy sát khí. Cô đùa giỡn tôi? Giờ tôi chơi cô kiếp này.

    Anh sải bước đi khỏi con đường dẫn vào thung lũng ra thị trấn. Đứa bé gái đang chơi gần đó thấy anh liền gọi lớn:

    - Chú, chú ơi!

    Phương Hàn Phong đi lại gần, đứa bé hỏi:

    - Chú tìm được chị Thất Thất chưa? Chắc chưa đâu, nếu chú tìm được chị ấy thì giờ chắc đã mua được hoa rồi.

    Phương Hàn Phong xoa đầu đứa bé:

    - Chú tìm được chị Thất Thất rồi, nhưng chị Thất Thất không muốn bán hoa đó cho chú.

    Đứa bé vứt cái cây nhỏ trên tay đi, ngạc nhiên hỏi lại:

    - Tại sao chị ấy lại không bán hoa cho chú? Nhà chị ấy nhiều hoa lắm, hắc hoa đó hiếm nên chị ấy không bán cho chú đó.

    Phương Hàn Phong nhìn đứa bé, thản nhiên trả lời:

    - Hiếm lắm, chỉ có một bông hoa thôi.

    Đưa bé đưa tay gãi đầu, lại hỏi:

    - Chỉ có một bông hoa? Chú mua hoa gì thế?

    - Hoa trinh nữ.

    Đứa bé chớp chớp đôi mắt tò mò nhìn anh:

    - Hoa trinh nữ đó là hoa gì sao cháu nghe lạ thế?

    Phương Hàn Phong ghé xuống nói nhỏ:

    - Cho nên chị Thất Thất của cháu mới không bán cho chú. Nên chú đành phải nghĩ cách lấy nó thôi.

    Đầu đứa bé như hiện ra ba dấu chấm hỏi, cái sự việc mua hoa của chú này hình như nó không hiểu, chẳng có chuyện vui nữa, nó liền quay người đi về phía đám trẻ, chợt nhớ ra gì đó, nó ngoái đầu lại nói lớn:

    - Chú gì đó ơi! Cái hoa.. hoa..

    Đứa bé đang nói bỗng quên mất tên hoa liền khựng lại đưa tay gãi đầu. Mãi không nghĩ ra liền thôi, lại nói tiếp:

    - Cái hoa gì đó nãy chú nói đó. Chú cứ năn nỉ chị Thất Thất bán cho chú đi. Không thì chú tìm cách.

    Nói xong đứa bé hòa nhập vào đám trẻ đang nhảu lò cò. Phương Hàn Phong ngồi lên chiếc xe, hai tay bỏ lên vô lăng lái:

    - Năn nỉ? Tìm cách? Cướp?

    Anh lại nở nụ cười gian xảo ra.

    Loại như anh, mỉm cười thì cũng chỉ là cười nhạt. Vì cuộc đời của anh cũng đã mất vị từ lâu.
     
    trangduong0932, Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
  9. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 8: Phong bì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều Mai Thất Nguyệt loạn quanh giọn dẹp nhà cửa, chạy qua chạy lại cũng đã đến sẩm tối. Cô ngồi xuống bật tv lên xem một lúc thì tiếng gõ cửa cùng tiếng đám trẻ nhao nhao ngoài cổng gọi:

    - Chị Thất Thất ơi! Chị Thất Thất. Em là A Tương và A Kiệt đây.

    Cô đứng dậy ra mở cổng:

    - A Tương, sao tối rồi em không về nhà ăn cơm đi. Lại còn đến đây?

    A Tương là đứa bé hồi sáng nói chuyện với Phương Hàn Phong, phía sau còn dắt theo đứa bé trai nữa, trên tay A Tương cầm một phong bì lớn, nó đưa ra cho cô:

    - Chị Thất Thất, ông em bảo em mang thư qua cho chị.

    Mai Thất Nguyệt cầm lấy phong bì, hỏi lại:

    - Ông em bảo em đưa cho chị? Ông em bảo gì không?

    Ông của A Tương là một người giao bưu phẩm của thị trấn, ông bà A Tương cũng rất thương cô.

    A Tương gật đầu:

    - Có! Ông em nói là thư này mới được gửi đến, lần đầu tiên thấy chị có thư nên là bảo em lập tức mang qua cho chị.

    Mai Thất Nguyệt xem bức thư:

    - Không có địa chỉ giao hàng, chỉ có tên người nhận. Cô nhìn hai đứa nhỏ, xoa xoa đầu A Tương rồi nói:

    - Đợi chị Thất Thất một chút nhé.

    Cô đi nhanh vào trong nhà, tiến vào phòng bếp, mở tủ lấy hết bánh hoa hồng dự định mang lên Lục đô gói vào một tờ giấy ăn lớn rồi bỏ vào giỏ mây mang ra đưa cho đứa bé:

    - Chị cho hai đứa bánh, mang về ăn cùng ông bà đi, sắp tối rồi hai đứa nhanh về ăn cơm đi nhé!

    A Tương cười tit mắt nhận lấy giỏ mây đựng bánh, nó nhảy cẫng lên:

    - Chị Thất Thất thật tốt. À hồi sáng có một chú lạ đến tìm chị mua hoa. Sao chị không bán cho chú ấy?

    Mai Thất Nguyệt biết là đứa bé đang nói đến Phương Hàn Phong, cô xoa xoa đầu nó, đánh trống lảng:

    - Lần sau gặp người lạ không được tuỳ tiện bắt chuyện nữa nhé A Tương. Nhỡ người ta muốn bắt cóc em thì làm sao?

    A Tương bĩu môi, đưa tay cầm lấy tay A Kiệt:

    - Nhà ông bà em không có tiền, chú ấy bắt em làm gì? Chú ấy cho tụi em ăn bánh, ngon lắm.

    Mai Thất Nguyệt nhéo nhẹ cặp má phúng phính của nó:

    - Còn nhận cả bánh? Đúng là em muốn người ta bắt em đi đúng không?

    A Tương cười hì hì:

    - Lần sau em chú ý hơn, thôi em về đây.

    Nó quay xuống nhìn em trai của mình:

    - A Kiệt, chị Thất Thất cho bánh, mình về ăn với oing bà nhé!

    A Kiệt nhỏ xíu, nói không rành, vỗ đôi tay cười khoái chí:

    - Bánh, bánh.

    A Tương quay lại nói vớ Mai Thất Nguyệt:

    - Chị Thất Thất, em về đây. Cảm ơn chị.

    Rồi dắt tay em trai đi lên ra khỏi đường cổng, rẽ vào con đường dẫn ra khỏi thung lũng. Mai Thất Nguyệt đứng nhìn hai đứa nhỏ, A Tương chỉ khoảng 6-7 tuổi thôi, nhưng rất lanh lợi và hiếu thảo. Thật tốt khi thị trấn nhỏ này còn có những thiên thần như thế.

    Đợi hai đứa nhỏ khuất xa cô mới đóng cổng đi vào nhà. Ngồi trên ghế nhẹ bóc phong bì ra, nói nhỏ:

    - Mình có thư? Sao không chuyển qua Email cho tiện mà còn chuyển thư?

    Cô rút phía trong ra, một vài tấm ảnh, cầm một tấm ảnh lên cô xem, người phụ nữ quàng cổ người đàn ông, hai người cười tươi nhìn vào máy ảnh, nom chắc là vợ chồng. Cô lật ra phía sau, có một dòng chữ:

    - Mai Hướng Long, Sa Thảo?

    Đó không phải tên bố mẹ cô hay sao? Cô lục những tấm ảnh còn lại. Một tấm là hai ông bà đã có tuổi, ngồi trên chiếc ghế ở nhà thờ, cô cắn môi dưới:

    - Mai Bác, Trần A Thương? Là ông bà nội của mình?

    Lại một tấm ảnh nữa, người con trai chắc khoảng 20 tuổi, đứa bé gái nhỏ chắc cũng tầm khoảng 11-12 tuổi, hai người đang cười rất tươi, trên tay còn cầm hai quả bóng bay màu hồng. Mặt cô bỗng co lại, gương mặt trở nên trắng bệch, giọng có chút yếu ớt:

    - Mai Thập Nam, Mai Thất Nguyệt.

    Là cả gia đình cô, có ông, có bà, có bố, có mẹ, còn có cả anh và cô. Tại sao lại gửi những thứ này cho cô. Cô nghĩ ngợi một lúc, cảnh vật trong ảnh có chút quen mắt. Cô cố gắng nhớ lại, bỗng như có điện giật vào người, Mai Thất Nguyệt rùng mình lên, hốt hoảng:

    - Là lúc đó? Là hôm đó?

    Như là mới vừa hôm qua, từng chút từng chút một ùa về.

    Hôm đó, cô vẫn là một bé gái vô lo vô nghĩ, được đùm bọc bởi những người yêu thương cô nhất. Một ngày đầu tháng chín, lá vàng bắt đầu rơi gần hết. Cả nhà cô cùng nhau chuẩn bị tươm tất đến nhà thờ, nơi mà mọi người đang tổ chức đám cưới cho em gái của mẹ. Buổi cầu nguyện diễn ra suôn sẻ, ai cũng nở nụ cười hạnh phúc, mẹ cô còn rơi nước mắt khi thấy em gái mình khoác tay chú rể lên lễ đường. Mọi người cùng nhau chụp hình làm kỉ niệm, kết thúc buổi chiều, bắt đầu chia tay để trở về.

    Ai ngờ, buổi chiều đó là ngày cuối cùng Mai Thất Nguyệt nhìn thấy gia đình của mình đứng trước mặt cười nói vui vẻ.

    Chiếc xe xuyên qua trời mưa lớn hướng tới đèo Hướng mà đi lên.

    ẦM!

    Chiếc xem xuống đèo mất tay lái, chuyển hướng lao thẳng xuống sườn đèo. Mắt Mai Thất Nguyệt tối đen đi rồi chẳng biết gì nữa.
     
    trangduong0932, Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
  10. Bắp Trắng nhỏ

    Bài viết:
    176
    Chương 9: Là em gọi tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi cô bé tỉnh dậy thì thấy trên người mình chi chít những kim tiêm và bình truyền nước. Mai Thất Nguyệt nhìn tánh đèn trắng dã ra, bên ngoài là những tiếng ồn ào truyền lại. Nhưxng ngày ở bệnh viện của cô mơ mơ hồ hồ không thể nhớ được, nhưng nhớ rất rõ mỗi lần y tá đến lấy máu là mỗi lần như chịu cực hình, cây kim to đâm vào tay, rút ra một ống máu đầy. Khiến cô gái nhỏ trở nên sợ hãi.

    Một chuyện nữa, sau khi xuống giường được, cô cũng nhận được một tin. Sau vụ tai nạn là chỉ mình cô sống sót, mọi người đã mất hết. Đám tang của họ Mai Thất Nguyệt còn không biết, bên nhà ngoại cô đã lặng lẽ chôn cất họ ở nghĩa trang phía sau đồi cỏ.

    Một cô gái nhỏ bé 12 tuổi mất đi gia đình, mất đi người thân yêu. Tự lập từ đó, không cần ai cả. Sau vụ tai nạn, cô đã bị mất đi khả năng nhận diện khuôn mặt, như một đồ vật bị hư, mọi người dòng họ bắt đầu lãng quên cô.

    Mai Thất Nguyệt như một cây sương rồng mạnh mẽ, từ đó tự sống vào chính mình qua tám năm.

    Cô nhớ đến vụ tai nạn, nước mắt bỗng trào ra lăn trên gò má xinh đẹp. Tay cô run rẩy, ai đã gửi cho cô những thứ này? Một tờ giấy bản to được gấp gọn lại, cô mở ra xem: Bản xác nhận quyền nuôi dưỡng.

    Mai Thất Nguyệt căng thẳng mím môi đọc tiếp, cô không thể tin vào mắt mình, tay run lên bần bật:

    - Mẹ, mẹ là con nuôi nhà bà ngoại? Mẹ chỉ là con em nuôi của bà ngoại? Vậy có nghĩa là mẹ không có huyết thống với nhà họ Trương. Nhưng tại sao lại xuất hiện nó ở đây?

    Cô cố gắng lục lại phong bì, lại một tấm hình nhỏ kèm một mảnh giấy rơi ra. Cô nhặt mảnh giấy lên đọc, chỉ vỏn vẹn hai hàng chữ: Mọi bí mật đều cất giấu trong Trương thị.

    Hạ Thất Nguyệt cầm tấm ảnh nhỏ lên, hai người đã chạc tuổi, cách ăn mặc quý phái, có lẽ là vợ chồng, phía mặt sau ghi rằng: Vợ chồng Trương Hiếu.

    Ông bà ngoại cô. Vậy có lẽ nào cái chết của bố mẹ cô liên quan đến ông bà ngoại? Đầu cô như quay cuồng cả lên, không thể tin được rằng người gửi những thứ này.. hắn biết rằng cô không thể nhận diện mặt người nên còn cố ý ghi tên phía sau những tấm ảnh. Rốt cuộc người đó là ai? Cô không biết người đó có ý đồ gì?

    Làm sao đây? Mình nên tìm manh mối tiếp theo ở đâu đây? Tại sao lại có nhà họ Trương? Tại sao lại như vậy?

    Mai Thất Nguyệt loạng choạng đứng đậy, cố gắng đi ra ngoài, theo bản nămg cô muốn đi đến nhà họ Trương. Vừa mới bước đến định mở cửa thì đầu cô đau như búa bổ, cả người như bị xe cán qua đau nhói lên, cô liền ngồi rạp xuống sàn nhà, ánh đèn vàng trong nhà bỗng nhoè đi, cô thở dốc, hai tay đưa lên ôm đầu:

    - A đau quá, ai đó đến giúp tôi với. Làm ơn.

    Trong vô thức, người đầu tiên cô nghĩ đến là Phương Hàn Phong, cô nhắm chặt đôi mắt lại:

    - Phương Hàn Phong tiên sinh.

    Như rơi vào tuyệt vọng, cô nghĩ rằng lần này toi thật rồi, không ai cứu cô được đâu. Lâu rồi cô không kích động, nếu kích động thì người sẽ đau đớn, đau như ai bẻ từng cái xương của cô rồi rút ra từ từ. Do là chủ quan nên lần này cô về không mang thuốc theo, cô chết chắc rồi.

    Bỗng đâu có một bàn tay lớn chạm vào người cô rồi khẽ bế cô lên khỏi sàn nhà lạnh lẽo rồi đưa đến ghế sô pha. Mai Thất Nguyệt cảm nhận được người này thật lạnh, bàn tay lạnh chạm vào có thể khiến cô run lên bất giác mà co rúm người lại trong lòng người đàn ông kia. Cô cố gắng mở mắt nhìn, có chút ngạc nhiên trên khuôn mặt đã trắng bệch:

    - Phương, Phương Hàn Phong tiên sinh.

    Phương Hàn Phong rút từ túi áo ra một hộp thuốc nhỏ, mở ra lấy một viên rồi đưa đến miệng Mai Thất Nguyệt, anh nhìn cô, giọng trầm ấm:

    - Uống đi.

    Mai Thất Nguyệt như bị bỏ bùa, ngoan ngoãn há miệng đón viên thuốc. Lạ thay, vừa ngậm vào miệng thì viên thuốc đã tan ra ngay. Cơn đau cũng từ từ biến mất, bình thường thuốc của cô ít nhất cũng cả tiếng mới giảm đau, nhưng thuốc của hắn có thể ngay tức khắc, thậy diệu kỳ.

    Cô ngước nhìn anh:

    - Phương Hàn Phong tiên sinh, anh sao lại ở nhà tôi?

    Phương Hàn Phong vẫn giữ tư thế để cô ngồi trên người anh, anh hơi ngiêng vai để cho cô dựa, bình thản nói:

    - Là em đã gọi tôi mà.

    Mai Thất Nguyệt ngạc nhiên:

    - Tôi gọi anh tới? Tôi đâu có gọi anh.

    Phương Hàn Phong cúi đầu xuống, gần như chạm mũi vào mũi cô:

    - Chính em đã triệu hồi tôi cơ mà.

    Mai Thất Nguyệt suy nghĩ một chút xíu rồi bị dọa sợ rời khỏi người anh, lùi lại phía sau giữ khoảng cách:

    - Tôi.. tôi triệu hồi anh? Hồi nãy tôi gọi anh là triệu hồi anh? Làm sao có thể?

    Phương Hàn Phong vẫn ung dung:

    - Chính em gọi tôi đến đây mà nói như thế khác nào tôi là kẻ biến thái trốn trong nhà nhìn trộm em chứ?

    Nói xong anh di chuyển đến trước mặt cô một cách nhanh chóng, chưa đầy một cái chớp mắt. Anh đưa tay kéo cô vào người:

    - Em tin chưa?
     
    trangduong0932, Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...