Trần Tình Lệnh Qua Lời Tâm Sự Của Tị Trần Kiếm Tác giả: Thụy Đào Thể loại: Huyền huyễn Văn án: Đại danh đỉnh đỉnh, nổi danh khắp tu chân giới này - Kiếm Tị Trần là tên của ta. Đàn cổ thất truyền, tên gọi Vong Cơ là muội muội của ta, muội ấy đặc biệt giống chủ nhân ta - thanh lãnh, cao quý, không nhuốm bụi trần.
Chương 1: Bấm để xem Đại danh đỉnh đỉnh, nổi danh khắp tu chân giới này - Kiếm Tị Trần là tên của ta, vẻ ngoài xinh đẹp, à nhầm, đường đường là thanh niên ưu tú phải gọi là suất khí mới đúng, đừng nhìn ta có vẻ mỏng manh, thật ra không phải ai cũng có thể sử dụng ta đâu nha, linh lực phải thật sự thâm hậu, nhưng mà quan trọng nhất vẫn phải là Tị Trần ta nhận định là chủ nhân thì mới sử dụng ta được, một trong Cô Tô Lam thị song bích - Lam Trạm, tự Lam Vong Cơ, hiệu Hàm Quang Quân, là chủ nhân của ta, là niềm kiêu hãnh của Lam gia, là tấm gương sáng cho đám hậu bối khắp tu chân giới này, thật may mắn khi kiếp này ta được đồng hành cùng ngài ấy. Bên cạnh ngài ấy mười lăm năm, nhìn ngài ấy trưởng thành, ta cũng quen dần với nếp sống nguyên tắc, cứng nhắc, có phần vô cảm, lạnh lùng, giống như cái tên mà Thúc phụ đã đặt cho ngài ấy vậy - Lam Vong Cơ. "Vong Cơ" quên hết chuyện thế tục. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy điều gì hoặc ai có thể khiến ngài ấy thay đổi cảm xúc. Nhưng cho đến khi người đó xuất hiện, vị công tử đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng công tử thế gia, đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, Ngụy Anh, tự Vô Tiện. Có lẽ hàng ngày kiếm ta toàn tiếp xúc với chủ nhân ta, dù là đệ tự khác của Lam thị đi nữa thì vẫn chỉ một dạng đoan đoan chính chính, không như thiếu niên gọi Vong Tiện kia, nên cảm nhận ban đầu của ta dành cho hắn cũng thật khác lạ, hắn lúc nào cũng có thể cười, đùa giỡn thật hăng say, không để bất cứ một quy định nào ràng buộc ở trong lòng. Dù chỉ là một thanh kiếm, không hiểu được tình cảm của con người, nhưng mà từ khi quen biết người đó, thì kiếm ta cảm nhận được chủ nhân vốn luôn lạnh lùng của ta luôn có một tia tình cảm khác lạ thấp thoáng, ta không hiểu cũng không định nghĩa được đó gọi là gì, nhưng ta lại biết chắc chắn một điều, chủ nhân ta rất để ý người đó. Ta không biết ta nên vui hay nên hận, vui vì chủ nhân ta cuối cùng cũng biết đến cái gì gọi là vui vẻ, biết cười, biết đến chữ "tình" hơn, hay nên hận, hận bản thân kiếm ta không thể giúp gì được cho chủ nhân mình, hay nên hận người đó, vì sự xuất hiện của hắn, khiến ta bị chủ nhân của mình bỏ quên suốt mười sáu năm, chủ nhân không ngó ngàng gì đến ta, chỉ gọi đàn Vong Cơ muội muội xuất hiện, chỉ để vấn linh tìm một người.. Tị Trần ta nhớ lại lần đầu tiên ta cùng chủ nhân gặp hắn.. Ta còn nhớ khi đó chúng ta vừa xuất quan, ngài ấy mang theo ta đi tuần đêm, không biết là chúng ta gặp may hay cái tên đó xui xẻo mà lại đúng lúc bị chủ nhân ta bắt gặp đang trèo tường, tay còn cầm hai vò rượu, không cần nói cũng biết chủ nhân ta dễ gì cho hắn vào "Thiên Tử Tiếu! Chia ngươi một vò, coi như không trông thấy ta, có được không?" Cái tên không biết sống chết kia đang đứng trên nóc nhà còn nói vọng sang. Ta thoáng cảm nhận một tia dao động từ chủ nhân ta truyền đến, Tị Trần ta cười khoái chí khi thấy người gặp họa. Quả nhiên chủ nhân ta đáp lại "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu. Tội thêm một bậc." "Cấm rượu sao, vậy ta uống ở đây xong rồi vào, coi như không phạm gia quy nhà huynh nha." Run, à không phải ta run, mà là tay chủ nhân ta đang giữ lấy ta tức run á, phen này kiếm ta phải khổ nữa rồi.. Kiếm ta được rút khỏi vỏ, bay về tên đó, mà phải công nhận kiếm pháp của hắn cũng không tệ, ta tranh thủ lúc đánh nhau nhìn thoáng qua thân kiếm của hắn - "Tùy Tiện." À thì ra kiếm của hắn tên gọi là Tùy Tiện, ta lại cảm thấy có phải người ban kiếm này cho hắn đã đoán trước được khi lớn lên hắn sẽ tùy tiện hay không, vì không ai như hắn cả, đến nhà người ta nghe giảng bài mà còn trốn đi chơi đêm, phải trèo tường mà vào, lại còn dám uống rượu nữa chứ. Keng rắc rắc.. Ha ha ta cười chết mất, một vò rượu của hắn bị ta đánh trúng rớt xuống đất vỡ tan tành rồi, vậy mà tên kia còn không biết xấu hổ đòi chủ nhân ta phải đền cho hắn vò rượu khác. Chủ nhân ta mặc dù rất tức giận nhưng cũng không thể đánh nhau với hắn đến người chết ta sống được, cũng không thể không để hắn vào.. Mang theo kiếm ta về Tĩnh thất, không ngó ngàng gì tên vô lại kia nữa. Lam thị chúng ta quy định rõ ràng, làm giờ Mão, nghỉ giờ Hợi, nên về Tĩnh thất thì chủ nhân ta cũng đã chuẩn bị nghỉ ngơi, để ta bơ vơ một mình, ta lại không ngủ được, thật muốn cùng ai đó trò chuyện, nói đến làm ta lại nhớ đàn cổ muội muội, muội ấy gọi là đàn cổ Vong Cơ, là một chiếc đàn cổ đã thất truyền, muội ấy cùng ta từ khi nhận thức nhau thì đã đồng hành cùng chủ nhân, nhưng mà muội ấy rất ít khi xuất hiện, ta lại nhớ muội ấy rồi.. Đêm khuya đằng đẵng, nghỉ ngơi thôi.. Hết chương 1.
Chương 2: Bấm để xem Lan thất. Hôm nay là buổi giảng bài đầu tiên của Cô Tô Lam thị. Từ rất sớm ta đã cùng chủ nhân đến đây. Ta thật sự không hiểu tại sao đệ tử bách tiên gia lại giữ khoảng cách với chủ nhân ta xa như vậy. Ngài ấy chỉ hơi lạnh lùng chút thôi mà, sẽ không đông cứng các ngươi đâu. Ta bảo đảm luôn đó. Sao ta cứ có cảm giác ai nhìn lén chúng ta, à không, nhìn lén chủ nhân ta. Ôi thì ra là tên Vô Tiện kia, hắn nhìn chủ nhân ta làm gì, trước giờ chưa từng thấy ai suất như vậy hay sao chứ. Đang định chờ xem hắn sẽ nói gì thì thúc phụ của chủ nhân ta - Lam Khải Nhân - đã bước vào. Thật ra thì ta cũng kiêu ngạo lắm đó. Nhìn mà xem, Lam gia chúng ta từ già đến trẻ đều đồng một dạng khí chất ngời ngời, anh tuấn tiêu sái, thanh thanh lãnh lãnh. Mãi lo tự luyến ta bỏ mất lời giảng của thúc phụ rồi, hình như vừa rồi giảng gia quy thì phải. Ta cũng thật phục tổ tiên Lam gia chúng ta rồi, 3000 điều gia quy, không điều nào giống điều nào, đến cả ta là thanh kiếm còn cảm thấy sợ hãi, huống chi đám đệ tử đang ngồi nghe giảng kia. Nhưng chả bù cho cái tên Vô Tiện càn rỡ nào đó. Nhìn xem xem, hắn đang đối đáp cùng Lam thúc phụ kìa, chẳng thấy hắn bối rối gì cả. Được hun đúc qua bao năm tháng, dù ta chỉ là kiếm, nhưng ta vẫn hiểu được tu con đường chính đạo phải đi như thế nào. Còn hắn thì sao, không chỉ đi ngược lại với những gì ta đã từng được nghe, còn nói một cách hùng hồn như thế, ngay cả chủ nhân ta cũng đang nhíu mày khi nghe hắn nói. Hắn nói: "Dù sao thì có vài thứ độ hóa rồi cũng vô dụng, sao lại không tiến hành lợi dụng? Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí. Linh khí cất giữ trong đan phù, có thể phá núi lấp biển, để người sử dụng. Oán khí cũng vậy, sao lại không để người dùng?". Chọc Lam thúc phụ nhà ta tức giận đến mức phải ném luôn cả sách. Sau này ta từng nhớ lại buổi học này và nhìn vào thực tại, có phải chăng người đó biết tiên tri hay không. Bởi vì những điều người đó nói nhất nhất đều vận vào số mệnh của người đó. Ta không biết kiếm ta có phải càng ngày càng đa sầu đa cảm hay không. Nhưng mà mỗi lần ta nhớ lại Bất Dạ Thiên năm đó, cái khoảnh khắc chủ nhân ta nhìn người đó rơi xuống vực, tâm ta lại đau nhói. Ta là kiếm, ta không có cảm xúc của con người, ta không thể rơi lệ, nhưng sâu thẳm trong linh hồn ta, tâm ta như nhỏ từng giọt lệ. Khoảnh khắc ấy ta thật nuối tiếc, tại sao ta lại chỉ là một thanh kiếm, mà không phải là cái gì khác, hay chỉ đơn thuần là cho ta thêm đôi tay, ta muốn cùng chủ nhân ta níu giữ người đó lại.. Ta thật sự bất lực.. Lại nói buổi học hôm đó đúng là đặc sắc, sau khi đáp tay đôi với Lam thúc phụ xong hắn còn bị chép phạt. Ta sẽ không thừa nhận là khi thấy hắn bị phạt khiến ta vui đâu. Nhưng mà tên đó đúng là mặt dày mà, cứ bám theo chủ nhân ta suốt, nói cái gì muốn nhận sai, hối lỗi gì đó, có quỷ mới tin. Ta còn nghe nói bài phạt của hắn đều là hảo huynh đệ của hắn - Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang - chép dùm thôi. Nhưng mà lần phạt này coi như ngươi xong đời, vì sẽ chẳng ai được ở cạnh ngươi, trừ chủ nhân của ta, cũng là người giám sát. Nơi phạt sẽ là Tàng thư các. Ta cầu phúc cho ngươi đó Vô Tiện à. Các người xem kiếm ta cũng tốt tính lắm phải không. Tàng thư các. Ta nói không so sánh sẽ không có đau thương. Nhìn mà xem, chủ nhân ta đoan đoan chính chính ngồi bên thư án, một đầu tóc được chải gọn gàng, mạt ngạch nơi trán cũng thật nghiêm trang, một thân bạch y như tiên nhân, sạch sẽ thuần khiết. Còn nhìn qua tên kia mà xem, cứ cười cợt nhã, dáng ngồi thì ngả ngớn, chẳng có chút phong thái nào cả. Ta là kiếm thôi mà nhìn còn không vừa mắt, huống hồ gì là chủ nhân ta. Ta không hiểu sao cái thân hình gầy gò của hắn lại có năng lượng dồi dào như vậy, miệng cứ lải nhải suốt, lúc thì gọi tên chủ nhân ta, lúc lại ba hoa chích chòe, đến cuối cùng bị chủ nhân ta thi thuật cấm ngôn luôn rồi. Tàng thư các đã tìm lại được sự yên tĩnh vốn có. Yên tĩnh rất tốt mà, như kiếm ta đây, chủ nhân để đâu ta sẽ im lặng ở đó, ngoan ngoãn làm người yêu thích. Đâu như hắn, đã bị cấm ngôn còn nhảy nhót lung tung, lại viết bao nhiêu tờ giấy cố tình muốn chủ nhân ta đọc, nhưng chủ nhân ta là ai chứ - Hàm Quang Quân đó, hắn đưa tờ nào chủ nhân ta vò thành một cục vứt đi tờ đó, đáng thương cho tàng thư các, vốn sạch sẽ nay lại đầy rác. Nhưng ta cũng phải công nhận hắn vẽ tranh rất đẹp. Ta nhớ hắn từng vẽ chủ nhân ta, khiến chủ nhân ta phải dừng mắt nhìn một lúc, có điều nên bỏ đi đóa hoa cài bên tai sẽ đẹp xuất sắc hơn, tên vô lại đó, chủ nhân ta đường đường là một nam nhân ưu tú, hắn vẽ cái hoa cài lên tóc mai làm cái gì chứ.. Tức chết kiếm ta rồi.. hừ hừ. Hết chương 2.
Chương 3: Bấm để xem Ta nhận ra một điều, từ khi tên Vô Tiện đó xuất hiện thì chủ nhân ta luôn khó kiềm chế cảm xúc. Giống như hôm trước, sau khi vẽ tặng chủ nhân ta xong, hắn còn tặng một thứ mà ta không thể không khen hắn một câu gan lớn. Đó là một trang tranh xuân cung đồ. Bên cạnh chủ nhân lâu như vậy, ta chưa từng nhìn qua vẻ mặt tức giận của ngài ấy, nhã chính cũng không cần mà hét lên với Vô Tiện: "Cút." * * * Ta cứ nghĩ hắn bị đối xử lạnh nhạt như vậy chắc sẽ không làm phiền chủ nhân ta nữa. Nhưng mà ta thật sự xem thường trình độ dính người của hắn rồi. Ta đang nghĩ, hắn có lẽ đang rất vui vẻ. Hôm nay Lam thúc phụ đã đến Thanh Hà dự hội Thanh Đàm, sẽ không lên lớp giảng bài, cái tên đó thể nào cũng sẽ bày trò phá phách cho mà xem. Vừa nhắc thì đã thấy hắn cùng những môn sinh khác xuất hiện. Vốn là huynh trưởng của chủ nhân ta - Lam Hi Thần, hiệu Trạch Vu Quân, cũng chính là vị còn lại của Cô Tô song bích, đang trên đường về tìm thêm nhân lực, dẫn theo chủ nhân ta đến Thải Y trấn trừ thủy túy. "Bắt thuỷ quỷ, ta biết nha, Trạch Vu Quân dẫn tụi này theo được không?" Vô Tiện nói. Hừ, ta biết ngay mà, tên này không đòi theo mới lạ. Ta theo cạnh chủ nhân ta nên ta cũng biết chút ít về các gia tộc, trong đó Vân Mộng nhiều hồ nhiều nước, sinh ra nhiều thuỷ tuý, người nhà họ Giang thật sự nắm chắc việc này. Tâm ý tương thông. Mặc dù người ngoài không nhìn ra cảm xúc trên mặt chủ nhân ta. Nhưng ta là kiếm của ngài ấy, tuy ngoài mặt tỏ vẻ không muốn nhưng ta biết chủ nhân ta lại muốn cho tên Vô Tiện đó theo cùng. Huynh trưởng ngài ấy còn nhận ra được, huống chi là ta. Trấn Thải Y, cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn hai mươi dặm. Những ngôi nhà mái ngói cứ nối tiếp nhau, bao bọc xung quanh cái hồ nước, người buôn kẻ bán tạo nên không khí ồn áo, náo nhiệt. * * * "Tô Thiệp, trước mắt còn chưa biết đó là thứ gì, sao ngươi lại tự tiện đưa kiếm vào trong nước?" Người gọi Tô Thiệp như có chút hốt hoảng, nhưng vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh: "Ta thấy Nhị công tử cũng đưa kiếm vào nước.." Hừ, thật không biết tự lượng sức, kiếm của ngươi có thể so với Tị Trần kiếm ta hay sao? Ta không biết có phải do ý trời hay không, nhưng cũng có thể mọi chuyện đều đã được an bài sẵn rồi. Con người trong đất trời này cũng không thể nào thay đổi được. Tên Tô Thiệp này ta nhớ rõ, hắn là đệ tử ngoại môn của Cô Tô Lam Thị. Hắn vốn không quá nổi bật nhưng bản tính lại tự phụ kiêu căng. Vốn dĩ hắn không thể nào có tư cách so sánh với chủ nhân của ta. Chủ nhân ta thì quanh năm đều là một bộ dáng: Thanh cao, lãnh đạm. Người ngoài không hiểu được. Có lẽ vì điều này khiến tên Tô Thiệp đó tưởng rằng chủ nhân ta xem thường hắn. Từ đó cũng kéo theo những chuyện đáng tiếc sau này. Ta lại nhớ về những chuyện đau lòng rồi. Hắn bán đứng Lam Thị chúng ta, bán đứng chủ nhân ta, còn gián tiếp hại cả hắn - Ngụy Vô Tiện. Tị Trần ta không biết nói chuyện, chứ thật lòng ta muốn hét lên cho mọi người biết. Các ngươi sao lại quá đáng như thế. Có lẽ ngoài ta ra thì huynh trưởng của chủ nhân ta cũng cảm nhận được nỗi đau lòng của ngài ấy. Chủ nhân ta từng tâm sự với huynh trưởng của người rằng: "Đệ muốn đem một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đem về, giấu đi." Tình cảm phải đậm sâu đến mức nào, phải trân trọng đến mức nào, mới có thể tận lực muốn bảo hộ một người đến như vậy. Khi người nói ra câu nói này, tay người nắm chặt lấy ta, thân ta mơ hồ truyền đến nỗi đau dằn xé, vừa lạnh vừa ấm nóng đến bỏng rát. Kì thật chính lúc đó, ta như muốn nói với chủ nhân mình rằng, "Chủ nhân, ngài đem ta cùng đi với ngài, chúng ta cùng đem người kia về, giấu trong Tĩnh thất. Ta sẽ giúp ngài bay đi mua Thiên Tử Tiếu về cho hắn." Có phải Tị Trần ta nghĩ quá đơn thuần rồi không. Chủ nhân ta là con người còn không thể thực hiện được, vậy thì một thanh kiếm như ta thì có thể làm được gì. Ta chỉ có thể yên lặng đồng hành bên cạnh chủ nhân của mình. Ta vẫn không thể nào quên được, Bất Dạ Thiên hôm ấy. Tị Trần ta mang một thân máu tươi, ta cũng không biết bản thân kiếm ta đã vung lên giết bao nhiêu người. Ta chỉ biết chủ nhân ta cùng ta đều muốn liều mạng rồi, liều mạng chỉ để bảo hộ một người. Ngay khoảnh khắc sư tỷ của người đó bị giết, thì kiếm ta đã biết. Đã quá muộn rồi. Không cứu vãn được nữa. Tiếng sáo từ người ấy dồn dập vang lên. Nhập ma. Đôi mắt đỏ ngầu, âm thanh của sáo réo rắt, những màn chém giết ngày một trở nên đáng sợ. * * * "Xin cho Ngụy Vô Tiện con được một đời trừ gian diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu." Lòng ta vang lên lời nguyện cầu ở buổi thả đèn trời ngày ấy. "Trừ gian diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu." Cũng không cần phải dùng đến cả sinh mạng của mình vào chứ? Tị Trần thật không hiểu. Hết chương 3.