Truyện: Trầm vụn hương phai Tác giả: Tô Mịch Giới thiệu Đây là phần giới thiệu viết bởi Tô Mịch. Khoảnh sân trống trải tịch mịch, một lò trầm hương chỉ còn tro vụn. Ngư tinh Dư Mặc mãn hạn tu hành tái xuất giang hồ, cùng liên hoa tinh Nhan Đàm thông đồng cấu kết, chuyên đi thu thập tinh phách của những phàm nhân ở ác bồi bổ tu vi, lấy cái tên mỹ miều là "mỗi ngày làm một việc tốt". Thế nhưng đi đêm có ngày gặp ma, hai người bọn họ và thiên sư Đường Châu oan gia ngõ hẹp chạm mặt, cuối cùng đành phải chia làm hai ngả bỏ trốn. Đường Châu rời nhà lên đường vì muốn tìm câu trả lời cho những bí ẩn xoay quanh bản thân, nghe được lời đồn thượng cổ thần khí hiện thế, cùng với đạo thuật học được hắn đã bắt đầu chặng đường truy tìm xa xôi vạn dặm, giữa đường trở ngại trùng trùng, tứ phía đều là nguy cơ rình rập. Trong giấc mơ của hắn thường xuyên xuất hiện bóng lưng một người, rồi người đó bước đi ngày một xa dần, cuối cùng hóa thành một mảng mây mù lượn lờ. Truyền thuyết kể rằng tàng ẩn bên trong thượng cổ thần khí là một bí mật, một bí mật mà khi lời giải đáp vừa được vén màn, cùng lúc cũng sẽ mở ra một đoạn tiền trần dĩ vãng. * * * Nơi giữa vô ngần trời đất, bên người sớm tối có nhau, khoan thai ngắm nhìn thiên hạ. Thế gian có muôn vàn kiểu yêu. Có kẻ khi yêu nguyện dâng hiến trọn vẹn cho người mình yêu, chấp nhận mọi đau đớn để người ấy được hạnh phúc mà không cần hồi báo. Có kẻ thì chỉ lẳng lặng mà yêu, bên người ấy chở che, chắn mọi sóng gió, để người ấy cảm nhận được tình cảm của mình, chưa bao giờ ép buộc. Có kẻ lại không biết yêu, đến khi nửa kia của mình đã thực sự rời xa thì mới biết xúc cảm ấy chính là động lòng. Trầm vụn hương phai là một câu chuyện dài về một hành trình dài đẵng đẵng cùng với những tình yêu dai dẳng của hai nhân vật chính và các nhân vật phụ. Nội dung Nhan Đàm là một yêu tinh hoa sen. Dư Mặc, một con cá thành tinh, là chủ nhân của nàng. Nhan Đàm cùng Dư Mặc phiêu bạt khắp phương trời, tìm ăn những linh hồn bẩn thỉu, độc ác để "bồi bổ thân thể". Cho tới một ngày, xui xẻo ập đến khi họ gặp phải thiên sư Đường Châu, một linh hồn tinh khiết chuyên trừ yêu diệt ma, bảo vệ bách tính, tạo phúc cho nhân gian. Không có đen đủi nhất, chỉ có đen đủi hơn, Nhan Đàm không ngờ rằng chút rắc rối nhỏ này đã cuốn nàng, Đường Châu và cả Dư Mặc vào những hiểm nguy trùng trùng trên con đường đi tìm thần khí thượng cổ, càng không ngờ rằng từ đây, những đau thương trong quá khứ tưởng như đã bị chôn vùi vĩnh viễn giờ đây lại sống lại, đe dọa cướp đi hạnh phúc của hiện tại. Cuộc chiến tiên ma nổ ra, thiên giới giành thắng lợi nhưng thương vong vô số. Ứng Uyên thần quân uy phong lẫm liệt một thời nay phải lay lắt qua ngày trong thân xác tàn tạ. Đôi mắt bị mù, cơ thể bị độc dược giày vò, mỗi ngày trôi qua là một ngày đày ải. Nhưng một Ứng Uyên thất thế lại khiến trái tim Nhan Đàm rung động. Nàng yêu Ứng Uyên. Vì hắn, nàng có thể bứt từng cánh hoa để giúp hắn trị độc. Vì hắn, hình phạt đốt da róc thịt nàng cũng chịu đựng được. Vì hắn, nàng nguyện dùng nửa trái tim của tứ diệp hạm đạm để chữa bệnh cho hắn. Cũng có sao đâu, dù sao cả trái tim này cũng nguyện trao cho hắn rồi. Người khác có thể nghĩ Nhan Đàm ngu ngốc. Nhưng Nhan Đàm trước giờ có để ý ánh mắt, suy nghĩ của người khác bao giờ. Nàng luôn chỉ làm những gì nàng muốn làm. Nàng chưa từng yêu và giờ nàng đã yêu một lần thì hi sinh tất cả vì hắn có gì mà đáng tiếc. Đến cuối cùng, duyên phận trêu đùa, đôi mắt của Ứng Uyên đã khỏi nhưng lại không nhận ra nàng, không nhận ra người vì mình mà liều mạng đánh đổi. Mà nếu có nhận ra, hắn cũng vờ như chẳng nhớ, một chút cũng không lưu giữ lại nơi kí ức của hắn. Tất cả cũng đã lỡ rồi, một nửa trái tim của nàng đã dâng cho hắn, nửa còn lại cũng chỉ là chút trầm hương sắp hóa tro tàn mà thôi. Nàng đau khổ từ bỏ tiên thể, gieo mình xuống dòng luân hồi, nhưng ngờ đâu lại lưu lạc bên dòng Vong Xuyên hơn tám trăm năm. Thứ tình cảm thầm lặng của nàng có lẽ đã định sẵn chỉ cho đi và sẽ đi vào dĩ vãng, không có chuyện hắn hồi tâm chuyển ý để mắt tới nàng. Nhưng ngờ đâu, tưởng chừng như nàng sẽ mãi mãi đau khổ dày vò như thế, không ngờ dưới đầm sen của Nam Cực tiên ông luôn có một chú cá nhỏ ngóng chông nàng. Chú cá ấy vẫn chờ hình bóng của cô nương ngày xưa, chờ nàng đến vui chơi đùa nghịch cùng hắn, chờ nàng trở lại là một đóa sen vô ưu của ngày xưa. Nhưng hắn đã chờ quá lâu rồi, chờ một năm, rồi đến trăm năm, đến khi hóa được thành hình người, hắn vẫn không từ bỏ mà đi tìm nàng. Trầm vụn hương phai, đúng với cái tên của nó là một câu chuyện buồn. Tình yêu cứ quanh quẩn, từ vui vẻ cho tới đau đớn cùng cực, nhưng cuối cùng cũng đâu có được kết cục tốt đẹp. Một người thì hi sinh thầm lặng, nhưng ngoái trông cả đời cũng chẳng được người ấy đáp lại tấm chân tình, nguyện vì người mà hiến dâng sinh mạng, đau đớn không từ nhưng cuối cùng người lại vờ như không thấy. Một kẻ mang trọng trách to lớn, tuy có tình cảm nhưng lại quá mong manh, quá khó níu giữ, thậm chí không biết trân trọng để rồi mất đi một cách quá bất ngờ. Cả chú cá đáng thương kia, nguyện cả đời cả kiếp chờ người mình yêu hồi đáp, chỉ mong nàng có được một cuộc sống vô ưu, luôn tươi cười vui vẻ, nhưng có lẽ số phận đã định sẵn ba người họ là day dưa không dứt, nhưng kết cục lại thảm tới vậy. Chuyển thể thành phim Hiện nay, Trầm vụn hương phai đang được chuyển thể thành phim với sự tham gia của hai diễn viên chính là Thành Nghị và Dương Tử. Theo ý kiến của mình, đây là một bộ phim ngược tâm, vì cứ quẩn quang không ngớt một mối tình, từ mật ngọt cho tới đau khổ, giằng xé. Diễn xuất của Thành Nghị và Dương Tử thì khỏi bàn, quá xuất sắc rồi! Hiện phim đã ra traler, cùng đón xem họ sẽ tái hiện một Nhan Đàm và Ứng Uyên thế nào nhé! Poster Traler