Truyện Ngắn Trái Tim Của Mẹ - Hắc Y Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hắc Y Phàm, 14 Tháng mười 2021.

  1. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Trái Tim Của Mẹ - Mẹ và Con gái

    Thể loại: Truyện Ngắn - Tự Truyện

    Tác giả: Hắc Y Phàm

    [​IMG]
    Những kỳ nghỉ hè luôn làm lòng tôi náo nức, hành trang trở về nhà, sau những ngày tháng bon chen nơi phố thị phồn hoa.

    Tôi nhớ những bữa cơm mẹ nấu, tôi nhớ tiếng cằn nhằn của mẹ mỗi khi tôi nhát việc nhà.

    Tôi biết dù mẹ có quát mắng thế nào đi nữa, tủ lạnh ở nhà vẫn là những món trái cây mà tôi yêu thích.

    Mỗi bữa cơm canh nóng cũng đều là những món mà tôi mỗi lần gọi điện về là tỉ tê bên tai mẹ.

    Mẹ ơi! Con thèm món này.. món kia!

    Sau mỗi cuộc gọi.. thì y như rằng mấy hôm sau, thức ăn đã được mẹ chuẩn bị gói lại kỹ càng cho xe vận chuyển lên tận nơi.

    Những ngày ốm bệnh, cũng là mẹ bắt xe từ quê lên chăm nom tôi bữa cơm, bữa cháo..

    Con gái mẹ gầy rồi! Khi nào về quê mẹ lại bồi bổ thêm cho..

    Tôi cứ như trở thành đứa bé ba tuổi ủn ỉnh theo sau mẹ.. mãi là cô con gái nhỏ, được mẹ nâng niu..

    Những lần thức chăm tôi bệnh cả đêm ở viện.. dù mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ mẹ than phiền một tiếng.

    Mà ngày ấy, cũng chẳng thể nghĩ nhiều đến như vậy! Chỉ nghĩ rằng vì tôi là con nên lẽ đương nhiên sẽ được mẹ yêu thương chăm sóc.. cứ mặc nhiên mà nhận lấy tình thương đó.

    * * *

    Sau này trưởng thành rồi, nhìn lại chợt nhận ra có quá nhiều điều tôi đã nợ mẹ..

    Nợ mẹ một lời xin lỗi..

    Nợ mẹ một lời cám ơn..

    Nợ mẹ cả tuổi thanh xuân đã qua không bao giờ trở lại..

    [​IMG]

    Trước khi có con, mẹ vẫn là một thiếu nữ tự do, đỏm dáng tha hồ diện quần áo xinh tươi thời thượng, tha hồ rong chơi cùng bạn bè, có hàng tá thời gian và ước mơ màu hồng..

    Sau khi có con, thời gian của mẹ chỉ là những bữa cơm gia đình, không gian của mẹ chỉ là ở quanh nhà bếp, mỗi giấc ngủ cũng không thể say giấc vì con.. mọi chi tiêu mua sắm cũng chỉ ưu tiên cho con, còn mẹ sao cũng được..

    Mỗi lần mệt mỏi công việc

    Vẫn là câu nói quen thuộc của mẹ:

    - Về nhà đi con, nếu mệt mỏi quá thì về nhà.. mẹ vẫn có thể nuôi con được!

    Tôi biết dù là hôm nay trưởng thành bao nhiêu tuổi đi nữa, thì với mẹ, tôi mãi chỉ là đứa trẻ mà mẹ dùng cả trái tim mình để che chở, yêu thương vô điều kiện.

    Bây giờ, tôi mới thấm câu nói: "Cơm người khó lắm ai ơi! Đâu như cơm mẹ chỉ ngồi xuống ăn"!

    Mỗi ngày trôi qua, thời gian của mẹ bên tôi cũng không còn nhiều nữa

    Gương mặt mẹ cũng đã đầy những nếp nhăn, mái tóc đã điểm màu muối tiêu..

    Có những lúc vì quá bận rộn công việc

    Ít nhiều một lần trong chúng ta đều vội vàng ngắt máy, không biết đầu dây bên kia mẹ có ổn không, mẹ vẫn khỏe.. hay đang buồn lo chuyện gì..

    Để rồi chúng ta xô bồ theo những cuộc vui với lũ bạn..

    Mà không biết rằng, có một người vẫn ngày ngày âm thầm lặng lẽ trông ngóng hình bóng của bạn ở quê nhà

    Người dìu bạn những bước chân đầu đời, những câu nói bi bo..

    Người chăm cho bạn từng miếng ăn, giấc ngủ..

    Tôi biết, có những bạn đang trong tuổi dậy thì có những suy nghĩ và cá tính riêng.. không ít lần cho rằng mẹ thật phiền phức, hay mẹ không hiểu con.. v.. v..

    Tôi cũng đã từng là một đứa trẻ có cá tính và cách suy nghĩ riêng.. như vậy

    Đi qua rồi mới hối tiếc về cách cư xử, và lời nói khiến mẹ buồn lòng..

    Mong rằng các bạn sẽ không giống như tôi

    Hãy nghĩ về những ngày đầu đến với thế giới này..

    Khi bạn mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh không thể nói chuyện.. vậy mà Mẹ lại có thể hiểu hết tất cả những nhất cử nhất động của bạn, hiểu được bạn đang đói, đang khát, đang khó chịu trong người hay bạn đang không được khỏe, đang buồn.. đang vui.. Đây chẳng phải là mẹ hiểu ta nhất trên đời hay sao?

    Vì sao mẹ có thể hiểu ta đến vậy, chính là vì mẹ dùng trái tim yêu thương để lắng nghe thấu hiểu và kết nối với tâm hồn của chúng ta.

    Vậy tại sao khi chúng ta lớn lên, có thể giao tiếp nói chuyện lại không thể học được cách truyền đạt cho mẹ những điều chúng ta đang nghĩ và mong muốn.

    Phải chăng, ta đã đặt cái tôi cá nhân quá lớn.. làm mất đi sự gắn kết thấu hiểu của trái tim..


    [​IMG]

    [​IMG]

    Ngày bé, với tôi hình ảnh mẹ luôn như một siêu anh hùng, việc gì cũng có thể làm được, lại không hề thấy mẹ than mệt, than khổ.

    Lúc nhỏ, tôi thường hay hỏi mẹ:

    - Khi nào con có thể mạnh mẽ được như mẹ? Con muốn được như mẹ?

    Mẹ cười và bảo:

    - Khi nào con có một người cần bảo vệ bằng cả trái tim.. thì dù trước đây con có yếu đuối thế nào đi nữa, cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.

    Mẹ thường kể ngày tôi đến với thế giới của mẹ.. mẹ nghĩ đó là một phép màu, một thiên thần nhỏ bé.

    Vì thế nên mẹ phải bảo vệ con, thiên thần nhỏ của mẹ.

    - "Mẹ chưa bao giờ mơ sẽ có cô con gái tuyệt vời hơn con. Vì con là điều tuyệt vời nhất, con hoàn thiện cuộc đời của mẹ".

    Lời thì thầm của mẹ, đến bây giờ tôi mới có thể hiểu được.. sức mạnh đó của mẹ là từ đâu mà có.

    -Vì Tôi chính là trái tim của Mẹ-


    "Chỉ có mẹ là yêu thương con vô điều kiện, ngoài kia xã hội phải có điều kiện mới yêu thương con"

    [​IMG]

    -----------------------------

    CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ BÀI VIẾT CỦA MÌNH!

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2021
  2. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Cám ơn bạn ^^
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...