Trái tim búp bê Tác giả: Cú mèo cận thị Thể loại: Truyện ngắn Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Cú Mèo Cận Thị Văn án: Tôi để từng đợt nước lạnh xối thẳng vào tấm lưng trần, đau lắm nhưng tôi chẳng còn để tâm đến nó nữa. Rồi tiếp theo làm những gì tôi cũng chẳng nhớ, chỉ nhớ lúc tôi giật mình tỉnh dậy thì mặt trời đã dần khuất sau từng ngôi nhà, nắng tựa như đẫ tắt hẳn, chỉ còn ánh chiều tà hắt lên từng đám mây bồng bềnh trôi nổi trên bầu trời. Với tay lấy lọ thuốc còn nguyên vẹn, bôi lên lưng một cách máy móc. Đã không còn khó khăn khi không có ai giúp tôi bôi thuốc. Đột nhiên, tôi nhớ lại lần ngã xe đạp, tôi nhớ chân tay toàn vết trầy xước và máu, rất đau. Tôi nhớ bàn tay mẹ nhẹ nhàng xoa lên từng vết trầy vết xước, rồi lại dịu dàng xoa đầu tôi, cười nhẹ và bảo: "Sẽ ổn thôi". Nhưng chính người mẹ hiền từ ấy đã bỏ lại một dòng chữ "Đợi mẹ con nhé!" và biến mất như thể bà ấy chưa bào giờ tồn tại trong cuộc sống của tôi. - Trích -
Chương 1: Bấm để xem Tôi.. đang ở đâu? À phải rồi, tôi đang ăn tối với bố và dì. Nhưng tại sao trong bát tôi lại có khổ qua. Tôi ghét khổ qua, tôi không muốn ăn nó. Nhưng tại sao, tại sao tôi lại không gắp nó ra khỏi bát. Tôi đang đưa nó đến miệng sao, không, dừng lại mau, tôi không thích nó. Tôi.. tôi không thể cử động được, tôi.. không thể điều khiển chính bản thân mình. Chuyện gì đang xảy ra thế này? - Khổ qua ngon lắm dì Uyển. – Tôi đang nói gì thế này, tôi không thích chúng. Dối trá! Sao tôi lại nói như vậy? - Mừng là con thích. – Bà ta thật giả tạo, bà ta ghét tôi, bà ta thực sự rất hận tôi. - Em vất vả rồi. – Bố, bố không biết tôi ghét khổ qua sao, không, chắc bố chỉ quên thôi nhỉ? Đúng vậy phải không? Chắc là vậy rồi, sao bố có thể quên chứ. Rồi bố sẽ trách móc dì, ông sẽ xin lỗi tôi vì ông đã quên, ông sẽ không bao giờ để tôi ăn khổ qua nữa. Không, không, tôi không muốn đắm chìm trong mộng tưởng này nữa. Ông ta đã quên rồi, không nói đúng hơn là ông ta chưa từng nhớ, ông ta chưa bao giờ biết tôi thích ăn cái gì, chưa bao giờ hỏi tôi có ghét cái gì không, ông ta chưa một lần, chưa một lần nào làm một người cha theo đúng nghĩa. Tôi tự hỏi liệu ông ta đã lần nào coi tôi là con của ông ta chưa? Mặt tôi ướt quá, nước ở đâu vậy? Từ hốc mắt của tôi sao? Phải chăng là nước mắt? Khóc? Vì cái gì? Vì ông ta chưa lần nào coi tôi là con ông ta sao, phải rồi, ông ta bảo tôi đừng bao giờ khóc nữa vì làm vợ ông ta lo lắng. Lo lắng sao? Thật là một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Dựa vào cái gì mà ông ta muốn tước đoạt cảm xúc của tôi, dựa vào một tiếng "bố" ư? Thật nực cười! Tôi có ghét ông ta không? Tôi không biết, lại càng không muốn biết. Tôi giờ chỉ biết vết thương trong tim tôi lại vỡ rồi, máu lại chảy ra rồi, đau quá, nhưng lại không thể làm gì được, cứ để mặc vậy thôi, làm gì có ai giúp tôi xoa dịu nỗi đau đó đâu. Tình yêu thương này mặn chạt như nước mắt, mặn như nước biển, dội thẳng vào vết thương lòng tôi, chà xát trái tim đang rỉ máu của tôi. Tôi đã từng muốn khóc thật to, nhưng mọi người đều biết, một con búp bê không bao giờ khóc. Tôi chỉ là một con búp bê luôn mang trên mình mặt nạ của cảm xúc, chỉ có thể mặc sức ông ta điều khiển. Phải rồi, sao tôi lại quên nhỉ, một con búp bê chỉ có thể bị chi phối. Ha, tôi chỉ là một con búp bê, một con búp bê thôi và một con búp bê thì không bao giờ có cảm xúc. * * * Hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi nên mang gương nào đây, buồn chán hay vui vẻ? Chắc chắn rồi, là vui vẻ, vì không ai thích một con búp bê bị ủ dột cả. Như thường lệ, tôi lại đến trường sau khi diễn vở kịch gia đình hòa thuận, đầm ấm. "Ting" – có người gọi tôi ra sau trường. - Nè đá nó đi, ha ha con vật dơ bẩn. - Thứ hạ đẳng, thấp kém. - Thật đáng thương, nhìn nó kìa tụi mày, ha ha.. Chúng nó là bọn con gái lớp tôi, một lũ luôn luôn vênh mặt lên tự đắc: "Bố tao là..". Nhưng chúng đang làm gì sau trường vậy? Kia là một con chó và chúng đang chà đạp nó? Thật tàn nhẫn! - Nè mau đến đây, Hân à. – chúng muốn tôi làm gì, giẫm đạp một con chó đáng thương ư? Điều đó thật.. quá lắm rồi. - Nào, đến đây, cậu muốn chơi với tụi này mà, chứng tỏ cho tôi thấy đi. Tôi phải thân với chúng, vì bố tôi muốn thế, muốn tôi xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với chúng, kể cả phải làm những việc trái lương tâm. Chúng muốn tôi đeo một gương mặt ác độc, được thôi, tại sao không? - Này, các cậu đang làm gì thế? – a, một cô gái muốn làm một nữ anh hùng chính nghĩa. - Cô là ai? - Tôi nói cô dừng lại mau. - Tại sao tôi phải nghe theo cô? – đứa cầm đầu nhướng mày nhìn cô ta, đôi mắt sắc lẹm quét một vòng, tôi có thể nhìn rõ sự ngạo mạn trong mắt nó, có vẻ chúng sắp có mục tiêu mới. - Con chó rất đáng thương mà, sao cô lại làm vậy? Tôi sẽ báo cáo với các thầy cô. - Ồ, dám tay không mà xông ra à? Báo cáo giáo viên? Cô đang kể tôi nghe một câu truyện cười đấy à? Được rồi, con chó này, coi như phần thưởng vì cô đã kể truyện cười cho tôi đi. Ngày tháng sau này chắc chắn sẽ rất vui đấy. – vậy là xác nhận rồi. Cô ta chạy lại chỗ con chó, vội bế nó dậy chạy đi. Không biết tôi nên nói cô ta ngây thơ hay ngu ngốc nữa, cô ta nghĩ mình có thể cứu được con chó sao chỉ với vài lời nói thôi sao? Nực cười, cô ta chẳng những không cứu được con chó mà còn rước một mớ phiền phức vào người. Nhưng cô ta lại chính là tôi của quá khứ, ngây thơ tin rằng chính nghĩa sẽ chiến thắng, kẻ xấu sẽ bị trừng phạt, để rồi ngày sau sống những tháng ngày đen tối, chìm trong nỗi sợ hãi, lo sợ, bị sự cô đơn bủa vây, tự giam cầm trong thế giới nhỏ bé tối tăm của mình. Thật ngu ngốc! Tôi tự hỏi liệu ngày nào đó cô ta có thấy hối hận vì cứu con chó đấy? * * * Hôm nay, bố đi công tác, ở nhà chỉ có mình tôi, cô giúp việc với dì ta. - Con Hân đâu, lại đây rửa chân cho tao nhanh. – giúp việc để làm gì? Bê nước ra, thì ra cô ta đang giúp bà ta giũa móng, mà dẫu cho cô ta có ngồi chơi xơi nước thì tôi vẫn phải cầm khăn lên lau chân cho bà ta. - Lau nhẹ thôi, chân tao đỏ lên bây giờ. - được thôi, chắc cỡ lau nhẹ hơn khi lau cho da em bé. - Con này tao bảo mày thế nào, hả, hả, hả, hả. Bà ta lấy ra cây roi mây, sau mỗi tiếng "hả" là tiếng kêu "chát" vang lên. Đau lắm! Dù cho tôi cãi lại, phản kháng hay làm tất cả những gì bà ta bảo thì cây roi vẫn vun vút quất vào người tôi. Đau mà không thể khóc, chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn, cầu mong bà ta mau mau tha cho tôi. Bố tôi có biết không? Có, ông ta biết, nhưng lại mắt nhắm mắt mở mặc kệ bà ta, đối với ông ta miễn sao không ảnh hưởng đến danh tiếng của ông ta và tôi vẫn còn thở là được. Sau khi phát tiết từng đòn roi như mang theo sự chán ghét, căm thù, bà ta quăng cho tôi lọ thuốc bôi. Lần này lại là thuốc thượng hạng à, vết thương chóng khỏi cơ đấy. Không biết thuốc này liệu có bôi được vết thương lòng không? Nhặt lọ thuốc lên, lê từng bước lên cầu thang, lưng đau rát, tựa như từng đòn roi vẫn chưa hề kết thúc, chúng vẫn vun vút quật thẳng vào tấm lưng tôi. Chính tôi cũng chẳng nhớ rõ tôi đã bôi hết bao nhiêu lọ thuốc, tôi chỉ biết là rất nhiều, rất nhiều rồi. Tôi để từng đợt nước lạnh xối thẳng vào tấm lưng trần, đau lắm nhưng tôi chẳng còn để tâm đến nó nữa. Rồi tiếp theo làm những gì tôi cũng chẳng nhớ, chỉ nhớ lúc tôi giật mình tỉnh dậy thì mặt trời đã dần khuất sau từng ngôi nhà, nắng tựa như đẫ tắt hẳn, chỉ còn ánh chiều tà hắt lên từng đám mây bồng bềnh trôi nổi trên bầu trời. Với tay lấy lọ thuốc còn nguyên vẹn, bôi lên lưng một cách máy móc. Đã không còn khó khăn khi không có ai giúp tôi bôi thuốc. Đột nhiên, tôi nhớ lại lần ngã xe đạp, tôi nhớ chân tay toàn vết trầy xước và máu, rất đau. Tôi nhớ bàn tay mẹ nhẹ nhàng xoa lên từng vết trầy vết xước, rồi lại dịu dàng xoa đầu tôi, cười nhẹ và bảo: "Sẽ ổn thôi". Nhưng chính người mẹ hiền từ ấy đã bỏ lại một dòng chữ "Đợi mẹ con nhé!" và biến mất như thể bà ấy chưa bào giờ tồn tại trong cuộc sống của tôi. Nhớ lại chuyện cũ, tôi cũng không đau lòng là mấy. Dù sao cũng lâu rồi, tôi cũng chẳng còn một tia hi vọng nào nữa. Đối với tôi, vết lằn làm ranh giới giữa sống và chết gần như trở nên mờ mờ ảo ảo. Một con "búp bê" tưởng đã chết nhưng dường như vẫn còn một tia hơi thở thoi thóp.
Chương 2: Bấm để xem * * * Mưa rồi, bầu trời u ám một màu đen xám xịt, hơi lạnh ẩm ướt khiến tôi cảm thấy thực sự rất khó chịu. Vùi mình trong chăn, tôi không muốn thức dậy nữa, dù sao thì hôm nay bố tôi và dì ta cũng không có ở nhà. Lim dim ngủ thì "cạch" một tiếng, có người vào phòng ngủ của tôi. Trộm sao? Tôi muốn thật tâm nói với chúng là mấy chú đi nhầm phòng rồi, trộm phải biết tiết kiệm thời gian chứ. Nhưng hình như chúng lấy quần áo của tôi, ồ chả nhẽ trộm là giống cái à? - Hân, mau dậy đi con. – chắc nhà có khách, nhưng có cần phải lôi tôi dậy không? Đã thế còn lấy đồ của tôi, định bán tôi hay sao? Không ngờ còn có người muốn mua tôi, bất ngờ thật. - Mau thay đồ đi con, có người đang chờ đấy. Cũng chẳng còn lựa chọn nào nữa, gật đầu với dì ta, tôi cầm một bộ quần áo vào nhà tắm. Không ngờ đến cả đồ dùng cá nhân của tôi cũng bị cuỗm đi luôn. Kiểu này là bán thật hả? Bước xuống nhà, tôi thấy một người phụ nữ ngồi đối diễn bố tôi, cả hai không nói với nhau câu nào, bầu không khí có vẻ hơi lạ. Vì ngồi quay lưng lại với tôi nên tôi chỉ có thể thấy bóng lưng mà không thể nào nhìn thấy gương mặt của bà ấy. Với mái tóc xoăn sóng được nhuộm màu nâu rêu cùng với dáng ngồi thanh lịch, cả người bà như toát ra khí chất của một người phụ nữ thành đạt. Từng cử chỉ nâng tay cầm tách trà cho đến lúc đặt xuống đều toát ra phong thái tao nhã của một quý phu nhân, cao quý nhưng lại khiến người khác có cảm tình, cảm thấy bà là một người thân thiện, dễ gần. Nhưng không biết vì lí do gì mà trực giác mách bảo rằng bóng lưng của bà ấy rất thân thuộc với tôi, là bóng lưng mà đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi bốn năm trước. Chả nhẽ là bà ấy? Càng đến gần tôi càng thấy thân quen. Rốt cục thì không đợi tôi đến nhìn thì bà ấy đã quay lại. Là gương mặt ấy, gương mặt ám ảnh tôi suốt mấy tháng trời. Dù đã trang điểm để che giấu nhưng tôi vẫn nhận ra trên gương mặt ấy đã xuất hiện thêm những vết nhăn, những dấu vết của năm tháng. Bà ấy nhìn tôi, đôi mắt ấy, đã bao lâu rồi tôi chưa thấy nó, đã bao lâu rồi có người nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng ấy. Bà ấy vươn tay, ôm tôi vào lòng. Tôi có thể cảm nhận được thân thể bà ấy đang run rẩy. Không biết do kích động hay do kiềm nén cảm xúc mà bà ấy siết chặt lấy tôi. Quá đỗi bất ngờ, tôi không biết nên phản ứng như nào cho phải. Trong mọi tình huống, tôi có thể bày ra biểu cảm mà họ muốn, nhưng bây giờ, tôi không biết phải làm gì. Tôi có thể cảm nhận được một phần nào đó trong tim tôi đang gào thét: "Mau ôm lấy bà ấy đi, ôm lấy bà ấy đi". Ôm bà ấy, ôm bà ấy, cánh tay tôi dần nâng lên, nhưng đột nhiên trong đầu tôi xẹt qua tờ giấy bà ấy bỏ lại. Cánh tay buông thõng xuống, tôi mặc cho bà ấy ôm lấy tôi. - Mẹ về rồi, mẹ về rồi, Hân à. Mẹ về rồi đây. – bà ấy thì thầm bên tai tôi. - Đi với mẹ nhé con. – đi? Bà ấy ở đây để đón tôi đi? Tôi liếc mắt sang người đàn ông đang cầm tách trà rồi lại nhìn bà ấy. - Mẹ và bố con đã nói chuyện rồi, từ giờ con sẽ sống với mẹ. Tôi gật đầu, quay sang bố và dì ta: - Chào bố, chào dì, con đi. – dù sao sống với ai cũng vẫn vậy thôi, trừ việc tôi phải thường xuyên bôi thuốc. Ngồi trong xe, mẹ luôn nhìn chằm chằm tôi, như thể đang tìm một biểu cảm khác trên gương mặt tôi. - Mình có đi không mẹ? - À có, có – trông bà ấy có vẻ thất vọng. Có lẽ mẹ muốn thấy sự ngượng ngùng, kích động hay cảm xúc phức tạp trên gương mặt tôi. Tôi có thể trưng ra những biểu cảm này với người khác, nhưng với mẹ tôi lại không làm được, tôi không muốn lừa dối bà ấy. * * * Chiếc xe vẫn chạy băng băng trên con đường quốc lộ. Tôi khó chịu với bầu không khí ngột ngạt bên trong xe. Hai mẹ con chỉ ngồi cách nhau gần một cánh tay, nhưng tôi lại cảm giác bà ấy rất xa vời, như thể tôi sẽ không bao giờ chạm được vào bà ấy. Quá khó chịu với sự im lặng ngạt thở này, tôi he hé cửa kính xuống. Từng đợt gió tràn vào, tạm xua đi sự ngột ngạt bên trong xe. Ngắm nhìn cảnh vật ngoài đường, cuộc sống thật nhộn nhịp, mọi thứ thật ồn ào, náo nhiệt, trái ngược hẳn bầu không khí ảm đạm trong xe. Không chống cự được cơn buồn ngủ ập tới, đôi mắt nặng trĩu, đầu óc dần mơ mơ màng màng. Rồi khi bên tai chỉ còn là tiếng bánh ô tô đang lăn trên con đường trải nhựa, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, chúng tôi đã ở trong bãi đỗ xe của một tòa chung cư. Mẹ đưa tôi lên căn hộ ở góc tầng mười. Căn hộ khá rộng rãi. Phòng khách được thiết kế với phong cách tối giản với bức tường có màu trắng chủ đạo, đơn giản mà thanh lịch. Ngoài trời, mưa đã tạnh, ánh nắng ấm áp sau mưa từ bên ngoài rọi vào, làm cả phòng khách như ngập tràn trong ánh nắng đầy sức sống. Ngoài ban công trống trải, dường như chỉ dùng để đón nắng, đón mưa. Căn bếp như còn mới nguyên, chưa có bất kì vật dụng nào. Phòng ngủ của tôi thế nào lại chỉ có độc một chiếc giường màu trắng với một bàn học. - Con thấy thế nào? - Rất tốt. - Vì đây là phòng của con nên mẹ sẽ để con tự thiết kế theo ý mình nhé. Nào, nào, đi đường chắc con mệt rồi, ra phòng khách ngồi đi, mẹ đi lấy cho con cốc nước cam. Tự thiết kế? Chẳng phải bà ấy cứ việc sắp xếp cho tôi là được sao? - Nào, mau uống nước cam đi. À phải rồi, hôm nay con có muốn ăn gì không? Để mẹ đi thay đồ rồi lát nữa ta đi mua đồ nhé. - Dạ. – thích à? Tôi cũng chả nhớ tôi thích ăn gì nữa? * * * Thay đồ xong mẹ vội vàng kéo tôi đi với lí do cần mua nhiều đồ. Kết quả là xuống dưới sảnh thì bà ấy mới phát hiện mình quên mất ví tiền, mà tôi cũng không mang. Hết cách, tôi đành đứng đợi bà ấy. Chưa được bao lâu, bỗng dưng, một cậu trai va vào tôi khiến tôi mất thăng bằng, và rồi mông của tôi tiếp xúc với đất mẹ. - Mắt bị thong manh hả? – giọng nói giận dữ của một cậu con trai vang lên.