Trách gì- Phạm Thúy Chính mình là người có lỗi Chẳng phải đâu, nơi ấy dại khờ Chờ chi, khi mình đã tỉnh Cơn say đã chốc vụt tàn. Chính mình không nữa nồng nàn Chính mình không còn chắp nổi Khoảng trời từng đã chung đôi Thôi thì tạm lánh mồ côi. Chính mình là người có lỗi Với chỉ trái tim dại khờ Người kia, chỉ là vụn vỡ Mai này rồi cũng hư vô. Chính mình vì đã ngây ngô Níu giành những điều chẳng thể Tình yêu vốn bề khó dễ Nghiêng đầu kéo tuột về không. Chính mình vì đã ngóng trông Vội vàng ôm nhiều mơ mộng Giống như thói đời vốn rỗng Lại tưởng tâm mình đầy vơi. Chính mình đã chẳng tự phơi Ướt nhẹp mùa đông năm ấy Trách chi khi người chẳng lấy Lời thề hằn tấy năm nao. Chính mình người đã chênh chao Kiếm tìm những điều còn ảo Trách gì người lo cơm áo Vụt quên khoảng mênh mông nào. End