Tổng Hợp Tản Truyện Ngôn Tình Hiện Đại - Lương Ngọc Hân

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi lương ngọc hân, 9 Tháng năm 2020.

  1. lương ngọc hân

    Bài viết:
    4
    Tổng hợp các tản truyện

    Tác giả: Lương Ngọc Hân

    Thể loại: Ngôn tình hiện đại


    Văn án:

    Đôi khi chúng ta cứ mãi chìm đắm vào những kí ức của quá khứ đau thương mà quên mất những điều tốt đẹp ở hiện tại chỉ cho đến khi nó vĩnh viễn biến mất thì ta mới biết trân trọng nhưng đã quá muộn màng, tình yêu cũng vậy. Con người ta đôi khi cứ mải mê đi thì thứ gọi là tình yêu mà chẳng biết rằng nó đang ở ngay sau lưng, ngay bên cạnh vốn dĩ chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy sự hiện diện của nó nhưng không, chỉ đến khi nó vĩnh viễn biến mất trên thế giới này thì nó mới được nhìn thấy và có lẽ lúc ấy đã quá muộn mất rồi.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. lương ngọc hân

    Bài viết:
    4
    Tản 1: Lời yêu muộn màng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh! Ăn cái này đi ngon lắm" - Tiểu Phụng gắp 1 miếng thịt sườn vào bát hắn

    "Ừ". - Anh lạnh nhạt nói

    "Anh! Uống sữa ngon lắm đó" - Cô bưng cốc sữa đến bàn làm việc của hắn hớn hở nói

    "Em cứ để đó rồi đi ra ngoài đi anh muốn yên tĩnh làm việc". - Hắn vẫn chăm chú làm việc lạnh lùng nói

    "Vâng". - Cô cười rồi đi ra ngoài

    Sau khi thấy bóng cô đi khuất hắn đổ cả ly sữa nóng vào thùng rác, hắn ghét sự quan tâm của cô nhưng không hiểu sao lại không muốn cô đau lòng.

    Hắn không biết rằng đằng sau cánh cửa ấy 1 cô gái đang mỉm cười chua xót

    "Anh! Em yêu anh nhiều lắm!". - Cô vòng tay ôm hắn, nép vào ngực hắn thủ thỉ nói

    "Còn anh chưa từng yêu em". - Hắn nói với 1 giọng tỉnh bơ

    Cô ngước mắt lên nhìn hắn cười tươi:

    "Không sao chỉ mình em yêu anh là đủ".

    Trong lòng hắn chỉ có mỗi người con gái đã mất ấy thôi.

    * * *

    "Anh nếu 1 ngày em biến mất anh sẽ đi tìm em chứ?" - Cô nhìn hắn.

    "Không, anh sẽ không đi tìm bởi vì em đã có quyết định của mình thì anh không nên cản". - Hắn lạnh nhạt nói.

    "Vâng! Em biết rồi" - Cô cười nhưng trái tim như bị ai bóp nát

    Sáng hôm sau,

    Sau khi anh đi làm cô lặng lẽ dọn đồ rồi rời khỏi, trước khi đi cô còn ngoái lại nhìn căn nhà lần cuối khẽ mỉm cười: Có lẽ lần này em phải đi thật rồi!

    Đến chiều tối hắn về nhà, căn nhà lặng im đến đáng sợ, hắn lên tiếng gọi:

    "Tiểu Phụng! Sao không bật đèn lên".

    Không có tiếng đáp lại

    Hắn tiếp tục gọi:

    "Tiểu Phụng, Tiểu Phụng".

    Nhưng vẫn không có tiếng trả lời

    Hắn chạy khắp nhà kiếm cô cho đến khi vào đến phòng của cô, mở tủ quần áo ra tất cả quần áo đều đã được lấy đi hết, cô đi thật rồi, thật sự đi rồi, đáng lẽ anh nên vui chứ nhưng sau lại có cảm giác như vừa mất đi thứ gì vô cùng quan trọng thế này, trái tim rất đau.

    1 tuần sau đó, anh như 1 kẻ điên, là anh nhớ cô đến phát điên, nhớ người luôn miệng gọi: "Anh ơi!", nhớ nụ cười trong sáng đó, nhớ những câu hát ê a ngốc nghếch của cô, nhớ câu nói: "Em yêu anh", tất cả những kí ức như khiến anh điên lên, anh tìm cách liên lạc cho cô nhưng không được, cho người điều tra cũng không xong. Giờ hắn mới hiểu anh yêu cô đến nhường nào.

    Bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên, hắn lười biếng nghe:

    "Alo ai vậy".

    "Anh tìm được cô ấy rồi". - 1 giọng nam vang lên có vẻ gấp gáp

    "Cô ấy đang ở đâu?". - Hắn nhíu mày nói

    "Anh mau đến bệnh viện XYX đi, cô ấy ung thư máu giai đoạn cuối đang trong tình trạng nguy kịch".

    Hắn nghe đến đây vội vã lao đến bệnh viện.

    Đến nơi thì cô đã được đưa vào trong phòng cấp cứu, thì Tiểu Liên - bạn thân của cô đã ngồi ở đó, Tiểu Liên nhìn thấy anh thì tức giận vô cùng tiến đến thẳng tay tát hắn:

    "Anh còn tư cách để vác mặt đến đây à, anh cút ngay đi, Tiểu Phụng không muốn nhìn thấy anh đâu".

    Hắn lặng im, còn Tiểu Liên thì 3 máu 6 cơn chửi 1 tràng:

    "Nó yêu anh như vậy, hi sinh vì anh như vậy, đến cả mạng sống của nó cũng không cần vậy mà đổi lại nó được cái gì, là sự vô tâm, sự lạnh lùng, thờ ơ, anh nghĩ những việc anh làm nó không biết sao, anh nghĩ anh đổ hộp cơm mà nó vất vả làm đến bỏng tay, cốc sữa nóng nó pha anh đổ vào thùng rác, áo len nó đan anh vất đi nó đều không biết sao, anh sai rồi, nó biết hết nhưng nó chưa từng nói 1 lời nào, vì sao ư? Vì nó yêu anh, có phải anh thấy nó lúc nào cũng tươi cười nên nghĩ nó không biết đau khổ, anh có biết đằng sau nụ cười đó nó đã khóc rất nhiều không? Nó bị ung thư máu giai đoạn cuối anh biết không, nó đau đớn đến chết đi sống lại anh có biết không, kẻ như anh không đủ tư cách để có được tình yêu của nó".

    Hóa ra cô biết tất cả nhưng chưa từng nói với anh, cô đau đớn thế nào cũng chưa từng cho anh biết, cô khóc nhiều đến thế nào cũng chưa từng nói ra, cô cứ 1 mình chịu đựng như vậy mà anh lại.. anh đúng là một thằng khốn nạn.

    Vừa lúc đó phòng cấp cứu mở ra, 1 vị bác sĩ già bước ra, hắn lập tức đi tới hỏi:

    "Vợ tôi cô ấy sao rồi?".

    Vị bác sĩ già thở dài khẽ lắc đầu:

    "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, người vào nhìn mặt cô ấy lần cuối đi".

    Tiểu Liên ngồi thụp xuống đất gào khóc, hắn thẫn thờ bước vào phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường bệnh ôm lấy cô thật chặt, miệng lẩm bẩm:

    "Tiểu Phụng anh tới rồi, em có lạnh không, anh ôm em, sẽ không lạnh nữa, hứa với anh ngủ 1 lát rồi tỉnh dậy em nhé. Em nói em yêu anh kia mà, nói sẽ không bao giờ bỏ rơi anh kia mà, sao giờ em cứ ngủ hoài vậy, em làm ơn tỉnh lại đi, anh xin em, em hỏi anh có yêu em không? Có, anh yêu em rất nhiều, em tỉnh lại được không rồi chúng ta sẽ đi biển, em thích biển lắm mà phải không? Anh hỏi sao em không trả lời anh, em làm ơn nói gì đi, anh hứa sau này anh sẽ không rời xa em nữa, anh hứa đấy".

    Hắn cứ ngồi đó nói chuyện như 1 kẻ tự kỉ, dòng nước mắt nóng hổi cứ thế rơi lã chã trên khuôn mặt điển trai ấy, cô đi thật rồi, cô bỏ rơi hắn thật rồi, lúc đó hắn bỗng nhớ lại câu cô đã hỏi hắn:

    "Nếu 1 ngày em biến mất anh có đi tìm em không?".

    Nếu như hắn nói có, hắn sẽ tìm cô thì có lẽ cô đã không bỏ hắn mà đi, sẽ không vĩnh viễn rời xa hắn.

    Sau đó chỉ còn tiếng gào khóc đau đớn muộn màng của người con trai ấy.

    Đôi khi chúng ta cứ mãi chìm đắm vào những kí ức của quá khứ đau thương mà quên mất những điều tốt đẹp ở hiện tại chỉ cho đến khi nó vĩnh viễn biến mất thì ta mới biết trân trọng nhưng đã quá muộn màng, vậy nên mỗi chúng ta hãy trân trọng người đang ở bên cạnh mình nhé.
     
    GillUất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2020
  4. lương ngọc hân

    Bài viết:
    4
    Tản 2: Tình yêu vốn là sự ích kỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời mùa đông lạnh giá, tôi rảo bước trên con đường phố, những ánh đèn mờ ảo, dòng người tấp nập đi trên đường, đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên tôi nghe thấy, tiếng cãi vã phát ra ở một góc phố nơi 1 cặp đôi trẻ đang đứng:

    Người con gái thẳng tay đáp cuốn album ảnh vào thùng rác, những tấm ảnh rơi lả tả, là hình của một đôi trai gái trông họ rất hạnh phúc.

    Tiếng người con trai quát lên mang theo sự tức giận:

    "Em quá đáng vừa thôi!"

    Rồi cúi xuống nhặt những tấm hình rơi vương vãi trên đất và cuốn album từng trong thùng rác phủi đi ôm vào trong lòng. Cô gái nhìn thì bật cười chua xót:

    "Em quá đáng? Rốt cục hai năm qua, anh coi em là cái gì chứ? Là kẻ thay thế à, lúc nào cũng là mặc đồ giống cô ấy, ăn những món cô ấy thích, lúc nào trong đầu anh cũng là cô ấy, anh đã từng nghĩ đến em chưa? Từng nghĩ đến cảm xúc của em chưa? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy hả? Tại sao?" - Cô gái liên tục đấm vào ngực chàng trai, còn anh ta thì chỉ lặng im không nói gì

    "Cô ấy lấy chồng rồi" - Chợt chàng trai hét lên

    "Vậy nên anh quen tôi để thay thế cô ấy.." - Cô gái khuôn mặt đẫm lệ, mũi đỏ lên vì lạnh

    "Anh.. anh.." - Chàng trai ấp úng

    Rồi cô gái cười lớn, nụ cười khiến người nghe mà đau lòng:

    "Haha.. xem ra những gì tôi nói là đúng phải không?'

    Chàng trai lặng im, cô gái hít một hơi rồi nói:

    " Giờ anh có hai lựa chọn, 1 là vứt tất cả những thứ này đi, chúng ta tiếp tục còn 2 là chia tay đi "

    Chàng trai nghe xong thì lặng im, cô gái đứng đó, đôi mắt cô ấy nói rằng cô ấy đang đợi chờ sự lựa chọn của chàng trai. Gió mùa đông thổi qua lạnh lẽo đến kinh người, nhưng có lẽ sẽ không lạnh lẽo bằng khoảng cách của hai người kia bây giờ. Thời gian cứ thế troi qua rất lâu, rất lâu, cuối cùng cô gái không chịu nổi nữa lên tiếng nói:

    " Chúng ta chia tay đi.. em mệt rồi "

    Sau đó cô gái lặng lẽ bước đi, chàng trai có vẻ hơi hoảng hốt, luyến tiếc nhưng rồi dứt khoát ném toàn bộ thứ đồ trên tay kia vào thùng rác chạy đến ôm cô gái lại:

    " Anh chọn em, anh sai rồi, em đừng đi "

    Cô gái mỉm cười trong nước mắt, quay lại ôm lấy chàng trai. Đôi khi chúng ta phải biết buông bỏ quá khứ để sống tốt hơn trong hiện tại.

    Tôi chỉ bước đến chỗ họ, mỉm cười nhìn cô gái rồi nói:

    " Em có muốn cùng tôi cá cược không? ".

    Cô gái mở đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn tôi:

    " Cá cược gì? ".

    " Tôi cá cậu ta chưa buông bỏ được cô gái ấy "- Tôi vẫn mỉm cười nhìn cô gái

    Cô gái không tin quay sang nhìn chàng trai, tôi không nói gì chỉ cầm bàn tay đang nắm chặt như đang cố giữ vật gì đó của chàng trai lên rồi mở nó ra, bên trong là tấm ảnh của cô gái ấy- người mà anh mãi không thể buông bỏ. Cô gái nhìn vậy bật cười thật lớn:

    " Cuối cùng thì anh vẫn chọn cô ấy ".

    Cô nói rồi lùi dần lùi dần và chạy đi, chàng trai gọi to:

    " Bảo Châu! Nghe anh nói ". - rồi ngồi thụp xuống đất ôm lấy mặt

    Tôi đi đến trước mặt chàng trai, anh ta ngước lên nhìn tôi, tôi cười nói:

    " Nếu không buông bỏ được người cũ thì đừng đến với mối quan hệ mới, sẽ là cả hai đau khổ, hơn nữa anh không buông bỏ được quá khứ mãi chìm đắm vào nó thì sớm muộn những điều tốt đẹp trong hiện tại sẽ bỏ rơi anh, và anh sẽ lỡ mất tình yêu quan trọng nhất đời mình ".

    Chàng trai nghe tôi nói vậy đứng bật dậy, chạy đi tìm cô gái vừa đi vừa hét to tên cô, cô ấy kia rồi, chàng trai mỉm cười tiếp tục gọi to tên cô nhưng cô gái ấy không quay lại mà sợ hãi bỏ chạy, cô bịt chặt tai vừa chạy vừa khóc mà không để ý mình đang chạy ra giữa lòng đường, chiếc xe lao đến ánh sáng chói lóa soi vào mắt cô gái, cô dường như cô không muốn tránh né nó nữa, chàng trai hét đến khản cô tên cô nhưng có lẽ không kịp nữa rồi. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng: Kít dài của chiếc xe. Thân ảnh của cô gái nhuốm đỏ trong vũng máu, đôi mắt nhắm nghiền lại, đôi môi cong lên tạo thành một nụ cười mãn nguyện, cô bé! Em được giải thoát rồi phải không? Trong đêm đồng hôm ấy, một chàng trai ôm xác cô gái gào khóc đến não lòng, tiếng gào của sự đau khổ, của sự hối hận.

    Quả nhiên tình yêu là sự ích kỉ, những chấp niệm mà con người vĩnh viễn không thể buông bỏ dẫn đến người cái kết bi thảm, bỗng tôi nhớ đến sư phụ, người từng nói với tôi:

    " Chấp niệm, chấp niệm biết bao giờ mới buông bỏ

    Tình yêu, tình yêu biết bao giờ mới không có đau thương"
     
    Gill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...