Thơ trữ tình (tiếng Pháp: Poésie lyrique) là thuật ngữ dùng chỉ chung các thể thơ thuộc loại trữ tình. Tính chất cá thể hóa của cảm nghĩ và tính chất chủ quan hóa của sự thể hiện là những dấu hiệu tiêu biểu của thơ trữ tình. Những cảm xúc và suy tư của nhà thơ hoặc của nhân vật trữ tình trước các hiện tượng đời sống được thể hiện một cách trực tiếp. Thuật ngữ thơ trữ tình được sử dụng nhằm phân biệt với thơ tự sự thuộc loại tự sự. Đây được xem là tiếng hát của tâm hồn, thể hiện những biểu hiện phức tạp của thế giới nội tâm, từ các cung bậc của tình cảm cho tới những chính kiến, những tư tưởng triết học. 1, Trăng trên trời là trăng dưới nước Người trước mặt là người trong tim. (Trương Ái Linh- tên tác giả) 2. Trăng chờ gió thu nổi Thổi nhẹ để mây tan Nghiêng mình qua kẽ hở Vằng vặc ngắm nhân gian. (Saykio Daibu Akisuke-tên tác giả) 3, Trăng đã ngủ xin đừng đánh thức Tình đã chết rồi nhắc lại thêm đau Tay ôm nửa mảnh trăng sầu Có yêu mới biết tình đầu khó quên. Lửa đã tắt, làm sao cháy lại Chia tay rồi, mãi mãi là xa Trời hết mưa chưa hẳn là đã nắng Kết thúc rồi chia hẳn là hết yêu. (Chưa hẳn đã là yêu - tên tác phẩm) 4. Nhân sinh như mộng chớp mắt hợp tan Hồng trần như mây vạn niên trùng phùng. (Google) 5. Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn. (Quân Niên - tên tác giả) 6. Xuyết đến ngắm hoa, hạ tìm gió Thu sang trăng tỏ, tuyết chờ đông. (Quân Niên-tên tác giả) 7. Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng Đôi khi khóc chỉ là đau một chút Còn nụ cười là lòng tê tái đau. (Google) 8. Bông hoa nhỏ thích tuyết Chờ một ngày nắng tan Mà hoa nào có biết Nắng tan hoa cũng tàn. (Google)