Văn chương trong trái tim tôi. Tự bao giờ dòng chảy của văn chương đã đưa lấy những cánh buồm xuôi gió ra biển cả mênh mông trong vô tận, cứu vớt lấy những mảnh đời đang vật vờ trước ngã chết, trầm luân trong đau khổ, những con người lầm than cần lấy một cứu cánh cho cuộc đời mình, trước phong ba trước dữ dội của sóng biển xa khơi. Cánh buồm ấy cứ băng lên những cơn sóng dữ dội, hòa mình vào bao cảnh đời bất hạnh, để đưa họ lên thuyền giữa não nề tiếng khóc than vô tội, những ái tình tan vỡ, những mảnh vỡ số phận, những điên loạn trong tâm trí hãi hùng.. Và con thuyền ấy bất kể có thương tổn, có bị ghiền nát bởi bao vây là sóng to dữ dội, hung hăng đang từng ngày đè nén con người vào kiếp sống bất công, vô tội kết liễu con người trong vòng vây danh lợi. Chiếc thuyền ấy cũng không được bỏ cuộc, phải cứu lấy con người và đưa họ vào mảnh đất bao la nơi mà mặt trời phương đông vừa thức giấc, tỏa ngời những tia sáng bình minh bên áng mây trời tuyệt đẹp, Để trước mắt con người là sự sống là hạnh phúc trong muôn vàn tình yêu, là tiếng sóng êm đềm vỗ về vào bãi cát trắng, ngân nga những cung đàn yêu thương bất tận. Phải để mọi người hiểu, kì thực nơi ấy không phải là giấc mộng ảo của bao kiếp người bất hạnh!
Đọc thấy bạn thật lãng mạn, bay bổng. Lúc còn học phổ thông, điểm văn mình thường là 5, 6 mặc dù mình rất thích đọc truyện. Mình đọc rất nhiều. Cuối kỳ cô giáo văn thường cho thêm điểm nếu ai ủng hộ sách hoặc đọc thuộc một bài thơ hay nào đấy. Vậy là mình ủng hộ những cuốn truyện dày hoặc đọc những bài thơ dài thường là của Tố Hữu, Nguyễn Đình Thi. Chính vì phải học thuộc lòng mà dần mình thấy yêu thơ lúc nào không biết. Sự xúc tích của thơ thường chuyển tải được những điều lớn lao mà những phương tiện khác không dễ gì làm được. Trên đường đời những vần thơ vang lên như người bạn đồng hành luôn động viên, chia sẻ, thúc giục.. làm mình chẳng thấy buồn chán bao giờ. Này nhé: "Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh Trán cháy rực nghĩ trời đất mới Lòng ta bát ngát ánh bình minh" (Nguyễn Đình Thi) "Có mối tình nào hơn thế nữa? Ăn sâu lòng đất, thấm lòng người Đượm lều tranh, thơm dậy ngàn khơi Khi vui non nước cùng cười Khi căm non nước với người đứng lên! Có mối tình nào hơn thế nữa? Nói bằng súng, bằng gươm sáng rền Có mối tình nào hơn thế nữa? Trộn hòa lao động với giang sơn Có mối tình nào hơn Tổ quốc?" (Trần Mai Ninh) Thật hạnh phúc khi biết đến thơ và yêu nó!