"Quên hết đi!" Vào thời điểm nào thì ta, muốn quên đi tất cả? Là quá khứ, hay hiện tại? Ngày hôm qua, ngày hôm nay, chẳng mấy chốc lại trở thành hoài niệm, dần trở thành những mảnh vỡ nhạt nhòa, những nét gạch mờ mịt trên trang giấy đã ố vàng bởi thời gian. Mọi thứ khi ta nhìn lại, có những khoảnh khắc tôi không thể ngờ rằng mình từng có, ngay cả việc gặp gỡ một ai đó, và rồi chia ly, trở thành hồi ức, như cậu, cũng dần trở nên thật khó tin. Có lẽ thứ không đáng tin nhất chính là hồi ức, hay chính xác hơn là cảm xúc. Cho dù chúng ta từng quen biết như thế, hay thậm chí từng là một sự an ủi đặc biệt, cho đến cuối cùng cũng chẳng thể tránh khỏi sự nghiệt ngã của quá khứ, thứ gọi là kỉ niệm. Sau cùng, tôi lại chẳng thể làm gì ngoài việc buông một tiếng thở dài. Tôi và cậu có lẽ đều hiểu cho dù có quay lại vào thời điểm chúng ta vẫn chưa biết đến sự tồn tại của đối phương thì cuộc sống này vẫn thế, dù là tôi hay cậu vẫn tiếp diễn cuộc sống như nó vốn có. Chỉ là với tôi thì, gặp được cậu theo một cách như thế, thật sự rất tốt. Thậm chí là khi không gặp lại cậu nữa thì sự ràng buộc, hay lời nói vẫn thế, có những khoảnh khắc nó trở thành một chỗ dựa, chẳng thể khiến tôi bỏ cuộc. Mỗi khi nhìn trời, tôi lại thấy rất đặc biệt. Ngày nắng hay ngày mưa, ngẩng lên và cảm nhận, thở dài, miên man. Dường như mùi vị xưa cũ luôn ùa về một cách như thế, thỉnh thoảng chẳng vì lí do gì, não bộ cũng sẽ nhớ tới cậu như vậy. Gần đây có vẻ như ít hơn rồi, những bản nhạc của cậu, tôi vẫn thường nghe lại, mà tôi thích nghe cậu kể chuyện hơn một chút, bởi vì nghe rất vui, thường thì tôi mỉm cười và rồi chìm dần vào giấc ngủ. Tôi muốn viết rất nhiều, miên man hay dài dòng nhưng rồi chẳng biết phải nói gì nữa. Tôi dạo này khá ổn, cậu cũng phải thế đấy. Tôi đã ước, cho dù là trong mơ thôi, có thể một lần nữa đọc được những gì cậu viết, bằng một cách nào đó, tôi đã ước điều kì diệu ấy sẽ đến. Nhưng mà có lẽ là chẳng bao giờ nữa. Liệu vào một ngày nào nữa, cũng bằng một cách tình cờ như vậy, giữa những dòng chữ ngổn ngang, tôi sẽ gặp lại cậu không? Hoặc là cho đến khi, tôi chết đi!