Tên tác phẩm: Tôi Là Ai? Tác giả: Pé Pô. Thể loại: Tự truyện. Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Pé Pô Văn án: Tôi là ai? Điều đó không quan trọng. Mà trên tất cả, tôi hài lòng với những gì tôi đang có. Mỗi đứa trẻ từ lúc sinh ra đã được ông trời mặc định cho một thứ gọi là "Giới tính". Và đó cũng là thứ số đông mọi người dùng "Giới tính" để phân định cái gọi là chân lí - Nam phải ra nam và nữ phải ra nữ. Nhưng tôi không nằm trong số đó, từ nhỏ, từng sở thích của tôi đã mang đặc thù của một đứa con gái rồi, tôi thích thay đồ cho búp bê thay vì lắp ráp rô bốt, tôi mê nhảy dây, banh đũa hơn là đá bóng với bọn con trai cùng xóm. Cũng chỉ vì còn nhỏ nên tôi cứ thế mà sống với những sở thích của mình cho đến một ngày, cái ngày tôi nhận ra mình có cảm giác đặc biệt với thằng bạn cùng lớp và sự đố kị của tôi dành cho đứa bạn gái của nó. Từ khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra "tôi thích con trai". 16 tuổi, cái tuổi mà con người ta thay đổi tất cả mọi thứ về tình cảm và tâm sinh lý. Tôi nhạy cảm hơn về ánh nhìn của mọi người xung quanh, tôi sợ sau này "tôi không thể lấy vợ, sinh con" và điều tôi lo sợ nhất là "gia đình sẽ cảm thấy xấu hổ và không nhìn nhận mình". Từ lúc đó, tôi tự hứa sẽ cố gắng thay đổi bản thân, tôi thử thích một cô bạn cùng lớp, ngày nào cũng trêu chọc bạn ấy và tỏ vẻ quan tâm, ân cần. Nhưng thật lạ, cảm giác của tôi đối với cô bạn chỉ đơn giản là xem nhau "như chị em thân thiết". Tôi nghĩ chắc mình bị "một căn bệnh lạ" hoặc cùng lắm là mình thuộc "kiểu con trai trong cứng, ngoài mềm". Phải đến hết năm lớp 12, khi tôi quyết định thi vào một trường quân đội thì tôi mới nhận ra "nơi mà mình thuộc về" (mình sẽ có hẳn một tác phẩm nói rõ về khoảng thời gian này). Có một thế giới thứ 3, tại đó có những bạn giống tôi và tôi nhận ra rằng "tôi không cô đơn và tôi cũng không bị mắc bất cứ căn bệnh nào cả". Tôi hiểu rõ sự mặc cảm khi ngoài kia, đầy rẫy những người cho họ là "bình thường" và "ban tặng" cho chúng tôi những "mỹ từ" như "bê đê, bóng lãi cái, bóng mén, đồ ẻo lã, thứ bệnh hoạn.." nhưng thời gian đã chứng minh một quy luật "sự thành công không phụ thuộc vào giới tính của bạn" và khi bạn thành công, người ta sẽ nhìn nhận bạn bằng một con mắt khác. Đối với tôi, cuộc sống xung quanh chỉ tồn tại "người tốt và kẻ xấu", nếu bạn đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đối xử tốt với bạn và ngược lại. Điều quan trọng nhất, giờ đây tôi biết mình đặc biệt nên tôi sẽ cố gắng làm nên những điều khác biệt. Cuộc sống xung quanh chúng ta luôn tồn tại trong nó vô vàng sự đa dạng, có những loài thực vật mang trên mình cả nhị và nhụy và cũng có cả những loài động vật sinh sản song tính. Tất nhiên, trong thế giới đó sẽ có những bạn nữ nhưng tính cách mạnh mẽ, quả quyết hơn cả con trai và cũng sẽ có những bạn nam mang trong tâm hồn mình một ít sự dịu dàng, vài nét tinh tế và tĩ mĩ của một người con gái. Tất cả họ là bạn bè, là người thân, là gia đình đang chung sống với chúng ta. Ranh giới của cuộc sống không đơn thuần chỉ có phải trái, đúng sai và đen trắng. Sau cơn mưa chúng ta sẽ nhìn thấy cầu vồng đa sắc và cũng chính lá cờ lục sắc là biểu tượng cho tất cả những con ngưới mà tôi xin phép được gọi họ là "những con người đặc biệt". Bạn không có quyền lựa chọn giới tính và số phận của mình khi sinh ra nhưng bạn được quyền lựa chọn cách sống và thái độ sống để đối mặt với nó, Và đối với tôi, tôi chọn cách đi qua mọi khó khăn, thử thách chứ không phải trốn tránh và phủ nhận nó. Bởi vì, hơn ai hết, giờ đây tôi biết "tôi là ai?", cũng như người xưa có câu "biết mình, biết ta, trăm trận, trăm thắng". - Mỉm cười an nhiên, may mắn tự nhiên đến-