Tối không ngủ Ngày xưa ta thường bảo rằng Ước gì mau lớn đi xa gia đình Ngày nay ta thường hay ước Ước gì bé lại về bên gia đình Cuộc đời lắm lúc truân chuyên Ước gì ta biết không nên sự này Tưởng người thật sự rất thân Thân rồi mới thấy dường như không hề Thôi thì đâm nhau một lần Biết rồi ta tránh không nên muộn phiền Thôi thì đành nghĩ thế thôi Nhưng mà ai lại làm nên cớ này Lòng người chẳng phải núi dày Một lần là thế ngàn lần khắc ghi Ghi rồi để lại trong lòng Dù ta đi nữa người nào xót thương? P. S: Dành cho người bạn từng thân. (by me)