Cuộc sống của người lớn thật phức tạp.. Hồi nhỏ thì mong được lớn lên, lớn lên lại mong quay lại thời thơ ấu.. Thay đổi bản thân, trưởng thành nào, mạnh mẽ lên.. Ai sống cứng rắn quá cũng đáng thương cả.. Liệu tôi phải sống cuộc đời như thế nào đây? Thật tuyệt vời vì nghĩ rằng ma quỷ là thứ khiến mình thấy sợ hãi nhất, Không phải đâu tôi sợ con người, tôi sợ bản thân mình nhất Tôi sợ hãi.. Làm sao đây.. Xin đừng phán xét Xin đừng so sánh Xin đừng cười nhạo Xin đừng nhìn tôi với ánh mắt thương hại Tôi cũng không biết mình là ai? Trở thành người lớn khó đến thế sao? Chẳng phải chỉ cần cười lên, bắt chuyện với nhau là được à? Nhưng mà nó không dễ với tôi.. Đơn giản đó không còn là tôi.. Lòng tôi vỡ vụn Bật khóc trong lòng Làm sao đây.. Xin đừng thương hại tôi Ánh nhìn đó đã giết tôi dần dần Làm sao đây Nỗi buồn của tôi Làm sao đây Sáng mai dậy Bỗng biến mất nhưng.. Nó tồn tại trong kí ức.. Sự rụt rè đâu dễ quên MOVE ON BUT IT'S HURT Ngộp thở Làm sao đây.. Tôi khóc rồi.. Tôi mệt rồi.. Thôi thì cả cuộc đời có gì mà phải buồn.. Thế nhưng.. Tại sao tôi lại buồn.. Xin đừng.. Please.. Những người mà tôi yêu thương.. Tôi cần bảo vệ họ Tôi không được buồn.. Tôi sẽ vẫn tiếp tục.. Chỉ là không còn là tôi.. Sự ngây dại hồi còn nhỏ Tiếc rằng không thể giữ lại.. Nỗi buồn sẽ mau quên Nhưng còn tôi.. Tôi không thở được.. Gia đình là thứ níu giữ tôi duy nhất Người luôn đứng về phía tôi ngoài họ ra liệu có ai không? Xin hãy yêu thương tôi nữa kể cả tôi nữa Xin đừng so sánh tôi với ai đó Tôi là tôi mà.. Please.. Làm sao đây.. Tôi không còn là tôi.. Nữa rồi..