Bắt đầu một ngày mới bằng thời tiết nóng bức khiến cho tinh thần chẳng thể phấn chấn lên nổi. Phân bố thời gian biểu không hợp lý khiến tôi cảm thấy nghẹt thở, giây phút thư giãn đối với tôi đã thực sự khó hình dung. Tự lập với tôi khó quá. Nhiều khi muốn bỏ học, bỏ việc, bỏ cuộc ngay lập tức để chạy về với bố mẹ. Bao lâu rồi nhỉ? Tôi cũng chẳng nhớ nữa! Chẳng nhớ nổi đã bao lâu rồi bố mẹ chưa chủ động liên lạc với tôi. Gọi cho mẹ, mẹ đang phấn khởi khoe với tôi rằng chó mẹ ở nhà đã sinh con nhưng chó mẹ không đủ sữa, mẹ phải chạy đi mua sữa cho chó con, mẹ sẽ gọi điện lại cho tôi. Bố nghe máy, bố chỉ hỏi duy nhất một câu: "Vậy có muốn ở trên đó nữa không?" Bật khóc. Đây không phải lần đầu tôi thấy lạc lõng, cô độc tới thế. Bạn bè tôi cũng còn quay cuồng với cuộc sống của họ, chẳng dư đâu tinh lực quan tâm tôi. Tôi nào dám than trời trách đất với ai, vì tôi chẳng là gì, mọi thứ cũng do tôi lựa chọn. Nhưng tôi sắp gục ngã mất rồi. Tôi cảm thấy như thế giới đang thực sự quay lưng lại với tôi vậy. Áp lực công việc, học tập khiến năng lượng của tôi cạn kiệt vì chống chọi với ngày dài tháng rộng này. Chỉ hi vọng có ai đó bên cạnh cổ vũ, động viên và sẻ chia cùng tôi mỗi khi tôi mệt mỏi. Có tiếng báo tin nhắn. "Về với bố, con nhé!" - My Father "Mẹ nhớ con nhiều lắm, chưa về được thì mẹ lên với con nhé!" - My Mother Cái nắng của mùa hè dường như cũng không còn gay gắt nữa rồi!