Đã bao giờ bạn cảm thấy cuộc sống này thật sự khó khăn và mệt mỏi chưa. Chắn hẳn không ít hơn một lần bạn gặp phải tình huống đó. Tôi biết mà. Vì tôi cũng là một người bình thường, một người với cuộc sống lao động và học tập như bao người khác vậy. Thế nên tôi cũng hiểu, hiểu được cái cảm giác bất lực, sự buông bỏ, sự kiệt kệu mà những khó khăn đem đến. Không ít lần trong những khó khăn, thất bại đó tôi chán nản cuộc sống, hoài nghi về năng lực bản thân hay thậm trí oán trách cuộc đời đầy bất công. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn ở đây, ở đây và viết ra những câu chữ này. Vì tôi nhận ra rằng "mình vẫn còn rất may mắn". Tôi vẫn nhớ hình bóng mình trở về sau những tiết học muộn trên giảng đường. Những lần ngồi lẳng lặng tại điểm chờ buýt trước cổng trường, khuôn mặt không giấu khỏi mệt nhọc và âu sầu. Buồn hơn nữa là những hôm phải chờ buýt một mình. Chỉ có ánh đèn đường le loi và cái bóng dài lê thê trên mặt đường. Lúc đó tôi cảm giác thời gian như dài miên man. Là trái đất quay chậm lại hay sao hay cảm giác chờ đợi trong cô đơn là như vậy. Nhưng dù sao thì tôi cũng đâu biết làm gì ngoài chờ đợi đâu. Vẫn chờ đợi chuyến xe quen thuộc như mọi hôm. Cái vòng tuần hoàn đó cứ lặp đi lặp lại hằng ngày một cách buồn tẻ và nhàm chán. Chỉ có một điều là còn khiến tôi phấn khởi. Đó là chuyến xe buýt quen thuộc hằng ngày. Mỗi lần thấy xe buýt đằng xa là lòng tôi như rạo rực hẳn lên. Khuân mặt bừng lên như một đứa trẻ thấy mẹ đã về chợ. Chỉ khác là niềm vui đó ngắn lắm. Xe buýt tấm vào bến rồi dừng khựng, tôi rảo chân bước nhanh lên, chìa tấm vé tháng cho anh phụ xe rồi nhanh chóng tìm lấy một chỗ. Khuân mặt thoáng chốc vẫn là nét mệt mỏi ban nãy, hòa vào chung vẻ mặt mệt mỏi của mấy người ngồi lác đác trên xe, trở về sau một ngày lao động mệt mỏi. Không biết tôi mệt là do tôi hay bị lây lan bởi cái không khí im lặng ảm đạm trên chuyến xe quen thuộc này đây. Tôi tựa cằm gần cửa sổ, mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài. Vẫn những dãy phố đó vẫn những ngôi nhà đó. Tôi đã nhìn như thế không biết bao nhiêu lần, thậm trí thuộc luôn những điểm dừng đèn đỏ, những số nhà gần ngã tư.. mọi thứ vẫn vậy mà. Ấy thế mà tôi vẫn cứ chăm chăm nhìn ra. Vì ngoài việc đó thì tôi còn biết làm gì hơn. Thi thoảng tôi bắt được cảnh gia đình nào đó đang quây quần ăn cơm. Tôi sao chợt nhớ bữa cơm nhà quá vậy. Nếu giờ này tôi còn ở nhà, thì gia đình cũng đang quây quần bên mâm cơm, xem thời sự, nói chuyện vui vẻ. Còn giờ đây tôi vẫn đang trên đường trở về phòng trọ. Rồi sau đó sẽ lại lao vào làm cơm, tắm rửa thật nhanh, ăn cũng rất nhanh rồi lại vùi đầu với đống bài tập của mình. Nhiều lúc mệt quá mà ngủ thiếp đi, chả cần quan tâm bài tập làm gì nữa. Hay những lúc cô đơn quá mà bắt máy gọi cho mấy đứa bạn cấp ba. Chúng nó học cùng trường nên trọ cùng nhau, còn tôi học xa nên chỉ trọ một mình. Những lúc như thế thấy bên kia tíu tít mấy đứa nghĩ mà thèm. Bên ngoài cười cười nói nói với chúng nó nhưng trong lòng dường như lại cảm thấy cô đơn hơn thì phải. Lắm lúc như thế thì lại ngồi khóc thút thít một mình. Nước mắt cứ ứa ra giàn giụa vậy. Nhưng lòng lại tự dặn mình là con trai, sao lại khóc như thế được. Tôi cũng mặc kệ lại càng khóc lớn hơn. Cuộc sống này đã mệt mỏi như thế thì tại sao tôi lại cứ phải ép buộc bản thân mình nữa. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Khóc như thể đây là cái cảm xúc khiến con người ta thư thái và nhẹ nhõm nhất vậy. "Bố mẹ ơi, con nhớ bố mẹ quá. Bạn bè ơi tao nhớ chúng mày quá!" Tôi vẫn ngồi tựa cằm vào cửa sổ. Chuyến xe vẫn lướt vèo vèo, ước gì mọi muộn phiền cũng có thể vụt qua nhanh như vậy. Nhưng là sao mà giống được cơ chứ. Phải chăng là muộn phiền đôi lúc cũng để ta nghỉ ngơi nhe chiếc xe vẫn dừng vào điểm đón khách vậy. Rồi sẽ lại vẫn vèo vèo, nhưng không phải là âu lo muộn phiền mà là chuyến xe kia. Xe nãy giờ đã đi qua được ba điểm dừng. Tôi biết nhưng không quan tâm vì dù sao tuyến xe buýt này vốn là tuyến ít khách. Mỗi điểm chỉ được một, hai, ba người lên là nhiều còn thường thì không có. Tôi cũng biết phía trước sẽ là một ngã tư. Xe đến đây thì thường đúng lúc đèn đỏ nên sẽ dừng lại. Và đúng là gặp đèn đỏ thật, thế là hôm nay tôi lại đoán đúng. Chiếc xe từ từ dừng lại trước vạch sang đường. Mấy người đi bộ nhanh chóng băng qua. Tôi đảo mắt nhìn phía quanh xe. Xung quanh toàn là những phương tiện đang cố nhích từng tí. Nhưng tôi không quan tâm. Điều tôi đang tìm kiếm chính là âm thanh, một âm thanh vừa lạ vừa quen. Không khó để tôi tìm thấy một người mù đang ngồi nên đường hát. Anh ta đeo cái kính đen, dáng người gầy gò. Bên cạnh là một bộ loa héo và mấy thứ đồ linh tinh. Nhưng tất cả đều đã cũ cả rồi. Ngay cả bộ đồ anh ta không mặc, tuy không phải là rách rưới, nhưng cũng đã cũ đến bạc phếch. Giọng hát anh ta cất lên ôi nghe thật buồn. Buồn nhưng không làm cho người ta khóc mà là làm người ta thương cảm. Trong lúc anh ấy hát tôi còn thấy thấp thoáng bóng người thấp thoáng bên ngoài. Hóa ra là của một người lùn. Anh ta đi cùng với anh ca sĩ mù kia. Dáng người nhỏ thó ấy đi đến từng người đi đường đang chờ đèn đỏ rồi chìa chiếc ca nhựa ra, bên trong có ít tiền lẻ. Đôi chân ngắn ngủn cố luồn lách thật nhanh, tranh thủ lúc còn đèn đỏ. Có người đi đường thấy vậy thì móc ra vài nghìn lẻ, có người thì chẳng bảo sao, người thì lảng mặt đi như không để ý. Đèn đỏ thì vẫn cứ thế mà đếm ngược. 9, 8, 7.. anh người lùn nhanh chóng trở lại lề đường, đoàn xe lại bắt đầu đi. Tôi cố gắng ngoảnh lại, cố bắt cho hết hình ảnh hai người đó. Nhưng chiếc xe cứ đi, tôi khuất dần bóng họ. Nghĩ lại cũng thật chạnh lòng và thương hại. Nếu lúc đó ở ngoài chắc tôi cũng cho họ ít tiền. Chỉ là một ít tiền thôi, như là tiền ăn sáng chẳng hạn. Vì tôi còn đang đi học nên làm gì có nhiều tiền, nhưng ít ra tôi vẫn còn may mắn hơn họ. Ít ra tôi cũng cí một cơ thể bình thường, được gia đình chu cấp, được.. Tôi bỗng dưng khựng lại trong suy nghĩ một giây. Chẳng phải tôi may mắn hơn họ hay sao? Chẳng phải những người kia còn khốn khó hơn tôi gấp cả trăm lần hay sao. Ôi tôi.. Hóa ra bấy lâu nay tôi chỉ đang buồn rầu mệt mỏi về những thứ đâu nhất thiết khiến ta phải trở nên như thế. Tôi nghĩ mình mệt mỏi những đâu khổ sở bằng những điều mà những người như anh ca sĩ mù kia đang trải qua. Tôi nghĩ mình cô đơn nhưng vẫn còn có thể thường xuyên gọi điện cho bạn bè, cuối tháng hay nghỉ lễ là có thể về nhà mà. Tôi nghĩ mình áp lực nhưng đây là cuộc sống mà. Tôi còn trẻ thì còn phải phấn đấu chứ. Vậy tôi chán nản và mệt mỏi vì điều gì chứ. Ngoài kia bao người còn khó khăn hơn tôi thế nhưng họ vẫn sống vẫn lao động đấy thôi, thậm trí còn sống vui vẻ hạnh phúc đấy chứ. Hóa ra không phải là cuôc sống này buồn chán, mà chính là do tôi, chính tôi đã nghĩ nó như thế. Chỉ là tôi đã quá bi quan mà thôi. Tôi khẽ cười khểnh một cách nhẹ nhõm: "Tôi sẽ không phải buồn nữa".