Đam Mỹ Tôi Đã Yêu Em Thật Rồi! - Thanh Yên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Yenthanh2004, 19 Tháng mười một 2018.

  1. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Tôi đã yêu em thật rồi!

    Tác giả: Thanh Yên

    Thể loại: Đam mỹ, HE

    Chính: Tạ Hải x Lưu Xuân.

    Phụ: Trì Tuyên x Tiểu Trương.

    Văn Đông x Vương Thiên Ân.

    Văn án:

    Lưu Xuân cậu là một chàng sinh viên nghèo 23 tuổi, bởi gia cảnh khó khăn nên việc học hành của cậu không được đến nơi đến chốn, tốt nghiệp xong cấp ba, dù rằng có cơ hội được học trong một ngôi trường đại học khá nổi tiếng, ấy vậy mà vì học phí đắt đỏ nên cậu đành phải bỏ ngang để đi làm kiếm tiền bươn chải cuộc sống. Gia đình cậu mới đây đã đón chào thêm đứa em út nhưng bởi kinh tế quá khó khăn vậy nên mẹ mới phải gửi em lên để cậu chăm nom, thế nên cậu chính là càng phải cố gắng hơn rất nhiều.

    Cái đặc biệt nhất ở Lưu Xuân, có lẽ chính là lòng tốt và sự thương người mà ít ai ở cái thời đại này còn lưu giữ được. Cậu có thể giúp đỡ tất cả mọi người, quan tâm đến họ từ những hành vi nhỏ nhất, cậu chẳng ngại khó hay ngại khổ, cũng chính vì vậy mà mới gây được ấn tượng trong lòng của một người nào đó. Tạ Hải là một anh chàng công tử giàu có kiêm tổng giám đốc của công ty Tạ thị vốn rất có tiếng tăm lúc bấy giờ ở Bắc Kinh, vốn một người có tài, lại có cả tiền, quyền, và thế lực như hắn vốn chẳng thể nào để ý đến một nhân vật nhỏ bé không có mấy sức ảnh hưởng như Lưu Xuân, nhưng chỉ vì một cái liếc mắt vô tình trong lúc ai kia làm việc thiện mà trái tim anh dường như được hòa tan ra một chút.

    Link thảo luận: Đây
     
    Alissa, Ptnmongsau, Tố Văn1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2019
  2. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Xuân năm nay được 23 tuổi. Sinh ra trong một gia đình nghèo, nên Lưu Xuân không được học đến nơi đến chốn. Cậu học xong cấp ba đã thi và đậu vào một trường đại học khá nổi tiếng nhưng vì tiền học phí đóng trong trường đại học quá đắt nên Lưu Xuân phải nghỉ học và đi làm thêm tại một quán ăn vặt. Gia cảnh đã nghèo nay phải nghèo hơn vì mẹ của Lưu Xuân lại sinh thêm một đứa em nữa có tên là Lưu Bảo Bảo. Bảo Bảo năm nay được ba tuổi, bà mẹ không còn khả năng nuôi dưỡng nữa nên Bảo Bảo phải sống với anh.

    Buổi sáng hôm đó cũng như thường lệ Lưu Xuân vẫn siêng năng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Bảo Bảo. Bữa sáng hôm nay chỉ đơn giản là các món như: Trứng ốp la và một ổ bánh mì dành cho Lưu Xuân còn cháo là của Bảo Bảo.

    Nấu ăn xong xuôi cũng đã dọn ra bàn Lưu Xuân bước từ từ vào phòng thấy Bảo Bảo với vẻ mặt ngây thơ như chẳng biết gì mà ngủ. Nhìn dáng vẻ lúc này của Bảo Bảo Lưu Xuân chỉ ước rằng mình sẽ không bao giờ trưởng thành và mãi mãi là một đứa trẻ dưới vòng tay che chở của ba mẹ. Nhưng ước cũng chỉ là ước mà thôi chẳng ai mà không trưởng thành cả. Bảo Bảo bây giờ như thế sau này cũng phải lớn lên và lập gia đình. Lưu Xuân bước nhẹ đến bên Bảo Bảo rồi hôn một cái vào má của Bảo Bảo. Bảo Bảo bị đánh thức bởi nụ hôn của Lưu Xuân quay người lại nhìn một chút rồi cũng mở miệng ra nói:

    "Anh hai?"

    Lưu Xuân lấy hai tay bế Bảo Bảo vữa bế vừa vỗ vỗ vào lưng:

    "Bảo Bảo à! Đùng ngủ nữa dậy ăn sáng với anh hai rồi anh dẫn Bảo Bảo đến nhà trẻ."

    Bảo Bảo dụi dụi mắt giọng yếu ớt nói:

    "Dạ."

    Đợi sau khi Bảo Bảo hết buồn ngủ Lưu Xuân mới bế Bảo Bảo ra ăn sáng. Lưu Xuân đặt Bảo Bảo xuống chiếc ghế mà bảo Bảo vẫn thường hay ngồi. Lúc đầu hai con mắt của Bảo bảo cứ híp lại nhưng sau khi ngửi được mùi thức ăn liền bật dậy ngồi với tư thế sẵn sàng để ăn.

    Lưu Xuân bưng chén cháo đến bên Bảo Bảo. Bảo Bảo thấy chén cháo liền xị mặt xuống bĩu môi:

    "Anh hai không có món mới sao ạ?"

    Lưu Xuân đặt chén cháo lên bàn xoa xoa đầu Bảo Bảo nở nụ cười ấm áp nói:

    "Nghe lời anh, em mới ốm xong phải cần ăn cháo mới khỏe được."

    Rồi lấy cái muỗng múc một miếng cháo vừa thổi vừa đưa vào miệng của Bảo Bảo, ban đầu vì không muốn ăn Bảo Bảo cứ quay mặt qua lại để tránh muỗng cháo sau khi thấy lưu Xuân nhăn mặt Bảo Bảo liền há miệng ăn một miếng dù sao ăn vào cũng đâu có chết, vì anh hai mình sẽ cố gắng. Bảo bảo ăn xong cảm thấy khá ngon miệng rồi ăn tiếp muỗng thứ hai an muỗng thứ hai xong lại ăn tiếp muỗng thứ ba cứ như vậy vậy mà quất sạch chén cháo đến cả Lưu Xuân mà cũng thấy khá bất ngờ.

    Ăn xong Bảo bảo đặt chén xuống bàn miệng thì liếm cháo còn dính trên miệng thấy Bảo bảo như vậy Lưu Xuân không thể nhịn liền cười, Bảo Bảo thấy anh hai cười mình liền nhăn mặt khó chịu:

    "Sao anh hai lại cười Bảo Bảo?"

    Nhìn khuôn mặt ngây ngốc tức giận Lưu Xuân chịu không nổi sự dễ thương của của Bảo Bảo nhào tới ôm lấy hôn loạn xạ lên mặt của Bảo Bảo:

    "Tại vì anh hai thấy Bảo Bảo quá dễ thương nên mới cười vậy thôi chứ anh hai không có ác ý gì đâu."

    Hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện được một lúc cũng đến 7h, Lưu Xuân dọn đống đồ ăn trên đặt hết vào kệ rửa chén định là lúc đi làm về sẽ rửa. Xử lý đống chén bát xong Lưu Xuân ra khỏi phòng bếp định sẽ đi soạn cặp, thay quần áo cho Bảo Bảo rồi đưa Bảo Bảo đến nhà giữ trẻ. Không ngờ vừa mới bước ra khỏi thôi Lưu Xuân đã nhìn thấy Bảo Bảo đã mặc bộ quần áo mình soạn sẵn, trên vai đeo cái ba lô tự Bảo Bảo soạn đang đứng mang giày một cách không cần ai tới giúp.

    Đây là lần đầu tiên trong đời Lưu Xuân thấy Bảo Bảo tự làm vệ sinh cá nhân mà không cần sự giúp đỡ từ anh hai. Bảo Bảo mang giày xong chạy đến bên Lưu Xuân kéo kéo quần thúc giục: "Anh hai ơi! Đi thôi! Không Bảo Bảo sẽ bị trễ học đó!"
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng sáu 2019
  3. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được Bảo Bảo đang thúc giục mình Lưu Xuân cấp tốc chạy lên lầu thay đồ thật nhanh. Chưa đầy năm phút Lưu Xuân từ phòng bước ra, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh khá đẹp, quần jean thì rách rách một chút nhưng nhìn thì cực kì nam tính, đi đôi giày màu đen sọc trắng. Bây giờ mà nhìn vào Lưu Xuân thì không khác gì đang ngắm một người mẫu điện ảnh vậy.

    Lưu Xuân bước từ từ ra ngoài thấy Bảo bảo vẫn còn đang đứng chờ mình, Lưu Xuân thò tay ra định chọc Bảo Bảo một tí nhưng không ngờ Bảo Bảo quay lại nở nụ cười với hắn:

    "Hôm nay nhìn anh hai đẹp quá!"

    Lưu Xuân ngồi xổm xuống miệng nở ra một nụ cười ấm áp lòng người tay xoa những lọn tóc nhỏ của Bảo bảo:

    "Đừng có mà nịnh. Thôi chúng ta đi, Bảo Bảo!"

    Bảo Bảo nghe lời nắm lấy tay anh hai dẫn anh hai ra khỏi cửa. Bảo Bảo tuy là một đứa trẻ nhưng rất ngoan, Bảo Bảo luôn làm Lưu Xuân thấy hài lòng và không bao giờ phiền khi phải nuôi một đứa em như vậy.

    Đi được nửa đường Bảo Bảo cảm thấy có chút mệt, mồ hôi thì thấm ướt cả áo, chân bắt đầu đi chậm dần có lúc vừa đi vừa nghỉ nên điều này khiến Lưu Xuân rất lo lắng:

    "Bảo Bảo có mệt lắm không để anh hai bế?"

    Bảo Bảo mệt tới nỗi không còn hơi để trả lời lại câu hỏi lúc nãy của Lưu Xuân. Lưu Xuân ngồi xổm xuống lấy hai tay bế Bảo Bảo lên vỗ vỗ vào cái lưng nhỏ của Bảo Bảo:

    "Bảo Bảo mệt thì ngủ một chút đi cho lại sức."

    Bảo Bảo nghe như vậy liền híp mắt, tay nắm áo của Lưu Xuân mặt úp vào trong người của cậu làm nũng.

    Lưu Xuân vừa bế Bảo Bảo vừa đi trên con đường mà hai người họ đi hằng ngày. Cậu cất giọng hát ru Bảo Bảo làm Bảo Bảo không chịu nỗi cứ thế mà ngủ xuống chặng đường đến lớp. Giọng hát của Lưu Xuân tuy không hay nhưng mỗi khi Lưu Xuân hát bất cứ ai nghe được đều cảm thấy rằng bài hát chứa đựng biết bao nhiêu là xúc cảm trong đó.

    Đến nhà trông trẻ Lưu Xuân lay lay Bảo Bảo dậy rồi đưa Bảo Bảo qua cho cô trông trẻ. Nhà giữ trẻ này tuy không chất lượng bằng các nhà khác nhưng ở đây học phí lại ít còn các cô trông trẻ thì rất dễ chịu, luôn tận lực trông giữ những đứa trẻ trong này như những đứa con của mình. Cô trông trẻ thấy Lưu Xuân hôm nay hơi đặc biệt liền chọc:

    "Hôm nay cậu đi gặp bạn gái hay sao mà đồ đẹp vậy" Tay vừa ẫm Bảo Bảo vừa hỏi.

    Lưu Xuân lần đầu tiên được người khác khen nên gãi đầu cười cười:

    "Dạ em đưa Bảo Bảo đến đây rồi sẵn tiện đi làm luôn. Vì hôm nay là chủ nhật nên em hơi đặc biệt chút."

    Oa oa~..

    Nghe tiếng khóc cô trông trẻ liền đặt Bảo Bảo xuống để Bảo Bảo nói lời tạm biệt với anh hai, hấp tấp chạy vào. Bảo Bảo dự cảm được anh hai sắp xa mình khuôn mặt liền có vài phần không vui.

    Thấy Bảo Bảo như thế Lưu Xuân an ủi:

    "Chiều anh hai lại đến đón Bảo Bảo. Bảo Bảo nhớ ở đây phải nghe lời cô giáo dặn nghe chưa."

    Bảo Bảo gục đầu quay mặt lại hai chân không muốn nhấc lên thì bỗng có một bạn gái gọi Bảo Bảo:

    "Bảo Bảo ơi! Vào đây chơi với mình đi!"

    Ngay lập tức tâm trạng của Bảo Bảo thay đổi như lật sách. Mới vừa nãy còn buồn khi phải sắp xa anh hai mà bây giờ lại hưng phấn chạy thật nhanh đến bạn gái đó. Cái này người ta gọi là tính dại gái.

    Xong nhiệm vụ là đưa Bảo Bảo đến nhà trông trẻ, bây giờ Lưu Xuân đang đến nơi làm việc. Đó là một quán ăn vặt khá nổi tiếng của giới trẻ thời bấy giờ. Kể từ khi Lưu Xuân vào quán này làm việc khách khứa đến bắt đầu nhiều đặc biệt là các nữ sinh chủ yếu đến đây để ngắm vẻ đẹp mê hồn của Lưu Xuân. Ngày nào Lưu Xuân cũng nhận được rất nhiều lời khen và thư tình của họ.

    Có một số người muốn ngỏ ý Lưu Xuân làm bạn trai nhưng đáng tiếc Lưu Xuân đều từ chối hết tất cả nên bây giờ cậu vẫn còn độc thân.

    Đối với Lưu Xuân mà nói hiện tại chưa là thời điểm thích hợp để tìm bạn gái. Cậu muốn bây gờ hãy nổ lực mà kiếm tiền để lo chuyện ăn học cho Bảo Bảo, cậu chỉ cần thấy tương lai Bảo Bảo được tốt đẹp đối với Lưu Xuân như vậy là đã rất mãn nguyện rồi còn chuyện kết hôn thì sau này tính cũng được.

    Ngày hôm nay quán khác hẳn với những ngày trước, đông hơn. Trong đây đa số là các cặp tình nhân đang hẹn hò vào cuối tuần. Lưu Xuân mở của bước vào lập tức mọi ánh mắt đều dồn về phía cậu, tất cả mọi phụ nữ đều nhìn cậu không rời mắt đến nỗi người yêu của họ còn ghen nữa mà.

    Bỗng có một giọng nam cất lên gọi Lưu Xuân:

    "Hey, Lưu Xuân anh đến rồi à! Mau vào đây làm việc đây này!"

    Bây giờ ánh mắt của mọi người đều đổ về người thanh niên đó. Có một vài nữ sinh còn nói xấu cậu ta vì gọi Lưu Xuân thần tượng của họ như thế.

    Người đã gọi Lưu Xuân tên là Tiểu Trương. Năm nay cậu ta được 21 tuổi chỉ cách Lưu Xuân có hai tuổi nhưng ngày nào cậu ta cũng nhắc nhở Lưu Xuân làm việc giống như cậu ta lớn hơn Lưu Xuân không bằng.

    Lưu Xuân liền đáp Tiểu Trương lại một câu:

    "Đợi tôi chút, tôi đi thay đồ cái đã."
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng sáu 2019
  4. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáp xong Lưu Xuân cấp tốc chạy vào phòng thay đồ cho nhân viên. Vì quán ăn khá nổi tiếng nên chủ quán cũng chú trọng đến cách ăn mặc của nhân viên phục vụ hay giao hàng trong quán. Lưu Xuân đi vào rồi bắt đầu cởi áo, từng cúc áo sơ mi mở ra lộ bộ ngực quyến rũ của cậu.

    Thay đồ xong Lưu Xuân từ từ bước ra, khiến mọi cô gái đều nhìn cậu không rời. Lưu Xuân bây giờ so với lúc nãy thì có vẻ ngầu hơn. Cậu mặc một chiếc áo thun màu đỏ ở giữa có trang trí bánh pizza và tên của quán nhìn thì đơn giản nhưng đã hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của mọi người. Lưu Xuân đội chiếc nón màu đỏ hình mỏ vịt, đi đôi giày màu đen sọc trắng khá bắt mắt. Cậu đến chỗ cô gái ngồi ở góc tường chưa gọi món, Lưu Xuân đưa menu ra cho cô gái nở nụ cười hỏi:

    "Quý khách muốn dùng gì?"

    Cô gái không chần chừ mà nhanh cầm trên tay chiếc menu Lưu Xuân đưa cho cô, bắt chéo chân bắt đầu gọi món:

    "À cho tôi một bánh pizza chay bỏ thêm phô mai, nước uống thì cho tôi một ly cam vắt."

    Đưa menu cho Lưu Xuân, Lưu Xuân thì đang ghi ghi chép chép lại tất cả các món mà cô gái đã gọi. Cô gái thấy Lưu Xuân đứng mãi mà chưa đi liền hỏi cậu với giọng điệu khó chịu:

    "Sao còn chưa đi? Cậu định cho tôi chờ đến chết luôn à?"

    Lưu Xuân giật mình cầm quyển sổ nhanh chân đi. Nghe cô gái đó chửi Lưu Xuân như thế có nhiều bạn sinh viên nữ còn chửi thầm cô ta:

    "Cô ta nghĩ mình là ai mà có thể chửi anh ấy như vậy chứ?"

    "Đúng rồi đó!"

    "Mới nãy cô ta chửi anh ấy như vậy tớ còn định tới tát cho cô ta và tát ấy chứ."

    " "

    * * *

    Đến gần trưa Khả Vi đến công ty của Tạ Hải để có ý rủ anh đi ăn. Đi trên hành lang ai cũng nhìn Khả Vi bằng ánh ganh tỵ vì chỉ có cô ta là người duy nhất đi được thang máy dành cho tông giám đốc. Một số nhân viên nữ còn chửi thầm, Khả Vi thấy thế liền quát một tiếng vào mặt bọn họ:

    " Nhìn cái gì mà nhìn? Sao không lo đi làm việc đi? "

    Rồi lắc lắc cái mông mình bước vào thang máy. Từ nhỏ Khả Vi con nhà có địa thế ba của cô lại là chủ một công ty khá nổi tiếng nên Khả Vi lúc nào cũng được chiều chuộng, ăn sung mặc sướng mặc dù chẳng động vào công việc gì. Đã như vậy tính cách còn rất bướng bỉnh hay coi người khác không ra gì.

    Đến gần phòng làm việc của Tạ Hải, Khả Vi lấy chiếc gương nhỏ ra trang điểm lại một chút rồi xua tay đuổi hai người vệ sĩ đi. Hai người vệ sĩ biết chủ ý của cô lập tức rời khỏi đó. Trang điểm xong Khả Vi mở cánh cửa phòng ra, thấy Tạ Hải đang đỡ tay lên trán vẻ như đang ngủ vì là việc quá sức. Khả Vi đi rón rét tới chỗ của Tạ Hải, cô cúi xuống thấy Tạ Hải đang ngủ không hề nhúc nhích dù chỉ một cái. Định hôn để đánh thức đột nhiên Tạ Hải tỉnh dậy nhìn thấy Khải Vi anh không có gì là bất ngờ mấy, quay lại nhìn cô rồi hỏi:

    " Em đến đây khi nào vậy? "

    Khải Vi cười cười đi đến bên bàn làm việc sắp xếp lại một số văn kiện Tạ Hải chưa xử lý xong, nhẹ nhàng đặt chúng xuống đáp:

    " Em cũng vừa mới đến thôi. "

    Tạ Hải đứng dậy rời khỏi chiếc ghế trên mặt lộ vẻ hơi khó chịu khi nhìn thấy Khả Vi. Tạ Hải không thích ai làm phiền mình khi đang nghỉ ngơi, nhưng may đây là Khả Vi chứ không bất kể là ai Tạ Hải cũng đều mắng thẳng vào mặt người đó.

    Thấy cà vạt trên áo Tạ Hải hơi bị lệch Khả Vi định chỉnh lại nó:

    " Em thấy cà vạt của anh hơi bị lệch rồi nè. Để em chỉnh lại cho! "

    " Tùy em. "

    Khả Vi thì vui vẻ vừa đứng vừa chỉnh chu lại chiếc cà vạt, Tạ Hải thì vẫn mang bộ mặt thờ ơ đó mà nhìn cô. Nói thật từ lúc Khả Vi và Tạ Hải quen nhau chưa từng lúc nào mà Khả Vi nhìn thấy Tạ Hai cười cả. Tuy là có vài lần cô tính chọc cho Tạ Hải cười nhưng không bao giờ Tạ Hải nhếch môi dù chỉ một cái.

    Chỉnh xong cà vạt Tạ Hải quay sang hỏi Khả Vi:

    " Hôm nay em muốn ăn gì? "

    Khả Vi đứng suy nghĩ một lát rồi chắc chắc đáp lại Tạ Hải:

    " Hay chúng ta đi ăn đồ Nhật Bản đi! Mấy hôm trước em được mẹ anh giới thiệu một nhà hàng Nhật khá nổi tiền nên em muốn đi ăn thử. "

    Tạ Hải mặt không khá lên một chút nào trầm giọng nói:

    " Được thôi, đợi tôi sắp xếp xong công việc ở đây một chút rồi sẽ dẫn ăn em đi ăn. "

    Tạ Hải sắp xếp lại các văn kiện, dọn dẹp sơ bàn làm việc rồi ôm Khả Vi đi ra ngoài. Khả Vi vòng qua tay Tạ Hải cố ý nhích lại gần anh. Tạ Hải thấy vậy vẫn không có động tĩnh gì cứ mặc kệ mà đi về phía trước.

    Ra cổng chính Tạ Hải thấy Lưu Xuân đi ngang qua công ty của mình, vừa đi vừa hát nhìn vẻ lá đang có chuyện gì rất vui. Đây là lần thứ hai Tạ Hải thấy Lưu Xuân, lần trước thấy cậu cũng đi ngang qua công ty nhưng trên tay thì đang bế một đứa nhóc tầm ba tuổi.

    Lưu Xuân đang đi thì thấy một tên mặt áo khoác màu đen mặt che kín động phải một bà lão đang xách bao đồ rất nặng làm đồ rớt hết ra bên ngoài. Tên thanh niên đã không xin lỗi rồi mà còn đi thẳng một mạch mặt kệ bà lão ra sao.

    Còn bà lão thì đang lủi thủi cuối xuống nhặt từng món đồ bỏ vào bao lại, không hề trách mắng hay nói một câu nào khiến Lưu Xuân cảm thấy thương ba lão vô cùng. Cậu tới gần nhặt món đồ bị văng ra xa rồi đến đỡ bà lão dậy lo lắng hỏi:

    " Bà không sao chứ? "

    Bà lão vô cùng cảm kích Lưu Xuân tại vì trước đây chưa từng có ai đối tốt với bà như thế, kể cả con bà cũng chưa từng như vậy. Thấy Lưu Xuân hỏi trong vẻ mặt lo lắng bà lão xua tay cảm ơn cậu:

    " Cảm ơn con. Bà không sao đâu, bây giờ xã hội này là thế đấy. Bà có nói hay mắng thế nào đi chăng nữa họ cũng chẳng thèm nghe. "

    Thấy bà lão nói những lời vậy Lưu Xuân nghĩ thoáng qua chút rồi cũng dẹp vấn đề này qua một bên. Đến vui vẻ lấy cái túi bà lão đang xách về phía mình:" Để con xách cho, đường đường là một nam nhi sao có thể để cho bà xách cái túi nặng vậy chứ!"
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng sáu 2019
  5. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Cháu đúng là một cậu bé tốt bụng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hành động vừa rồi của Lưu Xuân khiến bà lão càng ngạc nhiên hơn nữa. Bà xém chút nữa là rơi nước mắt, từ trước đến giờ bà chưa từng thấy một đứa trẻ vừa hiếu thảo lại vừa tốt bụng như cậu bé này. Bà đã từng gặp qua nhiều đứa trẻ giống thế này nhưng không có đứa nào nên người cả. Thấy bà lão có vẻ sắp khóc Lưu Xuân cảm giác bất an: "Bà sao vậy?"

    Bà lão thấy vẻ mặt bất an của cậu liền lấy tay lau nước mắt, gương mặt vui vẻ mà đáp:

    "Cháu đúng là một cậu bé tốt bụng."

    Nghe xong Lưu Xuân giật cả mình thì ra nãy giờ bà lão là đang nghĩ đến việc này chứ không phải là trách mắng cậu. Lưu Xuân không suy nghĩ nữa mắt dắt ta bà lão trở về nhà bà, mặc dù bà lão nói không cần nhưng Lưu Xuân vẫn kiên quyết đòi phải đưa bà về tận nhà mới có thể yên tâm được.

    Vậy là hai bà cháu cứ vui vẻ mà rời khỏi đó. Sau khi chứng kiến cảnh đó xong Tạ Hải đã bắt đầu nhìn Lưu Xuân bằng con mắt khác vì có lẽ Lưu Xuân đã là cho trái tim băng giá của Tạ Hải rung động. Anh nhìn thẫn thờ cái bóng của Lưu Xuân đang xa dần nơi mình đang đứng. Khả Vi thấy Tạ Hải nhìn chằm chằm thứ gì đó liền đánh mạnh vào mặt anh một cái:

    "Anh nhìn cái gì mà thẫn thờ quá vậy?"

    Tạ Hải bị câu nói của Khả Vi làm anh tỉnh giấc, quay sang với vẻ mặt khó chịu kèm theo lạnh lùng mà trả lời lại câu hỏi của cô:

    "Không có gì. Đi ăn thôi!"

    Khả Vi thấy cái gì đó không ổn quay lên nhìn khuôn mặt của Tạ Hải lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm hai người đang đi phía trước. Tạ Hải thấy Khả Vi nghi ngờ mình nhanh chóng dẹp suy nghĩ hồi nãy qua một bên rồi ôm cô vào xe, lúc này Khả Vi mới thấy không có gì bất thường nữa đặt mình vào người của Tạ Hải mà hưởng thụ. Nhìn mặt Tạ Hải lúc này rất khó chịu nhưng dù sao yêu cũng cho có thôi nên anh vẫn phải nhẫn nhịn.

    Hai bà cháu Lưu Xuân vừa đi vừa nói chuyện phiếm, suốt dọc đường Lưu Xuân không ngừng kể gia cảnh của cậu cho bà lão nghe. Bà lão vừa nghe âm tình có chút không vui, một cậu bé ngoan lại vừa hiếu thảo như vậy sao lại sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, bà thấy thật tội nghiệp cho Lưu Xuân và ước gì cậu bé này lại là cháu của bà thì tốt biết bao.

    Gần đến nhà bà lão Lưu Xuân mới chợt nhớ ra rằng mình còn phải đi mua đồ ăn trưa cho mọi người ở quán nên dừng lại xin lỗi bà lão. Bà lão cũng không trách mắng gì Lưu Xuân cả vì bà biết cậu đang có việc bận nên mới vậy chứ không phải do cậu muốn.

    Vả lại bà cũng không muốn cho Lưu Xuân thấy căn nhà tồi tàn của mình sợ cậu sẽ hoảng sợ và không còn làm bạn với bà. Lưu Xuân sau khi chia tay bà lão liền chạy hết mình đến quán bán cơm mà mình hay mua. Tại đó là nơi mà Lưu Xuân vẫn hay lui tới để mua cơm hộp cho mọi người, Lưu Xuân mở cửa bước vào ông chủ lập tức đứng dậy đến cười nói vui vẻ với Lưu Xuân:

    "Sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng cậu đến vậy hả?"

    Lưu Xuân nhìn xung quanh để tìm được mục đích mà mấy ngày hôm nay mình không đến đây. Sau một hồi lâu Lưu Xuân mới nghĩ ra cái mục đích mà mình không đến đây liền nói với chủ quán:

    "Dạ tại vì mấy ngày hôm nay con bận quá nên không có thời gian đến quán thường xuyên được."

    Ông chủ thấy cậu nói vậy cũng thông cảm cho Lưu Xuân trong cái xóm này ai mà không biết Lưu Xuân là sinh viên nghèo đã vậy phải còn nuôi nấng một đứa em mới lên ba. Ông chủ dẹp chuyện này sang một bên rồi nói với các đầu bếp hãy làm cho Lưu Xuân hai phần cơm ngon nhất có thể. Thiệt tình Lưu Xuân cũng không muốn như vậy nhưng mỗi khi đến đây chủ quán lại đối xử rất tốt với cậu khiến cậu không nỡ mà từ chối lòng tốt này của người ta được.

    Chuẩn bị cơm xong chủ quán đem ra đưa cho Lưu Xuân cậu định móc túi lấy tiền để trả nhưng không ngờ chủ quán lại cầm tay cậu lại vẻ mặt có vài nét khó chịu:

    "Phần cơm hôm nay coi như tôi tặng cậu nên cậu không cần trả tiền."

    Lưu Xuân cũng muốn trả tiền nhưng vì chủ quán không muốn cậu tốn một xu nào nên Lưu Xuân đành phải nhận lấy vậy. Nhận cơm xong cũng đã đưa bà lão về nhà bây giờ Lưu Xuân đang trở về lại quán ăn vặt, vừa mới mở cửa về chưa được năm giây thì có người đã phàn nàn:

    "Anh đi đâu mà lâu quá vậy? Định bỏ đói em luôn à?" Tiểu Trương quay mặt đi chỗ khác, thiệt tình câu nói này của Tiểu Trương khiến Lưu Xuân hơi khó xử, vả lại cậu về trễ vì làm việc thiện chứ phải rong chơi đâu. Thấy ai đó miệng thì đang chửi nhưng thật chất mắt lại nhìn chằm chằm vào cơm hộp trên tay Lưu Xuân, Lưu Xuân cầm một phần cơm đến bên Tiểu Trương đang thèm thuồng kia mở ra rồi cầm cái muỗng múc một miếng cơm đưa vào miệng Tiểu Trương. Nhìn Tiểu Trương bề ngoài là một anh chàng lạnh lùng nhưng bên trong hóa ra lại là một đứa nhóc hay dỗi hờn. Lưu Xuân nghĩ không biết nếu cậu ta có người yêu thì sẽ còn ra sao nữa đây.​
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng sáu 2019
  6. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Sao anh lại quan tâm tôi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Xuân và Tiểu Trương đang ung dung ngồi ăn cơm mà quên mất mình đang ở trong quán. Mọi người nhìn hai người họ với cặp mắt đầy vẻ nghi ngờ, với hành động bây giờ của hai người họ bất cứ ai nhìn vào cũng lầm tưởng Lưu Xuân và Tiểu Trương giống một cặp tình nhân vậy.

    Lưu Xuân nhìn bốn phía khắp nơi đều là ánh mắt nghi ngờ của mọi nhìn chằm chằm vào cậu. Lưu Xuân bây giờ mới phát hiện ra hành động của mình hơi kì nên mới đặt cái muỗng xuống đưa hộp cơm qua cho Tiểu Trương giọng hơi xấu hổ nói:

    "Thôi cậu ăn tiếp đi! Tôi phải đi đây."

    Tiểu Trương 'ừ' một tiếng rồi cắm đầu vào ăn, không quan tâm Lưu Xuân đi đâu hay ánh mắt mọi người nhìn mình từ nãy đến giờ. Lưu Xuân thấy Tiểu Trương ăn ngon miệng cũng có chút yên tâm, mấy hôm trước Tiểu Trương bị ốm nặng nên cậu rất kén ăn.

    Buổi tối hôm đó..

    Lưu Xuân qua nhà Tiểu Trương để gửi cho cậu một ít thức ăn vì Tiểu Trương mới 21 tuổi mà phải sống một mình mà Tiểu Trương lại không có bất cứ một người họ hàng thân thích nào nên Lưu Xuân mới quan tâm Tiêu Trương hơn một chút. Vừa mới bước vào nhà Lưu Xuân không khỏi kinh ngạc, nhà cửa thì bề bộn còn người thì không thấy đâu. Lưu Xuân thấy hơi nghi ngờ giờ này đáng lẽ Tiểu Trương phải về rồi chứ sao lại không thấy đâu?

    Thế là Lưu Xuân đi kiểm tra tất cả tất cả các phòng trong nhà, từ phòng bếp đến phòng tắm đều được cậu kiểm tra tất nhưng cũng thấy Tiểu Trương đâu. Còn một phòng cuối cùng mà Lưu Xuân chưa kiểm tra đó chính là phòng ngủ, lúc này Lưu Xuân mới bước từ từ đến phòng ngủ, đến nơi Lưu Xuân gõ cửa nhưng không ai trả lời vả lại cửa cũng không khóa nữa lên Lưu Xuân cứ thế mà đẩy cửa bước vào.

    Lưu Xuân tuy bước vào nhưng không thể bước thêm được nữa cậu hết sức ngạc nhiên khi thấy căn phòng của Tiểu Trương. Một căn phòng gần như là không có cái gì cả, chỉ duy nhất một chiếc tủ quần áo và một chiếc giường thôi. Lưu Xuân nhìn xung quanh bốn bức tường đã bị ẩm mốc thậm chí nó còn có những mùi hôi rất khó chịu. Lưu Xuân nhìn xuống sàn nhà thấy Tiểu Trương đang nằm sấp, bên cạnh Tiểu Trương là một chiếc bình thủy tinh bị vỡ nước bị văng hết ra ngoài có một số mảnh vỡ thủy tinh bị văng đến cửa nữa.

    Lưu Xuân thấy nguy hiểm quá nên trước tiên phải đỡ Tiểu Trương lên giường đắp chăn cho cậu rồi dọn sơ căn phòng, Lưu Xuân nhặt hết các mảnh vỡ trên sàn, quét sàn, sắp xếp lai áo quần cho ngăn nắp rồi bỏ vào tủ mọi công việc đều được Lưu Xuân làm rất tỉ mỉ và kết quả thì tạo nên một căn phòng gọn gàng nhưng ấm áp.

    Thấy Tiểu Trương có động tĩnh giống như sắp tỉnh dậy Lưu Xuân nhanh chân chạy đi nấu cho Tiểu Trương một ít cháo. Tiểu Trương tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường chăn thì đang ở trên người, nhìn xung quanh căn phòng giống như vừa có ai mới dọn xong. Quần áo của cậu được xếp ngăn nắp đang nằm ở trong tủ áo, sàn nhà không có một hạt cát, chiếc bình hôm trước cậu lỡ tay làm vỡ cũng được dọn dẹp sạch sẽ không để lại bất cứ một mảnh vụn nào. Tiểu Trương thấy hơi kì lạ liền ngồi dậy để xuống nhà coi thử ai đã giúp mình dọn dẹp căn phòng. Vừa mới nhấc đầu dậy Lưu Xuân từ bên ngoài đi vào phòng hai tay đang bưng chén cháo, Lưu Xuân thấy Tiểu Trương có ý định rời giường cậu đến bên đặt chén cháo lên chiếc tủ kế bên rồi đỡ Tiểu Trương nằm xuống:

    "Cậu mới tỉnh dậy mà định đi đâu?"

    Tiểu Trương giọng yếu ớt hỏi Lưu Xuân:

    "Anh tới đây làm gì?"

    Lưu Xuân cười cười đỡ Tiểu Trương dậy đặt đầu cậu vào cạnh giường:

    "Tại tôi thấy cậu hôm sáng không được khỏe nên qua xem thử."

    Lấy chén chào đặt chỗ tủ cầm lên vừa quấy vừa thổi cho nhanh nguội. Lưu Xuân lấy một muỗng cháo vừa thổi vừa đưa vào miệng Tiểu Trương, Tiểu Trương thấy vậy liền há miệng mà đón nhận muỗng cháo đó. Mùi cháo thật là thơm, vị của nó không quá mặn mà cũng không quá nhạt khiến người ăn vào không dễ bị ngấy, Tiểu Trương càng ăn càng thấy ngon cứ thế mà húp sạch chén cháo. Lưu Xuân lần đầu tiên thấy người khác ăn đồ ăn mình nấu mà ngon miệng đến thế nên Lưu Xuân cũng có chút vui. Ăn xong Tiểu Trương đặt chén cháo lại trên tủ mặt thẹn thào hỏi Lưu Xuân:

    "Sao anh lại quan tâm tôi?"

    Lưu Xuân bật cười quay sang nói với Tiểu Trương:

    "Thì tôi thấy hoàn cảnh của cậu có chút đáng thương nên mới xem cậu như là em trai tiện thể chăm sóc thôi."

    Tiểu Trương cảm thấy có chút xúc động đây là lần đầu tiên trong đời có người đối tốt với cậu như vậy. Tuy là Lưu Xuân có biết quá khứ không tốt đẹp gì của Tiểu Trương nhưng Lưu Xuân vẫn không thấy kì dị cậu mà thay vào đó lại còn tận tình chăm sóc cho cậu. Tiểu Trương bây giờ đã có một người bạn cũng như người anh mà đến bên cậu chăm sóc cho cậu, cùng cậu chia sẻ niềm vui nỗi buồn đối với cậu nhiêu đó đã đủ rồi.

    Tiểu Trương thấy hơi mệt ngáp một tiếng thật dài chắc là vì mệt. Thấy Tiểu Trương mắt cũng sắp híp lại Lưu Xuân lấy tay đỡ Tiểu Trương nằm xuống đắp chăn lên cho cậu rồi bảo:

    "Thôi bây giờ cậu nên ngủ đi, để anh đây canh cậu cho."
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng sáu 2019
  7. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Muốn tách hai người họ ra.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Trương nghe Lưu Xuân khuyên vậy cậu rất muốn nói với Lưu Xuân hãy về đi và không cần quan tâm đến cậu, nhưng mỗi lần muốn nói lại có cái gì đó làm cổ họng của cậu cứ bị ứ nghẹn có lẽ vì Tiểu Trương sợ ở một mình và ở một ngày Lưu Xuân lại bỏ mình mà đi giống người thân của cậu trước đây. Nên cậu đành nhắm mắt lại mà ngủ. Vậy là suốt cả buổi tối đó Lưu Xuân không đời nào chợp mắt nổi, hệ cậu chỉ cần ngủ gục một chút là người trên lại sốt lên, cậu không còn cách nào khác là phải thâu đêm để trông chừng người đang ngủ trên giường.

    Kể từ sau buổi tối hôm đó, Tiểu Trương luôn kè kè bên cạnh Lưu Xuân để bảo vệ hắn. Nhiều người thấy cậu thân mật với Lưu Xuân quá nên đâm ra nghi ngờ. Luôn có thắc mắc hai người họ rốt cuộc là anh em hay là người yêu? Một số thì cho rằng họ chỉ là em bình thường, còn số khác cho rằng họ là người yêu. Lúc nào quán ăn cũng đều sôi nổi cả. Quán ăn được Lưu Xuân và Tiểu Trương làm cho nổi tiếng hơn, khách đến quán ngày một càng nhiều. Nhưng đa số đều là nữ sinh đến để ngắm hai người họ.

    Còn có một vài người còn chụp ảnh Lưu Xuân và Tiểu Trương thân mật với nhau đã vậy còn chụp kèm theo quán mà đăng lên mạng, trên mạng bây giờ có tràn lan các tin tức về Lưu Xuân và Tiểu Trương. Nào là các nghi vấn họ có phải người yêu của nhau không? Hay hai người họ rốt cuộc là có mối quan hệ thế nào?

    Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi ăn trưa xong Tiểu Trương vừa mới dọn dẹp xong là một đám nữ sinh ào ào chạy đến. Mở cửa ra bọn họ cùng nhau ngồi xuống chỗ gần với Tiểu Trương và Lưu Xuân để khi hai người họ thân mật với nhau chụp hình sẽ dễ hơn. Lưu Xuân thấy gương mặt của Tiểu Trương có vài phần khó chịu bèn đến bên cậu nắm tay cậu rời đi. Một nữ sinh thấy vậy liền hét lên rồi lấy điện thoại chụp lại cảnh tượng vừa rồi.

    Trên khuôn mặt của Lưu Xuân có vài phần khó xử, cậu lập tức buông tay mình ra khỏi Tiểu Trương. Tiểu Trương cảm nhận gương mặt xấu hổ của Lưu Xuân liền phì cười một tiếng, Lưu Xuân thấy cậu cười mình liền hỏi: "Cậu cười cái gì?"

    Tiểu Trương quay lại vừa cười vừa trả lời: "Có gì đâu mà anh làm quá lên vậy?"

    Đối với Tiểu Trương thì đây là một chuyện nhỏ, còn đối với Lưu Xuân mà nói đây là một chuyện rất lớn. Nếu tin tức này mà lọt vào tai của Văn Đông thì khẳng định rằng cậu chắc chắn sẽ bị Văn Đông chọc đến khi nào tức chết thì thôi. Lưu Xuân hừ một tiếng, đi một mình đến chỗ các nữ sinh đang ngồi. Cậu cầm menu đến nở nụ cười hỏi: "Các em muốn dùng gì?"

    Nghe Lưu Xuân hỏi các nữ sinh cùng nhau từ tập lại một chỗ bắt đầu bàn tán. Lưu Xuân thấy hơi lâu nên nhíu mày, một nữ sinh trong số đó dự cảm được cậu có vài phần khó chịu khi chờ họ nên đã căn nhắc các bạn của mình: "Các cậu chọn món nhanh lên đi, không để người ta chờ kìa."

    Các nữ sinh nghe vậy liền xoay sang Lưu Xuân bắt đầu gọi món: "Vậy anh cho tụi em hai cái pizza, tám ly trà sữa."

    Lưu Xuân ghi ghi chép chép lại các món ăn rồi liền nở nụ cười tỏa nắng với các nữ sinh kia nhanh chân đi chuẩn bị. Nụ cười của cậu đã làm trái tim của tám con người như muốn rụng. Sâu bên trong các nữ đó có một người tên Lâm Linh đang thích thầm Lưu Xuân, đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây. Có nhiều lần cô đến quán ăn này chỉ để ngắm vẻ đẹp của Lưu Xuân, cô thật sự rất muốn tỏ tình với cậu nhưng không có đủ can đảm để làm điều đó.

    Tại vì cô cũng có nghe một vài cô gái khác nói Lưu Xuân là một người khó cưa đổ, cho dù có gửi cho cậu bao nhiêu thư tình hay quà đi chăng nữa thì cậu cũng không bao giờ nhận. Tuy vậy cô cũng không bao giờ mất hy vọng, Lâm Linh mong sẽ có một ngày Lưu Xuân nhất định phải thuộc về mình và cô quyết tâm phải làm được điều đó.

    Lâm Linh đàn thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của Lưu Xuân thì bị một người bạn của mình ở bên đánh một cái vào vai: "Lâm Linh sao nãy giờ tôi thấy cậu nhìn vào anh ấy hoài vậy? Bộ cậu thích ảnh hả?"

    Lâm Linh giật mình, cô lúng túng quay sang người kế bên: "Đâu có.. mình có nhìn anh ấy đâu."

    Mặt của Lâm Linh đỏ toát hết lên, mỗi lần mà cô nghe ai nhắc tới Lưu Xuân thì cô đều xấu hổ. Người kế bên thấy Lâm Linh như vậy càng thêm nghi ngờ, rõ ràng là từ nãy đến giờ cậu ta chỉ toàn nhìn anh ấy sao bây giờ nói không phải?

    Cô gái đến bên ta của Lâm Linh thì thầm to nhỏ: "Mà bây giờ cậu có để ý anh ấy thì chưa chắc gì cậu đã được cơ hội đâu. Cậu nhìn xem anh ấy rất thân mật với Tiểu Trương có lẽ vì anh ấy đã thích cậu ta rồi, nên cậu không có cửa đâu."

    Lâm Linh nghe người bạn của mình nói vậy liền khó chịu, Lưu Xuân và Tiểu Tương thân mật thì đã sao? Cô không tin hai người họ lại có mối quan hệ như thế này, thật ra Lâm Linh đến đây ngày hôm nay không phải vì tin tức yêu đương của hai người họ mà là cô muốn tách Lưu Xuân và Tiểu Trương để mình có thể chiếm chỗ của Tiểu Trương. Lâm Linh đang suy nghĩ thì một nữ sinh trong số đó gọi cô: "Lâm Linh! Cậu ăn đi sao ngồi im ở đó thế?"

    Lâm Linh bị tính giật mình nên khi mọi người gọi, cô đều bị hoảng một chút. Lâm Linh không suy nghĩ nữa mà bắt đầu ăn, cô lấy tay cầm một miếng bánh pizza được các bạn cắt rồi bỏ vào đĩa mình sẵn. Khi cô vừa bỏ vào miệng thôi mùi hương thơm ngất thoang thoảng trong miệng cô ngay, đúng là quán ăn vặt nổi tiếng có khác, đồ ăn ở đây thật sự không có chỗ nào có thể chê nổi. Pizza ở quán này là món được khách ưa chuộng nhất, vì mùi vị của món bánh này rất thơm mà còn rất ngon, vị của nó nếu ăn vào dường như không bao giờ ngấy. Ăn miếng thứ nhất chắc chắn sẽ ăn miếng thứ hai.

    Nhờ món bánh này đã làm tâm tình của Lâm Linh khá hơn một chút, cô vui vẻ ngồi ăn và cùng nói chuyện với các bạn của mình quên hết những gì hồi nãy mình đã nghĩ.

    Tầm hai giờ một nữ sinh nhìn trên đồng hồ đeo tay của mình thấy đã khá trễ nên quay sang thúc giục các bạn của mình: "Trễ rồi chúng ta về thôi."

    Mọi người đồng thanh trả lời một tiếng 'ừ' rồi cùng nhau trở về. Trên đường họ vừa đi vừa ngắm cảnh sắc, ở đây thật sự rất đẹp các hàng cây thi nhau tỏa nắng còn hoa cỏ thì đang lung lay trong gió. Đúng là nơi này có thể làm tâm tư của con người tốt hơn. Đi được nửa đường Lâm Linh chợt nhớ ra rằng mình để quên bóp tiền của mình ở quán liền xin phép lũ bạn đến lấy.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng sáu 2019
  8. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Xin số điện thoại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xin phép xong Lâm Linh lập tức chạy nhanh đến quán ăn vật hồi nãy, trên đường đi cô lúc nào cũng cười cười chắc là vì sắp gặp lại Lưu Xuân nên khiến Lâm Linh có chút phấn khởi cũng có vài phần hoảng sợ trong đó. Nói trắng ra kể từ khi cô đến quán ăn này chưa lần nào cô nói chuyện với Lưu Xuân dù chỉ một lần, có nhiều lần Lâm Linh cũng muốn bắt chuyện với cậu nhưng vì sợ cậu không thích nên thôi. Một lúc sau Lâm Linh cũng đến được quán ăn, từ xa cô đã thấy thân ảnh của Lưu Xuân.

    Một chàng trai cao mét bảy mấy, sở hữu một gương mặt anh tuấn với những đường cong hoàn mĩ, khiến cho mỗi lần Lâm Linh thấy cậu là tim cứ đập rộn ràng mặt thì đỏ toát hết cả lên. Cô đến gần chỗ Lưu Xuân thấy cậu đang đứng bên một chiếc xe máy, tay bê một thùng hàng có vẻ như sắp đi giao một thứ gì đó. Cô đến bên Lưu Xuân ngại ngùng hỏi:

    "Anh gì đó ơi cho em hỏi một chút."

    Lưu Xuân quay sang nhìn Lâm Linh một chút rồi cũng mở miệng:

    "Em muốn hỏi cái gì?"

    Lâm Linh thấy cậu hỏi thế liền ngại ngùng hơn nữa, cô muốn mở miệng nhưng không nói được. Lúc sau Lâm Linh sợ mất thời gian của Lưu Xuân nên trả lời cậu thế này:

    "Lúc nãy anh dọn dẹp bàn ăn trong quán anh có thấy chiếc ví nào màu hồng không?"

    Đúng là không ngoài dự đoán của Lưu Xuân, chắc chắn sẽ có một nữ sinh nào đó đến lấy chiếc ví này. Lúc đầu cậu dọn dẹp cũng có thấy cái ví đó, nó màu hồng nhạt pha trắng có hình hello kitty in trên đấy, nhìn khá sặc sỡ và lè loẹt. Lưu Xuân cũng không hứng thú gì với mấy món đồ của bọn con gái này, cậu bỏ lại chiếc ví ở đó để khi nào chủ nhân của nó đến nhận thì cậu sẽ là người đưa cho họ. Thật ra từ sớm cậu đã nhận ra chiếc ví đó là của Lâm Linh vì lúc cô trả tiền cậu có thấy sơ qua. Thấy Lâm Linh có vẻ hoang mang Lưu Xuân không phí thời gian nữa mà xoay người đi thẳng tới quán ăn để lấy cho cô.

    Lâm Linh thật sự bất ngờ bởi hành động của cậu, cô vui vẻ cười thầm trong lòng không ngờ anh ấy lại là người tốt bụng như vậy. Lâm Linh mặc dù rất muốn nói với Lưu Xuân rằng không cần đâu để em đi lấy là được rồi nhưng Lưu Xuân đi nhanh quá với lại cô cũng thích điều này nữa nên thôi. Sau khi lấy xong chiếc ví Lưu Xuân chạy thật nhanh qua chỗ Lâm Linh đưa tay cầm nó ra nói:

    "Đây ví của em đây, vậy em yên tâm rồi chứ?"

    Lâm Linh cầm chiếc ví trên tay 'dạ' một tiếng rất nhỏ đến nỗi Lưu Xuân còn không nghe được, cô đặt chiếc ví vào trong túi xách màu đen bên ngoài trang trí bằng những bông hoa hồng khá sang trọng. Lưu Xuân nhìn đồng hồ đeo tay thấy khá trễ với thời gian ông chủ nhờ giao hàng, cậu hấp tấp bỏ thùng hàng lên xe lấy cuộn băng keo dán vào xe cho chắc rồi vọt lên xe định khởi động xe chạy đi thì Lâm Linh kéo áo cậu lại nghẹn ngào hỏi:

    "Anh có thể cho em số điện thoại được không? Để mỗi lần em đặt hàng ở quán em có thể gọi anh cho tiện."

    Lưu Xuân cũng hết cách vì là yêu cầu của khách nên cậu không thể nào từ chối được, cậu lấy một tờ giấy nhỏ và cây bút ra ghi. Xong xuôi hết mọi thứ Lưu Xuân đưa Lâm linh tờ giấy có số điện thoại của cậu trên đó rồi nổ máy phóng xe đi để lại cô một mình bơ vơ. Lâm Linh vui vẻ cầm tờ giấy hí ha hí hửng đi về nhà.

    * * *

    Từ lúc ăn trưa trở về không lúc nào Tạ Hải được yên ổn cả, hắn vừa bận bịu với công việc lại phải còn chịu những phiền toái của ai kia. Khả Vi đang ngồi ngâm ly trà trong tay mình, không quan tâm đến Tạ Hải đang làm gì bây giờ cô thật sự rất muốn nói chuyện với hắn những mỗi lần đến gần là hắn lại bảo cô ngồi đợi hắn một chút nên cô cũng không làm phiền hắn nữa. Nửa tiếng sau Khả Vi không kiên nhẫn được nữa cô chủ động đến bên Tạ Hải cởi áo khoác của mình quạt quạt cánh tay ra vẻ hình như mình rất nóng.

    Hôm nay Khả Vi mặc một bộ váy kiểu hở vai, nó làm lộ ra bờ vai trắng mịn mềm mại của cô. Khả Vi còn sở hữu được một vòng eo vô cùng thon gọn nên khiến cô mặc chiếc áo này trông có vẻ quyến rũ và sexy hơn. Bây giờ mà Khả Vi ra ngoài chắc chắn có rất nhiều người đàn ông sẽ nhìn vào cô chằm chằm. Tuy vậy nhưng hình như từ đầu đến giờ Tạ Hải chẳng thèm để ý gì đến Khả Vi, hắn chỉ biết có công việc và công việc. Khả Vi cũng không mất hết hy vọng đến phía sau hắn, nhẹ nhàng đặt hai tay lên bả vai của hắn giọng dịu dàng thì thầm bên tai:

    "Anh có mỏi vai không? Để em xoa bóp cho."

    Lần này Tạ Hải không từ chối nữa mà cứ để cho Khả Vi muốn làm gì thì làm. Mục đích của Tạ Hải để cô tự do như vậy không phải hắn thích cô xoa bóp cho hắn mà là hắn muốn cô đứng im một chỗ và đừng gây thêm phiền toái cho hắn nữa. Bàn tay xoa bóp của Khả Vi tương đối mềm mại và uyển chuyển giống như cô đã làm nghề này từ rất lâu vậy khiến cho Tạ Hải có chút buồn ngủ. Từ khi lên chức tổng giám đốc cho tới nay chưa bao giờ Tạ Hải được ngủ một giấc đầy đủ cả.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng sáu 2019
  9. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Gặp lại.
    Lúc nào cũng bận bịu với công việc nên khiến hắn đến thời gian nghỉ ngơi còn không có chứ đừng nói chỉ là một giấc ngủ. Tạ Hải lấy tay che miệng mình lại ngáp một tiếng thật dài rồi nhẹ nhàng nhắm đôi mắt của mình lại. Chưa đầy một phút hắn đã chìm vào giấc mộng. Khả Vi thấy hắn đã ngủ say cô cũng dừng động tác xoa bóp của mình lại. Lúc này cô hạ người xuống để quán sát kĩ mặt của hắn.

    Gương mặt anh tuấn với những đường cong hoàn mỹ, dường như nó chẳng hề có một khuyết điểm nào. Đây là lần đầu tiên cô quen được một người bạn trai có khuôn mặt như nam thần đến vậy, trước đây cô cũng quen khá nhiều người nhưng người đẹp nhất cũng chỉ tạm được mà thôi.

    Cô biết hắn chưa chắc gì đã thích cô, hắn đề nghị cô làm bạn gái của mình chỉ vì mẹ của hắn thôi nhưng cô vẫn không từ bỏ. Khả Vi cúi xuống gần hơn bây giờ cô với hắn đã gần nhau hơn. Khả Vi có thể nghe thấy Tạ Hải đang hô hấp đều đều, cô lấy gương mặt nhỏ nhắn của mình áp sát vào hắn, đang định hôn vào môi hắn một cái thì bỗng có tiếng gõ cửa, một giọng nam từ ngoài vọng vào:

    "Cho hỏi có ai ở trong đó không? Tôi đến để giao hàng."

    Tạ Hải lại là một người rất dễ tỉnh giấc chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng khiến hắn tỉnh dậy. Hắn cảm thấy giọng nam này khá quen thuộc liền nhờ Khả Vi đi mở cửa giúp hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của Khả Vi liền nhăn nhó chỉ cần một chút nữa là cô có thể cướp đi nụ hôn của Tạ Hải rồi vậy mà lại có người đến phá nên khiến cô rất bực tức. Cô đi nhẹ nhàng đến mở cánh cửa, vừa đẩy nó ra cô liền thấy một thanh niên cao một mét bảy mấy, mặt chiếc áo thun mày đỏ và quần một chiếc quần jean khá kiểu cách. Trên gương mặt của người thanh niên này đang nở nụ cười với cô, tay còn bê một thứ gì đó chắc là món bánh pizza mà lúc nãy Tạ Hải đã đặt. Cô nhìn lướt sơ qua cậu rồi nói với giọng điệu khó chịu:

    "Cậu vào đi."

    Lưu Xuân vừa mới bước vào thôi là Tạ Hải đã ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi, hắn thật không ngờ lại có thể gặp lại cậu ở đây càng không nghĩ rằng cậu lại là nhân viên của quán ăn vặt đó. Kỳ thực từ lúc hắn nhìn thấy cậu đến bậy giờ hắn không thể quên được thân ảnh của Lưu Xuân, ngay cả lúc làm việc hay lúc ngủ hắn cũng đều nghĩ đến cậu, chắc có lẽ Lưu Xuân đã làm trái tim hắn giao động không ít. Cậu tiến đến gần hơn chỗ Tạ Hải nhìn hắn một lát rồi hỏi:

    "Anh có phải là Tạ Hải người đặt thùng hàng này không?"

    Tạ Hải nhìn Lưu Xuân miệng nở ra một nụ cười:

    "Phải là tôi."

    Khả Vi nhìn vào thấy hai người họ nói chuyện có vẻ tự nhiên khiến cô hơi khó chịu một chút, Tạ Hải chưa bao giờ gặp ai mà lại nói chuyện tự nhiên đến thế. Cô đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng đi tới chỗ của Tạ Hải. Lúc này cô nhìn thấy gương mặt của hắn có chút vui và đang nhìn chằm chằm vào Lưu Xuân không rời mắt. Cô liền đến bên hắn ghé sát vào tai nói với giọng dịu dàng:

    "Tạ Hải có cần em cắt cho bánh cho anh không?"

    Tạ Hải lắc đầu rồi ôm cô vào người bảo cô với giọng trầm ấm:

    "Bây giờ tôi có một sô việc cần giải quyết, phiền em có thể ra ngoài một chút được không?"

    Quả nhiên chỉ có chiêu này của hắn mới có thể thuyết phục cô được, vì tiếp xúc với cô khá lâu nên hắn dư biết chỉ cần hắn nhẹ nhàng một chút là cô sẽ nghe theo ngay. Khả Vi vui vẻ gật đầu ngồi đậy dần dần đi ra khỏi căn phòng, cô nắm cánh cửa vặn mạnh ra trước khi đi cô còn liếc mắt qua chỗ Lưu Xuân như một tia cảnh báo. Lưu Xuân cảm nhận được cái liếc đó chính là đang cảnh cáo mình, cậu hơi căng thẳng sống lưng cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh. Tạ Hải thấy cậu hơi căng thẳng liền hạ giọng:

    "Không sao đâu cậu không cần phải quá căng thẳng. Cô ấy là vậy đấy chỉ là hơi ghen khi tôi ở cùng với người khác thôi."

    Lưu Xuân nghĩ thầm trong bụng cô ấy đúng là người bạn gái tốt thật. Liếc mắt sang Tạ Hải thấy hắn nãy giờ vẫn cứ nhìn cậu, bây giờ cậu mới thấy con người này có chút kì quặc. Bộ trên mặt mình có gì hay sao mà anh ta nhìn mình hoài vậy? Lưu Xuân không thèm để ý đến ai đó nữa cầm lấy cái kéo cắt từng miếng bánh ra. Đôi tay của cậu là khéo léo nhất trong các nhân viên của quán nên có nhiều khách hàng rất thích cậu cắt bánh cho họ. Cắt xong Lưu Xuân quay sang thấy Tạ Hải vẫn còn đang nhìn mình, cậu cảm thấy khó chịu liền quát lớn một tiếng:

    "Bây giờ anh có ăn hay là không?"

    Tạ Hải hơi bất ngờ đây là lần đầu hắn nghe một nhân viên mà lớn tiếng khách hàng như vậy. Hắn rời khỏi chỗ ngồi đến đứng dối diện với cậu hỏi một câu khiến Lưu Xuân cũng phải xấu hổ:

    "Bộ quán ăn của cậu không dạy cậu là phải lịch sự trước mặt của khách hàng à?"
     
  10. Yenthanh2004

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Tôi có làm gì cậu hay sao mà cậu phải sợ tôi như vậy?
    Mặt của Lưu Xuân đỏ toát hết cả lên, cậu là nhân viên mà ăn nói như thế với khách hàng quả thật không đúng. Nhưng đâu phải cậu cố ý mà bất lịch sự trước mặt hắn, vì hắn nhìn cậu mãi đó thôi. Lưu Xuân lại là một người cực kỳ ghét ai nhìn chằm chằm vào mình nên cậu có chút khó chịu. Vả lại ngày từ đầu gặp hắn cậu đã không ưa gì hắn rồi, nhìn mặt hắn khi cười với cậu khiến cậu nổi hết da gà cả lên. Lưu Xuân cúi đầu mình xuống trước mặt Tạ Hải:

    "Vậy cho tôi xin lỗi."

    Miệng thì nói lời xin lỗi nhưng trong bụng thì không ngừng chửi mắng hắn, ai mượn anh nhìn tôi chứ. Cậu xin lỗi hắn không phải cậu tự nhận là mình sai mà vì cậu sợ hắn sau này sẽ không có ấn tượng tốt với quán ăn. Tạ Hải nhìn khuôn mặt đỏ vì xấu hổ của Lưu Xuân mà miệng không khỏi cười thầm, mèo nhỏ này thật sự rất dễ thương ngay cả lúc cậu tức giận hắn cũng có hứng thú. Hắn cứ muốn chọc cậu mãi không thôi, nhưng hắn không muốn cậu phải ghét mình nên không nói gì nữa mà trực tiếp ngồi xuống dãy ghế sô pha mở chiếc bánh pizza được Lưu Xuân cắt và để sẵn trên bàn.

    Vừa mới mở ra thôi là mùi thơm ngất ngay đã bay khắp cả căn phòng, khiến cho bụng Lưu Xuân cũng phải đánh trống. Tạ Hải nhìn vào chiếc bánh trang trí khá bắt mắt, tất cả được sắp xếp theo một trật tự nhất định. Đây là món pizza hải sản Lưu Xuân có muốn ăn cũng không ăn được, từ nhỏ cậu đã bị dị ứng với tôm mỗi lần ăn tôm vào khắp người cậu sẽ nổi lên những mẫn đỏ gây cho cậu vừa ngứa lại vừa rát, mà cậu lại sợ cái cảm giác đó nữa vì thế cho dù ai mời cậu ăn tôm cậu cũng kiên quyết sẽ không ăn.

    Tạ Hải cầm một miếng bánh lên trước khi ăn hắn ngửi qua một chút không có gì khả nghi hắn mới đưa vào miệng mình ăn, hắn sợ mèo nhỏ kia lợi dụng lúc hắn sơ hở mà bỏ thuốc độc vào trong đó. Chỉ cần nhìn biểu hiện trên gương mặt cậu hắn đủ biết cậu không thích hắn rồi, vì cậu hay khó chịu khi ở cạnh hắn mà. Tạ Hải cắn thử một miếng thấy khá ngon miệng, gia vị rất vừa ăn, hải sản thì rất tươi và kèm theo đó là phô mai béo thơm nữa nên khiến món ăn này không dễ ngấy. Tạ Hải đã từng ăn món này các quán ăn khác nhưng cũng không ngon bằng quán này. Hắn dần dần thấy thích quán ăn này rồi đó, đặc biệt là quán này còn có Lưu Xuân làm trong đó nữa chứ nên khiến hắn càng thêm hứng thú.

    Tạ Hải quay sang nhìn Lưu Xuân nãy giờ vẫn cứ che mặt lại và đứng im đó không hề nói chuyện hay nhúc nhích dù chỉ một cái. Hắn vẫy tay ý muốn gọi cậu đến, Lưu Xuân dường như hiểu được nhưng cậu vẫn đề phòng lỡ hắn có làm điều gì mờ ám thì cậu còn có thể trốn thoát. Mỗi lần Tạ Hải vẫy tay một cái thì Lưu Xuân lại bước thêm một bước, hắn nhíu mày bộ hắn đã làm gì cậu hay sao mà cậu phải đề phòng hắn vậy. Hắn bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, hắn gọi cậu đến gần hơn nữa. Bây giờ hắn với cậu đã gần nhau, kỳ thực hắn chỉ muốn cậu ngồi xuống ghế để đỡ mỏi chân thôi chứ không có làm gì cậu cả. Tạ Hải nắm lấy tay Lưu Xuân rồi ấn cậu vào ghế nâng cầm lên hỏi:

    "Tôi có làm gì cậu hay sao mà cậu phải sợ tôi như vậy?"

    Lưu Xuân hơi giật mình một chút, cậu nắm lấy tay của hắn bỏ ra khỏi chiếc cằm của mình:

    "Không có gì."

    Tạ Hải nhíu mày nếu như không có gì sao cậu lại xa cách với hắn như vậy. Hắn không hỏi cậu nữa mà quay lại vị trí của mình, hắn đang ngẫm nghĩ tại sao ai khi gặp hắn lại đều sợ hắn đến vậy. Không lẽ vì hắn là tổng giám đốc hay mặt hắn đáng ghét đến vậy sao? Hắn liếc mắt qua Lưu Xuân thấy vẫn còn đang ngồi im một chỗ không hề nhúc nhích, lúc này hắn mới không để ý đến cậu nữa.

    Buổi tối hôm qua Lưu Xuân không được ngủ đủ giấc nên bây giờ cảm thấy hơi mệt, một phần là vì mỗi khi cậu ngủ Lưu Xuân sẽ gặp phải cơn ác mộng mà đêm nào cậu cũng mơ thấy. Còn một phần là ô những con chuột đáng ghét nữa, hễ mỗi lần cậu ngủ chúng sẽ lấy trộm thức ắn đã vậy còn phát những tiếng 'lạch cạch' khiến câu không tài nào chợp mắt nổi cứ thể mà cậu không ngủ cho đến sáng. Lưu Xuân bây giờ chỉ muốn có một chú mèo để chú có thể bắt giúp mình mấy con chuột phiền phức đó để cậu ngủ được ngon hơn.

    Lưu Xuân lấy tay che miệng mình lại rồi ngáp một tiếng, thấy điều hòa trong phòng khá mát nên cậu đã ngủ lúc nào không hay biết. Tạ Hải đang ngồi ăn thì đầu của ai đó ngồi bên cạnh mình rơi xuống vai hắn, hắn hơi giật mình một chút. Kỳ thực hắn rất muốn nhìn thử gương mặt của cậu ra sao, vì từ lúc đến đây cậu cứ giấu giấu giếm giếm gương mặt của mình nên hắn thất hơi tò mó một chút. Tạ Hải lấy tay mình gỡ chiến nón trên đầu Lưu Xuân xuống, lúc này hắn mới có thể nhìn rõ gương mặt này. Gương mặt thật sự rất đẹp, những đường cong hoàn mỹ và đôi mắt đã tô thêm vẻ đẹp ấy. Đôi môi hồng hào cùng với sống mũi thẳng khiến cho gương mặt cậu có sức hút không thể nào nói được. Hắn lấy tay sờ nhẹ gương mặt mềm mại của cậu, dường như nó không hề có chút mụn nào nên nhìn cậu chẳng khác gì đứa trẻ mười tuổi hết.


     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...