Tên truyện: Tôi Cứu Vớt Người Trong Truyện Xung Hỉ Tác giả: Phôi Miêu Siêu Đại Thanh Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Chủ công, Hào môn thế gia, Kim bài đề cử Giới thiệu: Sau khi xuyên vào truyện ngược, Giang Trì thề phải cứu vớt thụ chính. Đây là một quyển truyện xung hỉ, công chính là đại gia Tần Yến, vì gặp tai nạn hôn mê nên phải cưới thụ chính để xung hỉ, sau khi tỉnh lại, Tần Yến u ám thâm trầm không muốn thả thụ chính đi mà còn mạnh mẽ chiếm đoạt, ngược tâm ngược thân. Ở hậu trường hôn lễ, Giang Trì nhìn thấy một thanh niên tuấn tú mặc lễ phục. Sắc mặt thanh niên tái nhợt, lạnh lùng cấm dục nhưng lại có đôi mắt ẩn chứa muôn vàn cảm xúc, ngay khi y ngước mắt lên, tim Giang Trì đập thình thịch. Giang Trì vác thanh niên yếu đuối lên bằng một tay, cứ chạy trước rồi tính. Cùng ngày hôm đó, nhà họ Tần hủy bỏ hôn lễ khẩn cấp, bởi vì -- Chủ nhà Tần Yến đào hôn. Giang Trì chưa đọc hết quyển truyện kia nên không biết đại gia chỉ giả bộ hôn mê, càng không biết mình cứu vớt nhầm người. Hắn không chỉ chăm sóc Tần Yến như thụ chính mà còn truyền cho Tần Yến rất nhiều mưu mẹo yêu đương để đối phó với "công chính". Tần Yến tỏ vẻ: Hữu ích lắm, xin nghe theo. Tần Yến lạnh lùng bẩm sinh, từ nhỏ sống trong cảnh ngươi lừa ta gạt nên đã quen che giấu cảm xúc, chưa từng yêu ai, cũng chẳng có người nào dám yêu cậu. Cho đến một ngày nọ, một người đàn ông tuấn tú dịu dàng từ trên trời giáng xuống, nói muốn bảo vệ cậu cả đời. Từ hững hờ đến chìm đắm, Tần Yến hoàn toàn mất khống chế. Cậu tuyệt đối sẽ không thả Giang Trì đi. Dù cho Giang Trì có nhận lầm người đi nữa. Về sau, Giang Trì vỡ lẽ mọi chuyện: . 【 Bí kíp yêu đương số 03: Khi đối phương tức giận, đừng đối chọi gay gắt mà phải tỏ ra yếu thế, nũng nịu gọi ông xã. 】 Sắc mặt Tần Yến âm trầm, ánh mắt sắc bén: Ông xã sẽ không vì em u ám cố chấp, tàn nhẫn độc ác mà hết yêu em đấy chứ? Giang Trì: . Yêu, yêu em nhất.
Chương 1 Bấm để xem "Rầm--" Tiếng vỡ vụn vang lên bên tai, ý thức của Giang Trì đột nhiên tỉnh lại. Giang Trì mở mắt ra, phát hiện mình đang có mặt tại một buổi lễ cưới! Phía trước, tháp rượu champagne tại trung tâm sân khấu đã đổ vỡ, những mảnh pha lê vỡ phản chiếu đủ loại sắc màu lấp lánh. Khách khứa ăn mặc lộng lẫy, ánh mắt mờ ảo nhìn vào khung cảnh hỗn loạn đầy lấp lánh dưới đất, ai nấy trông đều nặng nề, như đang che giấu điều gì đó. Cảm giác lạc lõng và phân tán mạnh mẽ ập đến, Giang Trì cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đây thật sự là hiện trường của một lễ cưới sao? Tại sao không ai cười? Có người thì thầm: "Tháp rượu champagne sao lại vỡ rồi, lúc nãy rõ ràng không có ai chạm vào mà." "Chưa kịp tiến hành nghi thức đã xảy ra sự cố, chuyện này thật kỳ lạ." "Con rơi thì rốt cuộc cũng không thể xuất hiện công khai.. Nhà họ Tần với địa vị như vậy, chẳng lẽ lại hợp với một đứa con rơi không được sủng ái?" "Chẳng lẽ nam thê này mang mệnh xấu? Không những không đem lại may mắn mà còn gây họa cho chủ nhà?" Những lời này vừa thốt ra, như chạm phải điều cấm kỵ, tiếng bàn tán lập tức dừng lại, không khí tại hiện trường lập tức trở nên tĩnh lặng. Bầu trời hơi u ám, không thấy ánh mặt trời, không khí trầm mặc đè nặng xuống. Gió ẩm ướt thổi qua từng lớp màn, ngay cả những bông hồng trắng thuần khiết cũng trở nên ảm đạm, những cánh hoa màu nhạt bay lượn trong không trung như bướm trắng, mà cũng giống như những tờ giấy tiền. "Ê, anh đẹp trai, anh nghĩ chiêu này có hiệu quả không?" Người bên cạnh hỏi Giang Trì: "Nếu Tần Yến vẫn không tỉnh lại, thì cổ phiếu nhà họ Tần sẽ rớt giá thảm hại." Nghe đến hai từ "Tần Yến" lưng Giang Trì bất giác toát mồ hôi lạnh. Vài ngày trước, anh có đọc một cuốn tiểu thuyết trùng hỉ tên là "Bất An Ký Dã". Mở đầu của cuốn tiểu thuyết là cảnh lễ cưới của hai nhân vật chính. Và tên của nhân vật công chính là Tần Yến! Giang Trì ngước mắt nhìn xung quanh, tất cả những gì trước mắt đều vô cùng lạ lẫm, không có một người nào mà anh quen biết. Rốt cuộc đây là nơi nào? Không đúng, rõ ràng anh đang ở nhà chỉnh sửa bản thiết kế hệ thống an ninh, sao chỉ trong nháy mắt, những cái tên và cảnh trong tiểu thuyết lại xuất hiện trước mắt anh? Anh đang mơ sao? Điều này thật kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Một người phục vụ bước tới mang theo thức uống, trong ly chân cao sủi lên những bọt khí nhỏ lốp bốp vỡ tan. Giang Trì cúi mắt, thông qua ly thủy tinh anh lờ mờ nhìn thấy hình bóng của mình. Chỉ nhìn thoáng qua, anh không khỏi nín thở. Hình ảnh phản chiếu trên thành ly có ngũ quan sắc nét, lông mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, giữa lông mày ẩn chứa khí thế bức người, tựa như ngọc lạnh được chạm khắc tự nhiên, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa ra sự kiêu ngạo, có cảm giác khinh thường mọi thứ. Khuôn mặt này rất giống với diện mạo của Giang Trì, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Giang Trì khẽ động mắt, ánh nhìn của người trong gương lập tức trở nên ôn hòa. Đây mới là dáng vẻ bình thường của anh. Giang Trì quay đầu lại nhìn, bên cạnh anh là một thanh niên đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài có chút nho nhã. Người đó nhiệt tình bắt chuyện với Giang Trì: "Có vẻ như sau khi Tần Yến hôn mê, cả nhà họ Tần đều rối loạn đến mức không có ai đứng ra chủ trì, thậm chí còn nghĩ ra cái ý tưởng ngớ ngẩn như kết hôn để trừ tà." Giang Trì khẽ nghiêng đầu, hỏi người bên cạnh: "Anh bạn, người kết hôn với Tần Yến là.. ai vậy nhỉ?" Người đó không cần suy nghĩ, thản nhiên trả lời: "Là Quý Du, đứa con rơi không được sủng ái của nhà họ Quý." Giang Trì: "..." Chẳng phải đây chính là nhân vật thụ trong câu chuyện xung hỉ đó sao! Nếu chỉ một cái tên trùng hợp thì có thể miễn cưỡng coi là ngẫu nhiên, nhưng bây giờ cả hai cái tên đều giống hệt trong sách.. Giang Trì nhấc ly chân cao lên, nhấp một ngụm nước không cồn. Những bọt khí nổ tung trên đầu lưỡi, mang lại cảm giác hơi đau rát, hương vị chân thực này cho thấy đây không phải là một giấc mơ kỳ quái. Vậy là, anh đã bước vào thế giới của cuốn tiểu thuyết? Giang Trì khẽ cúi mắt, giấu đi sự ngạc nhiên trong đáy mắt, cố gắng nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết. Trong tiểu thuyết, đại gia hào môn Tần Yến bất ngờ hôn mê, bị mẹ kế độc ác sắp đặt phải cưới nhân vật thụ Quý Du để trừ tà. Tần Yến là người thâm sâu khó lường, ham muốn kiểm soát cực kỳ mạnh, dù ghét cuộc hôn nhân này nhưng cũng không muốn để Quý Du được tự do. Cả câu chuyện có nhịp độ nhanh, cao trào liên tiếp, với chủ đề chính là sự chiếm đoạt mạnh mẽ, ngược thân lẫn ngược tâm. Dưới góc nhìn của nhân vật thụ, cốt truyện thật sự rất nặng nề, Giang Trì chỉ đọc được một nửa đã không thể tiếp tục, nghe nói kết cục cuối cùng cũng rất tệ, hình như là Quý Du chết, còn Tần Yến thì phát điên. Yêu đương đến mức một người chết, một người điên, tác giả thật sự rất công bằng khi khiến tất cả độc giả phải chết lặng. Cũng may Giang Trì đã dừng lại sớm. Khoan đã, Quý Du sau này chết sao? Giang Trì đột ngột đứng bật dậy, hỏi: "Quý Du đâu rồi?" Người bên cạnh bị anh làm giật mình, ngẩng đầu nhìn Giang Trì đang đột ngột đứng dậy: "Chắc là ở phòng trang điểm phía sau sân khấu." Giang Trì khẽ gật đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cùng bàn, anh bước ra khỏi sảnh tiệc. Có người hỏi anh: "Cậu đi đâu thế? Lễ cưới sắp bắt đầu rồi, có việc gì gấp lắm à?" Giang Trì sải bước dài, đáp: "Việc gấp ngàn cân treo sợi tóc, không làm không được!" Anh phải đi tìm Quý Du, nói với cậu ấy rằng không thể kết hôn với kẻ tâm thần Tần Yến được! Tần Yến chắc chắn bị tổn thương não khi hôn mê, cả người trở nên cố chấp, u ám, tính tình thất thường, khó đoán. Nhân vật thụ Quý Du bề ngoài lạnh lùng yếu đuối, nhưng bên trong lại kiên cường, cứng đầu, khi đối mặt với sự áp đảo của Tần Yến, cậu ấy không bao giờ dễ dàng khuất phục. Tuy nhiên, Tần Yến quyền thế khổng lồ, Quý Du làm sao có thể đấu lại được. Mỗi lần cố gắng rời đi, kết cục cuối cùng của cậu ấy chỉ là bị bắt trở lại, bị hành hạ đến thương tích đầy mình. Không được, Giang Trì phải ngăn chặn cuộc hôn nhân này! Anh không phải ngăn Quý Du lấy Tần Yến, mà là ngăn cậu ấy đi vào chỗ chết. Sau khi lễ cưới diễn ra, Quý Du muốn trốn cũng không trốn nổi. Quý Du không biết con đường phía trước nguy hiểm đến mức nào, còn Giang Trì, với tư cách là người duy nhất biết trước mọi chuyện, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, để mặc Quý Du rơi vào vực thẳm này.
Chương 2 Bấm để xem Anh xuyên không vào cuốn tiểu thuyết có lẽ chính là để cứu Quý Du ra khỏi hố lửa này! Chẳng phải đó là lý do anh đột ngột bước vào câu chuyện này sao! Giang Trì chưa bao giờ cảm thấy cấp bách như vậy trong việc bảo vệ ai đó, lòng anh như lửa đốt, nhanh chóng bước lên tầng hai đẩy mạnh cánh cửa phòng trang điểm. Phòng trang điểm được chiếu sáng rực rỡ, tràn ngập sắc hoa. Một thanh niên đang ngồi trên ghế sofa, mặc lễ phục, trên ngực áo gắn một bông hoa chuông trắng. Gương mặt của thanh niên nhợt nhạt, lạnh lùng và kiêu sa, tựa như bóng trăng thu tĩnh lặng trên mặt sông, sạch sẽ đến mức không vương chút bụi trần, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào. Dù đẹp là vậy nhưng gần như lạnh lùng vô tình, khiến người khác không dám khinh nhờn chút nào. Thế nhưng trên gương mặt lãnh đạm ấy, lại xuất hiện một đôi mắt chứa đầy tình cảm. Khi ngước mắt nhìn lên, đôi mắt ấy như làn nước thu trong vắt, quyến rũ lòng người. Trái tim của Giang Trì lỡ một nhịp. Không lạ khi nhân vật công trong truyện không muốn buông tay Quý Du, cậu ấy thật sự quá đẹp! Như vầng trăng sáng treo trên cao, chỉ cần nhìn một lần đã khiến người ta nảy sinh lòng tham lam, muốn chiếm hữu, muốn kéo cậu ấy xuống khỏi bệ cao, nghiền nát và giữ lấy cậu ấy mãi mãi. Giang Trì không hề nghi ngờ danh tính của người trước mặt, bởi vì người chồng còn lại của buổi lễ này vẫn đang hôn mê, chỉ sau khi kết hôn mới tỉnh lại, thanh niên đẹp đẽ mặc lễ phục trước mặt này không phải Quý Du thì còn ai vào đây nữa? Giang Trì trong lòng đã chắc chắn người này chính là Quý Du không khỏi thả lỏng thần sắc. Khi thấy Giang Trì đứng ở cửa, sắc mặt của thanh niên lập tức thay đổi, cảnh giác hỏi: "Anh là ai?" Giang Trì quay tay khóa cửa rồi nhanh chóng tiến tới bên cạnh thanh niên: "Tôi là Giang Trì, đến để cứu cậu!" Thanh niên nhìn Giang Trì với ánh mắt đầy ngờ vực, khẽ lùi lại một chút. "Cái gì?" Thanh niên hỏi. Giang Trì đáp: "Cậu không thể kết hôn, kết hôn sẽ chết đấy!" Nghe vậy, khuôn mặt thanh niên hiện lên vẻ ngạc nhiên không che giấu: "Chết sao?" Giang Trì quỳ một chân xuống đất, nhìn chằm chằm vào đối phương: "Nhưng cậu đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu." Khuôn mặt Giang Trì sắc lạnh, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau va chạm, không hề gây cảm giác khó chịu ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng tin cậy. Tuy nhiên, thanh niên trước mặt không hề bị lời nói của Giang Trì lay động, mà ngược lại như thể vừa nghe một điều gì đó buồn cười, khóe mắt và môi đều lộ ra vẻ khinh thường, nhưng nhìn kỹ thì dường như không có chút cảm xúc nào vẫn lạnh lùng như cũ. Thanh niên lặp lại: "Anh bảo vệ tôi?" Giang Trì gật đầu, giọng nói trầm ổn: "Tôi biết hết mọi chuyện về cậu, hiểu rõ nỗi khổ tâm của cậu. Từ hôm nay, sẽ không ai có thể trái ý cậu nữa, tôi đảm bảo." Ánh mắt thanh niên lập tức trở nên u ám, nghiêm giọng hỏi: "Anh biết gì?" Đúng lúc này, chuông đồng hồ bên ngoài vang lên. Không còn thời gian nữa. Khi chuông đổ đến tiếng thứ mười hai, hôn lễ sẽ bắt đầu! "Không kịp giải thích đâu." Giang Trì đột ngột vươn người, dùng một tay ôm lấy thanh niên rồi đặt lên vai: "Hôm nay cậu nhất định phải đi với tôi." Thanh niên không kịp phản ứng, toàn thân đột ngột bị nhấc lên, cảm giác mất thăng bằng khiến cậu bối rối trong vài giây. Khi cậu nhận thức được tình hình, Giang Trì đã chạy ra khỏi phòng trang điểm với cậu trên vai! Bị người khác khiêng trên vai như thế, hai tay của thanh niên tự nhiên rủ xuống, thậm chí không thể với tay để chạm tới khẩu súng giấu sau lưng. Trong lòng thanh niên rối bời, cậu vùng vẫy dữ dội: "Anh điên rồi à?" Sức mạnh của Giang Trì thật sự rất lớn, cánh tay anh siết chặt vào phần sau đầu gối của thanh niên, khiến cậu khó mà cử động được. Thật quá đáng! Thanh niên chưa từng gặp ai thô bạo như vậy, cậu tức đến mức muốn nổ tung, giơ nắm đấm lên đấm Giang Trì, nhưng do vị trí bị hạn chế cậu không thể dồn sức được, từng cú đấm rơi xuống người Giang Trì chẳng khác gì mèo cào. Bị đấm nhẹ nhàng không hề đau, Giang Trì càng tin chắc rằng người trên vai mình chính là nhân vật thụ, Quý Du. Với sức lực yếu ớt như vậy, không lạ gì khi trong truyện thường miêu tả Quý Du là người yếu đuối. "Trong truyện viết rằng: Quý Du bị Tần Yến giữ chặt trên giường, hoàn toàn không thể động đậy." Anh nghĩ lại tình cảnh hiện tại, mình chỉ cần một tay là đã có thể nhấc bổng Quý Du lên, cậu cũng hoàn toàn bất lực. Nếu để cậu rơi vào tay Tần Yến, sau này chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến chết. Giang Trì bắt đầu hối hận vì đã không đọc hết cuốn tiểu thuyết đó. Anh không biết Quý Du cuối cùng đã chết như thế nào. Là chết vì bệnh, gặp tai nạn bất ngờ, hay.. tự sát? Thực sự không có chút manh mối nào. Dù thế nào đi nữa, hôm nay anh nhất định phải đưa Quý Du đi. Ngay cả khi trong tương lai Quý Du vẫn chọn ở bên Tần Yến, Giang Trì cũng sẽ cố gắng hết sức để tránh cho cậu lặp lại con đường cũ. Giang Trì nhanh chóng chạy ra ngoài, bước chân thoăn thoắt. Anh nói với thanh niên: "Sau khi về, cậu phải theo tôi luyện tập, mỗi ngày tập thể dục đúng giờ. Cả tán thủ và taekwondo cũng phải học." Thanh niên hỏi lại: "Học tán thủ?" Giang Trì đáp: "Đúng! Cậu như thế này không được, sau này kết hôn mà bị bắt nạt thì sao?" Giọng nói của thanh niên bình thản, không hề có chút cảm xúc, nhưng lại như thể đã từ bỏ việc chống cự: "Không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao?" Giang Trì trả lời: "Tất nhiên tôi sẽ bảo vệ cậu, nhưng tôi không thể ở bên cậu 24/7 được. Dù sau đó có thay cậu đòi lại công bằng, thì những tổn thương cậu chịu lúc đó sẽ thế nào?" Nghe vậy, thanh niên im lặng không nói, cũng không tiếp tục vùng vẫy nữa. Giang Trì chạy đến bãi đậu xe, theo thói quen rút ra một chiếc chìa khóa xe Lamborghini. Nhìn thấy chiếc chìa khóa này, Giang Trì thoáng ngạc nhiên. Chiếc xe của anh trong thế giới thực cũng là Lamborghini, sao lại có sự trùng hợp như vậy? Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về điều đó, anh bấm nút điều khiển từ xa và bắt đầu tìm xe trong bãi đậu. Thanh niên kéo tay áo Giang Trì: "Để tôi xuống trước, tôi hơi chóng mặt." Giang Trì cúi người, đặt thanh niên xuống. Thanh niên thật sự rất chóng mặt, có vẻ sức khỏe không tốt, phải dựa vào cánh tay của Giang Trì mới đứng vững: "Anh không tìm thấy xe của mình à?" Giang Trì do dự một chút rồi nói: "Ừm." Thanh niên dùng một tay đỡ trán, lắc đầu: "Sao lại có người không tìm được xe của mình chứ?" Giang Trì cứ đi lòng vòng trong bãi đậu xe, không giấu diếm: "Vì tôi không thuộc về thế giới này." Thanh niên nhìn vào chiếc chìa khóa xe trong tay Giang Trì, như đang suy nghĩ liệu anh ta có phải là một kẻ điên nào đó vừa trốn ra ngoài không. Giang Trì biết việc xuyên vào tiểu thuyết này thật khó để giải thích. Nếu có ai đó đột nhiên nói với mình rằng thế giới này chỉ là một cuốn sách, chắc chắn người đó sẽ bị cho là điên, nhưng Giang Trì không có ý định giấu giếm Quý Du. Anh phải nói hết mọi chuyện, bởi sự chân thành là nền tảng của mọi mối quan hệ. Sự thật dù có vô lý đến đâu cũng vẫn là sự thật, trong khi lời nói dối dù nghe có hợp lý đến mấy thì mãi mãi vẫn là dối trá. Anh không thể lừa dối Quý Du, vì Quý Du đã chịu quá nhiều sự lừa dối rồi. Giang Trì nhìn sang chàng trai bên cạnh, ánh mắt kiên định: "Tin tôi đi, tôi sẽ không hại cậu." Ánh mắt của 'Quý Du' thoáng chút dao động, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Cuối cùng, một chiếc xe Lamborghini màu xanh lam chớp đèn. Giang Trì mở cửa xe, 'Quý Du' đứng bên cạnh xe chưa kịp nói gì đã bị Giang Trì đẩy vào trong. Giang Trì hành động nhanh nhẹn, lên xe, đóng cửa, gài số, mọi thao tác diễn ra liền mạch, thậm chí còn tranh thủ thắt dây an toàn cho cả hai người. "Keng!" Ở đằng xa, tiếng chuông nhà thờ vang lên lần thứ mười hai. Trong dư âm của tiếng chuông cuối cùng, chiếc Lamborghini phóng đi, bỏ lại đám cưới kỳ lạ phía sau. * Ở hậu trường lễ cưới, Quý Du trong bộ lễ phục trắng ngồi ngây người trên ghế. Người qua lại tấp nập, hiện trường trở nên hỗn loạn, mọi người đều tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, chỉ riêng Quý Du là thoáng chút nhẹ nhõm. Họ nói với Quý Du: "Hôn lễ đã bị hủy bỏ." Hòn đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Quý Du giả vờ quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Họ nói: "Gia chủ Tần Diễn đã bỏ trốn." Quý Du: "?"!
Chương 3 Bấm để xem Giang Trì nào ngờ rằng, khi anh tiện tay kéo đại lại trực tiếp kéo trúng Tần Yến! Anh chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết đó nên dĩ nhiên không biết việc Tần Yến hôn mê chỉ là giả vờ. Giang Trì cứ ngỡ người mình kéo đi chính là Quý Du, hoàn toàn không đề phòng nhân vật chính thụ, không giấu diếm mà thẳng thắn nói ra chuyện mình xuyên sách. Giang Trì nói: "Tôi đến từ thế giới khác, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết." Tần Yến thoáng động mắt: "Tiểu thuyết?" Giang Trì đáp: "Là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, nhân vật chính là cậu và Tần Yến." Tần Yến biểu cảm rất lạ, đôi lông mày nhíu lại đầy nghi ngờ, như thể cậu đang bắt đầu hoài nghi về trạng thái tinh thần của Giang Trì, tay cậu đã đặt trên tay nắm cửa xe, trông có vẻ sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào. "Tôi và Tần Yến?" Tần Yến lặp lại. Giang Trì khóa cửa xe lại: "Đúng vậy, sau khi cậu kết hôn với Tần Yến, cậu ta sẽ sớm tỉnh lại thôi." Tần Yến: "..." Nghe đến đây Tần Yến cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề. Giang Trì đang nhận nhầm cậu thành Quý Du rồi? Trên mặt Tần Yến lộ ra một chút thú vị: "Sao anh chắc chắn tôi là Quý Du?" Giang Trì đầy tự tin đáp: "Trong sách có nói nhân vật chính thụ trông rất đẹp vì vậy tôi nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên." Tần Yến khẽ nhướng mày, thăm dò: "Vậy trong sách.. nói thế nào về nhân vật chính còn lại?" Giang Trì không nghĩ nhiều, việc Quý Du muốn biết về Tần Yến cũng chẳng có gì lạ. Tần Yến luôn sống ở nước ngoài, hành tung bí ẩn, không mấy người trong nước biết rõ về vị gia chủ trẻ tuổi này, những suy đoán về cậu ta cũng nhiều vô kể, nhưng thực sự gặp mặt lại rất hiếm hoi. Trong tiểu thuyết, hai nhân vật chính cũng lần đầu gặp nhau vào đêm tân hôn. Giang Trì suy nghĩ một lúc, rồi trả lời rất chân thành: "Cậu ta có vấn đề về tâm thần." Sắc mặt Tần Yến dần cứng lại, cậu chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Trì, gằn từng chữ một: "Anh.. nói.. cái.. gì?" Giang Trì vô cùng ngây thơ: "Thật đấy! Cậu ta rất kiểm soát, tàn nhẫn, còn đánh người nữa! Nhưng tôi có thể dạy cậu tự vệ, sau này nếu cậu ta dám đánh cậu, cậu có thể đánh lại cậu ta." Tần Yến hít một hơi sâu, trong lòng không rõ ai đã đồn thổi chuyện mình đánh người. Cậu kín đáo lên tiếng biện hộ: "Tôi chưa từng nghe nói Tần Yến đánh người bao giờ." Giang Trì nhìn Tần Yến với ánh mắt đầy yêu thương và ân cần, giọng nói ôn tồn: "Biết người biết mặt không biết lòng, Tần Yến là người thâm trầm, cậu đâu có quen biết cậu ta làm sao mà biết hết được?" Tần Yến không chút biểu cảm: "Vậy anh biết gì về cậu ta? Kể cho tôi nghe đi." "Thật ra tôi không thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà Tần Yến này.." Giang Trì ngập ngừng, rõ ràng không nói ra điều gì cụ thể nhưng lại như thể tất cả đều đã được ám chỉ. Tần Yến cảm thấy mình muốn bóp chết Giang Trì ngay lập tức, nhưng vẫn giữ giọng bình thản, thậm chí còn pha chút tò mò hợp lý: "Nói thử xem?" Giang Trì thở dài: "Cậu nhìn xem, cậu ta còn trẻ nhưng đã làm gia chủ sáu năm rồi, có thể tưởng tượng được tâm tư sâu xa đến mức nào." Tần Yến mím chặt môi: "Nói cụ thể xem." Giang Trì tiếp lời: "Tần Yến là người có thâm ý sâu xa, nhỏ mọn và thù dai. Khi bị chọc giận, bên ngoài thì tỏ ra bình thản nhưng thực chất đã nghĩ ra cả trăm cách để trả thù. Nếu yêu phải cậu ta, cậu thật sự cần phải biết cách ứng xử nếu không thì với người không có tâm cơ như cậu, gặp phải cậu ta có khi không biết mình chết lúc nào." Nghe vậy, sắc mặt Tần Yến trở nên khó đoán hơn. "Thì ra là vậy, anh đúng là rất hiểu Tần Yến đấy." Tần Yến đáp lại bằng giọng nhạt nhẽo. Trên đường lái xe đến khách sạn, Giang Trì tóm tắt ngắn gọn các tình tiết chính trong cuốn tiểu thuyết, nhưng lại không đề cập đến cái kết bi thảm là một người chết, một người điên. Cái kết đó thật sự quá tàn nhẫn. Cuối cùng, Giang Trì kết luận đơn giản: "Đây là một cuốn tiểu thuyết tình yêu đầy đau khổ và kịch tính." Tần Yến mặt không đổi sắc, nhưng lại đưa ra ý kiến khác: "Giam giữ trái phép, hạn chế tự do cá nhân, cưỡng hiếp trong hôn nhân, theo dõi giám sát, bạo hành.. Thay vì gọi đây là tiểu thuyết tình yêu, tôi nghiêng về việc gọi đây là lịch sử tội phạm của Tần Yến hơn." Giang Trì lắc đầu: "Cũng không còn cách nào khác, ai bảo tác giả lại viết như vậy? Khi đó khu bình luận rối ren vô cùng, rất nhiều độc giả yêu cầu đổi nam chính, nhưng tác giả nói rằng nếu phá hỏng cặp đôi chính thì sẽ bị trời đánh." Đổi nam chính? Nghe thấy thuật ngữ mới lạ, trong mắt Tần Yến thoáng qua một tia bối rối: "Đổi nam chính là gì?" Giang Trì nắm lấy vô lăng, theo chỉ dẫn lái xe rẽ vào cổng khách sạn: "À, nghĩa là thay một nhân vật chính khác." Tần Yến nhìn lướt qua bảng hiệu của khách sạn: "Anh chắc chắn muốn ở khách sạn này? Đây là sản nghiệp của nhà họ Tần." Giang Trì giật mình, lập tức quay mạnh vô lăng. Chiếc Lamborghini màu xanh lam thực hiện một cú drift hoàn hảo, đầu xe xoay ngược lại với tốc độ không tưởng, trong chớp mắt đã phóng ra khỏi khuôn viên khách sạn. Cùng với tốc độ xe tăng nhanh là nhịp tim của Tần Yến. Ở nhà, tài xế nào dám lái xe như thế này? Trong khoảnh khắc nào đó, Tần Yến gần như nghĩ rằng mình đang ngồi trên một tàu vũ trụ. "Anh là tay đua à?" Tần Yến kiểm tra lại dây an toàn trên ngực mình: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó quay đầu xe kiểu này." Giang Trì chọn một khách sạn khác trên bản đồ: "Khi con người đối mặt với nguy hiểm, họ có thể bộc phát tiềm năng đáng kinh ngạc. Đây cũng là lần đầu tiên tôi lái xe như vậy."
Chương 4 Bấm để xem Trong mắt Tần Yến thoáng qua một tia sát khí: "..." Giang Trì liếc nhìn Tần Yến qua khóe mắt, không hiểu sao cảm thấy rùng mình, nhưng khi quay đầu nhìn lại thấy Tần Yến vẫn bình thản không có biểu hiện gì đặc biệt. Có lẽ là ảo giác. Giang Trì lái xe đến một khách sạn khác. Khi xe tiến vào cổng, bảo vệ hai bên cúi đầu chào và có người chuyên trách dẫn đường cho Giang Trì. Trước cửa chính của khách sạn, đứng hai hàng nhân viên phục vụ. Người gác cửa mở cửa xe cho Giang Trì, khi Giang Trì bước xuống xe, hai hàng nhân viên phục vụ đồng loạt cúi đầu: "Nhị thiếu gia!" Giang Trì: "?" Tần Yến cũng bước xuống xe, vẻ mặt có chút suy tư: "Thì ra cậu là nhị thiếu gia của nhà họ Giang." Giang Trì: "..." Ồ, hóa ra mình thật sự là nhị thiếu gia của nhà họ Giang. Giang Trì bắt đầu nhớ lại những mô tả về "nhà họ Giang" trong cuốn tiểu thuyết. Theo lý mà nói, nếu nhân vật nào trong truyện có họ "Giang" đáng lẽ anh đã phải chú ý đến, vì họ Giang là họ của anh. Nhưng tiếc rằng, từ khi thang máy lên đến tầng cao nhất Giang Trì vẫn không thể nhớ ra bất kỳ tình tiết nào liên quan đến cái tên này. Thôi, cứ từ từ rồi tính. Tầng cao nhất của khách sạn không phải là phòng khách sạn thông thường mà là hai căn hộ kiểu Loft. Khi Giang Trì dùng vân tay để mở khóa một trong hai căn hộ, anh hoàn toàn xác nhận được thân phận của mình. Hóa ra anh thực sự đã trở thành nhị thiếu gia của nhà họ Giang. Thật thú vị. Trong thế giới trước đây, Giang Trì cũng là con thứ hai, trên cậu còn có một anh trai tên là Giang Phong. Nghĩ đến gia đình mình, ánh mắt của Giang Trì thoáng chút u buồn. Tiếng "tít" vang lên, khóa cửa bắt đầu mở. Khi chạm vào cửa chống trộm, những ký ức lẻ tẻ chợt lóe lên trong đầu anh. Chỉ trong tích tắc, những mảnh ký ức thoáng qua nhanh chóng biến mất, Giang Trì chưa kịp nắm bắt được gì. Cửa lớn mở ra, trong phòng khách rộng rãi có một người đàn ông đang đứng. Thấy Giang Trì, sắc mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng: "Mày còn biết đường về à?" Giang Trì kinh ngạc. Người đàn ông trước mắt cao lớn, khí chất phi phàm trông rất giống với anh trai của anh trong thế giới thực! Chuyện gì thế này, sao lại giống y chang những gì anh nghĩ đến? Thật kỳ diệu! Giang Trì ngạc nhiên thốt lên: "Anh cả?" Thế giới này, Giang Trì và anh có đến tám, chín phần giống nhau, giờ lại xuất hiện một người anh giống y như đúc. Đây là chuyện gì, phải chăng đây là không gian song song? Nếu không thì sao có thể giải thích được tất cả những điều này? Nghe Giang Trì gọi mình là "anh cả", sắc mặt Giang Phong có phần dịu đi nhưng khi nhìn thấy Giang Trì đưa người khác về nhà, sắc mặt của hắn lại càng tệ hơn. Giang Phong siết chặt nắm đấm, từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng: "Giang Trì, mày đúng là bản tính khó đổi." Giang Trì vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi: "Gì cơ?" Giang Phong cười lạnh, tiến về phía Tần Yến: "Chào cậu, có thể cho tôi biết quý danh không?" Tần Yến không trả lời chỉ liếc nhìn Giang Trì. Giang Trì lúc này hoàn toàn bối rối, không hiểu tại sao chỉ đơn giản là đưa một người bạn về nhà mà Giang Phong lại tức giận đến vậy. Trước đây, Giang Trì cũng thường đưa anh em về nhà chơi mà. Giang Trì nói: "Anh cả, đây là.. bạn của em, họ Tần." Giang Phong không để ý đến Giang Trì mà nhìn thẳng vào Tần Yến, chân thành nói: "Xin lỗi cậu, tôi không biết Giang Trì đã lừa cậu về đây thế nào nhưng tôi chắc chắn rằng những lời nó nói với cậu đều là giả, nó cũng đã nói với rất nhiều người khác như thế. Nó là một kẻ tồi tệ, một kẻ lừa đảo trong chuyện tình cảm." Giang Trì: "?" Giang Trì nhíu mày một cách không tự nhiên: "Em là kẻ tồi tệ sao?" "Không phải kẻ tồi tệ thì là bậc thầy tình cảm chắc?" Giang Phong mặt lạnh như nước, quát: "Mấy năm nay mày mang về nhà bao nhiêu 'chân ái' rồi còn đếm được không? Thấy một người là yêu một người, làm tổn thương biết bao người, đã chơi qua hết vòng xoay giới thượng lưu của Vụ Xuyên, giờ lại bắt đầu hủy hoại những người ngoài vòng rồi sao?" Giang Trì: "..." Lượng thông tin từ câu nói này thật quá lớn nhưng Giang Trì cũng đã hiểu ra vấn đề. Hóa ra anh đã xuyên thành một gã đào hoa, lăng nhăng! Thật là oan uổng quá! Chuyện lăng nhăng này tuyệt đối không phải điều anh có thể làm được. Từ nhỏ đến lớn, Giang Trì thậm chí còn chưa từng yêu ai, làm gì có chuyện "chân ái" nào? Còn việc thấy một người là yêu một người, thật là nực cười. Giang Trì dám chắc rằng trong DNA của mình không có bất kỳ yếu tố nào về đa tình hay lăng nhăng. Anh thậm chí còn không đọc tiểu thuyết N/P, làm sao có thể trở thành một "gã đào hoa" trong thế giới thực được chứ! Anh thật còn oan hơn cả Đậu Nga! Giang Phong không biết những gì Giang Trì đang nghĩ, nhưng càng nói hắn càng giận: "Sáng nay, người yêu cũ của mày còn tìm đến công ty. Mày rốt cuộc là làm sao vậy?" Giang Trì không biết phải đáp thế nào, nếu anh biết thì đã tốt. Trong lúc bất lực, anh đành dùng cái cớ phổ biến của những người xuyên không- Mất trí nhớ. Anh ấn nhẹ vào thái dương, giả vờ đau đầu: "Anh cả, sáng nay hình như em lại đập đầu vào đâu đó, bây giờ nhiều chuyện em không nhớ rõ nữa, anh đừng trách em mà." Giang Trì: "?" Cái gì gọi là 'lại, ' chẳng lẽ bản thân nguyên bản cũng đã từng mất trí nhớ sao? Giang Phong không muốn nghe thêm lời giải thích nào từ Giang Trì nữa, hắn khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói: "Giang Trì, anh quá thất vọng về em rồi." Giang Trì: "Anh cả.." "Đừng gọi tao là anh cả, tao không có đứa em như mày!" Sự giận dữ trên khuôn mặt Giang Phong dần tan biến chỉ còn lại một sự lạnh lẽo, đó là dấu vết của những lần thất vọng nối tiếp nhau. Giọng hắn rất thấp, không rõ là nói cho Giang Trì hay nói cho chính mình: "Giang Trì, em sẽ không bao giờ thay đổi." Giang Trì không biết phải giải thích thế nào. Kể từ khi xuyên vào truyện, anh cảm thấy mình lúc nào cũng mơ hồ, có nhiều chuyện còn chưa rõ ràng. Trong tình huống hiện tại, anh dù muốn cũng không thể chối bỏ những gì nguyên thân đã làm. Giang Trì hiểu tính khí của anh mình, liền nói: "Anh cả, lần này em nhất định sẽ thay đổi. Anh cứ nhìn xem em làm được gì." Giang Phong lạnh lùng nói: "Sự thay đổi của mày là đưa một người bạn trai đẹp hơn về nhà sao?" Ánh mắt của Giang Trì đầy chân thành: "Người này thật sự không phải là bạn trai của em." Giang Phong nhìn sang Tần Yến, hỏi: "Nó nói có phải như vậy không?" Tần Yến gật đầu. Thấy vậy, sắc mặt của Giang Phong dịu lại. Em trai của hắn, Giang Trì đã có quá nhiều tiền án, nổi tiếng là phong lưu trong giới công tử nhà giàu, gặp ai là theo đuổi người đó, người yêu cũ nhiều đến nỗi không đếm nổi. Người yêu cũ bám đuổi đến công ty sáng nay là một kẻ rất khó xử lý, Giang Phong vừa mới tự bỏ tiền túi ra để giải quyết vụ này, quay đầu lại đã thấy Giang Trì lại đưa người về nhà, tức đến mức không kiềm chế được mà nổi giận nên không hỏi rõ quan hệ giữa hai người. Mặc dù tính cách của Giang Phong nóng nảy, nhưng hắn không phải là người độc đoán. Hắn nhìn Tần Yến với ánh mắt đầy xin lỗi: "Thật sự xin lỗi để cậu phải chê cười rồi. Thằng em này của tôi thực sự khiến tôi không được yên lòng.."
Chương 5 Bấm để xem Tần Yến thản nhiên nói: "Anh Giang khách sáo quá rồi, Giang Trì rất tốt, anh ấy lo tôi sau khi kết hôn sẽ bị bạo hành gia đình nên hôm nay đặc biệt đến hiện trường hôn lễ, mang tôi đi." Giang Trì: "..." Giang Phong: "?" Hai anh em nhìn nhau, Giang Trì chột dạ lảng tránh ánh mắt. Giang Phong hít sâu một hơi, thái dương giật mạnh, cố gắng kiềm chế bản thân: "Vậy là.. hai người quen nhau từ trước?" Tần Yến ung dung nói: "Chính vì trước đây chúng tôi chưa từng quen biết mới càng chứng tỏ Giang Trì là người dũng cảm và sáng suốt. Anh ấy lao vào phòng trang điểm, trực tiếp vác tôi ra bãi đỗ xe, còn nói với tôi rằng thế giới này là.." Giang Trì: "!" Nhân vật thụ sao lại cái gì cũng nói ra vậy chứ! Thật quá ngây thơ rồi! Giang Trì lập tức bịt miệng Tần Yến lại, kéo cậu ra ngoài: "Anh à, chuyện này để sau hãy giải thích, giờ em phải đi đây!" Giang Phong nổi giận đùng đùng, huyết áp tăng vọt. Hắn vớ lấy chiếc bình hoa bên cạnh, ném mạnh về phía Giang Trì: "Giang Trì! Mày giỏi lắm rồi đấy, dám đuổi người đến tận hôn lễ, còn dám cướp người nữa!" "Em không cướp!" Giang Trì nhanh nhẹn né tránh bình hoa: "Em là đang cứu người mà!" Giang Phong tức giận đến mức suýt ngất đi, cơn giận càng lúc càng bốc lên: "Mày cứu mình trước đi đã!" "Được, mày đúng là bắt cóc! Tao sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ! Không ai đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho mày nữa đâu!" Giang Trì kéo Tần Yến đi ra ngoài: "Em không bắt cóc! Em làm thế này là vì tốt cho cậu ấy!" Giang Phong hét lớn: "Giang Trì! Hôm nay mày bước ra khỏi cửa này thì đừng bao giờ quay lại nhà họ Giang nữa!" Tiếng gào thét vang vọng trong hành lang, làm màng nhĩ của Giang Trì đau nhức. Xem ra dù ở thế giới nào, tính tình của Giang Phong cũng không có gì thay đổi, vẫn nóng nảy như xưa. Giang Trì cúi đầu nhìn vào "Quý Du" trong vòng tay. "Quý Du" bị bịt miệng, chỉ lộ ra đôi mắt đầy cảm xúc như muốn nói hàng ngàn lời. Cậu ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng mịn, không hề giãy giụa, nhìn Giang Trì bằng ánh mắt đầy tin tưởng. Chỉ một ánh mắt đó đã đủ để khơi dậy tất cả lòng dũng cảm trong Giang Trì. "Tôi sẽ bảo vệ cậu." Giang Trì buông tay, nói nhỏ vào tai Tần Yến: "Tôi không lừa cậu đâu, cậu có thể tin tôi không?" Tần Yến không nói là tin, cũng không nói là không tin, chỉ im lặng nhìn Giang Trì. Hai người đối diện trong chốc lát. Rõ ràng là cố ý gây rắc rối cho Giang Trì nhưng Tần Yến lại vô tội hỏi: "Giang Trì, chuyện xuyên sách không thể nói cho anh trai anh biết sao?" Giang Trì xoa xoa mũi: "Tạm thời đừng nói. Tôi hiểu tính anh trai mình mà, chắc chắn anh ấy sẽ không tin đâu." Thang máy tiếp tục di chuyển xuống dưới. Trong một lúc không ai nói gì, bên trong thang máy rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vo vo của dây cáp khi thang máy di chuyển. Xuống thang máy, hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe. Khi đến trước xe, Giang Trì phát hiện bánh trước của xe đã bị khóa bằng một chiếc khóa lớn. Giang Trì: "..." Đây đúng là việc mà anh trai của anh có thể làm. Nhân viên bãi đỗ xe cúi chào Giang Trì, lúng túng nói: "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia nói.. nói là xe này cậu tạm thời không thể lái." Mặc dù chiếc khóa này dễ mở nhưng Giang Trì không định đối đầu với anh trai mình, việc này không tốt cho huyết áp của anh ấy. Giang Trì mở cửa xe, lấy ra ví và điện thoại, sau đó rời đi một cách tự nhiên. Tần Yến nhắc nhở: "Anh ấy sẽ khóa thẻ của anh." Giang Trì nhìn Tần Yến một cái: "Tôi biết." Tần Yến hỏi: "Vậy làm thế nào đây?" Giang Trì đưa ví cho Tần Yến: "Còn một chút tiền mặt." Tần Diễn mở ví ra xem, quả thật chỉ còn một chút tiền mặt, hai tờ một trăm, cộng thêm vài tờ tiền lẻ, tổng cộng chưa đến ba trăm tệ. Giang Trì tháo cặp khuy măng sét bằng bạch kim trên tay áo vest và đưa cho Tần Yến. Những viên kim cương trên khuy măng sét lấp lánh ánh sáng tự nhiên, phát ra ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy đến khó tin. Tần Yến hơi sững sờ: "Ý gì đây?" Giang Trì đặt khuy măng sét vào tay Tần Yến, sau đó tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống cũng đưa cho Tần Yến: "Tìm một tiệm cầm đồ đổi lấy chút tiền, tôi đưa cậu đến bệnh viện trước." Tần Yến: "Đến bệnh viện?" Giang Trì: "Ừ, trong sách nói sức khỏe của cậu không tốt." Tần Yến đưa tay chạm vào trán Giang Trì: "Giang Trì, tôi nghĩ.. có lẽ anh mới là người cần đến bệnh viện hơn." Giang Trì dựa lưng vào gốc cây, thở dài: "Cậu nghĩ tôi bị bệnh." Tần Yến khéo léo trả lời, xác nhận một cách nhẹ nhàng: "Anh không giống với bất kỳ ai mà tôi từng gặp." Giang Trì hiểu được ẩn ý trong câu nói đó. Anh không giận, ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười. Giang Trì giơ tay hái xuống một bông hoa linh lan trên áo của Tần Yến: "Xin lỗi, là do tôi tự phụ, khiến đám cưới của cậu trở nên hỗn loạn.. Mọi thiệt hại tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ giải thích với nhà họ Quý và nhà họ Tần." Ngón tay của Giang Trì dài và thon gọn, như được điêu khắc từ đá quý, làm cho bông hoa linh lan trắng tinh như gần như trong suốt. Hoa tươi đã rời khỏi cành quá lâu, lá héo úa và rũ xuống, không còn sự tươi mới như lúc mới được hái, nhưng trên tay Giang Trì, bông hoa vẫn đẹp như vậy. Ánh mắt của Tần Yến dừng lại trên bông hoa linh lan: "Không sao đâu, tôi vốn không muốn kết hôn với người mình chưa gặp." Giang Trì tiện tay cho hoa vào túi: "Ừ, cuộc hôn nhân này là một âm mưu, là trò chơi quyền lực giữa các thế lực, ý tưởng cưới một người chồng để 'xung hỉ'.. chính là kế hoạch của mẹ kế của Tần Yến." Mẹ kế của Tần Yến, Tô Tiêu Vãn, là một người độc ác. Năm đó, sau khi Tần phu nhân qua đời, Tô Tiêu Vãn đã đánh phủ đầu tất cả các tình nhân bên ngoài của cha Tần, đường đường chính chính dẫn con trai mình tiến vào nhà họ Tần. Bà ta từ bồ nhí trở thành chính thất, con riêng cũng trở thành người thừa kế hợp pháp của Tần gia. Để giúp con trai giành quyền lực, Tô Tiêu Vãn đã nghĩ ra kế hoạch cho Tần Yến cưới một người chồng. Con trai bà còn nhỏ, hiện tại không đủ khả năng tranh giành chức gia chủ, nhưng nếu Tần Yến cưới một người chồng, sẽ không có hậu, bà ta sẽ có thời gian để con trai mình trưởng thành. Kế hoạch này một mũi tên trúng hai đích, cực kỳ độc ác. Tô Tiêu Vãn có thể ngồi vững ở vị trí phu nhân của Tần gia, phương pháp của bà ta không thể xem thường. Trong nguyên tác, Tô Tiêu Vãn thể hiện sự quan tâm giả tạo với Quý Du, nhưng âm thầm luôn tìm cách gây rối trong mối quan hệ giữa các nhân vật chính. Trong mắt Tần Yến, Quý Du vốn là người được Tô Tiêu Vãn chọn, sự thiện ý giả dối của Tô Tiêu Vãn như dầu đổ vào lửa, chỉ khiến Tần Yến càng phòng bị Quý Du hơn. Quý Du sống những ngày sau hôn nhân như đi trên lớp băng mỏng, mọi nơi đều là cạm bẫy, đúng là chịu đựng đủ loại áp lực từ bên trong lẫn bên ngoài. Giang Trì nhớ lại những đoạn khó chịu trong tiểu thuyết và cảm thấy không thoải mái: "Tô Tiêu Vãn là một tay đấu trí trong gia đình, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Nếu cậu kết hôn với Tần Yến.. phải cẩn thận với bà ta." Tần Yến có chút ngạc nhiên. Tô Tiêu Vãn là một con rắn độc, đặc biệt giỏi về việc ẩn nhẫn, dù bụng đầy âm mưu xấu xa nhưng trước mặt người ngoài lại là một người phụ nữ hiền lành, rộng lượng. Giang Trì làm sao biết rõ bản chất của bà ta? Ngay cả Tần Yến cũng phải chịu nhiều tổn thất mới nhận ra Tô Tiêu Vãn không phải là người hiền lành. Năm mẹ mất, Tần Yến mới học lớp một. Cha Tần Yến lăng nhăng và không đáng tin cậy, khi Tô Tiêu Vãn bước vào nhà, ông nội Tần đã rõ ràng tuyên bố rằng tương lai Tần gia sẽ được chuyển giao cho Tần Yến. Tô Tiêu Vãn liên tục gật đầu, nói rằng đó là điều đương nhiên. Trước mặt mọi người, Tô Tiêu Vãn thường nói: "Tương lai của nhà họ Tần là của TầnYến, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành, những thứ không phải của chúng tôi, dù có được cũng không thể nhận." Tô Tiêu Vãn đối xử với Tần Yến còn tốt hơn cả với con trai ruột, tạo dựng được danh tiếng hiền hậu, dịu dàng và rộng lượng. Sau đó, khi Tần Yến được ông nội đưa ra nước ngoài học tập, Tô Tiêu Vãn mỗi tháng đều gửi cho Tần Yến một số tiền lớn. Mọi người đều nói Tô Tiểu Vãn là người nhân hậu và không tiếc tiền, nhưng Tần Yến thì rõ ràng Tô Tiểu Vãn đang dùng tiền để kéo mình xuống vũng bùn. Đánh cược ngựa, đánh bài, đánh snooker đều không đáng kể. Khi Tần Yến mười sáu tuổi, Tô Tiểu Vãn đã cử người đưa Tần Yến đến thành phố cờ bạc LasVegas, thậm chí còn bỏ thuốc vào đồ uống và thuốc lá của Tần Yến, cố gắng khiến Tần Yến nghiện ma túy. Thật tiếc, Tần Yến hoàn toàn khác với cha mình. Cha của Tần Yến tính tình phong lưu đa tình, còn Tần Yến thì không bao giờ hứng thú với những chuyện ăn chơi trác táng. Những năm gần đây, Tô Tiểu Vãn hành động nhiều trong nước, nếu không quay về, tài sản của Tần gia ở trong nước e rằng sẽ thuộc về họ Tô. Khi Tần Yến trưởng thành và ở nước ngoài lâu ngày, việc đột ngột trở về nước chắc chắn sẽ khiến Tô Tiểu Vãn cảm thấy lo lắng. Vì vậy, Tần Yến giả vờ bị thương và hôn mê, về nước để điều trị. Để 'đánh thức' Tần Yến, Tô Tiểu Vãn nghĩ ra cách hôn nhân để hóa giải xui xẻo, sẵn sàng dùng tài sản của mình làm của hồi môn, mua lại con riêng của nhà Quý là Quý Du với giá cao. Trong mắt người ngoài, Tô Tiểu Vãn đối xử với con riêng Tần Yến như thể hết lòng hết dạ, cống hiến vô tư. Chính vì Tô Tiểu Vãn giả vờ quá hoàn hảo, nên câu "cẩn thận" của Giang Trì mới khiến Tần Yến cảm thấy rất ngạc nhiên. Có lẽ Yến Trì thực sự là.. người xuyên sách? Tần Diễn giả vờ nghi ngờ, thử hỏi: "Cẩn thận với dì Tô?" Giang Trì nói nhỏ: "Tô Tiểu Vãn là một con rắn độc, đừng nhìn vẻ ngoài dịu dàng của bà ta, thực ra bà ta đang âm thầm tính toán tài sản của Tần gia, đầu óc chỉ nghĩ đến việc để con trai mình làm người thừa kế." Tần Yến ánh mắt lóe lên, cũng hạ thấp giọng: "Nhưng mọi người đều nói, dì Tô không quan tâm đến tài sản của Tần gia, và nói dì và cha Tần là tình yêu chân thành." Giang Trì nhướng mày: "Cậu quá ngây thơ rồi, người càng không có gì càng hay nhắc đến điều đó, nếu bà ta thật sự không quan tâm đến tài sản, sao bà ta lại thường xuyên nhắc đến nó?" Tần Yến lúc này bắt đầu tin rằng Giang Trì thực sự là người 'xuyên sách'. Tần Yến đã bị Tô Tiểu Vãn lừa dối nhiều lần đến mức nhận ra âm mưu của người phụ nữ này. Nhưng Giang Trì chưa từng có quan hệ với Tô Tiểu Vãn, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của bà ta? Khi thấy Tần Yến không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, Giang Trì cảm thấy hơi ngượng. Anh im lặng rút tay đang đặt trên vai Tần Yến lại: "Dù sao thì trong cả cuốn sách, người xấu nhất chính là bà ta. Nếu cậu không tin thì.." Tần Yến cắt lời: "Tôi tin." Giang Trì quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Tần Yến. Thấy Giang Trì đang ngơ ngác, Tần Yến có chút muốn cười. Cậu không nói thêm gì nữa, quay người đi dọc theo con phố dài. Giang Trì theo sau: "Này, cậu đi đâu thế?" Tần Yến trả lời: "Tôi cũng không biết, anh muốn đi đâu?" Giang Trì nghe thấy "Quý Du" không có ý định trở về nhà họ Tần, cảm thấy rất vui. Chỉ cần "Quý Du" không về nhà họ Tần, thì anh đã phần nào thay đổi cốt truyện của thế giới này, mặc dù bây giờ chưa thấy kết quả, nhưng cũng coi như có tiến triển. Giang Trì và Tần Yến cùng đi bên nhau: "Vậy thì cậu cứ đến nhà tôi trước đi. Tần Yến là người cứng đầu, rất khó đối phó. Tôi đã đọc qua bản gốc, có thể chỉ cho cậu cách đối phó với cậu ta." Tần Yến có vẻ suy nghĩ, liếc nhìn Giang Trì: "Phải rồi, anh có nhiều bạn trai cũ như vậy, chắc chắn có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình yêu." Giang Trì: "..." Quả thật, tính lăng nhăng của nguyên chủ gây ra khá nhiều phiền toái! Giang Trì muốn giải thích rằng mình chưa bao giờ có bạn trai, nhưng lại nghĩ nếu thừa nhận mình chưa có kinh nghiệm tình yêu, thì sự tin cậy khi truyền đạt kinh nghiệm tình yêu sẽ giảm sút rất nhiều. Và thật trùng hợp, nguyên chủ đã để lại danh hiệu "kẻ lăng nhăng". Danh hiệu này làm cho kinh nghiệm tình yêu của anh trở nên đáng tin cậy hơn. Quả nhiên, mọi thứ đều được sắp đặt tốt nhất. Có thể thấy việc anh xuyên sách, nguyên bản chính là để cứu Quý Du. Giang Trì một tay đút túi, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đúng, không có người đàn ông nào tôi không chinh phục được. Cậu yên tâm, có tôi ở đây, đảm bảo có thể làm Tần Yến mê mẩn không lối thoát." "Được, anh cứ mê đi." Tần Yến cười tươi, vẻ mặt không thể giấu nổi vui vẻ. Hai người đi dạo trên phố, vừa lúc đi qua một phòng tập boxing. Giang Trì nâng tay lên, đẩy Tần Yến vào trong. Tần Yến quay đầu lại, nghi ngờ: "Đến đây làm gì?" Giang Trì: "Dạy cậu cách yêu đương." Tần Yến trong mắt hiện đầy dấu hỏi: "Ở phòng tập boxing?" Giang Trì gật đầu, đẩy Tần Yến vào phòng thay đồ. "Đúng vậy! Kinh nghiệm đầu tiên trong tình yêu: Phải biết đánh nhau."
Chương 6 Bấm để xem Giang Trì quả thật rất giỏi võ. Nếu sức mạnh thể chất của con người và khả năng yêu đương có mối quan hệ trực tiếp, thì việc Giang Trì có nhiều người yêu cũ là điều hoàn toàn xứng đáng. Tần Yến cũng là người rất chú trọng đến việc rèn luyện, bình thường cậu có thể tập luyện trong phòng gym hai, ba tiếng mà không thấy mệt. Thế nhưng sau khi cùng Giang Trì rời khỏi phòng tập đấm bốc, cậu vẫn cảm thấy kiệt sức. Giang Trì vận động gấp đôi Tần Yến, nhưng hiện tại lại tràn đầy sinh lực. Sức sống mạnh mẽ chảy trong cơ thể Giang Trì gần như không thể kìm nén, dường như muốn trào ra ngoài. Giang Trì có khuôn mặt điển trai, ngũ quan sắc nét, ánh mắt sắc sảo như một con báo đốm đang chờ săn mồi, mạnh mẽ và hung dữ, khí thế không thể cản phá. Sự nam tính của anh ngập tràn đến mức khiến người khác cảm thấy ngột ngạt. Kẻ mạnh không đối đầu với kẻ mạnh, nhưng giữa những người mạnh mẽ luôn có một sự đồng điệu kỳ lạ, Tần Yến không tự chủ được mà rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ. Giống như trong lãnh địa của sư tử có một con đực khác bước vào. Một núi không thể chứa hai hổ, người càng mạnh mẽ càng dễ xung đột với khí chất mạnh mẽ tuyệt đối. Nhưng khi bước ra khỏi phòng tập đấm bốc, Giang Trì lại trở về vẻ hiền lành, vô hại. Sự đối lập này thật sự rất thú vị. Sau khi tập luyện, cả hai người đều đi tắm trong phòng tắm của phòng tập đấm bốc. Tóc mái của Giang Trì ướt nhẹ, anh không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi cao cấp ôm sát làm nổi bật vòng eo thon gọn, với những đường nét mượt mà hoàn hảo, khiến người khác không khỏi suy nghĩ xa xăm. Nếu không tận mắt chứng kiến, Tần Yến thực sự rất khó tin rằng một vòng eo như vậy lại có thể bùng nổ sức mạnh mạnh mẽ đến vậy. Giới hạn thể lực của Giang Trì quả thật là một điều bí ẩn. Nói đến đây, có nhiều người yêu cũ như vậy nếu eo không tốt thì làm sao có thể làm được. Tần Yến lớn lên trong một gia đình có người cha phóng đãng, với vô số con ngoài giá thú. Vì ảnh hưởng tiêu cực từ cha mình, Tần Yến luôn ghét những người đàn ông phóng túng, nhưng Giang Trì lại hoàn toàn khác biệt với những công tử bột phong lưu kia. Anh không chỉ tràn đầy lòng trắc ẩn mà còn rất dịu dàng. Điều này thật quá mâu thuẫn. Tần Yến không thể lý giải sự mâu thuẫn này, chưa bao giờ có ai dạy cậu về vấn đề cảm xúc và tính cách con người. Phần lớn thời gian, cậu học cách trở thành một gia chủ đủ tư cách, so với việc giải thích những vấn đề về cảm xúc và tính cách con người, xử lý các vấn đề công ty lại dễ dàng hơn nhiều. Cậu chưa từng có bạn bè, chỉ có cấp dưới và nhân viên. Nghĩ đến công ty, tâm trạng phấn khởi của Tần Yến giảm đi đôi chút, cảm thấy có chút mệt mỏi. Thấy Tần Yến lộ vẻ mệt mỏi, Giang Trì liền tìm một cửa hàng cầm đồ. Anh đưa cổ tay áo bạch kim và chiếc đồng hồ của mình cho nhân viên để định giá. Chiếc đồng hồ có giá trị cao nên chuyên gia giám định không dám định giá ngay mà hẹn với Giang Trì một thời gian để mời giám định viên của tổng cửa hàng đến xem. Giang Trì hỏi Tần Yến: "Ở tạm khách sạn được không?" Tần Yến đáp: "Tôi không có chứng minh thư, anh đưa tôi từ hậu trường lễ cưới đi, đến điện thoại cũng chưa kịp mang theo." Nhắc đến hành động cướp người như kẻ cướp của mình, Giang Trì không khỏi cảm thấy hơi áy náy. Đột nhiên, Giang Trì nảy ra một ý tưởng. Nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Mặc dù Giang Phong tuyên bố đuổi cậu ra khỏi nhà họ Giang, nhưng Giang Trì vẫn có thể trở lại căn hộ của mình! Cậu từ trước đến giờ cũng không mấy khi nghe lời anh trai, có lẽ Giang Phong đã quen với việc này. Hai mươi phút sau, Giang Trì và Tần Yến quay lại căn hộ loft ở tầng cao nhất của khách sạn. Trong phòng khách, chiếc bình hoa mà Giang Phong đã ném vẫn còn vỡ vụn trên sàn nhà. Giang Trì bước qua những mảnh sứ vỡ trên sàn, đi một vòng khắp tầng trên và tầng dưới. Căn hộ rất rộng rãi, tổng diện tích hơn hai trăm mét vuông, tầng trên có hai phòng ngủ, tầng dưới là phòng khách, phòng ăn và một phòng làm việc. Giang Trì nói với Tần Yến: "Tôi sẽ dọn dẹp phòng ngủ trên tầng cho cậu, tôi sẽ ở dưới tầng." Tần Yến gật đầu, không nói gì thêm. Cậu có chút mệt mỏi. Quá trình vận động quá mức khiến toàn thân cậu đau nhức, trong lúc tập luyện ở phòng tập đấm bốc, cậu còn vô tình làm căng cơ chân khi đá chân sang một bên. Hôm nay đúng là một ngày rất tệ, nhưng tâm trạng của Tần Yến lại cực kỳ tốt. Có lẽ do vận động kích thích tiết ra endorphin trong não, cậu cảm nhận được một sự vui vẻ và hài lòng hiếm thấy. Dựa lưng vào chiếc ghế sofa, Tần Yến ngồi với tư thế vừa thẳng thắn vừa thoải mái, không còn đề phòng như ban đầu: "Khách tùy chủ, tôi có thể giúp anh làm gì không?" Giang Trì nói không cần. Giang Trì lên tầng dọn dẹp phòng, thay ga trải giường mới, thậm chí còn chà rửa bồn tắm trong phòng tắm chính. Giang Trì thích vừa làm việc nhà vừa suy nghĩ vấn đề, công việc đơn giản và lặp đi lặp lại giúp anh giải phóng tâm trí. Dù những vấn đề anh suy nghĩ có thể không đi đến kết luận nhưng thành quả của việc dọn dẹp là rõ ràng và dễ thấy, mang lại cảm giác thành tựu đặc biệt. Khi xuống tầng, Tần Yến đã dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi. Giang Trì không đánh thức Tần Yến mà quay trở lại tầng trên, tắt máy giặt lồng ngang đang hoạt động. Căn phòng trở nên yên tĩnh. Khi sắp xếp đồ đạc trong phòng, Giang Trì phân tích thói quen sống của nguyên chủ qua từng chi tiết. Từ những bộ trang phục thiết kế cao cấp trong tủ quần áo, có thể thấy nguyên chủ là một người hào nhoáng và phô trương, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của một "người tình số một" : Cuộc sống tinh tế, yêu thích âm nhạc, ngoại hình ưa nhìn, phong cách ăn mặc tốt, gu thẩm mỹ tốt, thích thể thao. Thẻ thành viên trong ví chứng tỏ nguyên chủ thường lui tới các quán bar, karaoke và các địa điểm giải trí ban đêm; mê nhắn tin trên các ứng dụng trò chuyện, WeChat của nguyên chủ có hàng chục đối tượng mơ hồ, gần như lúc nào cũng trò chuyện với những người khác nhau; album ảnh trên điện thoại chứa nhiều bức ảnh tự sướng, bao gồm nhưng không giới hạn ở cơ bụng, đường eo và các bức ảnh cận cảnh lưng. Rõ ràng nguyên chủ rất hài lòng với vẻ ngoài của mình. Những thói quen này hoàn toàn khác biệt với Giang Trì. Giang Trì gần như không bao giờ chụp ảnh tự sướng và cũng không thích nhắn tin trên WeChat. Không biết nguyên chủ làm nghề gì hay học chuyên ngành gì mà trong toàn bộ căn hộ, Giang Trì không tìm thấy một cuốn sách nào. Giang Trì là một sinh viên chuyên ngành kỹ thuật, đã học ngành Kỹ thuật An ninh và Phòng chống tại đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh tiếp tục học lên tiến sĩ và làm thêm công việc kỹ sư thiết kế hệ thống an ninh. Công việc của anh bao gồm thiết kế hệ thống an ninh cho các cơ quan như công an, nhà tù, ngân hàng và hàng không dân dụng, cụ thể là về giám sát video, phát hiện xâm nhập, truyền thông tin cảnh báo và nhiều thứ khác. Nói đơn giản, công việc của anh là phòng chống trộm cắp và xâm nhập. Trong các tác phẩm điện ảnh, khi nhân vật chính xâm nhập vào một nơi nào đó, thường sẽ gặp rất nhiều cơ quan bảo vệ như hệ thống giám sát toàn diện, phát hiện bằng tia hồng ngoại, khóa nhận diện võng mạc, khóa cơ khí hoặc các thiết bị tự động khóa và báo động nếu nhập sai mật khẩu vài lần, thậm chí là kích hoạt chế độ tự hủy. Giang Trì chính là người thiết kế những hệ thống bảo vệ đó. Công nghệ an ninh luôn được cập nhật nhanh chóng, do đó Giang Trì phải không ngừng học hỏi và nâng cao khả năng chuyên môn của mình. Trước khi xuyên sách, nhà Giang Trì đầy ắp các sách chuyên ngành, giúp anh dễ dàng cập nhật những kiến thức mới. Lấy ví dụ đơn giản, nếu so sánh hệ thống phòng chống với một chiếc khóa, khi những kẻ trộm cắp liên tục nâng cấp kỹ năng của chúng, thì Giang Trì cũng phải nâng cấp chiếc 'khóa' mà anh thiết kế. Nếu không, chiếc 'khóa' đó sẽ trở nên vô dụng như được làm từ giấy. Trong cuốn tiểu thuyết tên là "Ước Mơ Bất An", để giam giữ Quý Du, Tần Yến đã cài một loại 'khóa' rất thú vị lên người cậu ấy. Trên mắt cá chân của Quý Du có một chiếc vòng chân cài mã, chỉ có Tần Yến mới có thể mở được. Nếu nhân vật thụ bước ra khỏi cửa nhà họ Tần, chiếc vòng chân này sẽ dựa vào khoảng cách mà phát ra dòng điện. Điều kỳ lạ hơn nữa là nếu nhân vật công và thụ ở cùng nhau, thì phạm vi kiểm soát Quý Du không còn giới hạn bởi cửa nhà họ Tần nữa, mà là bởi Tần Yến. Chỉ cần Tần Yến ở trong vòng hai mươi mét quanh Quý Du, thì Quý Du sẽ không bị giật điện. Ngược lại, càng xa Tần Yến, dòng điện càng mạnh. Thứ này thậm chí còn có thể thiết kế ra các mức ưu tiên khiến Giang Trì phải phục sát đất. Về vấn đề này, Giang Trì nghiêng về việc Tần Yến đeo một thiết bị ngăn chặn, nhưng anh vẫn chưa thể hoàn toàn sao chép được chiếc khóa này. Cái này có chút vượt ngoài phạm vi hiểu biết chuyên môn của Giang Trì. Mặc dù trong tiểu thuyết có thể bỏ qua logic, nhưng khoa học và công nghệ vẫn phải có cơ sở. Giang Trì rất tự tin vào chuyên môn của mình, anh hoàn toàn không tin trên thế giới có loại "khóa" nào mà anh không thể mở được. Nếu có thể gặp Tần Yến, Giang Trì thực sự muốn nhờ Tần Yến giới thiệu nhà thiết kế của chiếc khóa này, anh rất muốn hiểu rõ về nguyên lý thiết kế của nó. Không biết nhà thiết kế ở trạng thái tinh thần như thế nào khi tạo ra chiếc khóa này nữa. Tóm lại, là một người yêu thích công nghệ, cuộc sống mà không có sách vở và môi trường làm việc khiến Giang Trì cảm thấy lo lắng. Anh liền lên mạng mua các sách chuyên ngành liên quan để giảm bớt căng thẳng. Giang Trì muốn xây dựng lại một phòng làm việc ở nhà, nhưng thiết bị chuyên nghiệp quá đắt nên anh phải kiếm tiền trước đã. Giang Trì mở máy tính vẽ hai bản thiết kế an ninh toàn diện và đăng lên mạng để bán. Hai bộ phương án này có tính thực tiễn cao và giá thành hợp lý, là những bản thiết kế bán chạy nhất trong tất cả các bản vẽ kỹ thuật. Bản thiết kế chỉ là sản phẩm mang tính khái niệm, việc ứng dụng vào thực tế cần phải điều chỉnh dựa trên địa hình, giống như các bản vẽ trang trí trên mạng, mỗi trường hợp đều có điểm độc đáo riêng. Làm thế nào để đạt được sự bao phủ toàn diện trong một không gian cụ thể, chỉ có nhà thiết kế mới biết cách điều chỉnh chi tiết. Công trình an ninh không thể có bất kỳ sơ suất nào, phải đạt đến mức hoàn hảo tuyệt đối, không được để xảy ra bất kỳ sai sót. Khi đưa vào ứng dụng, chỉ cần sai lệch một chút cũng có thể dẫn đến hậu quả lớn. Sai số 5 cm giữa các camera giám sát có thể tạo ra điểm mù rộng nửa mét. Vì vậy, Giang Trì không sợ ai ăn cắp bản vẽ của mình. Đối với bản thiết kế an ninh, người ăn cắp bản vẽ mới là người nên lo sợ. Giang Trì tập trung làm việc đến mức hoàn toàn không để ý đến thời gian trôi qua. Khi vẽ xong hai bức tranh, trời đã hoàn toàn tối. Giang Trì xoa cổ và xoay cổ để thư giãn, khi đứng dậy khỏi máy tính chân của anh đã tê rần. Dưới lầu, một ngọn đèn góc tường tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo. Khi những ngọn đèn bắt đầu bật sáng, ngoài cửa sổ kính lớn, một khung cảnh đêm lộng lẫy hiện ra.