Tớ thích cậu, thần tượng! Tác giả: Mai Phạm. Thể loại: Truyện ngắn. Phương đang đeo tai phone, miệng lẩm bẩm mấy câu hát, chân khẽ rung rinh theo điệu nhảy của bài, Khôi Nguyên ngồi bên cạnh lắc đầu ngán ngẩm: - Có cần phải thần tượng thế không? Đang trong giờ học đó. - Nè, nói gì thế hả? - Phương tháo cái phone bên tai. - À.. không - Rồi Nguyên cũng im lặng. Tính chàng là thế, một người con trai rất thích im lặng. Im lặng một cách lạ kì nhưng không hẳn là trầm lặng. Nguyên cũng là một người con trai vui vẻ, dễ gần, nói như Phương thì có chút đáng ghét. Mai Phương và Khôi Nguyên là đôi bạn thân, tình bạn của họ không phân biệt giới tính hay tính cách.. bởi một trai một gái rất là ít khi có điểm chung nhưng dựa trên sự hợp nhau, tình bạn của họ thật sự tuyệt vời và đặc biệt đây là tình bạn khác giới. Hai người thường chọc tức nhau rồi lại làm hòa, thường là Phương chọc Nguyên, nhưng Phương nhà ta lại hay giận dỗi, bướng bỉnh nên người làm hòa lúc nào cũng Khôi Nguyên. * * * Đang trong giờ học, Phương vẫn cái sự nghiệp đeo headsphone rồi nghe nhạc, gật gù trên bàn và: - Ồ.. đó chẳng phải là Khôi Nguyên sao? - học sinh một. - Ừ.. đẹp trai quá - học sinh hai. - Á.. thần tượng của đời tôi - học sinh ba. * * * - Nào.. các em im lặng, lớp ta có bạn mới, Đinh Khôi Nguyên và bạn ấy cũng sẽ là lớp trưởng của lớp mình. Em giới thiệu đi! - Giáo viên chủ nhiệm. - Chào các bạn, mình là Đinh Khôi Nguyên.. có gì mong các bạn giúp đỡ. - Nguyên nở 1 nụ cười ngây ngất. - Em xuống ngồi bàn cuối với Mai Phương nhé! - Dạ. - Ồ.. Phương sướng thật, được ngồi với người nổi tiếng. - học sinh bốn. - Ừ nhỉ, nhỏ đó có phúc thật. Khôi Nguyên từ từ đi xuống bàn Mai Phương, - Chào bạn cùng bàn, mong bạn giúp đỡ! - Nguyên chào hỏi theo phép tắc. - Ừ, người ta đang nghe nhạc, next đi. - Phương từ từ mở mắt. Cả lớp xì xầm, bàn tán, Nguyên ghé sát vào tai Phương: - Chưa ai dám láo với tôi như thế đâu! - Anh là thần tượng chắc? - Phương hếch mặt. - Tui là lớp trưởng. - Gì, lớp trưởng á? Ghê nhỉ? Không quan tâm nhé! - Lại tiếp tục đeo phone quay sang hướng khác. Nguyễn Mai Phương - một cô gái có thể gọi là cô chiêu của một gia đình khá giả. Phương được nuông chiều nên cái tính hơi chảnh xuất hiện chứ thực ra cô vẫn là một cô gái tốt, đặc biệt Phương hay đối đầu tới cùng với những kẻ ám cô, làm phiền cô. Và.. Khôi Nguyên hưởng trọn bao nhiêu là biệt danh khó nghe từ Phương. Cô thần tượng nhóm nhạc blue, suốt ngày nghe nhạc nhóm đó. Nhưng với Phương thì chỉ nghe nhạc chứ mấy điệu nhảy gì gì đó Phương không hứng thú, vậy nên. Ngày cả mặt thần tượng Phương cũng không biết. Và vì vậy, định mệnh xảy ra. * * * - Nè nè, bài này làm sao? Phương ghét và dốt toán. - Ờ, thì thế này. - Nguyên chỉ bài. - Haizzz, giá mà mình có người iu giỏi toán thì thật tốt. - Phương chán nản. - Thôi bà, người như bà có người iu mới chuyện lạ. - Nguyên chê bai. - Ờ, cái tên đáng ghét nham nhớ, khó ưa thì cũng lấy đầu ra người iu. - Phương tức lên. - Cho nói lại nghe, gái theo tui đầy đường, tui là thần tượng mờ - Nguyên nở một nụ cười đểu giả nhưng cực kì quyến rũ. Nói thật Nguyên là một chàng trai học gỏi, lại cao to, đẹp trai, body chuẩn, nhìn manly dễ sợ, ôi trời, lại sở hữu môt nụ cười tỏa nắng ngất ngây, cực kì quyến rũ. - Mà nè, tui cũng ít quan tâm tới ông nhỉ? Ông là ca sĩ, diễn viên hay gì á nhỉ? Nhóm nhạc nào vậy? - Phương xích lại gần Nguyên, nở một nụ cười dễ thương. - À. Tui nhóm nhạc Blue, nghe bảo bà thần tượng nhóm nhạc này mà. - Nguyên quay sang nhìn Phương. - Hả, gì? Blue á? Mình có nghe nhầm không ta? - Phương lo lắng. - Lẩm bẩm gì thế? - Nguyên nghi hoặc. - Ờ.. KHÔNG, trời đất quỷ thần ơi, bất lâu nay mình thần tượng cái tên đáng ghét này sao? - Đừng nói là bà thần tượng tui nghe? - Nguyên nham nhở lém các bạn. - Ờ, thì sao, làm được gì nào? Tui thần tượng ông đó. Tui, tui, không thần tượng nữa. - Phương chối cãi. - Ồ, haha, có cần xin chữ kí không bạn? Haha - Nguyên chọc tức Phương. * * *TÔI GHÉT THẦN TƯỢNG -- Phương hét toáng lên rồi chạy đi. Thế đấy, họ là thế. Phương à, Phương rất thích nhóm nhạc đó lắm các bạn ạ, nhưng mà sự thật đau lòng là thế, người Phương ghét bấy lâu lại là người Phương thích, Phương thần tượng. Có thể gọi là trùng hợp không nhỉ! Đây gọi là duyên số. Oan gia mà. * * * Thời gian trôi đi, họ lại thân nhau như trước. Phương giờ vẫn cứ thần tượng, không ngại nữa à nha! Còn bảo Nguyên hát cho nghe nữa cơ. Nguyên và Phương hay ngồi học, chỉ bài cho nhau. Nguyên thì đẹp trai, tốt bụng, vui vẻ, dễ gần, là thần tượng của rất nhiều cô gái, còn đối với Phương thì hoàn toàn ngược lại.. Ấy thế mà họ sẵn sàng bỏ qua khuyết điểm của nhau, rồi vẫn là bạn thân như trước. - Nè, cái tên đáng ghét kia? - Phương hét lên. - Sao bà hay gọi tui đáng ghét vậy? - Thích.. - Phương hồn nhiên. - Thôi đi mẹ. - À, nghe bảo ông thích nhỏ Tuệ Lâm lớp bên à? --Phương tò mò trêu chọc. - Đâu có - Nguyên không phản ứng gì. - Ờ, này tui và ông thân nhau cũng lâu lắm rồi nhỉ. À mà nói thật thì lúc đầu tui ghét ông lắm đó. Hahaha - Phương tươi cười tự nhiên. - Gì? Nói lại coi - Rồi Nguyên quay sang xoa xoa đầu Phương. - Thui mà, bạn thân! - Phương vừa nói thật vừa nói đùa, trên môi vẫn nở nụ cười tinh nghịch. - Lỡ tui có người iu thì sao? - Nguyên tỉnh bơ. - Ừ nhỉ! - Phương suy nghĩ một lúc rồi nói. - Thế để tui thích bà, hahha. - Điên thật - Phương chỉ mỉm cười, lòng hơi vui vui. * * * - Nè! Đồ, á lộn, Nguyên đẹp trai, sao buồn zậy? - À không, tui sắp đi rồi - Nguyên hơi buồn. - ĐI ĐÂU? - Phương hét to. - Thì đi làm việc, bà quên tui là thần tượng à? - Ờ. ĐI XA KHÔNG? ĐI LÂU KHÔNG? Phương lo lo. - Trời trời, bà lo gì chứ? Tui đi vài hôm thôi. - Ờ.. Tại sân bay, dòng người hối hả tất nập, bon chen lẫn nhau. Phương thật sự lo sợ điều gì. Có từ khi quen Nguyên, đây là lần đầu Phương lo lắng như vậy, bởi cô luôn hồn nhiên vô tư, chưa bao giờ lo nghĩ chuyện gì. Rồi Nguyên kéo Phương lại, xoa xoa đầu. - Nhóc ở nhà ít hôm, ba ngày rồi tui về nghen - Nguyên dặn dò. - Ờ.. - Phương cúi mặt xuống. - Sao zạ? Mà ở nhà nhớ tập nấu ăn nghe, tui về là phải làm cơm sáng đưa đến trường cho tui. Mà bà cũng thật, lớn to đầu rồi mà không biết nấu ăn. -Nguyên nhìn Phương ấm áp. - Kệ tui, tui ế kệ tui, khi nào tui ba mươi tuổi, chưa có chồng, ông phải lấy tui là được chứ gì? Dám hứa không? - Phương lại tính cách ấy. - Được rồi, tui hứa, vậy ở nhà ngoan nhé, nhớ học bài nha, tui đi đây - Nguyên từ từ đi ra xa vẫy tay tạm biệt Phương. Phương chưa bao giờ thấy trống vắng, lạc lõng như này. Phương sợ rằng, Nguyên không về bên mình nữa. Phương sợ mất Nguyên. Cảm giác bên Nguyên thật an toàn, ấm áp, được bao bọc, chở che, giờ cậu ấy đi rồi, Phương cảm thấy thật cô đơn, trống trải. Vui vẻ, hoạt bát là thế, những tưởng không gì thay đổi được tính cách ương bướng, đanh đá của Phương nhưng không, Nguyên đã làm được điều đó. Ba ngày, đối với Phương dài tận thế kỉ. Phương vào bếp học cách làm cơm, Phương nhờ mẹ chỉ dạy, mẹ Phương thấy hài lòng về con gái mình, thật không ngờ Phương lại thay đổi như vậy. Ba ngày sau, Ngày Nguyên trở về Phương khóc như mưa, Phương chạy đến ôm vồ lấy Nguyên, khóc nức nở như chưa từng được khóc. - Sao nào? Sao lại khóc? Tui có phải người iu bà đâu. - Hứ, tui ghét ông. - Ờ, biết, ghét - Nguyên lau nước mắt cho Phương. - Biết làm cơm cho tui chưa? - Nguyên lại tiếp tục hỏi. - Chưa đó, tui không nấu đó, để tui ế, ông phải lấy tui. - Tui không lấy bà thì sao? - Nguyên cười nham nhở. - Thì, thì, tui sẽ chia rẽ ông và người iu của ông. Tui không cho hai người hạnh phúc - Phương cãi lại. - Lý do? Bà thích tui rồi à? - Nguyên nhìn thẳng vào mắt Phương. - Hứ, tui đã nói tui ghét ông nên tui mới chia rẽ - Phương cãi lý. - Nhưng tui thích bà thì sao? - Nguyên thẳng thắn. - Hả? - Phương tròn xoe đôi mắt. - Bà điếc à? - Nguyên không nhẫn nại được nữa. - Thì, thì, đợi tui ế rồi ông thích tui cũng không muộn. - Phương đỏ mặt. - Tui biết một năm, ba năm, năm năm hay mười năm nữa bà cũng ế thôi. - Nguyên ôm chầm lấy Phương. Cảm giác chở che, khi lạc lõng giữa một thế giới quá đông, quá phức tạp có ai đó bên cạnh, nắm chặt bàn tay, nhìn mình và nói khẽ: "Đi theo tớ", rồi cứ thế dắt mình băng băng qua dòng người trên phố. Ấm áp và bình yên lắm! Từ lúc quen cậu, tớ đã biết nấu cơm, biết làm những việc mà con gái cần làm, và tớ cũng biết điều khiển bản thân mình.. Điều khiển được suy nghĩ mình nữa. Và, hình như tớ yêu cậu mất rồi! Giữa dòng người tấp nập, có hai người đang năm tay nhau, ôm nhau thắm thiết, có hai người đang mở rộng trái tim cho nhau và, có hai người đang rất hạnh phúc. Thiên đường tình yêu đã đưa đường chỉ lối, dẫn dắt những đôi trai gái sát lại gần nhau. Tớ sẽ không coi cậu như bạn thân. Tớ sẽ không coi cậu như một thằng hâm. Tớ sẽ không coi cậu như vật bất li thân của tớ. Mà tớ chỉ coi cậu như một thằng điên dưới danh nghĩa thằng bạn trai trẻ con của tớ. Có những tình yêu rất tuyệt vời khi được bắt đầu từ tình bạn. Hết