Em hỏi biển: "Biển xanh vì điều chi thế?" Biển mỉm cười: "Vì anh giữ đất này." Giữ mảnh trời, giữ cả tháng năm dài Giữ sóng trắng không ngừng xô bão tố. Anh đứng đó – giữa ngàn trùng gió lộng Mắt nhìn xa như giữ lấy bình yên Lưng đẫm muối, vai bạc gió triền miên Mà vẫn cười như chưa hề mỏi mệt. Em nắm tay, hỏi: "Nếu một ngày giặc đến?" Anh không quay – chỉ trầm lặng gật đầu "Thì anh đi – như sóng chẳng ngừng đâu Chỉ cần em ở lại, chờ và viết.." Viết về anh – người lính giữ trời biếc Viết về em – người con gái chờ mong Viết về Tổ quốc – như mảnh tim hồng Mãi rực cháy.. dẫu bão giông biển nổi.