Tình Yêu Không Có Được Tim ta đầy nhiệt huyết sôi sục, qua bao tháng năm gió sương bụi trần, thân này phiêu bạc. Chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, chẳng sợ khó khăn. Ta vô tư ngắm cảnh đẹp, ăn món ngon khắp nhân gian, ta xem bốn bể là nhà, những chuyện ái tình với ta là vô nghĩa. Ta tự tin rằng sẽ độc bước trên con đường của bản thân mà không hề cô đơn. Nhưng bỗng một ngày người đến bên ta, rồi mới biết mình không còn mạnh mẽ như trước kia. Chỉ cần được ở bên người, vui thì tốt, buồn ta chẳng sao. Tình yêu của ta là cho đi tất cả, tình yêu của ta không hề do dự càng không hề sợ hãi. Nhưng ai nào ngờ, người được định sẵn kiếp này không thể cùng ta nên duyên phận. Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của người, mới biết rằng nhân tình thế thái chẳng thể cưỡng cầu. Vì người mà tim ta đau, lệ cũng cạn rồi. Đành ngậm ngùi theo năm tháng đau thương, một cái quay đầu thời gian đã trôi. Núi vẫn là núi, sông vẫn là sông. Chẳng có gì thay đổi cả, chỉ có chuyện chúng mình thành mây khói trôi đi. Ta chôn vùi tình yêu này trong vĩnh hằng rồi lại đơn độc trên con đường phía trước. Chẳng có gì làm ta sợ hãi, duy chỉ có người làm lệ ta mãi rơi.