Ngôn Tình Tình Yêu Của Kẻ Cuồng Si - Thanh Huyền

Discussion in 'Cần Sửa Bài' started by Thanh Huyenn, Jun 25, 2025 at 6:51 PM.

  1. Thanh Huyenn

    Messages:
    0
    #1.

    Tên truyện: Tình yêu của kẻ cuồng si

    Tác giả: Thanh Huyền

    Thể loại: Ngôn tình

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện: An Nhược Huyên, đóa hồng của An gia, trở thành mục tiêu của ba thiếu gia quyền lực: Lục Cảnh Thần, Tiêu Mặc Phong, Dương Thiên Vũ. Trong cuộc chiến giành đoạt, em gái nuôi An Mộng Lan liên tục bày kế hãm hại. Vượt qua mọi âm mưu, Nhược Huyên chọn Lục Cảnh Thần, ba thiếu gia còn lại thành bạn, An Mộng Lan phải trả giá, và một đám cưới thế kỷ sẽ diễn ra.

    CHƯƠNG 1: ÁNH MẮT ĐỊNH MỆNH VÀ SỰ VÔ TÌNH CỦA HOA HỒNG

    Đêm Thượng Hải luôn mang trong mình vẻ hoa lệ và phồn hoa rất riêng, một vẻ đẹp pha trộn giữa những tòa cao ốc chọc trời sừng sững vươn tới mây xanh và những con phố cổ kính ngàn năm tuổi vẫn còn lưu giữ hơi thở của lịch sử. Nhưng đêm nay, dạ tiệc từ thiện "Bảo Vệ Hạt Giống Tương Lai" do tập đoàn Dương Thị đứng ra tổ chức tại Trung Tâm Hội Nghị Quốc Tế lại vượt xa mọi định nghĩa về xa hoa và lộng lẫy. Đây không chỉ là một buổi gây quỹ từ thiện đơn thuần, mà còn là sàn đấu ngầm của giới tài phiệt, nơi địa vị và sức ảnh hưởng được phô bày qua từng chiếc áo haute couture đắt giá, từng bộ trang sức lấp lánh và từng ánh mắt giao đãi đầy ẩn ý giữa những cá mập kinh tế. Ánh đèn pha lê rực rỡ từ trần cao rọi xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng, phản chiếu những bóng hình kiêu sa, lộng lẫy của giới thượng lưu. Tiếng nhạc giao hưởng du dương hòa cùng tiếng ly rượu vang Château Lafite hảo hạng chạm vào nhau thanh tao, tạo nên một bản hòa tấu của quyền lực, sự xa hoa và những tham vọng không ngừng nghỉ. Mùi hương nước hoa đắt đỏ chỉ dành cho giới tinh hoa, tinh dầu xa xỉ hòa quyện cùng mùi vị của rượu vang thượng hạng và các món ăn chế biến công phu, tạo nên một không khí đặc trưng chỉ có ở những buổi tiệc xa hoa bậc nhất, nơi mà mỗi hơi thở đều là sự thể hiện đẳng cấp.

    Giữa biển người lấp lánh ấy, An Nhược Huyên xuất hiện như một vì sao băng cắt ngang bầu trời đêm, để lại vệt sáng chói lòa trong ánh mắt của mọi kẻ chứng kiến. Cô không cần phải cố gắng để nổi bật, vẻ đẹp và khí chất của cô tự thân đã tỏa ra một sức hút khó cưỡng. Cô khoác lên mình chiếc đầm dạ hội màu đỏ rượu vang, thiết kế ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường cong mỹ miều nhưng không hề phô phang, ngược lại càng tăng thêm vẻ quý phái, bí ẩn đến mê hoặc. Từng đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức khó tin, dường như được may đo riêng cho từng milimet cơ thể, ôm trọn thân hình mảnh mai nhưng đầy sức sống của cô. Chất liệu lụa satin cao cấp ánh lên vẻ sang trọng, phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn, khiến cô như được bao bọc bởi một vầng hào quang riêng, thu hút mọi ánh nhìn nhưng lại khó lòng chạm tới, như một tác phẩm nghệ thuật vô giá cần được chiêm ngưỡng từ xa. Mái tóc đen nhánh được búi cao tinh xảo, để lộ chiếc cổ ngọc ngà và đôi xương quai xanh gợi cảm, điểm xuyết một chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh như sương đêm, mỗi hạt đá đều được cắt gọt hoàn hảo, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, tựa dải ngân hà thu nhỏ trên làn da. Đôi môi đỏ mọng được tô điểm kỹ lưỡng, tựa cánh hồng nhung vừa nở rộ, đầy mời gọi nhưng cũng đầy kiêu hãnh, như muốn thách thức bất kỳ ai dám lại gần.

    An Nhược Huyên không vội vàng hòa mình vào đám đông náo nhiệt. Cô đứng lặng lẽ bên một trụ cột đá cẩm thạch trạm khắc tinh xảo, tay khẽ chạm ly Champagne lạnh buốt, cảm nhận sự mát lạnh truyền qua lớp thủy tinh cao cấp. Đôi mắt phượng sắc sảo lướt qua từng gương mặt quen thuộc, từng nhóm người đang xì xào bàn tán về những phi vụ bạc tỷ vừa được chốt, hay những tin đồn tình ái mới nhất trong giới thượng lưu mà không cần đợi báo chí đưa tin. Cô không muốn mình trở thành tâm điểm, luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với sự ồn ào và giả dối của giới thượng lưu, nơi mà mỗi nụ cười đều có thể che giấu một lưỡi dao. Nhưng dường như, vẻ đẹp và khí chất bẩm sinh đã phản bội ý định đó, biến cô thành một nam châm thu hút mọi sự chú ý. Cô là An Nhược Huyên, tiểu thư duy nhất của An gia – một trong Tứ Đại Gia Tộc lừng lẫy bậc nhất Trung Quốc, nắm giữ khối tài sản khổng lồ và quyền lực không thể lay chuyển trong giới kinh doanh. An gia, từ nhiều đời nay, luôn là biểu tượng của sự uy tín, tinh hoa và một sự bí ẩn không thể nào chạm tới. Gia tộc An không chỉ giàu có về tiền bạc, mà còn nắm giữ những mối quan hệ chính trị, xã hội sâu rộng, những thế lực ngầm mà không ai dám khinh thường, khiến họ trở thành một trụ cột vững chắc trong thế giới này.

    "Nhược Huyên, chị đứng đây từ bao giờ vậy? Em tìm mãi."

    Giọng nói ngọt ngào, thánh thót vang lên từ phía sau, kèm theo một cái ôm bất ngờ đầy tình cảm. Nụ cười dịu dàng trên môi An Nhược Huyên chợt tắt, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rất nhỏ mà khó ai nhận ra. Cô quay lại, bắt gặp khuôn mặt ngây thơ, trong sáng của An Mộng Lan – cô em gái nuôi mà An gia đã cưu mang từ khi cô bé còn nhỏ, sau một vụ hỏa hoạn thảm khốc đã cướp đi gia đình Mộng Lan. Mộng Lan hôm nay mặc một chiếc đầm trắng tinh khôi, thiết kế bồng bềnh, chất liệu ren mỏng manh, mái tóc xoăn nhẹ thả tự nhiên, khiến cô ta trông như một nàng công chúa bé nhỏ, đối lập hoàn toàn với vẻ quyến rũ, sắc sảo của Nhược Huyên. Đôi mắt long lanh nhìn An Nhược Huyên đầy ngưỡng mộ và tình cảm, nhưng chỉ An Nhược Huyên mới có thể thoáng nhận ra tia đố kỵ và tính toán ẩn sâu bên trong. Đó là thứ ánh sáng lạnh lẽo chỉ xuất hiện trong tích tắc, đủ để cảnh báo Nhược Huyên về một mối nguy tiềm ẩn luôn thường trực bên cạnh mình.

    "Em cứ chạy lung tung, lát nữa lại lạc. Ngoan ngoãn đứng cạnh chị đi." An Nhược Huyên khẽ mỉm cười, nụ cười chỉ chạm đến khóe môi, không đủ để làm tan đi vẻ lạnh lùng vốn có. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Mộng Lan, động tác dịu dàng nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên sự cảnh giác. Cô biết rõ tâm tư của Mộng Lan, biết rõ cô ta khao khát điều gì và sẽ làm những gì để đạt được nó. Mộng Lan gật đầu líu lo, nắm chặt tay An Nhược Huyên, dựa đầu vào vai cô một cách rất tự nhiên và thân thiết. Cái ôm của Mộng Lan, một cách khéo léo và không ai ngờ tới, đã khiến chiếc vòng cổ kim cương của An Nhược Huyên khẽ lệch đi một chút. Một sợi chỉ mảnh, gần như vô hình, đã được cô ta chuẩn bị từ trước, được móc vào viên kim cương lớn nhất, chờ đợi một cơ hội để nó đứt ra.

    Đúng lúc đó, một tiếng "loảng xoảng" nhỏ vang lên giữa không gian sang trọng. Một hạt kim cương lớn nhất từ chiếc vòng cổ của An Nhược Huyên bỗng bung ra, lăn tròn trên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, ánh lên vẻ chói mắt và thu hút ánh nhìn của vài người gần đó, tạo nên một sự chú ý không mong muốn. An Nhược Huyên khẽ nhíu mày. Đây là chiếc vòng cổ gia bảo, được chế tác tinh xảo và chưa từng có vấn đề gì. Cô có cảm giác rằng sự cố này không hề ngẫu nhiên, mà là một sự sắp đặt đầy dụng ý. Cô cúi xuống định nhặt, thì một bóng dáng cao lớn, lạnh lẽo bất ngờ lướt qua, chặn lại tầm nhìn của cô.

    "Cẩn thận!"

    Một giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền và từ tính vang lên bên tai An Nhược Huyên, khiến cô bất giác ngẩng đầu. Trước mặt cô là một người đàn ông có vẻ ngoài như bước ra từ trang bìa tạp chí thời trang danh giá, nhưng lại mang theo khí chất của một vị thần cai quản bóng tối. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đường nét sắc sảo như được tạc từ băng tuyết, nhưng lại không hề mất đi vẻ hoàn mỹ đến đáng sợ. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm như hồ nước mùa đông không đáy, ẩn chứa một sự bí ẩn và nguy hiểm chết người, đủ sức khiến người đối diện phải rùng mình, không dám đối diện lâu. Anh ta khoác lên mình bộ vest đen Giorgio Armani được cắt may hoàn hảo, từng đường nét đều thể hiện sự đẳng cấp tuyệt đối, tôn lên vóc dáng cao lớn, vững chãi, toát lên khí chất của một đế vương đang thống trị thế giới này. Anh ta khẽ cúi người, động tác duyên dáng đến hoàn hảo, nhặt lấy hạt kim cương đang nằm gọn trên mũi giày da bóng loáng của mình, như thể đó là một món đồ chơi nhỏ bé.

    Đó chính là Lục Cảnh Thần, tổng tài của Lục Thị, người đứng đầu Lục gia – gia tộc được mệnh danh là "Vua của các ông trùm", nắm giữ hơn một nửa nền kinh tế ngầm và chính thức của cả đế quốc. Gia tộc Lục có tầm ảnh hưởng tới mức chính phủ cũng phải nể trọng, mọi quyết định của họ đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của nhiều ngành nghề, thậm chí là cả nền chính trị quốc gia. Ánh mắt hắn lướt qua An Nhược Huyên, một cái nhìn sắc lẹm, dò xét, rồi dừng lại ở hạt kim cương trong lòng bàn tay. Hắn chậm rãi đặt hạt kim cương vào lòng bàn tay An Nhược Huyên, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào làn da cô, truyền đến một luồng điện lạnh buốt nhưng đầy sức mạnh chiếm đoạt. Một nụ cười ẩn hiện nơi khóe môi anh ta, vừa hài lòng vừa mang tính chiếm hữu tuyệt đối, như thể hắn đã đánh dấu chủ quyền lên cô.

    "Hy vọng An tiểu thư không bị thương. Chiếc vòng cổ này xem ra khá tinh xảo." Giọng anh ta vẫn lạnh lùng, không một chút cảm xúc thừa thãi, nhưng lại có chút gì đó rất riêng, rất thu hút, khiến người ta không thể không chú ý đến từng lời anh ta nói.

    An Nhược Huyên khẽ gật đầu, nở một nụ cười xã giao mà cô đã luyện tập thành thục qua bao năm tháng trong giới thượng lưu: "Cảm ơn Lục tổng đã ra tay giúp đỡ." Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta đang bao trùm lên cô, một cái nhìn đầy chiếm hữu, không hề che giấu, như thể cô đã là tài sản của hắn, chỉ chờ ngày được đưa về. Cô biết, cô là người phụ nữ đầu tiên khiến Lục Cảnh Thần phải chủ động cúi người, chủ động nói chuyện một cách "quan tâm" như vậy, và điều đó nói lên rất nhiều điều về sức hút khó cưỡng của cô đối với những người đàn ông quyền lực nhất.

    Đúng lúc đó, một giọng nói khác vang lên, mang theo vẻ lãng tử và bất cần, nhưng lại đầy sự tự tin và chút khiêu khích, phá vỡ sự tĩnh lặng nguy hiểm: "Ồ, Lục tổng cũng có mặt ở đây à. Có vẻ như em gái Nhược Huyên của tôi vừa gặp chút rắc rối nhỏ nhỉ? Xem ra Lục tổng đây cũng rất nhanh tay, không hổ danh là người đứng đầu Lục gia."

    Tiêu Mặc Phong bước đến, một nụ cười nửa miệng đầy mị hoặc treo trên môi. Anh ta khoác chiếc vest xám than lịch lãm, nhưng lại để lộ chiếc áo sơ mi cài hờ hững vài cúc trên cùng, toát lên vẻ phong trần, phóng khoáng nhưng không kém phần nguy hiểm. Ánh mắt anh ta lướt qua Lục Cảnh Thần đầy ý thách thức, một sự đối đầu rõ rệt không cần che giấu, rồi dừng lại ở An Nhược Huyên với vẻ si mê không giấu giếm, như muốn nuốt chửng cô vào trong mắt. Anh ta là người thừa kế của Tiêu gia, một thế lực mới nổi nhưng có ảnh hưởng lớn trong giới công nghệ và truyền thông, nắm giữ những thông tin tối mật có thể lay chuyển cả giới thượng lưu, thậm chí có thể khiến các tập đoàn lớn phải lao đao chỉ sau một đêm. Tiêu Mặc Phong không quan tâm đến những luật lệ ngầm hay sự kiêng dè, hắn hành động theo bản năng và khao khát.

    "Nhược Huyên, em có sao không? Để tôi xem chiếc vòng cổ đó. Xem ra cần phải sửa lại rồi." Tiêu Mặc Phong tiến lại gần hơn, đưa tay ra định chạm vào vòng cổ của An Nhược Huyên nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của Lục Cảnh Thần ngăn lại. Một luồng khí lạnh lẽo như từ địa ngục bỗng bao trùm lấy không gian giữa ba người, khiến những người xung quanh phải bất giác rùng mình và lùi xa hơn.

    "Tiêu thiếu gia lo xa rồi. Chuyện nhỏ thôi." Lục Cảnh Thần đáp lại bằng giọng điệu không hề khách sáo, mang theo sự cảnh cáo rõ ràng. Ánh mắt hắn như muốn đóng băng mọi thứ xung quanh.

    Căng thẳng giữa hai người đàn ông gần như có thể cảm nhận được trong không khí, nặng nề và gay gắt. An Mộng Lan đứng cạnh An Nhược Huyên, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Tiêu Mặc Phong với vẻ ngưỡng mộ đến si mê, khao khát được anh ta chú ý. Nhưng đồng thời, cô ta lại tỏ ra sợ sệt khi Lục Cảnh Thần liếc qua, cô ta cố ý nép sát vào An Nhược Huyên hơn nữa, như để tìm kiếm sự bảo vệ, nhưng thực chất là để quan sát kỹ lưỡng phản ứng của ba người đàn ông và tạo ra vẻ yếu đuối của mình.

    Vừa lúc đó, một bóng dáng thứ ba xuất hiện, thâm trầm và bí ẩn hơn cả, như một bóng ma lướt qua đám đông mà không ai để ý. "Ồ, khung cảnh này thật thú vị. Xem ra đêm nay không chỉ có tiệc từ thiện, mà còn có cả 'màn kịch' hấp dẫn đang diễn ra."

    Dương Thiên Vũ, chủ nhân của Dương gia, gia tộc đứng đầu về tài chính quốc tế và các hoạt động ngầm, có thể thao túng thị trường tài chính toàn cầu chỉ bằng một vài mệnh lệnh, khiến các quốc gia phải chao đảo. Anh ta khoác lên mình bộ vest màu xanh đen sang trọng, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, không một sợi tóc thừa. Đôi mắt anh ta sâu thẳm, gần như không có cảm xúc, nhưng lại toát ra trí tuệ và sự mưu mô khó lường, như có thể nhìn thấu tâm can của tất cả mọi người, đọc vị từng suy nghĩ. Anh ta chỉ đứng cách đó vài bước, ánh mắt lướt qua Lục Cảnh Thần và Tiêu Mặc Phong với một cái nhìn đầy ẩn ý, như muốn nói: "Các người đấu đi, tôi sẽ là người cuối cùng." Rồi dừng lại ở An Nhược Huyên, mang theo vẻ đánh giá và một sự "quan tâm" đặc biệt mà không ai đọc được. Anh ta không nói gì thêm, chỉ khẽ nhếch môi, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện, mọi âm mưu và cả số phận của những kẻ đứng trước mặt hắn.

    An Nhược Huyên đứng giữa ba người đàn ông quyền lực nhất nhì đất nước, cảm nhận được ba luồng khí thế mạnh mẽ, áp đảo từ họ. Mỗi người một vẻ, nhưng đều toát ra sự nguy hiểm và khao khát chiếm hữu. Cô biết, chỉ trong một khoảnh khắc vô tình, một sự cố tưởng chừng nhỏ nhặt, cô đã trở thành tâm điểm của một cuộc chiến ngầm mà cô không hề mong muốn. Cảm giác bị bao vây, bị đánh giá và bị khao khát khiến cô hơi khó chịu, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề nao núng. Trái tim cô đập ổn định, không một chút sợ hãi hay bối rối nào hiện rõ ra ngoài. Cô đã được huấn luyện để đối mặt với những tình huống như thế này từ khi còn rất nhỏ, biết cách che giấu cảm xúc và giữ vững lý trí.

    Lục Cảnh Thần vẫn đứng yên, ánh mắt không rời khỏi An Nhược Huyên, như một con mãnh thú đã nhìn trúng con mồi, đã xác định được mục tiêu và sẽ không bao giờ buông tha. Hắn muốn giam cầm đóa hồng này vào lồng ngực mình mãi mãi, biến cô thành của riêng hắn, không ai có thể chạm tới. Tiêu Mặc Phong cười nhạt, nhưng nắm tay đã siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, tỏ rõ sự không cam tâm và ý chí muốn giành giật. Hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, dù phải đối mặt với Lục Cảnh Thần, hắn sẽ chiến đấu đến cùng. Còn Dương Thiên Vũ thì chỉ đứng đó, như một nhà chiến lược đang quan sát ván cờ lớn, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khó hiểu, nhưng ẩn chứa sự tính toán sâu xa. Hắn sẽ là người đi những nước cờ cuối cùng, và không ai biết hắn sẽ làm gì để đạt được mục đích của mình.

    An Mộng Lan, nép sát vào An Nhược Huyên, ánh mắt lóe lên sự ghen tị cháy bỏng, gần như muốn thiêu đốt mọi thứ. Cô ta biết, chỉ một hạt kim cương rơi, một khoảnh khắc vô tình, đã biến An Nhược Huyên thành mục tiêu của ba người đàn ông mà cô ta khao khát nhất, ba người mà cô ta đã cố gắng tiếp cận từ lâu nhưng không thành công. Mộng Lan cố ý dựa vào An Nhược Huyên để được đứng gần họ, để cảm nhận được ánh mắt của những người đàn ông quyền lực đó, dù chỉ là lướt qua. Âm mưu của cô ta chỉ vừa mới bắt đầu, và cô ta tin rằng, cô ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng, sẽ chiếm lấy vị trí của An Nhược Huyên, từ địa vị, tài sản cho đến những người đàn ông này. Cô ta sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được điều đó.

    An Nhược Huyên khẽ thở dài trong lòng. Đêm nay, có lẽ không chỉ có một hạt kim cương rơi xuống, mà còn là khởi đầu cho một chuỗi những biến cố, những cuộc tranh giành đầy khốc liệt, nơi cô sẽ là trung tâm của "tình yêu của kẻ cuồng si". Cô biết, cuộc sống của cô sẽ không còn bình yên nữa, và cô sẽ phải sử dụng toàn bộ trí tuệ, bản lĩnh của mình để đối phó với những con người quyền lực và những âm mưu thâm độc đang vây hãm cô từ mọi phía.

    * * *
     
    Last edited: Jun 25, 2025 at 8:17 PM
  2. Thanh Huyenn

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 2: MÀN CHÀO HỎI CỦA SÓI VÀ ĐỘNG THÁI ĐẦU TIÊN CỦA RẮN ĐỘC

    Sau sự cố nhỏ với chiếc vòng cổ và màn "chào hỏi" đầy ẩn ý của ba vị thiếu gia quyền lực nhất nhì Thượng Hải, không khí tại buổi dạ tiệc dường như trở nên đặc quánh hơn bao giờ hết đối với An Nhược Huyên. Cô cảm nhận rõ ràng những ánh mắt soi mói, những lời xì xào to nhỏ từ khắp nơi đổ dồn về phía mình, mang theo sự tò mò, ngưỡng mộ và cả ghen tị. Giới thượng lưu vốn nhạy bén với mùi vị của quyền lực và sự đối đầu, và họ đã ngửi thấy nó nồng nặc trong khoảnh khắc ba "chúa tể" của các gia tộc lớn cùng lúc hiện diện bên cạnh An Nhược Huyên, như thể đánh dấu chủ quyền ngay trước mặt tất cả.

    Lục Cảnh Thần không nói thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu chào An Nhược Huyên một cách khách sáo rồi quay người rời đi, hòa vào đám đông mà không để lại bất kỳ dấu vết nào ngoài khí chất lạnh lẽo. Nhưng cái cách anh ta biến mất khỏi tầm mắt lại mang theo một sự tuyên bố ngầm đầy mạnh mẽ: "Cô đã nằm trong tầm ngắm của tôi, và tôi sẽ không để cô thoát khỏi tay mình." Ánh mắt cuối cùng anh ta dành cho cô vẫn là cái nhìn sắc lạnh, độc chiếm, khiến An Nhược Huyên bất giác rùng mình, một cảm giác vừa khó chịu vừa có chút gì đó rất lạ. Cô biết, Lục Cảnh Thần không phải là kiểu người sẽ dễ dàng buông tha con mồi mình đã chọn, và từ giờ cuộc sống của cô sẽ không còn được yên bình nữa.

    Tiêu Mặc Phong, khác với sự lạnh lùng và bí ẩn của Lục Cảnh Thần, lại nở một nụ cười rạng rỡ, pha chút bất cần và phóng khoáng. Nụ cười của anh ta có sức hút mãnh liệt, đủ để khiến bao cô gái trẻ trong buổi tiệc phải ngẩn ngơ. "An Nhược Huyên, tôi nghe danh đã lâu, nhưng đêm nay mới được chiêm ngưỡng tận mắt. Đúng là danh bất hư truyền. Nhan sắc và khí chất của cô quả thực khiến người ta khó lòng rời mắt." Anh ta tiến sát hơn, đưa tay ra một cách đầy lịch thiệp và tự tin, mời: "Không biết cô có thể cùng tôi nhâm nhi một ly rượu, hay thưởng thức điệu nhạc này không? Tôi nghĩ chúng ta sẽ có một buổi trò chuyện thú vị." Giọng nói của anh ta trầm ấm, đầy sức quyến rũ, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự thách thức trực diện đến Lục Cảnh Thần đang khuất dần, như muốn tuyên bố rằng hắn sẽ là người chiến thắng trong cuộc đua này.

    An Nhược Huyên nhíu mày nhẹ. Cô không thích sự quá thẳng thắn và công khai của Tiêu Mặc Phong, nó giống như một lời tuyên chiến không cần che giấu. Tuy nhiên, cô là người của giới thượng lưu, hiểu rõ luật chơi. Cô không thể từ chối một cách thô lỗ giữa buổi tiệc quan trọng như thế này. "Tiêu thiếu gia quá lời rồi. Rất hân hạnh." Cô khẽ chạm ly rượu với anh ta, một nụ cười xã giao vẫn giữ trên môi, ánh mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác và đề phòng. Cô liếc nhìn An Mộng Lan đang đứng cạnh mình, và bắt gặp ánh mắt đầy ghen tị của cô em gái nuôi. Mộng Lan cố ý siết chặt cánh tay An Nhược Huyên, như muốn níu kéo cô lại, nhưng đôi mắt lại không ngừng hướng về phía Tiêu Mặc Phong, với vẻ khao khát đến đáng thương, như muốn nói "hãy nhìn em đây".

    "À, Mộng Lan cũng ở đây à?" Tiêu Mặc Phong chỉ liếc qua An Mộng Lan một cái, nụ cười trên môi nhạt đi vài phần, đủ để An Mộng Lan cảm thấy bị xem nhẹ và bị ngó lơ một cách rõ rệt. "Chào em." Giọng điệu của anh ta hờ hững, không một chút nhiệt tình nào, hoàn toàn khác với cách anh ta nói chuyện với An Nhược Huyên, gần như là một sự phớt lờ. Điều này càng khiến lửa ghen trong lòng An Mộng Lan bùng lên dữ dội, thiêu đốt mọi lý trí. Cô ta siết chặt tay An Nhược Huyên hơn nữa, móng tay gần như ghim vào da thịt cô, nhưng An Nhược Huyên vẫn không hề biến sắc.

    An Nhược Huyên cảm nhận được sự bất thường và cơn ghen từ Mộng Lan, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Tiêu thiếu gia có vẻ hứng thú với chiếc vòng cổ của tôi nhỉ?" Cô chuyển chủ đề một cách khéo léo, tránh né lời mời khiêu vũ của anh ta, đồng thời cũng muốn tìm hiểu ý đồ sâu xa hơn của Tiêu Mặc Phong.

    Tiêu Mặc Phong bật cười khẽ, tiếng cười đầy cuốn hút. "Tất nhiên rồi. Bất cứ thứ gì thuộc về An tiểu thư đều khiến người khác phải chú ý và khao khát." Anh ta nói lời này đầy ẩn ý, nhưng ánh mắt lại không hề che giấu sự thèm muốn sở hữu, không chỉ đối với chiếc vòng cổ mà còn là người đeo nó. "Nhưng nói thật, tôi quan tâm đến người đeo nó hơn. Cô đẹp hơn bất kỳ viên kim cương nào, Nhược Huyên." Lời nói của anh ta mang tính tán tỉnh trực diện, không hề vòng vo, thể hiện rõ bản chất của một kẻ thích chinh phục và không ngại đối đầu.

    An Nhược Huyên chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lời trực tiếp. Cô biết, đây là một lời tán tỉnh công khai, một cách để Tiêu Mặc Phong thể hiện sự quan tâm của mình trước mặt tất cả mọi người, đồng thời cũng là một lời khiêu chiến ngầm gửi đến những đối thủ khác.

    Trong khi đó, Dương Thiên Vũ – người im lặng nhất trong ba người, lại là người có động thái bất ngờ nhất và đầy tính toán. Anh ta không tiến lại gần An Nhược Huyên, cũng không nói lời hoa mỹ hay tán tỉnh. Thay vào đó, anh ta khẽ nhấc điện thoại, chỉ vài phút sau, một vị quản lý cấp cao của trung tâm hội nghị đã vội vã chạy đến chỗ An Nhược Huyên với một hộp nhung sang trọng được bọc cẩn thận trên tay, trông có vẻ rất đắt tiền.

    "An tiểu thư, đây là món quà nhỏ từ Dương tổng. Ngài ấy hy vọng cô sẽ thích." Vị quản lý cung kính nói, cúi đầu một góc 45 độ, ánh mắt không dám nhìn thẳng An Nhược Huyên mà chỉ nhìn xuống đôi giày của mình.

    An Nhược Huyên nhận lấy hộp nhung. Bên trong là một chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích xanh biếc, được chạm khắc hình đóa hoa trà tinh xảo đến từng cánh hoa, từng đường gân lá. Màu xanh của ngọc bích hoàn toàn tương phản với chiếc đầm đỏ rượu vang của cô, nhưng lại toát lên một vẻ thanh thoát, thuần khiết đến lạ thường, như một sự cân bằng hoàn hảo. "Dương tổng đây là có ý gì?" An Nhược Huyên nhìn về phía Dương Thiên Vũ. Anh ta vẫn đứng ở vị trí cũ, khẽ nhếch môi, ánh mắt như đang nói: "Tôi không cần những lời nói sáo rỗng. Hành động mới là câu trả lời của tôi, và cô nên hiểu điều đó." Một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên gương mặt anh ta, đủ để khiến người khác phải suy nghĩ.

    Sự khác biệt trong cách tiếp cận của ba người đàn ông càng làm nổi bật cá tính của họ và những mối nguy hiểm tiềm tàng. Lục Cảnh Thần là kẻ chiếm hữu ngầm, ra tay không cần báo trước, chỉ cần một ánh mắt là đủ để tuyên bố chủ quyền. Tiêu Mặc Phong là kẻ săn mồi trực diện, thích công khai tuyên chiến, không ngại phô trương sức mạnh và sự hấp dẫn. Còn Dương Thiên Vũ là kẻ thâm trầm, thích thao túng và gây ấn tượng bằng những cách thức khó đoán, luôn đi trước một bước trong mọi ván cờ. An Nhược Huyên biết rõ mình đang đối mặt với những loại "sói" nào, và mỗi con sói đều có một móng vuốt sắc nhọn riêng.

    Trong lúc An Nhược Huyên đang bận tâm với chiếc kẹp tóc từ Dương Thiên Vũ và những lời tán tỉnh công khai của Tiêu Mặc Phong, An Mộng Lan bắt đầu hành động. Cô ta cố ý trượt chân một chút, khiến ly Champagne trên tay An Nhược Huyên đổ nhẹ xuống nền nhà, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng đủ để thu hút sự chú ý của những người xung quanh và ba vị thiếu gia. "Ôi, em xin lỗi, chị Nhược Huyên! Em bất cẩn quá!" An Mộng Lan vội vàng cúi xuống, tỏ vẻ hối lỗi, đôi mắt ngấn lệ như thể sắp khóc, nhưng ánh mắt lại liếc nhanh về phía Lục Cảnh Thần – người đang quan sát mọi động thái từ xa, và Tiêu Mặc Phong đang đứng gần. Cô ta muốn họ thấy sự "vụng về", "mong manh" và "dễ tổn thương" của An Nhược Huyên, để họ có cớ lại gần hơn để bảo vệ cô, và từ đó cô ta có thể chen chân vào.

    Và quả nhiên, Lục Cảnh Thần đã tiến lại. Ánh mắt hắn sắc lạnh quét qua chỗ rượu đổ trên sàn và gương mặt "hối lỗi" quá mức của An Mộng Lan, rồi dừng lại trên khuôn mặt An Nhược Huyên. "An tiểu thư, cô có cần giúp đỡ không? Có vẻ như cô đang gặp chút phiền phức." Giọng điệu của hắn không hề có chút ấm áp nào, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng hành động tiến lại gần đã đủ để khiến Tiêu Mặc Phong và Dương Thiên Vũ nhíu mày, nhận ra sự "nhanh chân" của Lục Cảnh Thần.

    An Nhược Huyên khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn bình tĩnh và tự tin: "Không sao, chỉ là một chút bất cẩn thôi. Cảm ơn Lục tổng đã quan tâm." Cô nhìn thẳng vào mắt Mộng Lan, ánh mắt ẩn chứa ý cảnh cáo nhẹ nhàng. Cô biết Mộng Lan đang cố tình gây sự chú ý của Lục Cảnh Thần và Tiêu Mặc Phong, và cô không muốn Mộng Lan làm mất mặt gia tộc.

    An Mộng Lan, cảm thấy mình đã thành công một phần trong việc thu hút sự chú ý, lại tiếp tục diễn. Cô ta khẽ cắn môi, tỏ vẻ tủi thân và tội lỗi. "Em xin lỗi chị Nhược Huyên, là lỗi của em. Chị Nhược Huyên dạo này công việc bận rộn quá, hình như hơi mệt mỏi, tinh thần không được tốt. Em chỉ sợ chị làm việc quá sức ảnh hưởng đến sức khỏe.. Chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút." Câu nói của An Mộng Lan, dù nghe có vẻ quan tâm và đầy lo lắng, nhưng thực chất lại đang ngầm ám chỉ An Nhược Huyên không được ổn định, hoặc đang gặp vấn đề trong công việc – điều tối kỵ trong giới kinh doanh cạnh tranh khốc liệt. Nó cũng là một cách để cô ta thể hiện rằng mình là người gần gũi và quan tâm An Nhược Huyên hơn bất kỳ ai khác, như một người thân duy nhất có thể hiểu cô. Tiêu Mặc Phong nhíu mày, rõ ràng không thích lời nói này. Anh ta là người thông minh, đủ để nhận ra chiêu trò trà xanh điển hình này. Dương Thiên Vũ vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lóe lên sự suy xét sâu xa hơn. Còn Lục Cảnh Thần, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo, quét qua An Mộng Lan như nhìn thấu tâm can cô ta, vẻ khinh bỉ thoáng qua, rồi lại quay về phía An Nhược Huyên, như muốn tìm kiếm sự thật, đánh giá bản lĩnh của cô.

    An Nhược Huyên biết ngay ý đồ của An Mộng Lan. Cô nở một nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với lời nói "mệt mỏi" của Mộng Lan, khiến nụ cười đó càng trở nên chói mắt hơn. "Mộng Lan lo xa rồi. Công việc của chị vẫn luôn thuận lợi, và chị rất khỏe mạnh. Có lẽ em là người cần nghỉ ngơi hơn đó, đã vậy còn làm đổ rượu nữa." Cô khẽ vuốt tóc Mộng Lan, động tác vẫn dịu dàng nhưng lời nói lại mang hàm ý cảnh cáo nhẹ nhàng mà sâu sắc. "Đứng lâu chắc em mỏi chân rồi. Hay em đi tìm một chỗ ngồi nghỉ đi? Có lẽ em nên tránh xa đám đông một chút thì hơn." Cô muốn đẩy Mộng Lan ra xa khỏi vòng xoáy này, không muốn cô ta tiếp tục gây thêm rắc rối.

    An Mộng Lan giật mình. Cô ta không ngờ An Nhược Huyên lại phản ứng nhanh và sắc sảo đến vậy, không để mình bị động và còn bị "phản đòn" một cách khéo léo. Cô ta cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, gần như méo xệch: "Vậy.. vậy em đi tìm chỗ ngồi đây. Chị Nhược Huyên cứ vui vẻ nhé." Cô ta lùi lại vài bước, ánh mắt đầy tức tối nhưng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ lén liếc nhìn ba thiếu gia một cách tiếc nuối và đầy ẩn ý, như muốn nói "cô ta không hề đơn giản như vẻ ngoài". Kế hoạch ban đầu của cô ta đã không thành công mỹ mãn như mong đợi.

    Sau khi An Mộng Lan đi khuất, không khí xung quanh An Nhược Huyên lại trở nên căng thẳng hơn. Lục Cảnh Thần vẫn đứng đó, như một bức tượng băng, ánh mắt không rời. Tiêu Mặc Phong thì lại gần hơn, hạ giọng hỏi: "An Nhược Huyên, em gái cô.. hình như hơi yếu ớt nhỉ? Cô ấy có hay bị vậy không? Hay là cô ấy có vấn đề về sức khỏe?" Rõ ràng anh ta không tin vào vẻ ngoài ngây thơ của An Mộng Lan, và đang dò xét An Nhược Huyên.

    An Nhược Huyên nhìn thẳng vào Tiêu Mặc Phong, đáp lại bằng giọng điệu không chút gợn sóng, thể hiện sự bình tĩnh và kiểm soát: "Em ấy là con gái, lại được gia đình cưng chiều từ nhỏ, yếu ớt một chút cũng là điều dễ hiểu. Tiêu thiếu gia có vẻ quá để tâm đến chuyện nhỏ này rồi, chi bằng hãy tập trung vào buổi đấu giá sắp tới thì hơn." Cô khéo léo gạt bỏ nghi ngờ, bảo vệ Mộng Lan một cách công khai, nhưng cũng ngầm cảnh cáo Tiêu Mặc Phong không nên xen vào chuyện gia đình cô, đồng thời nhắc nhở anh ta về mục đích chính của buổi tiệc.

    Lục Cảnh Thần khẽ nhếch môi, ánh mắt có chút hài lòng khi thấy An Nhược Huyên xử lý tình huống một cách khéo léo và không hề lộ ra sơ hở. Hắn không nói gì, nhưng dường như đã có đánh giá riêng về An Mộng Lan và cách An Nhược Huyên đối phó với kẻ trà xanh này. Dương Thiên Vũ, ở xa hơn, vẫn quan sát mọi thứ với vẻ thâm sâu khó lường, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mà không ai hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.

    Đêm tiệc vẫn tiếp diễn, nhưng đối với An Nhược Huyên, nó đã trở thành một trận chiến vô hình, nơi cô phải đối mặt với không chỉ ba người đàn ông đầy quyền lực và ham muốn chiếm hữu, mà còn cả những âm mưu xảo trá từ người thân cận nhất. Cô biết, ba người đàn ông này sẽ không dễ dàng buông tha, và An Mộng Lan cũng sẽ không dừng lại. Cuộc đời cô, từ giờ phút này, đã chính thức bị cuốn vào vòng xoáy của những "kẻ cuồng si" và những âm mưu không ngừng nghỉ, nơi cô sẽ phải vận dụng toàn bộ trí tuệ và bản lĩnh của mình để sinh tồn và giành chiến thắng
     
Trả lời qua Facebook
Loading...