Tình thơ Tôi thường thẩn thơ về mối tình không cuối Chẳng ai bảo ai, đường ai nấy đi, xé mảnh làm đôi Tôi thường khát một cơn say nồng để mơ một giấc dịu nhẹ Về con đường vắng như thơ vắng vần điệu đung đưa Ngồi cạnh cửa sổ tôi nhìn đất nghe trời, lắng lòng mình nhiều chút Để thấy quặn thắt thành nút kéo hồn tôi như hòn đá có hồn Tâm hồn của đá thô ráp lạnh giá dằn lấy tôi miên man Tình đã mất, tôi đã cũ, còn em vẫn là điệu thơ xưa Thơ phải ngân nga hay phải điểm từng con chữ nhỏ? Em là một phần của áng thơ đầy chữ tôi nén lại giữa từng chấm câu Mà thơ được bao nhiêu chấm hay chỉ là em ở đó bỏ lửng Như tôi lửng lơ treo hững hờ bên ô cửa sổ mờ bụi bám? Hồn tôi đó, tôi ở kia, em có thấy áng thơ chen giữa hai kẻ vô hình Một kẻ cũ kỹ nghe thanh âm trầm đục của dòng suối ký ức Một kẻ nhẹ bẫng bưng câu thơ khỏi mối tình đã nằm lại lối đi? Hai kẻ làm thơ, một kẻ lấy thơ trải lối mòn nơi tình ở lại Tình thơ, người ta nghĩ về một mảnh tình mơ mộng Còn tình thơ tôi là em và những câu thơ dồn về sau cuối Em có lẽ không hay tôi đã viết, đã chọn cho mình bao vần điệu Tình tôi bên cửa sổ lại bồi hồi như khúc tình thơ. Hương 49