Hiện Đại [Edit] Tình Một Đêm - Nhất Bản Chính Kinh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Thanhmai2008, 21 Tháng sáu 2024.

  1. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Tình Một Đêm

    Tác giả: Nhất Bản Chính Kinh

    Thể loại: Ngôn tình

    Dịch giả: Thanhmai2008

    Số chương: 12

    Văn án: Tình yêu là một điều kỳ diệu, tình yêu sẽ xuất hiện vào lúc chúng ta không ngờ tới

    [​IMG]
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi người đàn ông trên người làm cho tôi tỉnh, ý thức của tôi vẫn như cũ, mơ hồ không rõ.

    Anh ấy hôn cổ tôi, nụ hôn ẩm ướt ấm nóng, lưu lại từng ấn ký trên người tôi.

    Nhưng cơn buồn ngủ của tôi vẫn còn tiếp diễn, mí mắt nặng trĩu mở không ra, chỉ có thể nhắm mắt, bắt lấy tay của anh ấy, buông một câu nóng giận: "Đừng náo nữa Jack."

    Jack là người hầu rượu ở quán bar mà tối qua tôi gặp, bởi vì ngoại hình giống ông chủ của tôi Ân Lễ, anh ấy đã bị người uống quá say là tôi kéo tới khách sạn thuê phòng.

    Sau một câu nóng giận của tôi, động tác của người đàn ông trên thân của tôi dừng lại một lát, rõ ràng cảm thấy bàn tay của anh ta có chút cứng ngắc.

    ".. Jack?" giọng nói đàn ông trầm thấp có từ tính, nghe có vẻ không được vui cho lắm.

    Ồ, có lẽ là tôi nhớ lầm tên của anh ta rồi.

    Vì vậy tôi qua loa nói thêm một câu: "Jackson Stephen? Tùy ý đi, tôi buồn ngủ."

    "..."

    Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát.

    Chính vào lúc tôi cho rằng có thể tiếp tục lười biếng nằm trên giường thì eo đột nhiên bị người ta nắm lấy. Người đàn ông dùng lực động thân một cái, tôi bị đụng thấp giọng kinh hô, tôi theo bản năng mở mắt ra.

    Quả nhiên nhất thời bị dọa bay hồn!

    Đầu óc tôi trở nên thanh tỉnh, từ dưới thân người đàn ông trốn thoát, lui vào góc giường. Một tay run rảy chỉ anh ấy: "Ông.. ông.. ông.."

    Người đàn ông thân trên trần trụi nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười không có độ ấm: "Tôi già như vậy sao?"

    Tôi run rảy phun ra đầy đủ hai chữ: "Ông chủ?"

    Đúng vậy, người đàn ông nhàn nhã cũng tôi nằm trên một chiếc giường giờ phút này, chính là ông chủ của tôi, Ân Lễ.

    Mười phút sau.

    Sau khi tôi yên lặng mặc quần áo, kiên trì đứng ở trước mặt Ân Lễ, nội tâm vạn phần rối rắm.

    "Xin lỗi, ông chủ, đêm qua em không phải cố ý.."

    Ân Lễ hai tay khoanh trước ngực dựa vào đầu giường, chỉ kéo một góc chăn che đi phần bụng dưới, lạnh lùng nhìn tôi nói: "Em muốn nói, không phải em cố ý đem tôi coi thành người hầu rượu. Cũng không cố ý nói xấu tôi một buổi tối, càng không cố ý đem tôi đè dưới thân làm chuyện này chuyện kia?"

    Tôi lắp ba lắp bắp nói: "Cái gì mà em đè anh ở dưới thân làm này làm kia. Rõ ràng là anh.."

    Ân Lễ bình tĩnh chỉ chỉ vết cào trước ngực mình.

    Tôi xấu hổ cúi đầu..

    Ân Lễ hừ lạnh một tiếng, lười biếng hỏi: "Hiện giờ em làm thế nào để nói rõ cho tôi?"

    Tôi xấu hổ đứng tại chỗ, trong đầu nghĩ làm thế nào để có thể dàn xếp ổn thỏa, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên linh quang chọt lóe trong đầu tôi.
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng sáu 2024
  4. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi từ trong túi móc ra một tờ chi phiếu, ký tên cẩn thận đưa tới trước mặt Ân Lễ "nếu không, ngài nhận cái này, hai người chúng ta rõ ràng?"

    Ân Lễ khóe mắt co giật, tựa hồ như một màn trước mắt không thể tin được "em cho tôi tiền?"

    Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn biểu tình, anh ấy có vẻ không vừa lòng cho lắm a..

    Đang lúc tôi nghĩ mưu sách khác, Ân Lễ liếc nhìn tờ chi phiếu trước mắt, giống như nhìn thấy một thứ gì đó, trong mắt lóe lên một đạo tia sáng.

    Tôi nghi ngờ một giây, đột nhiên ý thức được cột số tiền trên tờ chi phiếu vẫn để trống, nhất thời sợ tới mức muốn thu về. Vậy nhưng Ân Lễ đã nhanh hơn một bước cướp lấy.

    Trong tay anh ấy nắm lấy tờ chi phiếu, giống như nắm bắt thân gia của tôi, cười như không cười nói "hai chúng ta thanh toán xong? Hạ Linh Linh, em nghĩ hay quá rồi."

    Lòng tôi trầm xuống run sợ.

    Khi tôi đem đoạn bi thảm tôi đã trải qua này nói với người quản lý của tôi, tôi tỏ vẻ mình muốn bỏ hiệp ước.

    Cô ấy một bộ dáng đau đầu: "Linh Linh a, rốt cuộc em có điểm nào không vừa lòng với Ân Lễ, ngài ấy chính là tổng giám đốc của thiên đườg giải trí. Phục vụ em cả một đêm, lại còn kéo cho em nhiều thông cáo như vậy, sao lúc nào em cũng nghĩ muốn giải ước a?"

    Tôi hung hăng nghiến chặt răng: "Em có cho anh ta chi phiếu!"

    Người quản lý sầu khổ nhìn tôi một cái, sau cùng vẫn là vỗ vỗ vai của tôi: "Từ bỏ đi Hạ Linh Linh. Người Ân Lễ không bỏ qua thì không có một công ty giải trí nào giám nhận."

    Mặc dù người quản lý dùng mọi cách khuyên can nhưng tôi vẫn là đi vào văn phòng của tổng giám đốc. Uyển chuyển theo sát Ân Lễ, biểu đạt ý tứ muốn được hòa bình giải ước.

    Mà hồi đáp tôi là một sự im lặng đến xấu hổ.

    Ân Lễ từ sau đống văn kiện chất thành núi ngẩng đầu lên, mà anh ấy vừa đỡ mắt kính thì bầu không khí trở nên lạnh thấu xương, lạnh dưới mười độ.

    Anh ấy nhàn nhạt hỏi: "Đãi ngộ không tốt?"

    "Không phải, là bởi vì.." tôi lúng túng nhéo ngón tay, không biết giải thích thế nào.

    "Bởi vì cái gì?" Ân Lễ hai tay chống cằm, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi, ngữ điệu bình thản "Chơi xong rồi liền muốn quỵt nợ, hử?"

    Đầu gối của tôi nhất thời mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống nắm lấy tay anh ấy trong sự sợ hãi. Lệ rơi trong lòng, chơi anh rồi, thực xin lỗi anh a..

    "Không có không có, sao có thể chứ. Tổng giám đốc, chuyện này anh muốn giải quyết như thế nào, anh muốn thế nào chúng ta sẽ giải quyết như vậy, tuyệt đối không kém!" tôi khẩn trương liên tục xua tay "trách nhiệm này em sẽ chịu" bộ dáng chắc chắn.

    Ai bảo trong tay anh ấy cầm tấm chi phiếu trắng đã ký tên chứ..

    Ân Lễ ánh mắt lóe lên một nụ cười lạnh, một bộ dự đoán trước tôi sẽ không dám như vậy, sau đó ném một phần văn kiện qua "nếu đã như vậy thì hãy ký tên vào đây đi."

    Tôi mờ mịt cầm tập văn kiện đó, liếc nhìn một lát, nhịn không được kinh ngạc: "Tiếp tục ký ước?"

    Anh ấy nhíu mắt: "Không vui?"
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2024
  5. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có không có." Tôi chân chó cười cười, nhưng mà liếc xuống một chút nữa lại không nhịn được mà kinh hô một tiếng "mười năm?"

    "Chê ít?"

    ".. Không." Tôi chột dạ cười cười.

    Tuy rằng trong lòng vô cùng không nguyện, nhưng vừa nghĩ tới nếu như Ân Lễ ghi một chuỗi số không dài dằng dặc trên tờ chi phiếu kia, tôi có làm việc mười đời cũng không đưa nổi, chỉ có thể cắn chặt răng và nuốt trở vào trong yên lặng, ký tên xuống bên dưới.

    Lúc này Ân Lễ mới vừa ý, vỗ vỗ lên vai của tôi, vẻ mặt khích lệ.

    Mà tôi chỉ có thể bi phẫn, cứng ngắc trong gió.

    Vốn tưởng rằng sau khi tiếp tục ký ước hợp đồng Ân Lễ sẽ bỏ qua cho tôi một trận, không ngờ rằng tôi vẫn là xem nhẹ độ biến thái của anh ấy.

    Trên tầng thượng của công ty có một bể bơi lộ thiên, tuy rằng công nhân viên có thể dùng, nhưng bình thường có rất ít người tới. Cho nên, mỗi ngày khi tôi hoàn thành thông báo đều sẽ tới đây để thư giãn một lát.

    Hôm nay tôi vừa từ trong phòng thay đồ đi ra liền phát hiện không biết từ khi nào trên ghế nghỉ ngơi có một đôi chân đàn ông thon dài. Tóc người đàn ông ẩm ướt, giọt nước thuận theo cổ của anh ta trượt xuống, lướt qua bờ ngực rắn chắc, lướt qua cái bụng hẹp, lướt qua..

    Mặt tôi đỏ lên, sau đó tôi lặng lẽ xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi này.

    "Hạ Linh Linh."

    Một giọng nói đàn ông nguy hiểm, trầm thấp vang lên.

    Tôi lập tức mở ra bộ dáng chân chó, xoay người cười nịnh nọt giống như một đóa hoa cúc: "Ân Tổng, ngài gọi em?"

    Ân Lễ nhàn nhã cầm khăn, lau lau những giọt nước trên tóc, giống như tùy ý hỏi: "Tới rồi tại sao không bơi?"

    Tôi che những bộ phận lộ ra khỏi áo tắm, cười gượng nói: "Thực ra em không phải quá biết bơi.."

    "Vậy anh dạy em."

    Anh ấy đứng dậy, thân hình đẹp chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi làm người khác có chút xấu hổ. Tôi không tự nhiên mà xoay mặt đi: "Không không không cần đâu, em.."

    "Qua đây."

    "..."

    Tôi vẻ mặt đau khổ, tôi cúi đầu, miễn cưỡng đi tới trước mặt anh ấy, nào biết không chú ý mà đâm vào ngực anh ấy, nhất thời sợ tới mức liên tục lùi về sau vài bước.

    Vì thế 'bùm' một tiếng, tôi chật vật ngã vào trong bể bơi, bọt nước bắn tung tóe.

    Ân Lễ cười thành tiếng: "Em sợ cái gì, anh cũng không ăn em!"

    Tôi xấu hổ đứng trong nước, xoa đi bọt nước ở trên mặt, thế nhưng lại lập tức bị những bọt nước anh ấy nhảy xuống nước làm ướt cả đầu, nhất thời mặt đen thui. Lời nói thất lễ đột nhiên thốt ra khỏi miệng: "Đồ khốn, sao anh không chú ý một chút?"

    Đồ khốn mặt đen theo.

    Ân Lễ chậm rãi tiến tới gần, sắc mặt âm trầm, giọng nói trầm thấp lại mang theo từ tính: "Em nói ai là đồ khốn, hử?"

    Khi nói chuyện tôi đã bị anh ấy dồn ép vào cạnh hồ bơi, không có đường để lui, chỉ có thể hoảng sợ, hai tay bảo vệ trước ngực, ngăn cản hơi thở đầy hormone của anh ấy càng lúc càng gần.
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2024
  6. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hạ Linh Linh." Khóe miệng Ân Lễ có chút đắc ý mà câu lên, hay tay của anh ấy đem tôi giam cầm trong góc bể bơi. Trong đôi mắt phản chiếc dục vọng ham muốn nóng bỏng, giọng nói khàn khàn mờ ám: "Chuyện ngày đó phát sinh trong khách sạn, ở đây một lần nữa, em thấy sao?"

    "Ha ha.. Ân tổng, anh đang nói đùa sao.." tôi cứng ngắc cười cười, trong lòng đã vạn phần khẩn trương.

    Ân Lễ câu khóe môi, cười ái muôi: "Em cảm thấy sao?"

    Tôi cảm thấy, tôi phải chạy trốn!

    Tay của Ân Lễ đưa ra phía trước, tôi đột nhiên xoay người, dùng tốc độ thật nhanh chuồn ra khỏi bể bơi. Tay của anh ấy dường như túm vào hư không, thế nhưng lại dường như túm vào thứ gì đó phía sau lưng tôi.

    Có thứ gì đó chợt lỏng ra, tuột khỏi người tôi, gió đêm đúng lúc thổi tới, tôi bỗng cảm thấy trước ngực lạnh lẽo.

    Không phải chứ?

    Tôi run rảy quay đầu, thế nhưng lại thấy khóe miệng của Ân Lễ hiện lên một tia cười yếu ớt. Trong mắt hiện lên sự bỡn cợt, anh ấy giơ lên chiến lợi phẩm trong tay, tươi cười, kiêu ngạo và khiêu khích.

    Tôi vì thế run rảy khóc thét.

    "Anh trả cho tôi!"

    Về mặt công việc Ân Lễ vô cùng chiếu cố tôi, đem những thông báo tốt nhất cho tôi. Đồng nghiệp đối với chuyện này đã bàn tán rất sôi nổi: Sau chuyện ở bể bơi, chuyện bát quái tôi câu dẫn ông chủ đã bay đầy trời.

    Cho nên tôi tận lực tránh cho gặp phải Ân Lễ trực diện, nhưng thực không may có một loại không gian kín gọi là thang máy.

    Sáng sớm ngày cuối tuần, lúc quay lại công ty lấy điện thoại, đang chờ thang máy đóng cửa, thế nhưng lại nhìn thấy một người đang tiến vào từ cửa lớn, tây trang phẳng phiu, vừa gọi điện thoại vừa ngoắc tay biểu ý muốn tôi đợi một chút.

    Đùa gì vậy, tôi sao có thể dễ dàng để anh ấy tiên vào.

    Toi quyết định sử dụng một kỹ năng ma thuật bằng một ngón tay, nhấn vào nút đóng cửa thang máy một cách điên cuồng. Hai tròng mắt người ở phía xa xa lạnh lùng, buông điện thoại xuống, bước thật nhanh đi tới. Tôi càng thêm khẩn trương, nhưng chiếc thang máy này giống như đã bắt kịp tuổi tác của người già, không để ý tới nội tâm của tôi đang lo lắng mà vẫn như cũ chậm rãi khép lại, cho tới một khắc cuối cùng.

    Một đôi tay bỗng nhiên xuyên vào trong, cửa thang máy lại một lần nữa tác ra hai bên.

    Vẻ mặt tôi thất vọng sầu bi. Ân Lễ thở phì phò bước vào thang máy, trợn măt trừng tôi.

    "Hạ Linh Linh, em giám nhốt tôi ở bên ngoài?"

    "Đã đóng rồi, thì sao chứ?" mới sáng sớm ngày cuối tuần đã bị người ta rống không mang theo thiện chí, mặc dù tôi là người ôn hòa cũng sẽ sinh ra phản nghịch, giương cằm khiêu khích cấp trên của tôi.

    Ân Lễ đại thể là không dự đoán được tôi sẽ như vậy mà phản kháng anh ấy, tức đến cười lạnh một tiếng, đột nhiên ấn xuống tầng âm của thang máy, sau đó lạnh lùng quan sát tôi.

    Anh ấy dường như thực sự bị chọc giận, khuôn mặt lạnh lùng, trực tiếp đem khí thế của tôi dọa cho rụt trở lại. Tôi vừa lùi về sau vừa lắp bắp nói: "Anh, Anh nhìn em là gì.."

    Anh ấy hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú âm trầm chậm rãi tới gần trước mặt.

    Tôi càng thêm sợ hãi lui về sau, thẳng cho tới khi cái bóng của anh ấy bao lấy tôi, mơi không thể không run giọng cầu xin: "Em sai rồi, sai rồi còn không được sao.."
     
    Dương dương minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2024
  7. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa thang máy kịp lúc mở ra, bên ngoài vừa hay là bãi đỗ xe. Ân Lễ kéo tay của tôi đi ra ngoài. Tôi theo phản ứng có điều kiện rụt người lại, thận trọng hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?"

    Khóe miệng của anh ấy lạnh lùng câu lên, một tay nâng cằm của tôi lên, bức tôi phải kề sát mặt anh ấy. Khí tức hormone quen thuộc bao vây quanh thân tôi. Giọng nói của Ân Lễ trầm thấp mà băng lãnh: "Hạ Linh Linh, anh cho em hai sự lựa chọn. Hoặc là hiện giờ đi theo anh, hoặc là.."

    Thân thể của anh ấy nguy hiểm đè ép xuống, tay lớn của anh ấy hung hăng tóm lấy eo tôi, hai cỗ thân thể ái muội dán sát vào nhau, khiến tim tôi đập thình thịch một cách căng thẳng "sẽ ở đây mà muốn em, hửm?"

    "Em đi theo anh!"

    Tôi cơ hồ là ngay lập tức cầm lấy tay anh ấy chạy ra ngoài. Đùa gì chứ, trong thang máy còn có camera giám sát nữa..

    Mười phút sau, tôi ngoan ngoãn ngồi trên xe của Ân Lễ.

    Không biết Ân Lễ ở phía sau xe còn đang làm gì, tôi đợi có chút bất an. Lời anh ấy nói trong thang máy vẫn còn quanh quẩn bên tai của tôi, nghĩ tới đó tai tôi lại đỏ bừng.

    Vì vậy tôi lấy ra điện thoại, vô cùng lo lắng mà nhắn cho người đại diện một tin nhắn.

    "Chị nói xem có phải ông chủ đối với em có chút ý tứ không a?"

    Người đại diện trả lời rất nhanh: "Chúng mừng, chúc mừng, cái đầu của em cuối cùng cũng được thông suốt rồi."

    Tiếp sau đó, phía sau xe một trận tiếng chuông điện thoại vang lên, Ân Lễ tiếp điện thoại, tựa hồ như nghe được đối phương nói gì đó, đột nhiên phóng ánh mắt về phía tôi, khóe miệng ẩn ẩn câu lên tựa hồ như đang tươi cười.

    Tôi lập tức ý thức được tôi đã bị người đại diện chân chó của tôi bán đi rồi, khẳng định là cô ấy đã đem nội dung trong đoạn tin nhắn của tôi nói với Ân Lễ rồi!

    Không bao lâu, Ân Lễ liền cúp điện thoại. Anh ấy đi về phía tôi, sau đó gõ gõ cửa xe.

    Tôi hạ cửa sổ xuống, vừa định hỏi có chuyện gì, vậy nhưng lại thấy anh ấy thò đầu vào bên trong cửa sổ xe. Tôi còn chưa kịp kinh ngạc, trong phút chốc cánh môi liền bị anh ấy ngậm lấy, lực mút ấm áp giày vò chiếc lưỡi của tôi. Ân Lễ dùng tay nắm lấy cằm của tôi, sườn mặt hơi nghiêng, đôi mắt nhắm chặt được hàng mi phủ bóng.

    Tôi bị hôn tới nỗi tim đập thình thịch, đầu óc choáng váng gần như nghẹt thở.

    Hồi lâu Ân Lễ mới buông tôi ra, khóe miệng anh ấy nhếch lên nhưng ánh mắt vẫn rất thanh tỉnh. Khóe miệng câu lên nhìn tôi: "Cảm thấy tôi đối với em có ý tứ? Hạ Linh Linh, em nghĩ quá nhiều rồi."

    Đầu của tôi mông lung, trong phút chốc liền tỉnh táo lại.

    Thì ra vừa rồi anh ấy hôn tôi chỉ là vì trêu cợt tôi?

    Một cỗ cảm xúc xấu hổ và giận giữ dâng lên trong đầu. Một ý niệm trả thù chợt nổ tung trong đầu tôi.

    Ân Lễ vẫn như cũ cười xấu xa, chế nhạo tôi nói: "Sao nào, lẽ nào em đối với tôi có ý tứ? Nếu không trên mặt sao lại có biểu tình thất vọng?"

    Tôi theo bản năng muốn biện giải, thế nhưng lại phát hiện dường như mình đã bị nói trúng. Trái tim của tôi đập thật nhanh, nhất thời xấu hổ tới mức mặt đỏ lên.

    "Ai, Ai đối với anh có ý tứ?"
     
    Dương dương minh thích bài này.
  8. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi phẫn uất đẩy cửa xe, đem Ân Lễ không có sự phòng bị đụng cho thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, thừa dịp anh ấy vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc lại phẫn hận chạy về phía thang máy, tôi thậm chí đứng xa xa còn giơ lên ngón tay giữa với anh ấy.

    Ân Lễ đỡ ở bên cạnh cửa xe, nghiến chặt răng, mặt anh ấy đen lại muốn đuổi theo, thế nhưng vùng bụng dưới bị tôi đụng phải đau nhức, nhất thời người không thể nhúc nhích được, chỉ có thể từ xa mà nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang dần đóng lại, hung hăng nhả ra mấy chữ.

    "Hạ Linh Linh, em đợi đấy cho anh!"

    Sau khi Ân Lễ quay lại làm việc, ngoài ý muốn thế nhưng lại không đem tôi đi giáo huấn một trận, ngược lại dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, không chỉ thái độ phá lệ ôn nhu, mà còn thường xuyên cười với tôi.

    Chỉ là.. nhưng nụ cười này lại không khỏi có chút khoa trương, quá mức chuyên chú nhìn vào mắt tôi, tôi cảm thấy lạnh sống lưng..

    Những lời nói ngoan hận ngày đó của Ân Lễ vẫn quanh quẩn bên tai của tôi. Thế nhưng tôi trái đợi phải đợi cũng không thấy sự báo trả nào, trong lòng không khỏi có chút bất an.

    Người đại diện vì để trấn an tôi, đề nghị đưa tôi đi KTV để thư giãn một trận.

    Tôi tất nhiên là cao cao hứng hứng đi rồi, một khi cao hứng liền không cẩn thận uống nhiều. Vì vậy, thừa dịp đồng nghiệp đang hát bên trong KTV, tôi đứng dậy dự định đi tìm nhà vệ sinh.

    Nào biết vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

    Người uống say là tôi tầm mắt có chút mơ hồ, cười ha ha quay đầu nhìn người đại diện đang ngồi trên ghế lô nói: "Ài, nơi này có một người lớn lên trông thực giống Ân Lễ."

    Lời còn chưa nói hết, tôi liền cảm thấy sau đầu có một bóng đen áp tới. Tôi mờ mịt quay đầu lại nhìn, vừa hay chống lại một bờ ngực rắn chắc, nhìn không rõ chủ nhân cùng với ánh đen phía sau. Thế nhưng lại có một trận mùi hương quen thuộc dần dần tới gần.

    Tôi đột nhiên thanh tỉnh.

    Xoay người nhanh chân muốn chuồn, nhưng lại bị bàn tay lớn chụp tới, giống như diều hâu bắt gà con, dễ dàng ôm tôi vào trong ngực. Ân Lễ cười nhẹ bên tai tôi: "Còn muốn chuồn, hử?"

    Tư thái đó rõ ràng là có chuẩn bị mà tới.

    Tôi bi phẫn nói: "Người đại diện lại bán tôi đi đúng không?"

    Ân Lễ cúi đầu cười, vuốt khuôn mặt nhỏ tức giận của tôi, giọng nói thế nhưng lại mềm mại tới lạ thường: "Đừng tức giận, anh ép cô ấy."

    Tim tôi đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

    Nụ cười dịu dàng của Ân Lễ giống như một cục bông ở trước ngực, bao vây lấy trái tim đang đập dồn dập của tôi.

    Tôi nhất thời thấy run sợ, lúc phản ứng lại nụ hôn tinh tế của anh ấy đã đặt trên môi của tôi, nhẹ nhàng vẽ lên bờ môi của tôi giống như lông vũ mềm mại. Đầu lưỡi hấp dẫn dò xét vào trong, cẩn thận dẫn dụ người có chút do dự và sợ hãi là tôi.

    "Tại sao lại trốn tránh anh?"

    "A.. hả?"

    "Hạ Linh Linh, không cần trốn tránh anh."

    Tôi choáng váng vì nụ hôn không thể cưỡng lại này, tôi chỉ có thể lờ mờ nghe thấy giọng trầm trầm của anh ấy đang nói gì đó. Sau đó cả người đột nhiên bị người ta ôm ngang lên không trung, nhìn khuôn mặt tuấn tú trầm ổn của anh ấy trong sự kinh ngạc, bốn mắt chạm nhau.
     
    Dương dương minh thích bài này.
  9. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt quá nóng bỏng đó phút chốc làm mặt tôi đỏ lên, cúi đầu xuống, thế nhưng lại nghe thấy anh ấy phát ra một nụ cười yếu ớt.

    Ân Lễ bế ngang tôi, nện xuống từng bước trầm ổn rời đi. Khuôn mặt nóng bỏng của tôi bị ép dính trên ngực của anh ấy, nghe nhịp tim đập có tiết tấu của anh ấy, giống như phù đạo trấn an cảm xúc hoang mang và khẩn trương của tôi.

    Có người phục vụ đi ngang qua vẻ mặt kinh ngạc, ngoảnh nhìn lại, khuôn mặt đỏ bừng của tôi tận lực chôn chặt trước ngực anh ấy. Anh ấy đưa tôi về nhà, trước khi thất thân tôi còn không quên dặn dò một câu.

    "Nếu như ngày mai lại truyền ra cái gì mà một người mẫu trẻ cặp kè với tổng tài, anh nhất định phải tận lực giúp em đè ép xuống!"

    Thế nhưng ngày hôm sau trên các trang báo giải trí tràn ngập những tiêu đề về tôi.

    "Cuộc gặp riêng của Hạ Linh Linh với người yêu bị chụp"

    "Người mẫu trẻ Hạ Linh Linh dụ dỗ tổng tài thượng vị"

    Nôi dung viết so với những gì tôi đã trải qua còn đặc sắc hơn, thực tại cảm phục sức tưởng tượng của các cẩu tử.

    Trên trang báo còn kèm theo một bức hình, trong hình tôi được Ân Lễ ôm ngang, cả mặt đỏ bừng, có lẽ là khi đi từ trong KTV ra bị người ta chụp.

    Mà vừa nãy tôi tới công ty, liền bị các cẩu tử bao vây ở tầng dưới của công ty. Tôi gần như không thể xuống xe, người đại diện không dễ dàng mới có thể đem tôi hộ tống vào trong công ty.

    Bọn cẩu tử bị giữ ở bên ngoài, tôi thở phào một hơi thật dài, nhịn không được có chút đắc ý "không ngờ rằng nhân khí của em cũng khá nha, lộ ra một tin tức cũng có thể gây ra oanh động lớn như vậy."

    Người đại diện thương hại liếc nhìn tôi một cái: "Em nghĩ nhiều rồi, người mà họ chú ý là Ân Lễ, tin tức của người thừa kế tập đoàn Ân thị. Mà em, vừa hay chỉ là là lời bàn tán mà thôi."

    Tôi trầm mặc mà phẫn nộ rời đi.

    Vốn cho rằng các phóng viên nhiệt tình không được mấy ngày liền biến mất, dù sao tôi cũng chỉ là một người mẫu nhỏ thực tại không có chuyện gì để đào bới. Thế nhưng sự thực là tin tức càng ngày càng nghiêm trọng, dư luận thậm chí bắt đầu bôi nhọ phương hướng phát triển của tôi.

    Cho nên hôm nay, người đại diện nghiêm túc nắm lấy vai tôi nói: "Linh Linh a, đây đều là suy nghĩ cho thanh danh của em, nếu còn tiếp tục bị bôi đen như vậy sẽ không còn có thương hiệu nào dám tìm em đại diện nữa."

    Một cỗ dự cảm không ổn hiện lên trong đầu tôi, tôi rút rút khóe miệng hỏi: "Chị nghĩ như thế nào.."

    Hai giờ sau.

    Cuối cùng tôi cũng rụt rè bước vào văn phòng của Ân Lễ, kiên trì đem những gì người đại diện dặn dò nói một lần với Ân Lễ.

    Anh ấy buông văn kiện trong tay xuống, thích thú tựa vào ghế: "Ồ? Em muốn anh giả trang bạn trai của em?"

    Tôi yếu ớt sửa lại: "Không phải, là muốn anh giả trang theo đuổi em.."

    Đều trách người đại diện đưa ra chủ ý thối!

    Cô ấy cho rằng hiện tại mọi người đều cho rằng tôi quấn chặt Ân Lễ không rời, vọng tưởng gả vào hào môn. Cho nên dùng thủ đoạn trực tiếp nhất đâm thủng dư luận, chính là để Ân Lễ diễn một trò chơi theo đuổi..

    Nhưng muốn Ân Lễ 'hạ mình' đảo ngược theo đuổi tôi nào có dễ dàng như vậy, trừ phi nói núi không lăng mộ, trời đất hợp nhất.

    "Được." Ân Lễ thản nhiên nói ra một câu.
     
    Dương dương minh thích bài này.
  10. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi thút thít nói: "Không có gì không có gì, em sớm đã nói qua với người đại diện là anh sẽ không đồng ý rồi. Em sẽ nghĩ cách khác.." Dừng một lát, mắt tôi trừng lớn nói "vừa rồi anh mới nói cái gì?"

    Ân Lễ bình tĩnh nhắc lại một lần nữa: "Được."

    Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, vui sướng: "Thực sao?"

    Khóe miệng của anh ấy cong cong, gật gật đầu.

    Tôi còn chưa vui vẻ mà kinh hô thì anh ấy lại bổ sung thêm một câu: "Có điều cũng có điều kiện."

    * * *Tôi liền biết.

    Nhưng trong tay của anh ấy đã có một tờ chi phiếu rỗng mà tôi đã kí tên, lẽ nào còn có điều kiện đáng sợ hơn nữa sao?

    Nghĩ như vậy, tôi miễn cưỡng gật đầu hỏi: "Điều kiện gì?"

    Ân Lễ ôn hòa cười: "Rất đơn giản."

    Ân Lễ là một người nói lời giữ lời.

    Từ sau khi đáp ứng giúp tôi rửa sạch thanh danh, liền vô cùng cao hứng triển khai mãnh liệt theo đuổi đối với tôi.

    Ít nhất, biểu hiện ở mặt ngoài là như vậy.

    Mỗi buổi sáng Ân Lễ sẽ để cho tiểu ca ở cửa hàng hoa mang tới tặng cho tôi một bó hoa, hoa giả, tuần hoàn sử dụng.

    Mỗi khi tôi ra ngoài chụp ảnh, anh ấy đều dành thời gian mang tới chút đồ ăn ngon để hỏi thăm. Tôi ở trong phòng nghỉ ngơi, nhẫn nhục mà đút từng chút từng chút vào miệng anh ấy.

    Mỗi lần cùng nhau ra ngoài, anh ấy đều lén chụp ảnh tôi, những mặt 'đáng yêu' mà tôi không muốn cho người khác biết, đủ các loại ảnh xấu xí không lời giải thích. Sếp, anh có chắc là anh sẽ không bôi đen em không?

    Cho nên mỗi khi các nhân viên nữ bên cạnh nhìn tôi ghen tị, trong lòng tôi thế nhưng thực ra nước mắt lại rơi như mưa..

    "Hạ Linh Linh."

    "..."

    "Hạ Linh Linh!"

    "A, có!"

    Tôi đang đắm chìm trong quá khứ đau buồn, Ân Lễ ở phía chính diện uất giận nhìn tôi, sắc mặt đỏ bừng. Tôi lúc này mới nhớ ra tôi đang ở trong phòng nghỉ chờ ghi hình, đang giúp Ân Lễ chỉnh lại cà vạt, vô tình rơi vào hôi ức mà suýt chút nữa siết chết anh ấy.

    Tôi chột dạ, vội vàng nới lỏng cà vạt.

    Ân Lễ nhíu mày nhìn tôi, sắc mặt không hờn giận nói: "Hôm nay sao em luôn lơ đãng vậy?"

    Tôi xấu hổ sờ sờ đầu, tùy ý tìm một cái cớ nói: "A, thân thể không thoải mái lắm."

    Vốn tưởng rằng có thể lừa dối cho qua, nhưng không ngờ được anh ấy lại quan tâm tới tôi.

    "Không thoải mái? Chỗ nào không thoải mái?" anh ấy sờ sờ trán tôi, nhíu mày nói: "Không sốt a." Nói rồi anh ấy còn thực sự nghiêm túc bắt tôi mở miệng "a~"

    Tôi vội vàng ngăn cản động tác của anh ấy: "Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, anh tới quá gần sẽ bị truyền nhiễm đó."

    Anh ấy nhíu mày, khóe miệng cong cong nói: "Em sợ anh bị lây nhiễm?"
     
    Dương dương minh thích bài này.
  11. Thanhmai2008

    Bài viết:
    1
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ách, ý của em là.."

    "Là gì?"

    Anh ấy vừa nói vừa lặng lẽ tiến về phía tôi, nhìn đôi môi hồng đào của tôi cười xấu xa nói: "Thực ra, anh không ngại bị lây nhiễm.."

    Mắt tôi nháy nháy vài cái, nghiêm túc nhìn anh ấy: "Là miệng thối."

    "..."

    Khi người đại diện đẩy cửa bước vào, khuôn mặt của Ân Lễ đã thối tới mức không gì so sánh được.

    Cô ấy bộ dáng đau đầu nói: "Tiết mục sắp bắt đầu ghi hình rồi, hai người còn ở đây nháo cái gì vậy? Mau điều chỉnh lại biểu tình rồi ra ngoài đi."

    Đúng vậy, Ân Lễ phải cùng tôi ghi hình tiết mục. Có lẽ vì Ân Lễ theo đuổi tôi quá mức mãnh liệt, mọi người đều bị biểu hiện ngọt ngào giả dối lừa gạt, không chỉ bắt đầu quan tâm tới đôi 'tình nhân' chúng tôi, còn tỏ ra thích thú muốn xem cuộc phỏng vấn chúng tôi.

    Lúc mới bắt đầu tôi đã từ chối, lo rằng sự kiện theo đuổi giả dối này sẽ không thể kết thúc. Nhưng ngày đó Ân Lễ đưa ra điều kiện với tôi, dĩ nhiên là muốn cùng tôi lên tiết mục.

    Không còn cách nào, để có thể thỏa mãn nhu cầu xuất hiện trước ống kính của tổng tài tôi chỉ có thể thỏa hiệp.

    Toàn bộ chương trình được quay rất thuận lợi, Ân Lễ phối hợp rất tốt. Khi máy quay đưa tới, ánh mắt của anh ấy ôn nhu tới nỗi có thể vắt ra nước. Tôi có chút phân không được thật giả.

    Khi người chủ trì hỏi cảm thấy đối phương vì mình mà làm chuyện lãng mạn nhất là khi nào. Ân Lễ nhìn tôi cười nói: "Cô ấy làm mỗi một chuyện đối với tôi đều rất lãng mạn."

    Tôi sửng sốt, sau đó phẫn uất trừng mắt với anh ấy một cái.

    Ân Lễ giảo hoạt này, cư nhiên đem đáp án tốt nhất mà tôi đã nghĩ ra dùng mất rồi!

    Người chủ trì huýt sáo trêu chọc, sau đó nhìn tôi nói: "Hạ Linh Linh, cô thì sao?"

    Tôi làm ra một bộ dáng cười xấu hổ: "Ách.." Mau động não, mau động não, mau động não!

    Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, tôi dịu dàng nhìn Ân Lễ, mỉm cười nói: "Anh ấy a, anh ấy chủ nghĩa đại nam chủ tương đối nghiêm trọng. Anh ấy từ trước tới giờ chưa bao giờ vì tôi làm điều gì lãng mạn thì cũng thôi đi, còn chọn này chọn kia. Nếu như không phải anh ấy khóc nháo muốn tôi không được rời xa anh ấy, tôi sớm đã chia tay với anh ấy rồi."

    He he, toàn là anh chụp hình ảnh xấu xí bôi đen tôi, giờ tới lượt tôi bôi đen anh một lần.

    Sau khi nghe câu trả lời của tôi, hiện trường quả nhiên biến đổi, có chút kích động.

    Tôi đắc ý liếc nhìn Ân Lễ nhưng lại phát hiện anh ấy thế nhưng lại không có tức giận. Không những không tức giận, anh ấy còn cười rất ôn nhu, dường như có chút ngượng ngùng.

    Người chủ trì hứng trí dào dạt hỏi anh ấy: "Ân tiên sinh, đối diện với sự lên án của Linh Linh, anh có điều gì muốn nói không?"

    Ân Lễ ngượng ngùng cười cười, ánh mắt ôn nhu liếc nhìn tôi: "Không sao, cô ấy thích bôi đen tôi, cô ấy vui tôi cũng vui."

    Ha ha ha ha ha, anh ấy giả vờ quá giỏi!

    Trong lòng tôi đã phát điên lên rồi, khó có thể tin được mà nhìn tên ngụy quân tử này.

    Khán giả ở hiện trường tất cả đã bị hành động của anh ấy lừa dối, bắt đầu sôi nổi: "Hôn môi! Hôn môi! Hôn môi! Hôn môi!"
     
    Dương dương minh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...