Truyện Teen Tình Làng Nghĩa Xóm (Tha Thứ) - Thanh Thảo

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi mincodon, 30 Tháng mười 2019.

  1. mincodon

    Bài viết:
    2
    Alissa thích bài này.
  2. mincodon

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Tha thứ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là một buổi chiều cuối tháng bảy. Thời tiết mấy hôm nay dễ khiến con người ta phát cáu, mưa suốt thôi, mưa cả tuần rồi. Con đường đất chạy giữa cái làng nhỏ này giờ toàn bùn nhão nhoét. Trái với cái quang cảnh yên ắng, bình dị dưới làn mưa nhạt nhòa là tiếng ồn ã ở đâu đó. Đó là tiếng cái vã ở nhà ông Khải, cái gia đình vốn ít khi người ta nghe thấy vợ chồng ông bất hòa.

    - Tại bà mà con nó mới thành ra như thế đấy?

    - Ô nhìn bản thân mình đi, suốt ngày chỉ có biết đến rượu, ông có bao giờ hỏi han.

    Vợ con ông không?

    - Con hư tại mẹ cháu hư tại bà, để thiên hạ nó biết thì nhục lắm..

    Mọi chuyện có lẽ bắt đầu cách đây cũng lâu rồi. Từ sau cái ngày thằng út nhà ông Khải mất do đuối nước. Cái gia đình ấy suy sụp nhiều lắm, ông Khải hồi trước chăm chỉ cả xóm biết bỗng chốc thành con ma rượu, ông uống nhiều những chẳng bao giờ đánh vợ con cả, uống rồi ông ngủ nhiều khi trong cơn mê ông lại gọi tên thằng út. Bao người khuyên mà không được, đúng là khổ. Còn vợ ông, bà Dung thấy chồng con như vậy cũng sinh bệnh. Bà rành hết tấm lòng của mình che chở thương yêu đứa con gái. Gia cảnh ngày trước cũng đâu đến nỗi mà giờ đây thiếu thốn đủ bề. Thấy gia cảnh nhà như thế cái Hoa đưa con duy nhất của hai vợ chồng khốn khó kia nay cũng lớn và muốn lên thành phố kiếm tiền phụ giúp gia đình. Nó lên thành phố với cái gật đầu của bà Dung cái hững hờ của ông Khải. Mấy hôm trước nó từ thành phố về mang ít tiền kiếm được lén đưa mẹ. Cứ nghĩ đơn giản sẽ chẳng có chuyện gì sảy ra nếu như con bé Hoa không nôn khan trong bữa cơm. Nó mới lên thành phố được vài tháng thôi giờ về lại mang cái bụng kia, gia đình nhỏ bé này vốn đã lục đục nay lại càng mâu thuận hơn.

    Trời càng lúc càng mưa to hơn, tiếng cái vã cũng càng ngày to hơn.

    - Bây giờ hàng xóm mà biết thì không biết chui vào đâu?

    - Mình có làm gì sai đâu mà phải sợ?

    - Chẳng thấy mang được xu nào về, mà còn rước của nợ về.

    Hai bên cứ thế đôi co với nhau một hồi lâu, không ai chịu nhường nhau. Thấy bố mẹ cãi nhau, cái Hoa cũng thấy tủi thân, nó thấy mình ngốc quá, dại dột quá. Nó muốn khuyên giải bố mẹ nhưng sợ, sợ cái con người từng yêu thương con cái phút chốc thay đổi vì rượu. Ngôi trong gian phòng nhỏ không ánh điện, không kìm được lòng nó khẽ vén cái rèm che cũ bằng vải thừa vá lại. Cái Hoa vừa ngó đầu ra cũng là lúc ông Khải đưa ánh mắt đến. Đang lúc trong người có hơi men lại cộng thêm việc trong lòng nhiều nhiều tâm sự dồn nén. Gân mặt ông nổi lên, dạ mặt cũng đỏ lên và ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái Hoa. Ông quát lớn:

    - Cái con bất hiếu kia!

    Vừa dứt lời xong ông ném thảng cái chuyên nước xuống đất, choảng một cái. Thấy vậy bà Dung giật mình, mặt tái mét. Chưa bao giờ mà bà thấy ông giận đến như thế, cái Hoa ôm mặt khóc nức lên. Sau tiếng choang ấy là một khoảng lặng nhỏ, ba con người một căn nhà, một gia đình.

    Ngoài kia trời đã ngớt mưa, hai bố con bắc trưởng thôn ra kiểm tra đê đang về. Nhà bác trưởng thôn lại ngay sát nhà ông Khải. Cũng là hàng xóm tối lửa tẳt đèn có nhau, bác cũng biết gia cảnh nhà ông Khải nên thi thoảng hai vợ chông bác cũng hỏi han, có gì ngon lại chạy sang biếu. Vừa vào cổng nghe tiếng chuyên vỡ, biết hai vợ chồng ông Khải có chuyện nên ông bảo con trai vào nhà còn mình sang đấy xem sao. Bác vào sân ông Khải cất lời chào những không thấy đáp lại bèn vào thẳng nhà. Bước vào nhà bác thấy vợ chồng ông khải ngồi mỗi người một nơi, trong buồng là tiếng con bé hoa khóc.

    - Kìa cô chú, có chuyện gì mà lại thành ra như thế này?

    - Không có gì đâu bác ạ.

    - Thôi cô chú, có gì thì nọi chuyện tránh ảnh hưởng tới xóm làng.

    Ông Khải lúc này có vẻ tính tảo hơn, mặt ông lúc này cũng đỡ gắt, ông quay măt về phía bác trưởng thôn:

    - Thực ra cũng có chút chuyện bác ạ, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.

    - Tôi biết, lúc nãy đứng ngoài cũng nghe được đôi ba phần câu truyện.

    Ông khải hơi trau mày nhìn ra ngoài trời, ông cố nói với cái giọng nhẹ nhàng nhất có thể được:

    - Nếu bác đã biết thì cũng mong bác đừng để cho ai biết, gia đình em sẽ tự giải quyết.

    - Nếu chú đã nói vậy thì tôi cũng xin giữ kín chuyện này.

    Nói rồi bác trưởng thôn khẽ ngay ánh mắt nhìn vào buồng rồi lại nhìn bà Dung:

    - Hoa à! Nín đi cháu có việc gì cứ để người lớn giải quyết. Cô Dung này, cô lấy cái chổi quét mấy cái mảnh vỡ của cái chuyên đi, nhỡ ai vào dẵm phải thì tội lắm.

    Trời cũng hết mưa rồi, tôi xin phép tôi về.

    Quả thật trời đã hết mưa, kết thúc chuỗi dài ngày lấm lem bùn đất. Khỏi trắng bay lên từ từng ngôi nhà xuyên qua lớp ngói mái dạ đã hoen, rêu cáu đầy mình. Cả làng quê chìm dần vào màu của cảnh chiều tà. Rồi cũng đến lúc gã khổng lồ đen kịt kia chạy đến ôm tất cả vào bóng tối. Từng cơn gió khẽ thủ thì với nhau về gã mây đem mưa mấy hôm nay.

    Trong căn nhà nhỏ lúc này đèn điện đã tẳt những sao chẳng ai chịu ngủ vậy? Con bé Hoa nằm cạnh bà Dung, nó quay mặt vào tường lòng đầy nỗi niềm. Nó biết mình sai, nó thương mẹ nó và nó cũng nhớ người đó. Còn bà Dung bà nhắm mắt cố ngủ mà không thể nào mà ngủ được, bà thương con mình nhớ út hơn tất cả bà thương người đàn ông kia, người đàn ông bà gọi là chồng. Ông khải nằm một mình ngoài gian ngoài, trên chiếc trõng tre, hình ảnh của thằng út cứ hiên lên trong tâm trí ông. Ông cũng thương cái Hoa nhưng người làm cha như ông không thế nào mà bộc lộ ra được đặc biệt ông không phải là người cha tốt. Ông đưa mắt qua cửa sổ nhìn về hường xa săm bao nỗi niềm chỉ biết than mà thôi. Nhưng than ai ngoài than với cái tâm hồn già nua thiếu sức sống này. Đêm dài với người nhiều tâm sự những ngắn với người người tâm sự đã theo họ vào mộng cảnh.

    Sáng hôm sau một cuộc họp nhỏ diễn gia giữa căn nhà nhỏ với sự cos mặt của gia đình ông Khải với bác trưởng thôn. Ông Khải ngồi trên ghê rót chè, hai mẹ con bà Dung ngồi đối diện, bác trưởng thôn ngồi ngay cạnh ông Khải. Bác trưởng thôn nhẹ nhàng cất giọng:

    - Bây giờ mọi người ngồi đây đều hiểu rõ sự tình, điều quan trọng nhất là phải giũ bình tĩnh. Lát theo tôi nghĩ thì để cái Hoa nó kể nốt để có có biện pháp tính tiếp.

    Cô chú và cháu thấy tôi nói như thế có được không.

    Ông Khải rót một ly chè mời bác trưởng thôn, ông cất giong có lẽ là cái giong nghiêm túc và tỉnh táo nhất của ông sau ngần ấy năm:

    - Âu thì bác cũng là trưởng thôn đồng thời cũng là trưởng của của dòng họ mình, là người vai trên vậy thì vợ chông em nghe bác ạ.

    Bà Dung nhìn chồng rồi lại nhìn bác trưởng thôn, ánh mắt của người phụ nữ quanh năm tần tảo nay cảnh chồng con mà đấy cảm thông, mái tóc bà theo sương gió cũng ngả màu trắng cả. Bà nắm tay con gái như muốn thay lời động viên mà người mẹ không thể nói lúc này. Con bé Hoa nó vẫn có gì mặc cảm bởi cái chuyện chưa chồng mà có bầu, xóm mà biết thì không biết trui đâu phần nó lại sợ sợ cái các mà ông Khải nổi cáu như hôm qua. Bác trưởng thôn nhìn con bé Hoa với ánh mắt đầy cảm thông, bởi bác cũng coi Hoa như con của mình. Bác biết rằng bác cần phải thật điểm tĩnh, phải hàn gắn căn nhà này điều mà trước đây bác đã không thể.

    - Hoa! Cháu nói cho bố cháu và bác biết cháu có bầu từ khi nào và ai là bố của đứa trẻ được không?

    Hoa hơi lúng túng nhưng với sự động viên của bà Dung cộng với ánh mắt dịu hiền của bác trưởng thôn mà Hoa đã cởi bỏ được đống xiềng xích đang níu giữ tâm hồn ngây dại của con bé.

    - Dạ! Bọn con yêu nhau cũng lâu rồi ạ, con cũng định là sẽ cho anh ấy về gặp mặt bố mẹ nhưng mà tháng trước bọn con có quá đà ạ.

    Bác trưởng thôn cùng ông Khải chú ý lắng nghe đến nỗi chè đã nguội từ bao giờ nhưng những điều Hoa nói lại không phải thông tin mà hai người quan tâm. Cả hai đồng thanh:

    - Vậy thằng ấy ở đâu?

    - Dạ! Anh ấy ở.. xóm mình ạ.

    Khuân mặt mọi người trong căn phòng lúc này trừ con bé Hoa, ai cũng tỏ ra ngạc nhiên, xen lẫn tò mò. Duy chỉ có bác trưởng thôn có vẻ gì đó vui vui. Bác nhìn Hoa:

    - Vậy nó con nhà ai hả cháu?

    - Dạ! Anh ấy tên Hưởng, bố anh ấy tên là Thái ạ.

    Trái với khuân mặt dạng dỡ của Hoa, là khuân mắt đầy lo lắng của bà Dung, là nét mặt khó tả của bác trưởng thôn. Hoa đâu biết được rằng nó vừa thêm một mồi lửa vài vạc dầu tưởng trừng như tắt lửa kia. Ông Khải mắt trừng trừng, hai hàm răng nghiến chặt lại.

    - Mày giết tao đi! Trời ơi là trời! Sao số tôi khổ thế này! Cút! Cút đi, tao không có đứa con nào như mày!

    Nói rồi ông đứng dậy, ông đưa ánh mắt đỏ au nhìn cái Hoa. Còn con bé Hoa đứng im chôn chân thoáng rùng mình mà vẫn không hiểu điều gì sảy ra. Bà Dung hiểu được vì sao chồng mình lại cư xử như vậy, bà nhẹ nhàng khuyên ông Khải:

    - Kìa mình, bác trưởng thôn đang nhìn kìa.

    - Bà im đi! Cái gì chứ riêng cái thằng ấy thì không bao giờ.

    Có vẻ cái như nhưng giây phút bình yên trước đó chỉ là nắng trước khi cơn bão thực sự đang ập tới. Không khí trở nên bức bối hơn bao giờ hết và tâm trạng con người đang đi xuống về vô cùng. Thấy tình hình ngoài dự liệu, bác trưởng thôn lên tiếng để giảm căng thẳng:

    - Kìa chú, ngồi xuống đã!

    Vừa dứt lời thì ngoài cổng hai cha con ông Thái từ ngoài cổng bước vào. Cả hai chưa kịp bước vào thì đã:

    - Ai cho phép ông vào đây hả? Cái nhà này ai cũng vào được trừ cha con ông ra!

    - Ơ, kìa ông! Dù gì..

    - Tôi không cần biết cha con ông đến đây vì mục đích gì. Về đi, nhanh!

    Bác trưởng thôn ngắt lời, bác cô gắng khuyên ngăn ông Khải:

    - Sao bác lại nói vậy, người làng với nhau mà.

    - Bác cũng về luôn đi!

    Mặc dù ngạc nhiên trước lời nói của ông Khải những bác trưởng thôn vẫn điềm tĩnh lắm. Bác ra hiệu cho hai cha con ông Thái ra về. Bà Dung thấy ông Khải như vậy khẽ nói nhỏ cái Hoa, bà bảo nó sang nhà cụ ngoại ở mấy hôm cho tình hình dịu hơn. Thoáng phút chốc căn nhà chỉ còn mỗi ông Khải với ấm nước lạnh ngắt với những tia nắng ngoài sân.

    Mọi truyện sẽ không phức tạp như vậy nếu bảy năm trước không sảy ra cái truyện đau lòng ấy! Hồi ấy thằng út mới có tám tuổi thôi là đứa con mà hai vợ chồng ông Khải cố gắng lắm mới có được. Đó là buổi chiều cuối tháng tám, khi ấy trời đất cùng vừa chải qua mấy hôm mưa lớn nước sông lên cao. Mấy đứa trẻ xóm đang vui chơi trên triền đê mặc cho sự cấm đoán của người lớn. Hồi ấy ông Thái có nuôi một đàn trâu nhỏ thưởng chăn ở đây, bình thường cứ thả ấy rồi ông ngồi dưới gốc đa chông, hôm nay có chút việc nên ông thả rồi về nhà. Không hiểu vì sao con trâu đực nhà ông bị gì nó lồng lên, chạy một mạch về phía tụi trẻ. Tụi trẻ chạy toán loạn, thằng út và thằng Tí cháu ông Thái bị ngã xuống sông. Ông Thái lúc ra thấy lũ trẻ nhốn nháo thì chạy đến đúng lúc này có một vài người ra đồng hô hoán lên "bớ người ta có người đuối nước". Ông Thái vốn bơi rất giỏi liền nhảy xuống người ông cứu đầu tiên là cu Tí, đến lúc đưa nó lên tính cứu nốt út thì đã quá muộn. Út bị nước quấn đi phải mấy ngày sau mới tìm thấy. Chuyện này cũng ít người biết, bởi nó đau thương quá. Mọi người chỉ nghĩ đơn giản là út bị đuối nước chứ ít ai hình dùng nó có ẩn tình sâu xa. Mặc cho ông Thái đã đến xin lỗi những nào ai có thể tha thứ dễ đến như vậy..

    Trở về với thực tại, căn nhà nhỏ xác sơ tiêu điều nay vắng tanh. Nắng phủ ngoài hiên ôm vào lòng mình cái lạnh lẽo toát ra từ căn nhà nhưng không đủ để làm khổ được những giọt nước mắt trong tim của những con người đang khóc. Ông Khải ngồi ấm chè đã nguội từ bao giờ mà suy nghĩ. Ông muốn quên cái ngày tháng đó trong tâm trí nhưng không thể. Ông đã vứt bỏ tình bạn ấu thơ, tình làng xóm, sự bình yên mái ấm để nhận được sự cô độc. Ông không thể vượt qua được cái lòng tự trọng, cái tôi hạn hẹp trong lòng. Tha thứ là gì? Ông tìm đến rượu một người bạn vô hình giúp ông gặp được út. Tùng hụm tùng hum cay nồng, từng giọt đắng cay cứ thề trôi đi. Phút chốc ông thấy phơi phới tràn đầy năng lượng sống trong tâm hồn già nua. Ông tỉnh trong mộng say trong đời, mê man trong từng hụm rượu. Cứ thế, cứ thế mê man trong rượu cho tới khi trời đã tối. Cơn mê ấy ông thấy mình đang chơi đùa cùng út, ông khua tay lảm nhảm một mình trong căn phòng tối om. Từng kí ức về ngôi nhà đầm ấm hiện về, hai vợ chồng ông và hai người con đang ăn cơm với nhau vui vẻ biết bao. Bỗng ông thấy ông Thái đứng đó nhìn ông cười, nụ cười thật đáng sợ, xung quanh ông toàn là nước, rồi cái Hoa, bà Dung nhìn ông với ánh mắt đầy căm giận. Giật mình ông hét lớn "cút, cút hết đi" rồi ông ném cái trai rượu về phía ông Thái ông đâu biết được rằng mình đang ném trong vô thức. Trai rượu bay thẳng đến cái bảng điện cũ rồi một tiếng nổ vang lên, một ngọn lửa bùng lên. Ông Khải nào biết ông vẫn mê man, hình ảnh út lại hiện lại. Út nói út nhớ mọi người lắm, cha đừng như vậy nữa, cha hay tha thứ đi..

    Ngoài đường đúng lúc này hai cha con ông Thái cùng bác trưởng thôn vừa từ nhà mẹ bà Dung họ sang ấy để bàn chuyện cưới xin. Căn nhà nhỏ ông Thái đang bùng cháy, cả ba lao tới người hô hoàn người sách nước dập lửa.

    - Bớ người ta! Cháy nhà rồi! Cứu..

    Mọi người lúc này từ đâu kéo tới khá đông, trong căn nhà nhỏ kia lấp ló sau đám lửa là hình ảnh ông Khải đang đứng trước ban thờ nhìn chăm di ảnh của út. Hưởng thấy vậy liền lao vào cứu ông Khải. Nhưng ông Khải không chịu ông chạy đến ôm lấy di ảnh của út, ông cứ kêu tên út hoài trong tiếng khóc của chính mình. Không còn cách nào Hưởng lấy hết sức bình sinh lôi ông Khải ra, lúc ấy cả ông Thái lao vào nữa. Cuối cũng cũng đưa được ông Khải ra, cũng là lúc mái của căn nhà đổ sụp xuống trong tiếng hô hoán, trong tuyệt vọng đêm dài. Ông khải vẫn lắp bắp trong miệng:

    - Út ơi!

    Thấy ông Khải vẫn mê man, bác trưởng thôn lấy nước hất vào mặt ông Khải:

    - Nó đi rồi!

    Ông Khải khụy xuống, hai chân ông quỳ lên nền sân đầy nước nhìn về căn nhà. Bà Dúng chạy đến ôm ông Khải khóc nức lên. Trong đâu ông Khải lúc bấy giờ vang lên một giọng nói "cha nghe lời con". Một ngọn lửa đã hồng đỏ vẫn đang âm ỉ trong căn nhà kia, nó đốt hết tàn dư của quá khứ nhưng chỉ để lại hai chữ "tha thứ" mà thôi. Mai trời sẽ sáng nắng sẽ phủ nơi này, soi sáng tâm hộn người đàn ông đã ngủ mê suốt thời gian dài. Sẽ là khởi đâu mới nhưng với những con người đôn hậu kia song họ sẽ vượt qua tất cả bởi họ không cô độc không lẻ loi.

    - Thanh Thảo-

    Kết thúc là khởi đầu
     
    Alissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười một 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...