Tôi nhớ, có ai đó đã nói với tôi rằng: Một trong những mối tình không có hồi kết đó chính là mối tình đầu và tình yêu năm 17 tuổi. Tôi đã từng không tin và muốn chứng minh cho mọi người thấy tôi sẽ làm được. Vì tôi tin vào tình yêu của chính mình. Tôi tin chỉ cần bản thân chân thành và chung thủy thì sẽ không có việc chia ly. Nhưng không, tình yêu của tôi không đủ lớn ở cái tuổi mới chập chững bước vào đời và những cám dỗ lúc nào cũng rình rập bủa vây. Bước vào cấp 3, tôi đặt ra cho bản thân mình một tiêu chuẩn là phải học hành thật tốt để sau này có công việc ổn định, tôi gác lại một thời long bông liêu lõng ở cái tuổi "trẻ trâu", tôi cắt phăng mái tóc dài đã nuôi dưỡng ngần ấy năm, tôi bắt đầu một trang mới của cuộc đời. Như định mệnh đã được sắp đặt trước, là duyên nợ hay nghiệp duyên đều phải trải qua và tôi cũng không ngoại lệ. Người đời thường có câu "thật tốt khi người mình thích vừa vặn cũng thích mình", chính là cảm giác đó, tôi bắt đầu mộng tưởng, và trong đầu tôi lúc nào hình bóng người đó cũng hiện hữu, ngay cả trong những giấc mơ mỗi ngày đều như vậy. Tất nhiên, là tôi cũng không bỏ bê việc học, chúng tôi lấy tình yêu là động lực học tập, là cặp đôi cùng tiến được bạn bè thầy cô ngưỡng mộ. Thoáng chốc đã qua ba năm đèn sách, vui buồn đều có, cùng nhau trãi qua những năm tháng mà đối với tôi nó là khoảng kí ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Nhưng khi lên đại học thì chúng tôi lại chọn hai con đường, cũng từ đó chuyện tình của chúng tôi bắt đầu có những rạn nứt. Cãi vã, to tiếng, lạnh nhạt, thậm chí có lúc còn động tay động chân, nhưng sau tất cả tôi đều bỏ qua. Chia tay rồi quay lại, giận hờn rồi yêu thương, bao nhiêu cung bậc cảm xúc đều đặn luân phiên nhau đến. Chuyện tình cứ thế lê thê kéo dài tận 7 năm trời, những chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại, có những đêm tôi ngủ cùng với nước mắt, làm bạn với bóng đêm và những cơn đau cứ quặng lên từng nhịp nơi trái tim mỗi khi người ta buông lời cay đắng. Đến một lúc bỗng nhiên người ta rời đi không một lời từ biệt. Tôi vẫn cứ đợi, không một hồi âm. Là do chán nhau hay là do người ta có người khác? Một lí do tôi cũng không hề biết, vì sao lại kết thúc như thế, bạn bè có hỏi, tôi chỉ biết cười trừ cho qua. Vào một ngày không mây không gió, trời xanh yên ả cũng giống như lòng tôi bấy giờ, không đau buồn không hờn oán, dường như đâu đó trong tôi đã chết đi rồi một khoảng, tôi quyết định gửi đi lời nói chia tay để chấm dứt mối quan hệ này. Tôi rời đi, đến một nơi khác để sinh sống, và nơi đó tôi bắt đầu một mối quan hệ mới.. Tôi đã từng mất hết niềm tin vào tình yêu, nhưng thôi còn trẻ cuộc đời còn dài, tôi không cho phép bản thân mình quỵ lụy hay phụ thuộc vào bất cứ ai. Các bạn cũng thế nhé, hãy cứ tin và yêu rồi đến một ngày bạn sẽ gặp người mà chỉ cần bạn chau mày cũng sẽ cuốn cuồn lên vì bạn.