Tên truyện: Tình đầu (Không thể nào quên) Tác giả: Thu An Thể loại: Ngôn tình Tình trạng: Đang viết Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Thu An Văn án: "Là Cường hả" Khiết Anh yếu ớt ngồi dậy. Cường không nói một lời nào ôm thật chặt cô vào lòng. Cậu thật sự rất sợ lúc nhìn thấy Khiết Anh không còn một chút ý thức, sợ Khiết Anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhìn thấy Khiết Anh đã tỉnh mọi cảm xúc trong Cường dường như vỡ òa. "Cuối cùng Khiết Anh cũng tỉnh, làm Cường sợ quá" giọng Cường vẫn trầm ổn như thường ngày nhưng vẫn lộ ra nét hoảng hốt cùng lo lắng. "Khiết không sao rồi, cảm ơn Cường nha" Khiết Anh thoát khỏi vòng tay Cường với vẻ ngượng ngùng. Trong lòng Khiết Anh không khỏi biết ơn Cường nhưng biểu cảm vừa rồi của cậu ấy làm cô rất bất ngờ, Cường đang lo lắng cho mình sao, không lẽ cậu ấy.. cũng thích mình. "Mà sao hôm nay Khiết Anh lại đi sớm, làm sao mà để bị đuối nước vậy" Cường đang cố gắng xóa tan bầu không khí ngượng ngùng. Vì lúc ôm Khiết Anh vào lòng, cảm xúc mềm mại ở trước ngực làm Cường suýt không thở nổi. Lần đầu tiên Cường ôm một cô gái, lại còn là người mình thích, bộ đồ bơi hôm nay Khiết Anh mặc tuy không hở hang nhưng lại tôn lên cơ thể đầy đặn của cô. Cường cũng là đàn ông, có suy nghĩ đó với người mình thích cũng là chuyện bình thường nhưng cậu vẫn tự khinh rẻ bản thân, Khiết Anh bị như vậy mà mình còn có loại suy nghĩ đó.
Chương 1: Crush của Khiết Anh Bấm để xem Reng.. reng.. reng.. Tại lớp 10A3 trường THPT Chu Văn An. Cô bé Khiết Anh mặt mày hưng phấn quay sang cô bạn cùng bàn "tiết đầu là tiết hóa đúng không bác". "Bác" là tên thân mật mà Khiết Anh và Phan Tuyền bạn cùng bàn của Khiết Anh gọi với nhau. "Ừa đúng rồi, chưa thuộc bài nữa bác ơi" Phan Tuyền rầu rĩ, hóa học là môn yêu thích của Khiết Anh, nhưng bạn tui thì không nhé. Khiết Anh hí hửng trêu "không biết nay ai phải lên dĩa ha" Phan Tuyền cau có nhìn Khiết Anh như muốn ăn tươi nuốt sống "bác im đi, để tui học". Khiết Anh bật cười để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn, vì đang trêu bạn nên biểu cảm còn thêm phần lém lĩnh, đáng yêu vô cùng. Chuông reo được tầm 5 phút thì cô Hoài bước vào lớp, cả lớp liền đứng dậy chào cô "Nay mặt cô quạo ha bác" Khiết Anh thì thầm "Chứ bác thấy có bữa nào cô vui không?" Đúng vậy cô Hoài nổi tiếng là khó tính và cô cho điểm cũng rất keo nữa, haizzz.. "Vũ Mạnh Cường" âm thanh trầm thấp xóa tan bầu không khí im lặng trong lớp. Khiết Anh xoay người ra phía sau, nhìn bạn nam đang từ từ bước lên bục giảng, Cường học giỏi thì ai cũng biết rồi nhưng mà hôm nay nhìn kĩ lại phong thái ung dung, khuôn mặt điềm tình sao mà đẹp trai quá ta, hihi. Thế là trong vô thức từng biểu cảm của Cường lại làm cho Khiết Anh bất giác mà mỉm cười. "Bây giờ cô ra một bài nữa nếu em làm được thì cô cho 9 điểm" cô Hoài nói với giọng điệu như bình thường nhưng không che giấu nổi nét mặt mong chờ. "Dạ" Cường trả lời cô với giọng điệu nhẹ nhàng, nét mặt lại cực kì nghiêm túc nhưng không hề có tí lo lắng hay hồi hộp nào. Người ta nói, người đàn ông quyến rũ nhất là lúc tập trung làm việc đúng là không sai mà. Khiết Anh cũng lấy giấy bút ra giải thử, haizz sao rối quá ta, trong lúc đó thì.. "Cô ơi em xong rồi" Khiết Anh ngơ ngác ngẩn đầu lên, dường như không tin vào mắt mình. Oa đúng hết rồi, sao làm nhanh vậy được ta. Cô Hoài liền kiểm tra một lượt "đúng rồi", "Vũ Mạnh Cường 9 điểm". Cường nhận lại tập và bước về chỗ với rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn trong lớp. "Sao mày giỏi dữ vậy Cường" Thanh Ngân không giấu nỗi sự ngưỡng mộ "Nãy suýt nữa tao cũng làm không được" Cường mỉm cười, lại bắt gặp ánh mắt Khiết Anh đang nhìn mình. Khiết Anh hốt hoảng xoay người lên, hai má cô ửng đỏ như trái cà chua. "Bác bị sao vậy, sao mặt đỏ vậy" Phan Tuyền lo lắng quay sang hỏi Khiết Anh lúng túng "à.. à không sao bác, tui hơi nóng thôi" Cả ngày hôm đó Khiết Anh gần như không thể tập trung nổi, cô bé luôn nhớ về biểu cảm, cử chỉ, giọng nói của Cường sáng nay. "Ê Thủy Tiên, bài cuối của Cường hồi nãy mày giải ra không?" giờ giải lao Khiết Anh chạy lại bàn của Thủy Tiên nghiêm túc hỏi, nhưng ánh mắt thì lại nhìn xuống dãy bàn cuối lớp kia trộm nhìn Cường, cô không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của cậu ta, một lần nữa bất giác mỉm cười. "Cười gì vậy má" Thủy Tiên cau có "Hả, à đâu có gì, mày giải sao đưa tao xem với" Khiết Anh bối rối "Tao giải thì cũng ra, chỉ là hơi lâu thôi" Thủy Tiên nhấn mạnh "Ừa, công nhận Cường giỏi thiệt ha mày ha" Khiết Anh nói với giọng tự hào "mà không biết nó giải kiểu gì mà nhanh vậy, hay mày xuống hỏi nó đi Thủy Tiên rồi chỉ lại tao" "Thôi mày với tao xuống luôn để nó chỉ 2 đứa luôn, chỉ qua chỉ lại chi cho mệt" Thủy Tiên đề nghị "Ừ, vậy cũng được" haha đúng ý tao đó Thủy Tiên, bạn thân có khác hiểu ý nhau ghê. "Ê Cường hồi nãy ông giải kiểu gì ra nhanh vậy" Thủy Tiên nghiêm túc hỏi còn ánh mắt của Khiết Anh thì vẫn bẽn lẽn trộm nhìn Crush của mình. "À, bài này hả, như vầy nè" giọng nói trầm thấp, cử chỉ nhẹ nhàng. Khiết Anh gần như không thể tập trung nổi. "Khiết Anh hiểu chưa" Cường nói với giọng điệu ôn nhu, khuôn mặt hơi sát lại gần, cơ mặt còn hơi mỉm cười. "Ơ.. À Khiết hiểu rồi, cảm ơn Cường nha" hai má Khiết Anh đỏ ửng như trứng lòng đào, tim thì cứ đập thình thịch liên hồi. "Sao mặt Khiết Anh đỏ vậy, bị bệnh hả" Cường nói với giọng điệu ôn nhu, biểu cảm có phần hơi lo lắng. "À.. không sao, chỉ hơi nóng thôi, Khiết về chỗ nha" Khiết Anh nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy về chỗ của mình, cô bé sợ mình còn ngồi nhìn nữa khuôn mặt sẽ đỏ như cái lò than mất Mình bị sao vậy ta, haizz thôi xong rồi, Khiết Anh thầm nghĩ. Thật ra từ thì đây không phải là lần đầu tiên Khiết Anh rung động với một bạn nam, nhưng cảm giác lần này có thêm sự ngưỡng mộ và một thứ cảm xúc mà cô gái nhỏ vẫn không biết là gì nữa.
Chương 2: Gặp Crush ở lớp học thêm Bấm để xem "Mẹ ơi, con về rồi" Khiết Anh tinh nghịch ôm lấy mẹ từ đằng sau. "Con đi tắm, ăn cơm xong hẵng đi học nha" mẹ Khiết Anh ôn nhu dặn dò rồi lại loay hoay với việc trong bếp "Dạ" Khiết Anh nhanh nhảu đi cất cặp sách rồi ngồi vào bàn ăn "Mà hôm nay con học toán đúng không con gái" mẹ Khiết Anh xào nhanh dĩa rau rồi ân cần hỏi "Dạ đúng rồi mẹ" Khiết Anh như nhớ ra gì đó, chạy ùa vào phòng lấy trong cặp ra một quyển sổ quen thuộc "mẹ ơi, đây là học phí của kì này" "Ừ, đưa mẹ xem, con ăn cơm đi rồi còn đi học" mẹ vẫn mỉm cười nhưng nét mặt bà thoáng qua nét đượm buồn mà cô có thể nhìn ra được. Thật ra thì hoàn cảnh gia đình Khiết Anh không tốt cho lắm, kể từ khi ba cô bị bệnh, gánh nặng kinh tế đặt hết lên vai mẹ Khiết. "Mai mốt con đi làm có tiền rồi con cho mẹ nha" Khiết Anh ôm chầm lấy mẹ từ sau lưng thủ thỉ, cô nhanh nhảu hôn lên má mẹ một cái thật kêu. "Ừ, con gái ngoan" mẹ Khiết Anh nở nụ cười cưng chiều xoa xoa đầu cô bé. Mặc dù hoàn cảnh gia đình không được khá giả nhưng mẹ không bao giờ để cho chị em Khiết Anh thiếu thốn bất kì thứ gì. Bà luôn cố gắng tạo điều kiện tốt nhất để các con có thể đi học. "Thôi con đi học nha mẹ, sẽ trễ mất" mắt Khiết Anh đã long lanh nước nhưng cô bé vẫn nở nụ cười. Tại lớp học thêm toán. "Sao nay Khiết đi trễ vậy" Lan Anh vừa ăn vừa quay sang hỏi. "Thầy chưa dạy mà" Khiết Anh mỉm cười. "Ủa Cường chưa tới hả Lan Anh, hay không biết đường ta" Quỳnh Như hơi hối hả chạy vào lớp. "Chắc không đâu Như, hôm qua Lan có dẫn nó tới rồi, chắc đi ăn rồi á" Lan Anh vừa chóp chép bánh tráng vừa nhanh nhảu trả lời. Mặt Khiết Anh ngơ ngác "Ủa, Cường lớp mình hả Lan" "Nó đó, hôm qua nó có hỏi chỗ Lan học thêm nên Lan chỉ nó, hôm nay nó vô học nè" Két.. "Chào mọi người" nam thanh niên với chiếc áo thun trơn màu xanh nhạt cùng chiếc quần jeans đậm màu thong thả bước vào "Tới rồi kìa" Lan Anh nhanh miệng nói Quỳnh Như cũng tiếp lời "sao Cường tới trễ vậy, đi lạc hả" "Về thay quần áo, thầy vẫn chưa dạy mà" Cường mỉm cười, đôi mắt thì không biết từ lúc nào chỉ nhìn chăm chú vào cô bé Khiết Anh đang ngồi trong góc bàn nãy giờ vẫn chưa lên tiếng kia. Còn Khiết Anh thì hai má đã ửng đỏ từ lúc nhìn thấy Cường, cô vội thu ánh nhìn của mình lại, bẽn lẽn xoay người lên làm bài tập. "Khiết Anh" Cường lấy hết can đảm gọi tên cô gái nãy giờ cứ làm lơ mình. Thình.. thịch, thình.. thịch, tim Khiết Anh đập liên hồi khi nghe thấy giọng nói này, cô xoay người lại thì Cường đã đứng cạnh cô từ lúc nào, cậu nở nụ cười ôn nhu "bài tập lúc sáng Khiết Anh hiểu hết chưa, có cần Cường giảng lại lần nữa không" "À ừ thì" Khiết Anh lắp bắp một hồi vẫn chưa nói được gì "à, bài lúc sáng còn vài chỗ Khiết vẫn chưa hiểu, vậy làm phiền Cường nha" cô lấy lại bình tĩnh dịu dàng nhìn Cường, khóe miệng còn hơi mỉm cười má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, xinh xắn vô cùng. Trái tim Cường cũng vì thế mà đập rộn ràng, không biết từ lúc nào Cường rất muốn nhìn thấy Khiết Anh cười, mỗi lần như vậy cậu lại cảm thấy cuộc sống này đầy niềm vui và hi vọng như ánh ban mai rực rỡ mỗi sáng. Thế là cô bé Khiết Anh hí hứng lấy tập vở ra, Cường cũng lấy cái ghế ngồi cạnh Khiết Anh. Cả hai nhìn nhau ngượng ngùng, một người chăm chú giảng bài, một người tập trung nghe giảng. Nhưng không hiểu sao nhịp tim của hai người đều đập nhanh hơn bình thường, họ đều trộm nhìn nhau vào những lúc đối phương không chú ý. "A, thì ra là vậy, phần này làm Khiết Anh cứ suy nghĩ từ sáng đến giờ, giờ thì hiểu rồi" Khiết Anh thật sự có niềm đam mê với môn học này chứ không chỉ đơn thuần là vì thích Cường nên mới như vậy. Cô trầm trồ, thích thú, phấn khích như vừa tìm thấy chân trời mới của mình. Mọi biểu cảm đó của Khiết Anh được Cường thu vào mắt, cậu mỉm cười, cánh tay còn vô thức xoa đầu Khiết Anh làm cô hơi sửng người lại. Thật ra thì Cường ấn tượng với Khiết Anh từ hồi đầu năm học, còn nhớ vào ngày thứ hai đầu tuần, cô bé Khiết Anh với tà áo dài trắng thướt tha đi lướt qua với khuôn mặt lạnh lùng. Kể từ lần đó, trong vô thức ánh mắt Cường luôn dõi theo hình bóng cô bé, những lúc Khiết Anh trầm tư suy nghĩ, vô tư vô lo hay những lúc nô đùa cùng nhóm bạn với nét măt hồn nhiên như một đứa trẻ. Khiết Anh từng chút, từng chút một đi vào trong tâm trí Cường như thế. Cho đến hôm nay thì Cường chợt nhận ra chắc mình thích cô bé mất rồi, thích đến nỗi muốn nhìn thấy Khiết Anh mọi lúc.
Chương 3: Tâm tư của Cường Bấm để xem Hôm nay Khiết Anh nghỉ học thế là Cường cứ bần thần từ sáng đến giờ. Đi ngang qua bàn của Thủy Tiên cậu chần chừ một hồi lâu mới lên tiếng hỏi "Tiên ơi, sao sáng nay không thấy Khiết Anh đi học vậy" Thủy Tiên hơi bất ngờ với thái độ của Cường nhưng vẫn thản nhiên trả lời "À, nó bị bệnh, sáng nay chóng mặt không ngồi dậy được" "Chóng mặt hả, rồi.. rồi có nghiêm trọng không, đã đi bác sĩ hay uống thuốc gì chưa, mà tại sao lại chóng mặt" Cường hốt hoảng xen lẫn lo lắng khác hẵn với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, cậu truy hỏi Thủy Tiên như tội phạm "Làm sao Tiên biết được, hồi sáng Tiên gọi thì nó nói như vậy, mà giọng nó nghe yếu ớt lắm" Thủy Tiên vừa nói vừa quan sát sắc mặt Cường. Ái chà chà, thằng này coi bộ có ý với Khiết Anh rồi đây. "Rồi Tiên có định qua thăm Khiết Anh không" "Sáng Tiên có hỏi thì Khiết Anh kêu không cần đâu" Thủy Tiên cười gian xảo hỏi lại Cường "định qua thăm Khiết Anh hả" "Ơ.. Cường" Cường ấp a ấp úng "không, Cường chỉ hỏi vậy thôi" nói rồi cậu nhanh nhanh chân chạy về chỗ của mình Quay về chỗ làm bài tập nhưng tâm trí Cường không hề để tâm đến những con số mà bình thường cậu rất yêu thích mà đầu óc cứ đang suy nghĩ về một người nào đó "Cường.. Cường" Hào hơi lo lắng nhìn Cường. "Hả, sao vậy" Cường ngơ ngác trả lời. "Sáng giờ mày sao vậy, cứ như người mất hồn vậy, bài này dễ vậy mà sao mày làm nãy giờ chưa xong, bộ có chuyện gì hả" Hào lo lắng giọng điệu hơi chất vấn. "Đâu có chuyện gì đâu. À mà cho tao hỏi cái này nha" Cường hơi chần chừ một chút. "Ừ mày hỏi đi" Hào vô tư đáp. "Mày với Khiết Anh học chung cấp 2 đúng không?" Cường nhìn Hào với thái độ dò xét. "Đúng rồi, mà có gì không" "À.. Vậy chắc mày biết nhà Khiết Anh hả?" "Ừ, biết chứ" Hào nhìn Cường đầy nghi ngờ "Mà sao nay mày toàn hỏi về Khiết Anh vậy, hay là.." Hào nhếch môi cười nhìn Cường đầy nham hiểm "Đâu có đâu, bạn bè trong lớp quan tâm nhau thôi mà" Cường hơi khẩn trương nói với giong điệu ấp úng. "À thì ra là quan tâm bạn bè" Hào hơi châm chọc còn không quên vỗ vai thằng bạn không thật thà. "Nhà Khiết Anh ở đường này, chỗ này nè.." "À mà, mày có biết facebook của Khiết Anh không" Cường lại tiếp tục truy hỏi Hào không nhịn nổi cười lớn "haha, còn nói là bạn bè bình thường đi. Khai mau, mày thích Khiết Anh đúng không?" Mặt Cường đỏ như trái cà chua, ấp a ấp úng "ừ thì.. Khiết Anh dễ thương mà, còn học giỏi nữa" Hào cười mỉm, coi như cũng hiểu rõ tâm tư thằng bạn mình, nó đang âm thầm thích con người ta đây mà "ừ, công nhận mày nói đúng, Khiết Anh còn rất tốt nữa, chúc mày thành công nha anh bạn, haha" Sau rất nhiều sự truy hỏi của thằng bạn thân thì cuối cùng Cường cũng đã có một số thông tin về Khiết Anh. Ngay sau giờ học Cường chạy thật nhanh về nhà đăng nhập tài khoản facebook và gửi lời mời kết bạn với Khiết Anh "Cường ơi, ra ăn cơm nè con" mẹ Cường từ phòng bếp nói vọng lên "Dạ con xuống liền" cậu ta ba chân bốn cẳng chạy xuống, khuôn mặt còn hơi mang ý cười "Sao hôm nay nhìn con vui vậy, đi học có chuyện gì vui hả" mẹ Cường ân cần hỏi. Cường hơi khựng lại một chút nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trả lời câu hỏi của mẹ "Hôm nay con giải được một bài khó được giáo viên khen thôi mẹ". Mẹ Cường xoa đầu con trai nói với giọng tự hào "Ra là vậy, con trai mẹ giỏi quá, cố lên nha con. Mà hôm nay con đến lớp học Hóa hả" "Dạ, lớp con có mấy bạn cũng học ở chỗ này" có cả Khiết Anh nữa, Cường cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, trong lòng lại thầm nghĩ không biết Khiết Anh có chấp nhận kết bạn chưa nữa, Cường ăn thật nhanh sau đó chạy lên phòng mở máy tính lên, "Khiết Anh đã chấp nhận lời mời kết bạn, hãy nhắn tin cho cô ấy". Khi nhìn thấy dòng chữ này, Cường chưa bao giờ nghĩ cậu có thể vui như vậy, cảm giác hưng phấn cùng hồi hộp xen lẫn lo lắng làm tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết Cường vội vào hộp thư nhắn tin cho Khiết Anh, nhưng cậu cứ viết rồi lại xóa, mất đến 5 phút cuối cùng tin nhắn cũng được gửi đi - Chào Khiết Anh, Cường nè. Hôm nay Khiết Anh nghỉ bệnh hả, đã đỡ hơn chút nào chưa? - Ơ, Cường hả, Khiết Anh đỡ rồi, thanks Cường nhé. Cường đang thơ thẩn không biết nên nhắn gì tiếp theo thì mẹ Cường ở dưới nhà gọi "Cường ơi, sao chưa đi học nữa con, trễ học bây giờ" Cường đành tắt máy, cầm cặp sách nhanh chân đi học.
Chương 4: Khiết Anh bị bệnh Bấm để xem Ở lớp học thêm Hóa "Khiết Anh đang bệnh mà còn đi học hả" Cường vừa vào lớp đã nghe thấy giọng nói ồn ào của Minh Lan. Khiết Anh mỉm cười "hồi sáng có hơi chóng mặt, giờ thì đỡ hơn rồi" Thình thịch.. thình thịch, trái tim Cường đập liên hồi khi nhìn thấy nụ cười Khiết Anh, sắc mặt Khiết Anh vẫn còn xanh xao lắm, trong lòng Cường lo lắng không thôi. Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm, nghỉ học một buổi có sao đâu chứ. "Haizz, chắc là nhớ Minh Lan quá nên mới ráng đi học đúng không" Minh Lan tiếp tục trêu ghẹo. Khiết Anh bật cười "ừa, thương Minh Lan nhất" "Vô học nha các bạn" cô Châu bước vào lớp với giọng điệu ân cần. "Hôm nay cô sẽ dạy bài mới, các bạn chú ý nha vì đây là kiến thức quan trọng trong học kì này" Sau khi cô Châu giảng được một lúc "được rồi, đến đây thôi, bây giờ chúng ta làm bài tập, các bạn giải cho cô từ bài 1 đến 5 sau đó cô gọi lên bảng làm. Các bạn lưu ý bài 6 cũng thuộc kiến thức ngày hôm nay luôn nhưng khá là khó, lát nữa cô sẽ sửa cho các bạn, được rồi các bạn làm bài đi" "Khiết Anh Khiết Anh, bài 2 giải như vậy đúng không, dùng cách này hả" Minh Lan loay hoay hỏi. Khiết Anh quay sang mỉm cười "hôm nay Minh Lan làm nhanh quá ta, đưa Khiết xem, ừa đúng rồi giải như vầy cũng được, nhưng mà giải như Khiết thì sẽ nhanh hơn nè" Khiết Anh vừa nói vừa chỉ vào bài của mình cho Minh Lan hiểu. Minh Lan trầm trồ "oa, ra là vậy hèn gì Khiết giải đến bài số 4 luôn rồi, giỏi quá đi à" Minh Lan không khỏi cảm thán. Thực ra thì Minh Lan rất ngưỡng mộ Khiết Anh, Khiết vừa học giỏi còn hay giảng bài cho Minh Lan, còn rất xinh đẹp nữa, hihi. Khiết Anh xoay xoay cây viết trên tay, không chớp mắt nhìn vào đề bài số 6. Minh Lan huơ huơ tay trước mặt Khiết Anh "Khiết làm gì mà tập trung dữ vậy, ăn bánh tráng đi nè, chỗ này bán ngon lắm đó". "Thôi Lan ăn đi, để Khiết suy nghĩ chút" Khiết Anh không để tâm đến đồ ăn của Minh Lan mà vẫn tiếp tục suy nghĩ. Minh Lan tò mò "ủa Khiết Anh, cô nói là bài 6 cô sửa mà". "Ừa, nhưng Khiết muốn làm thử". "Haizz đúng là não thiên tài mà, mình là người thường, chỉ nên ăn bánh tráng thôi haha" Khiết Anh bật cười "ừ, lo ăn đi, cô vô là khỏi ăn đó" Trong 10 phút tiếp theo đó Khiết Anh vẫn tiếp tục trầm tư nhưng cô chỉ giải được nửa bài số 6. Cô Châu bước vào "các bạn đã làm xong chưa, cô gọi lên sửa bài nha. Như sửa bài 1 và bài 2 Minh Lan bài 3 và bài 4 còn bài 5 hơi khó Khiết Anh sửa giúp cô nha" "Cô ơi, cho em hỏi" Khiết Anh gọi cô Châu lại bàn mình "cô xem giúp em, em giải đúng không" Khiết Anh nhìn cô với biểu cảm mong chờ. Cô Châu trầm tư một hồi "em giải như vầy cũng được, nhưng sẽ hơi mất thời gian, em thấy đó, em chỉ giải được một nữa, phần còn lại nếu đi theo hướng này thì khá là khó. Để lát nữa cô sẽ chỉ cách dễ hơn nha" cô Châu mỉm cười. "Cô ơi" Cường gọi cô Châu, Khiết Anh thầm nghĩ chắc cũng hỏi cô giống mình. "Đúng rồi, rất ngắn gọn" giọng cô Châu vọng lên, Khiết Anh nghe thấy liền xoay người xuống. Cô Châu ngoắt Khiết Anh "Khiết Anh, em lại đây" Khiết Anh đi xuống bàn của Cường "em xem, bài 6 Cường giải nè, nếu em giải như vầy, hiệu quả còn tốt hơn nữa. Cường giải còn nhanh và gọn hơn cô đó, em giỏi lắm" cô Châu khá là khó tính, trình độ chuyên môn của cô rất tốt nên thật sự là cô rất ít khen học sinh "dạ, em cảm ơn cô, em sẽ cố gắng hơn" "Ừa hai đứa ngồi thảo luận tiếp đi, cô lên bảng sửa bài đã" "Dạ", "À, dạ cô" Khiết Anh và Cường gần như trả lời cùng một lúc. "Khiết ngồi đây nha" Khiết Anh cười dịu dàng, Khuôn mặt Cường không giấu nổi sự lúng túng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cậu kéo ghế vào bên trong một chút nhường chỗ cho Khiết Anh "Khiết Anh ngồi đi" Khiết Anh ngồi xuống quay sang nhìn Cường với ánh mặt ngưỡng mộ, khóe miệng còn hơi mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn "Cường giỏi thật đó, Khiết ngồi suy nghĩ mãi mới chỉ giải được như vậy thôi" "Không có đâu, Khiết Anh cũng giỏi mà" Cường gãi đầu, khuôn mặt tràn ngập sự lúng túng khi nhìn Khiết Anh, cậu muốn nói gì đó nhưng hơi khựng lại một chút, cuối cùng cậu ta cũng lấy hết can đảm "Khiết Anh", Khiết Anh tò mò quay sang "sao vậy Cường". "Sao Khiết Anh không ở nhà nghỉ ngơi thêm mà đã đi học rồi" nếu nhìn kĩ sẽ thấy Cường hơi lo lắng nhìn khuôn mặt xanh xao của Khiết Anh "À, Khiết khỏe nhiều rồi, không đi học thì sẽ không hiểu bài đâu" Khiết Anh mỉm cười dịu dàng, giọng cô rất bình thản nhưng trong lòng ai đó lại lo lắng đứng ngồi không yên. "Nhưng mà mặt Khiết Anh vẫn còn xanh xao lắm" Cường hơi nhíu mày, cậu vẫn nhìn Khiết Anh chằm chằm. Khiết Anh hơi lúng túng cô không biết nên trả lời như thế nào. Cường cũng nhận ra sự lúng túng của Khiết Anh, cậu thu hồi ánh mắt của mình. Chẳng lẽ Khiết Anh cảm thấy phiền sao. Lúc sau, Khiết Anh quay sang nhìn Cường "Cường nè" Cường ngơ ngác quay sang "Dạo này trời trở lạnh, Cường cũng phải chú ý giữ sức khỏe, tụi mình sắp thi cuối kì rồi đó, đừng để bệnh nha" biểu cảm và giọng nói của Khiết Anh hết sức tự nhiên nhưng có ai biết trong lòng cô gái đang hồi hộp biết bao. Cường nghe xong những lời này trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả "Cường biết rồi, cảm ơn Khiết Anh" Cường mỉm cười nhìn Khiết Anh với ánh mắt si mê khó che giấu được. Khiết Anh nhìn Cường ngây ngốc một hồi liền lúng túng quay sang chỗ khác. Hết giờ học, Khiết Anh trở về nhà, cô bé vừa vào tới cổng "Tháng này chưa đóng tiền điện nữa đó chồng" mẹ Khiết Anh trầm tư, lo lắng "Còn phải đóng tiền học cho 2 con nữa đó, sắp hết hạn rồi" Thật ra, cuộc sống của Khiết Anh lúc còn nhỏ khá là sung túc, ba cô bé kiếm được khá nhiều tiền nên Khiết Anh từ nhỏ đã sống như một cô công chúa. Nhưng từ khi ba Khiết Anh bị bệnh, gánh nặng kinh tế gia đình đổ dồn lên đôi vai của mẹ cô. Thế là cô bé Khiết Anh từ một cô công chúa hóa thân thành nàng lọ lem, thật chẳng dễ dàng gì đối với một cô bé mới lớn. Thành tích học tập của Khiết Anh khá là tốt, bởi vì cô biết rằng chỉ có bằng con đường tri thức mới đưa cô một lần nữa trở lại làm một nàng công chúa. À không, phải là một nữ hoàng. Đúng như vậy, Khiết Anh muốn làm chủ cuộc đời mình, muốn làm được thật nhiều thứ và thoải mái tận hưởng cuộc sống của mình.
Chương 5: Anh hùng cứu mỹ nhân Bấm để xem Hôm nay là sáng thứ 6, cả lớp Khiết Anh có tiết học bơi. Khiết Anh đến rất sớm vì hôm nay phải kiểm tra, cô đến để luyện tập trước. Nói đến bơi lội thì đây là môn học mà Khiết Anh tệ nhất, cô có thể chơi giỏi các môn thể thao khác nhưng riêng môn Khiết Anh gặp rất nhiều khó khăn. Có lẽ bởi vì lúc nhỏ từng bị đuối nước nên cô đặc biệt nhạy cảm với hồ bơi. "Haizzz, thiệt là khó quá đi, sao mình tập mãi vẫn không được vậy" Khiết Anh rầu rĩ, cô cứ bơi qua bơi lại nhưng động tác thì rất yếu và còn một vấn đề nữa là Khiết Anh không thể đứng nước nên cô rất sợ hồ nước sâu quá 2 mét, nhưng hôm nay phải thi rồi, cô không thể bị điểm thấp được. Thế là cô bé Khiết Anh cứ tiếp tục bơi rồi lại bơi, rồi bỗng nhiên chân cô tê cứng Khiết Anh không thể cử động được, cô từ từ chìm xuống mặt nước "cứu.. cứu" Khiết Anh dùng hết sức lực của mình mà kêu thất thanh. Nhưng trả lời cô chỉ là những âm thanh vọng lại. Đúng rồi, hôm nay mình đến sớm, làm gì có ai ở đây chứ. Khiết Anh dường như tuyệt vọng chìm xuống mặt nước. Trước khi mất đi ý thức cô nhớ đến ba mẹ, nhớ đến bạn bè còn có cả.. Cường nữa. Khiết Anh thật sự rất sợ. "Khiết Anh.. Khiết Anh, tỉnh lại đi" Cường vỗ vỗ mặt Khiết Anh. Lúc Cường vừa đến thì đã nghe tiếng kêu cứu của Khiết Anh, cậu hoảng hốt đến nỗi ném đi hết những thứ trong tay mà chạy thật nhanh đến hồ bơi. Đến nơi thì đã thấy Khiết Anh đang từ từ chìm xuống nước. Cường không nghĩ gì hết mà nhảy ùm xuống hồ bơi và đưa Khiết Anh vào bờ, nhưng Khiết Anh đã mất ý thức. Sắc mặt Cường lúc này vừa lo lắng vừa hoảng hốt nhưng cậu tự trấn an mình là phải bình tĩnh. Cường từng tham gia lớp sơ cấp cứu cơ bản nên ngay lúc này cậu đang thực hiện hô hấp nhân tạo cho Khiết Anh Khiết Anh trong vô thức nghe thấy tiếng có người đang gọi mình, cô gắng gượng từ từ mở mắt ra thì cảm xúc mềm mại trên môi khiến cô bừng tĩnh. "Là Cường hả" Khiết Anh yếu ớt ngồi dậy. Cường không nói một lời nào ôm thật chặt cô vào lòng. Cậu thật sự rất sợ lúc nhìn thấy Khiết Anh không còn một chút ý thức, sợ Khiết Anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhìn thấy Khiết Anh đã tỉnh mọi cảm xúc trong Cường dường như vỡ òa. "Cuối cùng Khiết Anh cũng tỉnh, làm Cường sợ quá" giọng Cường vẫn trầm ổn như thường ngày nhưng vẫn lộ ra nét hoảng hốt cùng lo lắng. "Khiết không sao rồi, cảm ơn Cường nha" Khiết Anh thoát khỏi vòng tay Cường với vẻ ngượng ngùng. Trong lòng Khiết Anh không khỏi biết ơn Cường nhưng biểu cảm vừa rồi của cậu ấy làm cô rất bất ngờ, Cường đang lo lắng cho mình sao, không lẽ cậu ấy.. cũng thích mình. "Mà sao hôm nay Khiết Anh đi sớm còn để bị đuối nước vậy" Cường đang cố gắng xóa tan bầu không khí ngượng ngùng. Vì lúc ôm Khiết Anh vào lòng, cảm xúc mềm mại ở trước ngực làm Cường suýt không thở nổi. Lần đầu tiên Cường ôm một cô gái, lại còn là người mình thích, bộ đồ bơi hôm nay Khiết Anh mặc tuy không hở hang nhưng lại tôn lên cơ thể đầy đặn của cô. Cường cũng là đàn ông, có suy nghĩ đó với người mình thích cũng là chuyện bình thường nhưng cậu vẫn tự khinh rẻ bản thân, Khiết Anh bị như vậy mà mình còn có loại suy nghĩ đó. Cường vừa hỏi xong chưa kịp đợi Khiết Anh trả lời cậu đã chạy đi lấy một chiếc khăn choàng tắm lớn khoác lên cho Khiết Anh, một phần cậu lo Khiết sẽ bị cảm lạnh, một phần để thức tỉnh chính mình không được suy nghĩ lung tung. "Khiết choàng lên đi" Cường ân cần choàng khăn tắm cho cô. Trong lòng Khiết Anh dâng lên một cảm xúc ấm áp, cô e thẹn mỉm cười "Cảm ơn Cường". "À, hồi nãy Khiết bị chuột rút, cũng may là có Cường" "Vậy ra là Khiết Anh đến sớm để tập bơi hả" Cường hơi nhíu mày nhìn Khiết Anh. Khiết Anh phụng phịu "Ừ, không hiểu sao tập hoài vẫn không được mà hôm nay phải kiểm tra rồi". "Có muốn Cường giúp không?". "A, thật sao" Khiết Anh mừng rỡ, cô vô thức nắm tay Cường đung đưa qua lại làm cho tim Cường suýt nữa thì rớt ra ngoài. "Vậy nhanh lên đi Cường, sắp đến giờ học rồi đó, nhanh lên nhanh lên" Khiết Anh vừa nói vừa kéo tay Cường đi về phía hồ bơi, giọng điệu trẻ con thật sự rất đáng yêu. Thế là trong suốt 15 phút trước khi vào lớp Cường đã dạy cho Khiết Anh những động tác cơ bản, sửa cho cô những động tác cô làm chưa được tốt. Hôm đó Khiết Anh thật sự rất vui vì mình được tận 8 điểm, cô muốn gặp Cường để cảm ơn nào ngờ khi nhìn thấy cô Cường đã phớt lờ bảo là bận nên về trước, cô còn chưa kíp nói câu nào. Khiết Anh không biết rằng lúc dạy cho cô bơi Cường đã phải khổ sở như thế nào. Những lúc chạm vào Khiết Anh cơ thể cậu như có dòng điện chạy qua, còn có.. bờ mông căng tròn, khuôn ngực đầy đặn đằng sau lớp vải mỏng manh ấy nữa. Khi những suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu Cường thật sự tự khinh rẻ chính mình, sao mình có thể có suy nghĩ đó với một cô gái đơn thuần như Khiết Anh, mình nên tôn trọng và bảo vệ cô ấy mới đúng chứ. Thế là từ ngày hôm đó Cường luôn tìm cách né tránh Khiết Anh, cậu muốn ngăn bản thân không được có những suy nghĩ xấu xa về cô nữa. Khiết Anh cũng cảm thấy kì lạ, rõ ràng là hôm ở lớp học hóa và học bơi nói chuyện rất vui vẻ, cô cũng cảm thấy là Cường cũng có tình cảm với mình chứ không phải chỉ một mình cô đơn phương. Nhưng mấy hôm nay thái độ của Cường rất lạ, hay né tránh thậm chí là làm lơ cô.
Chương 6: Lạnh nhạt Bấm để xem Hôm nay là Ngày hội cuối năm thường niên của trường Chu Văn An. Trường sẽ tổ chức các hoạt động như "Hội chợ ẩm thực", đối với hoạt động này mỗi lớp sẽ bày biện những gian hàng để có thể bán thức ăn nước uống trong ngày hôm nay. Đồng thời trường cũng sẽ tổ chức các hoạt động thể thao, các trò chơi dân gian để các học sinh có thể tham gia tranh tài. Khiết Anh vừa đến đã bị cảnh tượng nhộn nhịp trước mắt làm cho giật mình. Xung quanh sân trường, các gian hàng ẩm thực đã được các lớp bày biện ra với những băng rôn quảng cáo rất bắt mắt, thêm nữa là những tiếng chào hàng hết sức vui tai và những màn chèo kéo khách hàng rất ư là nhiệt tình. "Mại dô, mại dô, bánh bao chiên thơm ngon nóng hổi đây!" Khiết Anh phải vất vả lắm mới thoát khỏi đám đông và đi đến gian hàng của lớp mình. "Xin lỗi mọi người! Khiết Anh đến trễ rồi!" Khiết Anh nói rồi để túi xách mình qua một bên phụ mọi người bưng những món ăn cuối cùng ra gian hàng đã được trưng bày sẵn. Quỳnh Như mỉm cười nhìn Khiết Anh, sợ cô áy náy nên nói. "Không sao đâu Khiết Anh. Mỗi người phụ một tay thôi mà, lát nữa cuối giờ Khiết Anh phụ dọn vô là được." Sau mọi cố gắng của các thành viên 10A3 thì cuối cùng gian hàng ẩm thực của lớp Khiết Anh cũng đã bày biện xong. Lúc này Thanh Ngân bỗng lên tiếng. "Ủa thùng đá của lớp mình đâu?" Câu nói của Thanh Ngân làm mọi người hơi hốt hoảng. Không có đá thì không thể bán nước được, mà trong hoạt động ẩm thực này bán nước là cách đơn giản nhất để có lãi. "Lúc nãy Như có nhờ Hào đi mua. Lúc nãy Hào gọi điện lại nói là đã mua rồi nhưng vẫn gửi ở chỗ bán, vì bạn ấy phải đi đăng ký hoạt động thể thao cho lớp mình, nói Như là nhờ ai ra lấy. Như loay hoay nãy giờ nên quên mất." Quỳnh Như nói với giọng áy náy cùng tự trách. Thanh Ngân lên tiếng. "Không sao đâu Như. Để Ngân ra lấy cho." Vì lúc này trong lớp Khiết Anh chỉ còn mấy bạn nữ. Các bạn nam đã đi đăng ký hoạt động thể thao. Lúc này, một giọng nói quen thuộc lên tiếng. "Để Cường đi lấy cho!" Cường bước vào lớp. Trên tay còn xách hai cái túi gì đó rất lớn. Thanh Ngân tò mò bước lại gần hỏi. "Ủa đồ gì vậy Cường." "Đồ thể thao của lớp mình." Cường trả lời ngắn gọn rồi đi đến chỗ Quỳnh Như. "Quán đó ở đâu? Để Cường đi lấy cho." Quỳnh Như nhìn Cường hơi bất ngờ. "Cường không tham gia hoạt động thể thao hả? Sao lại chạy về đây?" "Ừ. Hôm nay Cường không được khỏe lắm nên không tham gia." Cường vẫn nói với giọng điệu trầm ổn như thường ngày nhưng câu nói của cậu lọt vào tai Khiết Anh lại làm cho cô hơi sửng người một chút. Cường bị bệnh sao? "Ừ. Vậy Cường với Như đi lấy đá đi, để trễ nữa là không kịp." Quỳnh Như nói rồi vỗ vai Cường xong hơi hối hả đi ra khỏi lớp. "Cường!" "Khiết Anh đi giúp mọi người nha." Khiết Anh bước đến kéo tay Cường, cô vui vẻ đề nghị, khóe môi còn nở nụ cười. Từ lúc bước vào lớp đến giờ cậu không nhìn cô lấy một lần, như là hời hợt thật cũng giống như cố tình không chạm mặt cô. Khiết Anh càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, trong ngực dâng lên một nỗi khó chịu. Nhưng nghĩ lại hồi nãy Cường nói không khỏe, chắc vì vậy nên trong người khó chịu. Cô lại sợ thân thể cậu không ổn nên chủ động giúp đỡ. Thật ra bình thường hai người cũng không nói chuyện nhiều lắm nhưng mội lần chạm mặt nhau là cậu ấy đều nở nụ cười như là chào hỏi, nhiều lúc còn hỏi thăm cô vài câu. Thời gian gần đây hai người đã nói chuyện với nhau nhiều hơn, cũng thỉnh thoảng trao đổi về việc học trên lớp, sự ân cần mà cậu dành cho cô không thể là giả được. Nhưng kể từ sau tiết học bơi lần trước, cậu ấy rất kì lạ. Khiết Anh tự hỏi mình có làm gì sai không nhưng thái độ của Cường không giống như hờn dỗi, giống cố tình né tránh mình nhiều hơn. Nhưng tại sao chứ? Đây là câu hỏi luôn thường trực trong đầu Khiết Anh trong những ngày gần đây. Cường cũng hơi giật mình với hành động của Khiết Anh. Nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cường gạt nhẹ tay Khiết Anh ra, không nhanh không chậm cũng không một chút biểu cảm mà nói. "Không cần đâu. Khiết Anh cứ ở lại phụ mọi người đi." Cường nói xong ngay lập tức hối hận vì nụ cười của Khiết Anh tắt dần bởi vì câu nói đó. Trong ánh mắt Khiết Anh bây giờ hoàn toàn là sự mất mát, hụt hẫn. Đúng như vậy, câu nói này lọt vào tai Khiết Anh giống như ai đang đấm mạnh vào tim cô. Rất đau! Nghe giống như cô bị người ta vứt bỏ, giống như những tình cảm trước đây chỉ một mình cô đơn phương. Đối với Cường mà nói cô cũng chỉ giống như những người bạn khác không hơn không kém. Đúng rồi, chắc chắn là vậy. Cường không biết được là chỉ một câu nói của mình mà Khiết Anh lại suy nghĩ được nhiều như vậy. Trước khi ra khỏi lớp cậu còn quay đầu nhìn lại, nhất thời hơi sửng sốt một chút. Khuôn mặt Khiết Anh thoáng qua nét đượm buồn, đôi mắt thì long lanh tầng nước. Trong nhất thời không biết làm sao thì điện thoại reo lên. "Sao Cường vẫn chưa ra nữa?" Giọng Quỳnh Như hơi hối hã. "Như đợi chút Cường ra liền." Cường trả lời nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Khiết Anh. Cúp điện thoại, cậu thở dài một tiếng rồi nhanh chân bước ra khỏi lớp. Thời gian gần đây Cường luôn tránh mặt Khiết Anh, bản thân cậu cũng thấy cực kì khó chịu. Nhưng.. Cường ép bản thân phải làm như vậy, từ khi biết bản thân có những suy nghĩ không đứng đắn với Khiết Anh, cậu thật sự rất sợ, sợ nếu như tình cảm này tiếp tục phát triển sẽ làm hại đến Khiết Anh. Cường thà bản thân mình đau khổ, bản thân mình cả đời này cũng không có được cô chứ không muốn tổn thương Khiết Anh dù chỉ một chút. Nhưng.. Cường đã quen nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, giọng nói đáng yêu của cô mỗi khi nói chuyện với mình. Nhiều lúc Cường cố tình trêu Khiết Anh làm cô trừng mắt tức giận, biểu cảm thì lại có một chút trẻ con hơi tinh nghịch nhưng trong mắt Cường những lúc cô hờn dỗi như thế thật sự rất đáng yêu. Cường chưa bao giờ nghĩ mình có thể vì được nhìn thấy một người, ở bên cạnh người đó mà trở nên hạnh phúc như vậy. Sau khi kết thúc Ngày hội cuối năm ở trường cả lớp Khiết Anh cùng nhau ở lại lên kế hoạch chuẩn bị cho tiệc tất niên cuối năm của lớp. Suốt cả ngày hôm nay Khiết Anh dường như không thể cười nổi, cô liên tục suy nghĩ về câu nói của Cường lúc sáng, suy nghĩ về tình cảm của bản thân. Mình có nên tiếp tục dành tình cảm cho cậu ấy hay không? Mình sẽ đi bày tỏ với cậu ấy? Hay là.. hay là từ bỏ? Liệu mình có quên được không? Nghĩ đến đây nước mắt không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống. Mọi người đều đang mãi tập trung cho buổi thảo luận, không ai biết là Khiết Anh đang khóc ngoại trừ một người. Cường là một trong những người đứng ra tổ chức buổi tiệc tất niên này, suốt buổi thảo luận cậu không ngừng đưa ra ý kiến cũng như các đề xuất để mọi người tham khảo. Mặc dù vậy nhưng ánh mắt cậu chưa bao giờ rời khỏi Khiết Anh. Nhìn thấy cô lặng lẽ lau khóe mắt mình, chốc lát lại khôi phục lại khuôn mặt rạng rỡ như không muốn ai nhìn thấy mình đang khóc. Trong lòng Cường dâng lên một nỗi xót xa cùng đau đớn. Sao Khiết Anh lại đau lòng như vậy? Vì mình sao? Vì mình lạnh nhạt với cô ấy? Nếu thật sự là vậy Cường thật sự muốn tát cho mình một cái. Khoan đã.. nhưng nếu Khiết Anh đau lòng như vậy không lẽ cậu ấy cũng.. Thất thần một hồi Cường lại khôi phục vẻ bình tình, dõng dạc tuyên bố. "Nếu mọi người đã thống nhất vậy thì chúng ta cứ như vậy mà tiến hành." "Ê hay là lớp mình đi karaoke đi mọi người ơi!" Cả lớp đang im lắng, bỗng Hiếu đứng lên nói với giọng điệu hưng phấn. Lan Anh phấn khích lên tiếng. "Được đó, được đó. Lâu rồi lớp mình cũng không đi chơi với nhau nha." "Nếu mọi người không bận gì thì cùng đi cho vui nha!" Quỳnh Như cũng hào hứng đề nghị. Quay qua nhìn Khiết Anh cười nói. "Khiết Anh cũng đi chứ." "Xin lỗi mọi người! Khiết Anh đang không khỏe lắm, muốn về nhà nghĩ ngơi. Mọi người chơi vui vẻ nha." Nói rồi cô vui vẻ chào tạm biệt mọi người rồi bước ra khỏi lớp. "Khiết Anh!" Cường hối hả chay theo. Vừa nãy nghe cô nói không được khỏe, Cường thật sự rất lo. Không kìm lòng được mà đuổi theo. Khiết Anh nghe thấy Cường gọi cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn lạnh nhạt nói. "Sao vậy Cường?" "Khiết Anh không khỏe chỗ nào? Có sao không? Lại chóng mặt như lần trước hả?" Cường không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Khiết Anh. Trong đầu cậu bây chỉ đang lo cho sức khỏe của cô. "Khiết Anh không sao. Cảm ơn Cường." Khiết Anh vẫn lạnh nhạt, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, nói rồi dõng dạc bước đi. Không quan tâm đến người đàn ông trước mặt đang lo lắng, sốt ruột. Thấy Khiết Anh rời đi, Cường hoảng hốt kéo tay cô lại. "Hay là Cường đưa Khiết Anh về nha?" Cậu lấy hết can đảm của mình ra đề nghị với cô. "Không cần nữa rồi!" Đáp lại cậu là một cái hất tay nhẹ và một giọng nói lạnh lùng. Cậu chỉ đành trơ mắt nhìn Khiết Anh bỏ về. Không hiểu sao khi nghe câu nói này trái tim Cường như bị ai đó dày xéo, bóp nghẹt làm cậu không thể thở nổi. Khiết Anh nói "không cần" là không cần mình sao?