Tình Bạn ( "ngũ vị hương") Thể loại: Tình bạn tuổi học trò Tác giả: Lê Thái Quỳnh Văn Án: Trong mỗi chúng ta có lẻ ai cũng đã trải qua cái thời "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò" rồi. Cái thời mà có lẻ ta sẽ chẳng bao giờ quên cho về sau, những kỉ niệm, những chiêu trò, của lứa tuổi mới lớn nó in sâu vào trong tâm trí chúng ta. Bọn tôi năm đứa chơi thân với nhau từ lúc lên học cấp hai, (gồm Trang cao, Thư, Thảo, Hạnh, và tôi Trang lùn vì nhỏ con nhất nhóm) bọn tôi là những đứa ngũ quỷ trong lớp đi tới đâu ai cũng phải sợ, chuyên đi pha trò chọc phá người khác, nhưng nhóm tôi bọn nó học rất cừ đó nha heheh. À nhóm chúng tôi lấy cái tên dễ thương lắm nha "NGŨ VỊ HƯƠNG" biết sao có cái tên đó không? Buổi chìêu bọn tôi ngồi học trên lớp tới tiết thứ năm rồi mà vẫn chưa hết giờ, gần sát bên lớp thì nhà dân chiên thịt mùi ngũ vị hương xông qua làm lớp tôi chỉ chú ý tới mà không chịu học, cô giáo cũng phát cười, từ đó tên nhóm chúng tôi ra đời từ đó hehehe. HẠNH cô gái hiền nhất trong năm đứa cũng là lớp trưởng và được bọn con trai rất thích, nhóm tôi có cái ai cũng đều xinh gái hết nha! (cho bọn tôi tự sướng tí heheh). Thư cô gái học giỏi thứ hai và là cô nàng đanh đá ngầm ngồi gần thằng con trai nào là thằng đó chỉ có bầm tím tay chân, đứa con trai nào cũng sợ ngồi gần nó, nhưng được cái nó kèm thằng nào là thằng đó học tiến bộ hẳn lên, lớp tôi cấp hai con trai thằng nào cũng hiền nên bọn tôi được đà lấn tới kakaka. Thảo cô nàng trầm tính nhưng là đứa khó tính nhất mỗi lần ai làm nàng nổi giận thì miệng bà tổ cô dĩnh lên khiến mấy thằng bỏ chạy mất dép! Heheh nhưng nó học cũng cừ lắm không thua kém Hạnh với Thư đâu nha! Trang cao nhìn dáng cao ráo mảnh khảnh nhưng lại là đứa hung nhất trong đám bọn tôi nó rất thẳng tính không sợ bất kì thằng bợn nào hết dù bự con hay nhỏ nó đều chơi tuốt hết, nó giống như chị đại, trong nhóm tôi có nó bọn tôi cũng đỡ bị ăn hiếp heheh. Hey! Tôi là đứa lùn nhất nhỏ con nhất trong đám nhưng cái miệng thì cũng to nhất được mỗi cái miệng chứ là đứa nhát chết, chỉ được cái bày ra những chiêu trò cho bọn họ chửi nhau là nhanh. Kakaka, có lần tôi cãi nhau với con mập bự nhất lớp cũng to gấp ba lần tôi nhưng nó vẫn sợ tôi "nó nói tao không sợ đánh thua mày đâu nhưng tao sợ cái miệng mày quá, nhỏ con mà miệng gê quá hahahah" miệng to lợi thế không mấy chế kkakka. Tôi và Trang cao là hai đứa học tệ nhất trong nhóm chỉ được tài coppy mỗi lần thi là nhanh hihi, hai đứa tôi cũng là hai đứa khắc khẩu nhất trong nhóm mỗi lần có chuyện gì không đồng tình ý kiến cả hai lại chí chóe như chó với mèo, ba đứa còn lại chẳng bao giờ khuyên mà nhe răng ra cười như lũ "cờ hó". Tôi và nó rất gét nhau nhưng có lần tôi bị thằng con trai ăn hiếp nó là người đứng ra bên tôi và sắp đánh nhau với thằng đó, lúc đó sao tôi ngưỡng mộ nó gê gớm đúng là chị đại heheh, có lần nó bị gọi lên dò bài lịch sử mà không thuộc cô bắt về chép phạt 50 lần, tôi thấy tội nó quá nên im lặng về chép dùm cho nó một nữa, kể từ khi những chuyện đó xảy ra tôi và nó dần hiểu nhau và thân nhau hơn, không còn gét nhau như trước nữa, hihi. Nhà chúng tôi lúc đó có nhà tôi và Trang cao là nghèo nhất trong đám, mỗi lần tan học lúc 5h nhưng bọn tôi lúc nào cũng 7h tối mới về tới nhà vì tụ tập đi ăn bánh tráng, hút ốc, quán hút ốc mới dọn mở hàng thì năm con yêu quái tụi tôi lại xuất hiện, bảy ngày trong tuần kaka, chủ quán bắt quen mặt, nhưng đâu phải bọn tôi ăn đàng hoàng như những vị khách khác đâu, tôi là đứa đưa ra kế hoạch bỏ nước mắm, ớt tương vào trong một ca nước đầy cho những người sau tới uống, kakaak, ai mà uống nước đó xong xác định luôn hĩ hhaha, tuổi học trò là vậy đủ chiêu trò. (nghĩ lại ác kinh khủng kakakak) Ah mỗi lần đi chơi đâu ăn xong thì Trang cao lúc nào cũng nói câu nói mà tới bây giờ bọn tôi vẫn nhớ mãi "bọn bây ơi! Tao chỉ còn có hai nghìn thôi cho tao nợ bữa sau trả" hhahah mà lần nào nó cũng có 2.000 ah, nó luôn là đứa nợ bọn tôi heheh, nói thật nhà nó và tôi là nghèo nhất thời đó mà hihi. Có lúc mấy đứa chửi nó nhưng chửi vậy thôi chứ bọn tôi thân nhau mà, xong rồi cũng cười thôi chứ sao hihi. Mỗi lần bọn tôi học giờ thể dục được về sớm thì rủ bọn con trai bắt thang trèo nhảy qua công viên để đi bắt mèo heheh "bắt mèo" ở đây là đi rình những cặp bồ bịch họ hôn nhau đó hihi rồi nấp đằng sau lấy đá chọi tới, lúc nào họ phát hiện thì bọn tôi chạy bó giò kakakka, bọn tôi ngĩ ra đủ cách để chơi, tuổi học sinh hồn nhiên là vậy chẳng bao giờ ngĩ bọn tôi thời đó ngây thơ trong sáng là vậy. Tiết sinh hoạt cuối tuần cô đưa ra ý kiến tham gia phong trào thể thao chơi bóng đá, chọn ra những chàng trai để đi thi đá banh cho lớp, nhưng còn thiếu mỗi thằng chụp gôn, cô giáo lại không biết chọn ai, cả lớp lại nhao nhao như lũ bồ chao, tôi giơ tay đứng lên ý kiến kakak, tôi đưa tay chỉ thẳng về thằng bạn tôi nói cô là bạn Thắng chụp gôn hay lắm cô cả lớp đang im lặng bỗng trở nên một trận cười no đòn hahah, mấy chế biết vì sao không? Vì thằng bạn tôi nó bị lé thì sao mà chụp gôn được heheh, (đá bên trái chụp bên phải, nhìn một trái lại thành hai ah kkaka) tui chỉ nghĩ ra chọc nó thôi ah. Hey tụi nó chửi bọn tui đúng là mấy con quỷ chứ không phải người mà kaka. Mà bọn tôi là lũ quỷ thiệt mà, có lần tới tiết sử lớp bọn tôi rất gét bà cô nên mấy đứa bọn tôi lại bày mưu rủ tụi con trai giấu sổ đầu bài của bà cô, tới khi giờ ra về không tìm ra cái bả khóc tè le từa lưa bọn tôi thấy sợ quá nên đem ra trả lại. Bọn tôi được một phen hú hồn hihihi. Còn những ngày mà được nghĩ học bọn tôi đúng 2h trưa tụ tập nhà con Thảo vì nhà nó có cái vườn rộng chà bá đủ loại cây ăn nào là (khế, mận, xoài) mấy cây đó cao quá bọn tôi không trèo tới nên bọn tôi chọn cây ổi là dễ leo nhất, cứ mỗi lần qua là cây ổi nhà nó không kịp ra trái ehheh non già chi tụi tôi chơi tuốt hết, "đúng là một lũ quỷ phải không hihi. Kỉ niệm đáng nhớ nhất của chúng tôi là ngày sinh nhật tôi bọn nó im lặng tập trung nhà con Thảo tự tay làm bánh kem cho tôi xong tới chìu mới nói tôi qua cho tôi bất ngờ (lúc đó" hey "cảm động gì đâu kaka, tôi cả ngày rủa thầm nói bọn nó quên ngày sinh nhật của tôi rồi buồn thúi luôn) đó là cái bánh mà cả đời tôi ăn ngon nhất mà tới bây giờ cũng chẳng bao giờ quên được mùi vị. Thời quần xanh áo trắng bốn năm của bọn tôi cuối cùng cũng đến ngày thi tốt nghiệp bọn tôi năm đứa nhưng mỗi đứa chọn cho mình một trường vì biết sức học từng đứa. Hạnh và Thư thì đậu vào trường chuyên Phan Châu Trinh nơi mà hai đứa nó đăng kí chung vì hai đứa nó học giỏi trong lớp mà. Thảo thì vào trường Thái Phiên trường đó cũng là trường công thời đó bọn tôi học trường giỏi sau trường Phan Châu Trinh, còn tôi và Trang cao thì lại vào trường Nguyễn Hiền một trường bán công tệ nhất thời đó hihi, hai đứa tôi lại gặp nhau tưởng sẽ học chung một lớp nhưng nào ngờ cả hai khác buổi đứa học sáng đứa học chiều, năm đứa bọn tôi mỗi đứa đi mỗi ngã, Hạnh và Thư cũng vậy cùng trường nhưng lại khác buổi. Vậy là năm chúng tôi chính thức bước vào học cấp ba mang trên người những bộ áo dài thướt tha càng ra dáng thiếu nữ của lứa tuổi 16. Năm học đầu tiên bọn tôi cứ mỗi cuối tuần lại gặp nhau buôn chuyện trên lớp học mới, gặp những bạn bè mới ra sao, bọn tôi vẫn như vậy cho đến khi năm thứ hai thì bọn tôi dần dần ít gặp nhau hơn cũng không ai liên lạc với ai, càng lúc càng xa dần, nhóm năm đứa nhưng có mỗi tôi và Thảo, Thư thi thoảng lại gặp, hai con kia thì lâu lâu mới thấy mặt vào những ngày sinh nhật, hồi đó bọn tôi cũng không có điện thoại, lâu lắm bọn tôi mới gặp vì ai cũng bận học để thi tốt nghiệp rồi đại học. Ba năm cấp ba tới ngày bọn tôi lại thi lên đại học, một bước ngoặc quyết định tương lai cho mỗi đứa. Lại một lần nữa bọn tôi lại bước vào kì thi quan trọng nhất. Hạnh cô nàng trầm tính hiền dịu nên chọn cho mình ngành kế toán phù hợp với nó, Thư thì nó giỏi tiếng anh nên thi vào ngành ngoại ngữ, Thảo thì tính lanh lợi sắc bén nên thi vào du lịch phù hợp với nó, Trang cao tính mạnh mẽ vậy nhưng lại chọn cho mình công việc mà bọn tôi rất bất ngờ luôn giáo viên mầm non, nghe nó thi mà bọn tôi phì cười lăn ra, còn tôi thi và học ngành quản tri kinh doanh tôi có cái miệng nói nhiều nên thích ngành đó hihi. Vậy là năm chúng tôi chọn cho mình mỗi đứa một ngành khác nhau, sau này ra trường thì bọn tôi không còn như trước nữa, cũng chẳng còn gặp nhau, ngoài ba đứa là tôi, Thảo, và Thư, vì bọn tôi gần nhà nhau, nhưng bọn tôi vẫn biết tin tức về Trang cao và Hạnh, từ khi lên đại học thì bọn tôi mất luôn hai đứa nó, sau thời gian thì biết tin Trang cao và Hạnh sau khi ra trường đi làm thì lấy chồng ở xa thành phố, nó cũng không mời bọn tôi, ba đứa tôi nghe vậy rất buồn vì bọn nó không còn nhớ chúng tôi, tới bây giờ thì còn mỗi ba đứa tôi là dính như sam, vài năm sau thời gian càng lúc càng lớn thì cũng càng thay đổi nhiều hơn, con Thư đùng lên báo tin nó sẽ đi mỹ du học, lúc đó tôi và con Thảo hụt hẫn lắm vì quá bất ngờ, bọn tôi đã khóc nhưng không dám trước mặt nó, tới ngày nó ra sân bay hai đứa tôi không đủ can đảm để đi tiễn nó, bọn tôi đã khóc, giọt nước mắt cho người trưởng thành không còn là những đứa ngổ nghịch năm nào nữa, bọn tôi đã thật sự trưởng thành qua năm tháng. Con Thư đi mỹ được gần một năm thì con Thảo lại lấy chồng nhưng chỉ còn mình tôi là đứa bạn duy nhất chứng kiến nó hạnh phúc, con Thư không về dự đám cưới nó mà chỉ xem qua mạng, nó buồn vì không thể trực tiếp chúc phúc cho con Thảo. Tôi ngĩ thấy buồn vì năm đứa nhưng cuối cùng chỉ có mình tôi là người có thể bên nó cuối cùng tới lúc khi nó lên xe hoa. Thảo lấy chồng có gia đình nhỏ của mình sau vài tháng thì con Thư bên mỹ báo tin về cho hai đứa tôi là nó cưới, bọn tôi như vỡ òa vì vui mừng cho nó, một năm trước nó mới qua điện về cho bọn tôi khóc lóc ỉ ôi," tao nhớ nhà quá bọn mày ah, tao nhớ mấy con cờ hó, nhớ những lúc đi lựa dồ bành mỗi chìu thứ bảy và chủ nhật quá lũ cờ hó ah.. "mỗi lần nó điện về làm bọn tôi cũng bồn chồn là rơi lệ theo nó, nhưng không dám cho nó biết, chỉ toàn dám nói chuyện vui cho nó quên cái buồn một mình nơi đất khách quê người. Chúng tôi còn hơn cả chị e. Vậy mà giờ đây khi nghe nó nói nó lấy chồng bọn tôi quá vui, nhưng buồn là vì không dự được đám cưới của nó, chỉ được xem qua hình ảnh, và video. Mình tôi chứng kiến từng đứa từng đứa có cuộc sống riêng mà bọn nó đã chọn, tôi thầm chúc phúc cho bọn nó. Tới bây giờ tôi vẫn lẻ bóng từ một mối tình duy nhất, nhưng có lẻ từ mối tình đó tôi rút ra được nhiều điều hơn, chững chạc hơn, tôi không còn ngĩ về chuyện tình cảm nhiều mà tôi dồn hết tâm sức vào cho công việc, vì tôi muốn thành công hơn, tôi đã bỏ phí thời gian quá lâu. Vậy là mỗi chúng tôi ai cũng có cuộc sống mà mình đã chọn, nhưng thi thoảng lại điện thoại gặp nhau mỗi khi rảnh chứ không còn thường xuyên như trước. Tình bạn của chúng tôi là vậy đã thay đổi theo thời gian nhưng bọn tôi sẽ không quên nhau mà sẽ luôn nhớ về nhau, dù cho mỗi đứa mỗi nơi." Ngũ vị hương' chúng tôi bây giờ chỉ còn lại' tam vị hương', tôi chỉ ước nếu như có một ngày năm chúng tôi lại trở về gặp nhau một lần nữa thì tuyệt quá, tôi chỉ ước là giá như.. Lê Thái Quỳnh