Tác giả: Bát Bảo Muội Muội Tản văn: Tín Ai hãy cứu rỗi tôi, cứu rỗi cả trái tim tan vỡ và thân thể đầy thương tích này. Ai hãy cứu vớt tôi, cứu vớt cả trái tim mục ruỗng và thân thể thối nát này. Để khi tiến về phía điểm cuối, tôi phải rũ bỏ mọi thứ dơ bẩn ngoài kia. Để khi chạm tới ánh sáng nơi cuối chân trời, tôi sẽ chôn vùi mọi định kiến. Thật đáng sợ, đáng sợ biết bao khi trước mắt là bóng tối bủa vây làm tôi chẳng thể nhìn thấy ánh sáng phía trước. Lạc trong bóng đêm, hắc ám và mịt mù. Chìm trong sự sợ hãi và hoảng loạn, trong bóng tối ấy tôi vẫn có thể nhìn thấy người dù cho đã nhắm ghì con mắt. Dõi theo bước chân Người, cô đơn và lạc lõng. Nhìn bóng Người buồn bã và sầu thảm, tôi chẳng thể trấn tĩnh bản thân rằng Người đã bỏ rơi tôi. Vào khoảnh khắc đặt chân lên vùng đất của ánh sáng, vào khoảnh khắc hòa mình vào trong ánh sáng rực rỡ của bầu trời, hãy nhớ đến tôi từ nơi tận cùng sâu thẳm của con tim. Nhớ đến trái tim và thân thể của một con chiên ngoan đạo, của một tín đồ luôn truy đuổi theo ánh sáng của Người như một tín đồ cực đoan nhất. Khi hướng đi về phía điểm dừng, tôi sẽ chôn vùi mọi thứ dù cho là trái tim đầm đìa máu thịt. Hỡi các anh em, các anh em ngoài kia! Những kẻ mà Người bắt tôi gọi anh xưng em ấy, lại chính là những kẻ tham lam độc ác và khốn nạn. Những điều xấu xa ghê tởm đang chờ đợi các người ngoài kia đấy. Hãy tranh đi, tranh nhau những đồng tiền dơ bẩn mà mấy người kiếm được bằng máu thịt, mồ hôi và nước mắt của người khác. Và để cho sự ăn năn và cắn rứt đục khoét tâm can các người. Anh em, anh em! Tại sao Người bắt tôi gọi chúng là anh em? Đáng sợ, thật đáng sợ quá! Lòng người giả dối mà tôi chẳng biết hay thấy, vẻ hoảng loạn và sợ hãi trên gương mặt ấy, dù cho nhắm ghì mắt thì cũng hiện rõ mồn một trước mắt tôi. Buồn bã và sầu thảm, tôi chẳng thể nào trấn tĩnh bản thân trước cảnh tượng ấy. Tôi hoảng loạn và sợ hãi, dù có bịt kín đôi tai lại vẫn có thể nghe được tiếng răn dạy của Người văng vẳng đâu đó. Tại sao Người lại lãng quên tôi, kẻ đã coi Người như lẽ sống vĩnh hằng mà tôi luôn theo đuổi? Tại sao Người lại coi tôi như thứ cỏ dại hư đốn hoang dại? Tôi chưa đủ ngoan sao, hay hiện thực thực sự chỉ là ánh trăng lừa dối. Nhìn vào tấm gương soi chiếu trong sâu thẳm tâm can, nhìn vào hết thảy những gì thối tha mục ruỗng của tâm hồn. Nhìn vào mặt cắt của tâm hồn, nhìn rõ được bộ mặt giả dối tráo trở của nhân sinh. Hỡi đấng tối cao kia! Cùng những điều mỹ lệ và mong manh nhất trong bàn tay Người, phá hủy tất cả trong trắng và trung trinh của những con chiên, những tín đồ ngoan đạo của Người. Phản bội coi thường, lãng quên bội bạc. Tất thảy là những gì Người dạy tôi, nhắc tôi và răn dạy tôi. Người là thiên thần với đôi cánh nhuốm đen, là con ác quỷ giả dối đội lột thiên thần nhưng cũng là tín ngưỡng cao cả mà suốt đời tôi theo đuổi. Thật nực cười và đáng khinh biết bao kẻ luôn tự nhận mình thành tín và tôn sùng, cuối cùng chỉ là sự u mê một cách mù quáng vô ý nghĩa và nực cười. - END-