Chuyện là mình đang phải chạy deadline môn văn, nhưng đợt này mình bị bí ý tưởng và cảm xúc khi làm văn nên chả nghĩ ra được cái gì nên hồn để lập luận cả mà sắp phải nộp với trình bày sản phẩm cho cô nữa, cụ thể là mình cần những câu văn nhận định, lí luận hay để đưa vào bài văn phân tích và cảm nhận cho bài: TỰ TÌNH 2 của Hồ Xuân Hương. Mong được các cao nhân giúp đỡ, thanks!
Mình chỉ có vài nhận định về Hồ Xuân Hươmg thoi, bạn tham khảo xem có được không nhé Sách "Văn học trung đại Việt Nam" của Lê Trí Viễn có viết: "Thơ Hồ Xuân Hương là tiếng nói tâm tình của người phụ nữ, thể hiện một bản lĩnh sông mạnh mẽ khác thường" "Hồ Xuân Hương là nhà thơ của phụ nữ" "Hồ Xuân Hương là một nhà thơ nhân đạo chủ nghĩa bởi thơ bà trước hết lac tiếng nói tâm tình của người phụ nữ." - Nguyễn Lộc
Mong là có thể giúp được cậu: Tự tình 2 là bài thơ cho thấy khát vọng sống, khát vọng hạnh phúc và tài năng độc đáo của Bà Chúa Thơ Nôm trong nghệ thuật sử dụng từ ngữ và xây dựng hình tượng. Xuân Hương có mấy bài thơ than thân, làm thành một bộ ba song song nhau, bài nào cũng tiêu tao, cũng nói ra tự đáy lòng của một phụ nữ - Xuân Diệu Thơ Hồ Xuân Hương không chịu ở trong khuôn khổ thông thường mà là một thứ thơ muốn lặn sâu vào sự vật, vào những thứ đáy rất kín thẳm của tâm tư. Những thứ kín thẳm ấy không phải lạc lõng, cô đơn, cá nhân chủ nghĩa mà trái lại đã được hàng vạn người đồng tình thông cảm - Xuân Diệu
Nhận định về thơ Hồ Xuân Hương Với Hồ Xuân Hương có cây bút như chiếc đũa của bà tiên, những vật tầm thường hèn mọn nhất đều như có một hồn gắn bó với hồn người; và cuộc sống hàng ngày biểu hiện trong những màu sắc, âm thanh rực rỡ - Nguyễn Đức Bính Xuân Hương không chấp nhận cái im lìm, cái tĩnh tại, cái bẹp dí, cái thiếu máu, cái xương xẩu cứng khô.. Xuân Hương ưa chuộng, Xuân Hương chỉ muốn thấy, chỉ chấp nhận cái đầy ắp bên trong.. - Lê Trí Viễn Thơ Hồ Xuân Hương không bao giờ tĩnh lặng, bằng phẳng, đăng đối mà ngược lại, chúng luôn sống động, gai góc, gồ ghề.. xa lạ với chừng mực hài hòa của phong khí văn chương đương thời - Đào Thái Tôn