Tác phẩm: Tiểu yêu hồ Cầm Tịch Dương Tác giả: Vỹ Nam Phong Thể loại: Huyền ảo Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Vỹ Nam Phong Chú thích: Các câu trong ngoặc kép đều là lời của nhân vật, nhưng vì đây giống như là đang thuật lại câu chuyện nên mới phải trình bày với hình thức như vậy. Từ rất lâu về trước, từ thời vùng đất yêu còn được một nữ chủ nhân xà tinh mang tên Tĩnh Xà Tâm (chuyên ăn những tên phản bội trong tình yêu, kể cả người hay yêu ma) cai quản đã xuất hiện một thần thoại. Thần thoại ấy không ngừng được lưu truyền từ đời này sang đời khác, nó khiến chúng yêu trong thiên hạ mỗi khi nhắc lại là không kiềm được giọt lệ thương xót cho các nhân vật ấy. Thần thoại đó có tên "Tiểu yêu hồ Cầm Tịch Dương", gắn liền với Linh Gia Trang - một vùng đất thuộc thế giới yêu ma, là nơi trừng phạt các yêu ma làm điều sai trái; gắn liền với một loại hoa mang sắc rực đỏ của lửa hận, nhưng đồng thời cũng là của tình yêu. Chốn nhân gian – nơi khởi đầu của ngọn nguồn bi thảm, Linh Gia Trang – nơi kết thúc tất cả.. Haizzz.. Thật quá bi ai! Tịch Dương bấy giờ chỉ là một tiểu yêu hồ mang trong lòng sự căm hận sâu sắc đối với con người, nàng đánh đồng tất cả người trên thế gian đều là người xấu, đều đáng chết như nhau bởi cha mẹ nàng đã bị loài người giết chết và đem đi luyện đan, lớp da hồ ly hơn ngàn năm cũng đã bị bọn chúng lột ra đem bán như món hàng chợ không hơn không kém. Nàng đã từng thề là sẽ moi tim hết loài người, không chừa một ai, không kể trai hay gái, già hay trẻ, tất cả đều phải chết! Nhưng có lẽ do ý trời khiến nàng gặp được nam nhân có thể làm cho lòng nàng được an ủi vỗ về, làm cho nàng từ tận đáy lòng dâng lên sự bình an. Nàng dần nhận định được, yêu tinh có yêu tốt yêu xấu thì loài người cũng như vậy. Và không biết từ khi nào, ơn cứu mạng của chàng năm đó lại trở thành nỗi nhung nhớ của nàng bây giờ, phải chăng đó là tình yêu? Và đó là thứ tình yêu nàng vốn không nên có, là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời nàng. Nếu nàng không đem lòng yêu người ấy, thì đã không có bi cục thảm khốc của sau này! Trăm sai ngàn sai đều là lỗi của Cầm Tịch Dương nàng sao? Hay do ông trời chê cuộc đời nàng chưa đủ thảm? "Năm ấy chàng cứu ta khi ta còn chưa thành hình người, chàng giúp ta thoát khỏi bọn pháp sư đang săn lùng ta ráo riết. Chàng nhìn ta và mỉm cười với ta, nụ cười của chàng ấm áp như tia nắng bình minh, ánh mắt của chàng nhân từ, dịu dàng, nó làm con tim ta lay động. Chàng bế ta và chạy thật nhanh để thoát khỏi lũ người xấu đó, chàng đưa ta đến một hang động rồi chàng rời đi. Ta chẳng biết gì về chàng, chỉ biết tên chàng là Vũ Khúc.. Nhưng giá như năm ấy chàng đừng cứu ta, cứ bỏ mặc ta sống chết tùy duyên thì bây giờ nỗi hận của ta đối với chàng đã không lớn như này, ngay cả núi Thái Sơn cũng không thể lấy làm thước đo đo nỗi hận ngút ngàn trong lòng ta!" Sau khi được Vũ Khúc cứu, nàng lại tiếp tục lang thang, tiếp tục bị truy bắt, lần này nàng không may mắn được chàng thiếu niên ấy cứu nữa, cứ ngỡ cuộc đời một tiểu yêu hồ tu luyện chưa đến nơi chưa đến chốn như thế là kết thúc, nhưng dường như ông trời vẫn còn chút lòng từ bi, ban cho nàng cơ duyên gặp được tri kỉ trong kiếp này: Tĩnh Xà Tâm và Thượng Thiên. Họ đưa nàng về Linh Gia Trang, nơi đây yêu khí dày đặc nhưng không hại đến ai, cũng phải, đây là vùng đất yêu trong tam giới mà, ngoài cái tên Linh Gia Trang thì cũng có thể gọi là Yêu Giới. Yêu khí giúp nàng đẩy nhanh tiến trình tu luyện và hóa thành người, nhưng nàng là hồ ly. Sinh thời, yêu hồ vốn đa tình mà cũng si tình, đã khắc ghi hình bóng người thương thì không thể xóa bỏ. Nên mặc dù Xà Tâm và Thượng Thiên đối xử rất tốt với nàng, không muốn nàng rời đi, trong lòng nàng từ lâu cũng đã coi họ là gia đình thứ hai, nhưng vẫn là không thể ở lại.. Xà Tâm cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ nhẹ nhàng nói với nàng một câu: "Ta và Thượng Thiên vẫn sẽ luôn ở bên cô, dù có chuyện gì xảy ra cũng không để cô phải gánh chịu một mình!" Lúc ấy nàng trẻ người non dạ, tu vi còn thấp, cứ nghĩ Xà Tâm trước giờ ngốc nghếch, chỉ là không nỡ xa nàng nên mới nói vậy.. Nhưng hóa ra, tất cả sự việc đều đã được cô ấy đo lường từ trước. "Phải chăng ta nghe lời hai người thì sự việc đâu đến nỗi.." Nàng tự trách mình trong vô vọng, một chút linh thức còn sót lại trong không khí đều là lời tự trách bản thân. Phiêu bạt chốn nhân gian suốt 200 năm, một chút tin tức về chàng cũng không có, nàng đành trở về Linh Gia Trang. Ông trời lại một lần nữa an bài số phận, trong lúc mọi người nồng nhiệt chào đón nàng trở về, nàng bắt gặp một cậu nhóc con người lẻn vào vùng đất yêu. Theo lí thì thằng bé đáng lẽ phải bị Xà Tâm ăn thịt, nhưng nàng lại thà lật mặt với hảo bằng hữu cũng không cho cô ấy đụng đến một sợi tóc của nó. Bởi lẽ, đó là nam nhân nàng luôn tìm kiếm ở nhân gian, đó chính là chàng, không sai đâu, là Vũ Khúc. Vũ Khúc đang đứng trước mặt nàng hiện là đồ đệ của Huyền Nữ, do tò mò về loài hoa tên Bỉ Ngạn nên đã lén sư phụ mà tới đây. Nghe qua thì có vẻ hơi vô lý, nhưng thực chất thì lại rất có lý. Bỉ Ngạn còn được gọi là Mạn Châu Sa; tương truyền, chỉ có ở Hoàng Tuyền, đó là một loại hoa đặc biệt, 1000 năm hoa nở, 1000 năm hoa tàn, hoa và lá không bao giờ xuất hiện cùng một lúc, nhưng vẫn có một nơi có thể trồng được giống hoa này, đó là Linh Gia Trang; khó trách Vũ Khúc lại đến đây, nếu xuống Hoàng Tuyền thì nghĩa là đã chết rồi, nhưng đến Linh Gia Trang thì vẫn còn con đường sống, chỉ cần đừng để cho nữ chủ nhân ở đây ăn thịt là có thể bình an trở về. Khó khăn lắm mới lại hội ngộ cùng chàng, Tịch Dương đâu lí nào lại để lỡ, nhưng chàng vẫn còn quá nhỏ, chuyện ái tình vẫn là không nên biết thì hơn. Nàng đưa Vũ Khúc ra ngoài, không quên để lại ấn kí trên người chàng và đôi lời dặn dò trước lúc xa nhau một lần nữa. 800 trôi mau qua, tưởng rằng duyên nợ đã đoạn tuyệt từ lâu, nàng đã quên và chàng cũng chẳng còn nhớ. Nhưng trò đùa mang tên số phận chưa tới hồi kết thì đâu chịu dừng, tạo hóa lại một lần nữa khiến hai người trùng phùng, là tốt là xấu đã không thể tự người trong cuộc quyết định được nữa rồi. Khung cảnh vẫn như vậy, hoàn cảnh hai người gặp nhau cũng không hề khác biệt, vẫn là Vũ Khúc bị Xà Tâm đòi ăn thịt và nàng ra tay cứu lấy. 800 năm là khoảng thời gian rất dài, tưởng chừng chàng chẳng còn tồn tại, lại quên mất sư phụ chàng là Huyền Nữ, việc tu luyện, giữ lại dung mạo trẻ mãi không già là việc không khó. Khúc mắc được giả quyết, Linh Gia Trang chưa từng sôi nổi từ lúc khai lập, nhưng hôm ấy lại vui tươi tràn đầy sức sống, khắp nơi đều là lồng đèn đỏ, pháo hoa lộng lẫy cả một vùng, là mừng cho ngày hỷ của nàng và Vũ Khúc. Chàng nói muốn mời sư phụ đến tham gia, không ai có ý kiến gì, vì đó là hợp lẽ. Nhưng ngày thành thân, ngày quan trọng như vậy, tân lang đang ở đâu? "Hóa ra chàng đến không phải vì ta.. mà là vì Xà Tâm. Hahahaha.." Tân nương tử vận hỷ phục, Từng bước thê lương hướng đến vườn Bỉ Ngạn. Tân lang ở đấy, Đang làm gì? Nàng ở Linh Gia Trang chờ đợi tân lang xuất hiện hơn hai canh giờ, chân đã mỏi, mi mắt đã nặng, lòng càng thêm buồn, bầu trời chợt nhuốm đỏ như màu máu tươi.. "Tịch Dương, cô ở yên đây, để ta và Thượng Thiên đi tìm tên tiểu tử thối đó, sẽ trói hắn lại rồi mang về cho cô." Đã là lúc nào rồi, nhưng Xà Tâm vẫn dí dỏm như vậy, ngay cả lời nói của cô ấy cũng có thể khiến nét phiền muộn trên gương mặt nàng bị xua tan, nàng nhịn không được lại nở nụ cười rạng rỡ. "Như thế mới phải chứ, ở yên đây, bọn ta đi rồi sẽ quay lại." Đi rồi sẽ quay lại sao? Căn bản là không trở về nữa! Ngày đại hỷ của nàng, đó cũng là ngày hai hảo bằng hữu của nàng rời đi mãi mãi.. đó là lần cuối nàng gặp họ, là lần cuối cười với họ, là lần cuối nàng cảm thấy bình yên. Sâu trong ánh mắt tinh nghịch của Xà Tâm là bí mật lớn cả đời cô ấy cũng không muốn để nàng biết, cô ấy chỉ tự âm thầm cùng Thượng Thiên giải quyết mọi vấn đề. "Tại sao lại vậy, không phải đã nói chúng ta là hảo bằng hữu sao? Không phải đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Tại sao, có phúc ba chúng ta cùng hưởng, có họa.. lại là tự hai người gánh lấy chứ?" Vũ Khúc vốn đã quên nàng từ 800 năm trước rồi, một lần nữa quay về Linh Gia Trang chỉ vì phục mệnh sư phụ Huyền Nữ của chàng, đến để lấy đi tim và máu của Xà Tâm. Nói trắng ra thì chàng chính là gián điệp, đồng ý thành thân với nàng chỉ là bất đắc dĩ. Xà Tâm là mãng xà, linh thú trấn giữ đất yêu, tim là thánh vật của Linh Gia Trang, là một trong những thứ quyền lực nhất trong tam giới, máu là vị thuốc quý có thể chữa bách bệnh, trường sinh bất tử, khó trách nhiều người sau khi biết bí mật này đều trỗi lòng tham, tìm mọi cách lấy cắp nó đi. Nhưng thật đáng tiếc, chưa ai thành công, vì vị trí của chúng không ai xác định được, một yếu tố khác chính là vừa đặt chân đến đã bị chúng yêu cấu xé, đến hồn phách cũng không còn một mảnh nhỏ. Từ trước đến nay, Vũ Khúc là ngoại lệ, có thể tường tận ngóc ngách của Linh Gia Trang, bao gồm nơi cất giấu bảo vật. "Ta nên khâm phục chàng hay cảm thấy kinh sợ chàng đây.." Vườn Bỉ Ngạn vốn đã đỏ tươi, nhưng bây giờ lại càng một màu rực đỏ, trong không khí quanh đây nồng mùi tanh tưởi, những đóa hoa kiều diễm bị dẫm nát không tiếc thương, mũi kiếm vô tình đâm xuyên đồng loại, khoảnh khắc như vỡ òa, trong không trung còn vương vấn những mảnh hồn phách của chúng yêu tinh. Thật quá đáng sợ! Nàng đứng chôn chân một chỗ nhìn đồng loại bị chính tay chàng và sư phụ chàng tàn sát, đao kiếm vô tình, lao đi không chút nương tay, ánh mắt chàng chỉ có tham vọng, ngoài ra chẳng có gì.. Huyền Nữ trông thấy bóng dáng Tịch Dương, vội lao đến hòng giết chết, nhưng Xà Tâm vẫn là nhanh hơn một bước, chỉ là.. cô ấy ngốc quá, đỡ một nhát kiếm tiên cho nàng cũng đồng nghĩa hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục. Nàng nhìn Xà Tâm từ từ hóa tro bụi trước mắt, hận bản thân đã quá si tình mà gây ra đại họa hôm nay, giá như bí mật đó nàng không nói cho Vũ Khúc thì tốt biết mấy.. "Xin lỗi" "Xin lỗi gì chứ.. Cô nói ta ngốc, nhưng xem ra cô còn ngốc hơn ta. Tịch Dương, mau chạy đi, mặc kệ bọn ta." Đã đến nước này rồi, cô ấy còn có thể cười sao, nụ cười của cô ấy hồn nhiên biết mấy. Tan biến rồi.. Thượng Thiên tồn tại là để bảo vệ cho Xà Tâm, sinh mạng hai người gắn liền với nhau, Xà Tâm chết rồi, Thượng Thiên cũng cháy rụi hóa hư vô. Hai hảo bằng hữu của nàng, giờ chẳng còn ai! Đau đớn biết mấy.. "Đều là ta không tốt, là ta đã liên lụy mọi người. Vũ Khúc, sao chàng có thể nhẫn tâm đến vậy! Chàng là ân nhân của ta, đồng thời cũng là người ta yêu, cớ sao chàng lại đẩy ta vào bước đường khó xử này? Tại sao?" Băng Kiếm thoát vỏ bọc, máu tươi nhuốm thân nàng, Bỉ Ngạn chôn giấu bi thương giờ đây thức tỉnh nuốt lấy tham sân si, thất tình lục dục của những kẻ đang có mặt ở đây. Nàng hóa thành nguyên hình, điên cuồng dùng đuôi trắng quét sạch những kẻ có lòng tham lấy đi bảo vật, chỉ còn lại hai kẻ sống sót mà cả đời này nàng không thể nào quên: Huyền Nữ và nam nhân nàng yêu sâu đậm. Nàng lê từng bước nặng nhọc tiến về phía bọn họ, lặng lẽ quan sát nét sợ hãi trên gương mặt bọn họ. Bầu trời hôm ấy nhuốm đỏ tuyệt vọng, nhuốm đỏ hận thù, nhuốm đỏ tình yêu bị tổn thương, trong tiếng gió lao xao chỉ nghe hai tiếng nàng hỏi "Tại sao?", còn lại là âm thanh hét chói tai. Bàn tay nàng cắm phập vào ngực Huyền Nữ, nhưng cũng đồng thời kiếm tiên của chàng tuyệt tình đâm vào tim nàng. Chỉ hai chữ diễn tả: Thê lương! "Tịch Dương, vạn năm trước, ta đã đem trái tim này cùng máu của ta đến nhân gian, dốc toàn lực cho nó một sinh mạng, nó hóa thành một tiểu hồ ly, đáng yêu làm sao.." – Lời nói trong gió, chỉ trách nó quá mờ ảo, đến khi nàng đã hóa thành mây thành khói mới biết được chân tướng nguồn gốc của nàng. "Trái tim này là của Xà Tâm, từng giọt máu chảy trong người ta cũng là của cô ấy, sinh mạng này là cô ấy ban cho, xin lỗi.. ta lại phụ lòng cô.." Nàng hận Vũ Khúc, nhưng lại càng căm hận chính bản thân mình hơn. Chỉ có điều, đến cuối cùng tuy nàng đã biết mình chính là bảo vật do Xà Tâm luyện hóa thành, nhưng vẫn không hề hay biết Vũ Khúc còn có một ca ca sinh đôi, và cả hai đều được Huyền Nữ thu nhận. Một nơi tối tăm mịt mù sương lạnh, chàng thiếu niên đang gắng sức thoát khỏi sợi dây trói tiên, trong đầu liên tục nghĩ về một nữ tử mang tên Cầm Tịch Dương, lòng chàng thiếu niên bỗng trào dâng một cảm xúc bất an. Cuối cùng y cũng có thể thoát khỏi sự trói buộc, không nghĩ suy nhiều, vội vàng chạy đến Linh Gia Trang. Trong trí nhớ y, Linh Gia Trang đông đúc vui tươi, cuộc sống bình yên ngày qua ngày chẳng khác gì chốn trần gian; nhưng bây giờ sao xơ xác, hoang tàn quá, dù đã đảo mắt tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng có một bóng dáng nào. Điện của Xà Tâm hoang tàn, hỗn độn, lồng đèn đỏ, pháo hoa, chữ hỷ chói mắt vẫn còn đó, nhưng chẳng có ai. Y vô vọng, trong lòng gào thét sự sợ hãi, vô thức bước chân đến vườn Bỉ Ngạn, trái tim như nát vụn khi thấy khung cảnh trước mắt. Ca ca của y – Vũ Huyền tay cầm thanh tiên kiếm nhuốm đầy oán khí đâm vào tim nàng, cơ thể nàng từ từ tan thành khói bụi, chẳng vương lại chút gì. Âm thanh của Băng Kiếm rơi xuống càng khiến y đau đớn, bao nhiêu kí ức từ kiếp trước lùa về như một giấc mơ; y thấy bản thân đã từng cứu một con hồ ly nhỏ, y thấy bản thân vì tò mò về loài hoa có tên Bỉ Ngạn nên đã xém mất mạng, y thấy bản thân đã từng cùng nàng buông lời hẹn thề kết duyên từ 800 năm trước. Giờ đây, nữ tử y rất yêu đó đang bị chính ca ca ruột của y giết chết. Cảm xúc lấn át lý trí, y bất chấp người đó là ca ca mình, từng bước chân mệt mỏi hướng về phía người ấy, thanh Băng Kiếm của nàng được y nắm chặt trong tay, một nhát không do dự xuyên tim Vũ Huyền. Sau tất cả.. chỉ còn lại mình y cô độc, thật đáng thương làm sao.. "Xin lỗi.. Ta không hận sư phụ, không oán ca ca, chỉ tự trách ta đã quá nhu nhược, ngay cả người ta yêu cũng không thể bảo vệ được. Tịch Dương, xin lỗi nàng!" Nước mắt nam nhân si tình rơi vì nữ nhân si tình, phải chăng đây chính là hữu duyên vô phận? Dù đã gặp nhau đến ba lần nhưng đến cuối cùng vẫn là không thể bên nhau? Vườn Bỉ Ngạn do đích thân nàng, Xà Tâm, Thượng Thiên cất công vun trồng chăm sóc giờ đã bị đám người muốn đoạt bảo vật dẫm nát, có lẽ là phép màu, nhờ giọt nước mắt nặng tình của y rơi xuống, một đóa Mạn Châu Sa rực đỏ lại nở rộ. Thanh âm vang lên trong không gian tĩnh lặng, là tiếng nói của nàng, là lời nhắn gửi mà nàng đã dùng chút linh thức còn sót lại tạo ra. "Hỏi thế gian, tình là chi? Yêu là gì? Cảm giác yêu như thế nào? Bị phản bội lại ra làm sao? Người đời chỉ cười, tình là độc dược! Yêu là khởi đầu của hận thù! Yêu là một giấc mộng dài, có thể khổ, có thể đau, có thể ngọt, có thể đắng, nhưng chắc chắn một lúc nào đó mộng sẽ vỡ! Bị phản bội bởi người thương là cực hình tàn nhẫn nhất ở chốn trần gian! Nay tình đã vỡ, mộng cũng đã tan, ta còn luyến lưu nơi nhân gian này làm gì nữa? Ân tình chàng nợ ta, cứ để bay theo gió. Chỉ trách ta ngu ngốc, đã tin yêu lầm người.." Lời nhắn đã xong, đóa Mạn Châu Sa đỏ rực một tình yêu bỗng hóa Mạn Đà La thanh khiết trút bỏ hồng trần, nhẹ nhàng tan và cùng hòa quyện với cơn gió. Một kiếp yêu hồ sống vạn năm, đối với nàng như thế có lẽ là đã đủ rồi. Gặp được tri kỉ, gặp được người mình yêu, xem như cuộc đời này không uổng phí! Lời oán trách của nàng đọng lại trong tâm trí y, đau.. đau lắm! Rõ là hữu tình hữu ý nhưng là hữu duyên vô phận. Rõ là cả hai đều yêu nhau nhưng lại bị số phận trêu đùa, kết cục là thảm cảnh tử biệt. Vạn năm sau, Linh Gia Trang dần khôi phục lại sự phồn thịnh như trước, chúng yêu trong thiên hạ truyền tai nhau câu chuyện về một tiểu yêu hồ mê luyến một phàm nhân, tiểu yêu hồ đó là Cầm Tịch Dương, phàm nhân đó là Vũ Khúc. Có người kể Vũ Khúc vì cảm thấy ân hận do không bảo vệ được nàng nên đã tự vẫn ngay chính tại vườn Bỉ Ngạn đó; có người lại kể y đã quy ẩn giang hồ, tự ngẫm nghĩ lại sự việc trong quá khứ. Nhưng dù là cái kết nào, cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ; sau vạn năm, y vẫn ngồi lẫn trong đám hoa Bỉ Ngạn rực màu thảm cảnh năm ấy, chẳng ai biết y là ai. Để làm gì? "Ta đợi cố nhân.."