Ngôn Tình Tiếng Vọng Lúc Chạng Vạng - Đồng Phong Tuyết Nhã

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Đồng Phong Tuyết Nhã, 20 Tháng tám 2024.

  1. Tên Truyện: Tiếng Vọng Lúc Chạng Vạng

    Tên Khác: Ngôi Sao Vay Mượn

    Tác giả: Đồng Phong Tuyết Nhã

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện Đại, Trọng Sinh, Ngược, Ngọt Sủng, Xuyên Không Hệ Thống, Cổ Đại

    [​IMG]

    - Văn án:

    Dù đã biết trước kết quả, nhưng em vẫn muốn thử, vẫn hi vọng, vẫn muốn được yêu thương, dù gì em cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

    Không kịp, không kịp nữa rồi.

    Em vừa cười vừa khóc.

    Không kịp, không kịp nữa rồi.

    Cánh tay em run run.

    Đêm nay hoa anh đào nở rất đẹp, nhưng anh lại không thể có được em. Đợi khi mùa xuân đến, khi em đứng dưới gốc anh đào, nhất định sẽ rất đẹp.

    "Vị Sơ, kiếp sau chúng ta đừng rời xa nhau nữa có được không?".
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tám 2024
  2. Chương 1:

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dạo này em toàn mơ đến cái chết. Em mơ về nó nhiều đến nỗi cảm giác như em thực sự muốn chết vậy. Anh hai.."

    Giọng nói yếu ớt nhỏ bé của Vân Vị Sơ dường như đã bị những cơn sóng chiều hoàng hôn nuốt chửng.

    "Mày đừng mà có kiếm chuyện nữa, mày có biết tao và bố mẹ đã mệt mỏi với mày như thế nào không? Mày cũng không còn nhỏ nữa, không tự đi về được sao? Chẳng phải tất cả là do mày, là do mày đã khiến Giang Mẫn Nhi phát bệnh? Mày rõ ràng biết em ấy ốm yếu từ nhỏ còn cứng đầu cố chấp".

    "Mày cũng đừng giả vờ nữa, trầm cảm gì chứ? Mày học đâu ra cái trò trẻ con ấy vậy? Mày có thể ngoan ngoãn nghe lời như Mẫn Nhi được không? Tao và ba mẹ đang ở bệnh viện, nếu còn lương tâm thì mày mau cút qua đây xin lỗi Mẫn Nhi đi, không thì đừng bao giờ về nhà nữa". Vân Dịch Bắc đáp lại trong cơn giận dữ.

    Tút.. Tút..

    Tiếng cúp máy lạnh lùng. Vân Vị Sơ rơi vào vực thẳm, lại là Giang Mẫn Nhi. Em vẫn cố gắng mỉm cười rạng rỡ, mỉm cười với ánh mặt trời trong chiều tà như tự an ủi chính bản thân. Dù đã biết trước kết quả, nhưng em vẫn muốn thử, vẫn hi vọng, vẫn muốn được yêu thương, dù gì em cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

    "Ánh trăng rải rác xuyên qua những tầng mây.

    Lẩn tránh chốn đông người hòa vào vây cá dưới đại dương".

    Đến em cũng không ngờ một ngày nào đó em sẽ chọn cách này để rời đi. Em không thở được, làn nước lạnh lẽo khiến mắt em mờ dần. Lòng em ngầm hiểu rõ.. vụn vỡ, thiếu oxy, khó thở. Thế nhưng, em lại chẳng thấy khó chịu, cũng chẳng hối hận, em cảm thấy mình trút được gánh nặng, hòa mình vào lòng đại dương vô tận.

    "Nếu có kiếp sau, xin đừng bao giờ gặp lại".

    "Tạm biệt Vân Vị Sơ đáng thương và không có ai yêu thương".

    Ánh nắng qua khe cửa sổ khẽ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mắt xanh thẫm tựa biển cả nhẹ nhàng hé mở. Vân Vị Sơ khẽ chạm vào không trung, cảnh vật quen thuộc hiện lên trước mắt. Căn phòng từng là nơi ấm áp nhất, cũng từng là nơi lạnh lẽo nhất. Hoa Lê bay đầy trời, dưới ánh nắng rực rỡ, mọi vật dường như dừng lại ở một khoảng khắc. Vân Vị Sơ nhẹ nhàng quay lưng, vết sẹo trên mặt, thứ từng là vết nhơ của cuộc đời y cũng đã biến mất. Đẩy nhẹ cánh cửa phòng mà y đã nhiều lần do dự, Vân Vị Sơ cũng chẳng nhớ bây giờ là bao giờ nữa. Trong chính ngôi nhà của mình, Y đã không cảm nhận được tình yêu thương gia đình từ rất lâu rồi. Một lần nữa nghe được giọng nói quen thuộc ấy.

    "Bông xù, giờ mới dậy à? Mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi đấy".

    Vân Vị Sơ ngơ ra, là anh Dịch Bắc, trong khoảnh khắc luống cuống ấy, y quên cả việc trả lời. Bốn mắt chạm nhau.

    "Thấy anh đẹp Trai đến ngơ ra à".

    "Em không phải là Bông xù". Vân Vị Sơ ngượng ngùng phồng má đáp lại.

    Y không tin chạm vào mặt mình, thật sự đã trọng sinh rồi sao, hay chỉ là ảo giác do y tưởng tượng ra. Nhiều năm nay đây là lần đầu tiên anh hai dịu dàng như vậy, anh không quát mắng và trừng mắt với y. Y chẳng biết bây giờ rốt cuộc là khi nào rồi. Vì năm Vân Vị Sơ ra đi, y mới chỉ 17 tuổi, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu.

    Ảo mộng cũng được, miễn có thể lấp đi khoảng trống trong tim Y, cho y cảm giác ấm áp một lần nữa.

    "Còn ngơ ra gì nữa, Bông Xù không xuống ăn sáng à? Anh sẽ ăn hết đấy".

    Vân Dịch Bắc vừa nói vừa cười, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

    "Em không phải là Bông Xù"

    Dưới những tia nắng mùa xuân còn sót lại, những cánh hoa lê bung nở rực rỡ. Y nhẹ nhàng dạo bước trong cánh rừng nhỏ. Tiếng cười khúc khích mang một chút tinh nghịch, y theo quán tính ngước nhìn.

    Trong khoảng khắc ấy, hàng trăm đóa hoa lê rơi xuống. Tư Trì Ngâm tinh nghịch nhìn Vân Vị Sơ.

    "Bất ngờ không".

    Y đơ ra tại chỗ. Cũng không thể nhớ được cậu bé là ai. Trước kia, y bất chấp tất cả dành giật tình thương và sự chú ý của mọi người. Cuối cùng bị xem là kẻ bắt nạt, không hiểu chuyện, ích kỉ. Một mình đơn độc giữa chốn đông người.

    Nhìn thấy ánh mắt thất thần cửa Vân Vị Sơ, tiểu Trì đã bắt đầu hoảng loạn, tưởng mình đã dọa Vị Sơ sợ.

    "Tớ làm cậu sợ hả? Sơ Sơ xin lỗi, xin lỗi cậu nhé". Tư Trì Ngâm bối rối, cậu luống cuống lay nhẹ Vân Vị Sơ.

    "Sơ Sơ, Sơ Sơ".

    Y mỉm cười dịu dàng.

    "Không, không có mà".

    Từ rất lâu rồi, y mới nghe được từ xin lỗi của người khác. Hai đức trẻ cùng mỉm cười dưới rừng lê tràn ngập ánh nắng ấm áp.

    Hôm nay, Y rất hạnh phúc vì y thấy mọi thứ xung quanh thật dịu dàng, có lẽ đây là thứ cuối cùng mà ông trời cho y thấy trước khi rời đi. Những hạt mưa lất phất ngoài trời, "thật chân thực", y tự nhủ.

    Mưa bên ngoài càng dày, ánh đèn yếu ớt khẽ chiếu rọi từ chiếc ô tô.

    "Tiểu Thư, ông bà chủ đã về rồi" Dì Vương khẽ nhắc nhở.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2024
  3. Chương 2: Hãy Để Vận Mệnh Quyết Định

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Vị Sơ rơi vào trầm tư, im lặng chờ đợi, đối với y lúc này 1 giây 1 phút cũng như vạn năm. Tiếng cánh của nhẹ nhàng bật mở, trái tim Vân Vị Sơ như nghẹn lại, bác quản gia nhanh nhẹn bước vào, đằng sau là bóng hình của bố mẹ y, nhiều năm như vậy rồi, thật sự có chút xa lạ, sau cùng còn có cả.. Giang Mẫn Nhi.. Trái tim y như bị bóp nghẹn, có lẽ đến đây đã là kết thúc thật rồi.

    "Vị Sơ, Dịch Bắc, từ nay về sau Mẫn Nhi sẽ là em gái của các con. Tiểu Mẫn cơ thể yếu ớt, các con phải săn sóc em nhé". Ba dịu dàng cất lời.

    Giang Mẫn Nhi là con một của vợ chồng Giang gia, giờ đây hai người xảy ra tai nạn thương tâm không qua khỏi ở nơi rừng thiêng nước độc, nằm lại nơi núi non đại ngàn. Giang Mẫn Nhi lại bị hen suyễn từ nhỏ, vì sợ người ngoài chăm sóc có phần không tốt, thật khó để an tâm nên ba mẹ đã nhận nuôi y.

    Mẹ khẽ hôn lên lên bàn tay nhỏ bé của Giang Mẫn Nhi, giọng điệu vô cùng dịu dàng, ấm áp, thứ mà y rất lâu rồi chưa có được.

    Vẫn là như vậy, dù trí nhớ của Vân Vị Sơ có không tốt, làm sao y có thể quên được cảnh này chứ. Năm đó, y bất mãn với sự quan tâm của ba mẹ và anh trai dành cho Giang Mẫn Nhi, đã không ngừng lấy lòng, thế mà kết cục nhận lại lại là sự ghét bỏ cùng cực của gia đình. Lúc đầu y cứ nghĩ rằng chỉ cần y ngoan ngoãn nghe lời, mọi người nhất định sẽ yêu thương y, nhưng y đã sai. Dù y có đạt thành tích như nào, hay lựa chọn những cách làm cực đoan, chỉ mong ba mẹ có thể nhìn y lấy một lần. Chính vì thế y ngày càng trở nên cực đoan, nhìn vào đôi mắt lóng lánh ấy, y từng nghĩ rằng cho dù nàng ta có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm thay đổi y. Lời chỉ trích ngày càng nhiều, y từng là một đại tiểu thư cao cao tại thượng, không ngờ bản thân cũng có ngày thành ra như vậy, bị chính cả gia đình ruồng bỏ.

    Nhìn chút thủ đoạn yếu đuối ấy, liễu yếu đào tơ, y càng thấy chán ghét, càng muốn giữ khoảng cách. Vân Vị Sơ biết Giang Mẫn Nhi cũng như một thố hoa ti (cây tầm gửi kí sinh lên loài cây khác để sống).

    Y cũng không gây khó dễ cho nàng ta, tại sao Giang Mẫn Nhi vẫn cố tình chèn ép y như vậy? Rốt cuộc y đã đắc tội gì với nàng ta chứ?

    Vân Dịch Bắc dường như rất thích người đứa trẻ mềm mại yếu đuối có đôi mắt to dịu dàng và hiểu chuyện này, cười rất tươi. Thấy y điềm tĩnh không lên tiếng, ba bước về phía Vân Vị Sơ vươn tay ra định xoa đầu y, trong vô thức y lùi về sau tránh né.

    "Tiểu Sơ vốn nghe lời, Mẫn Nhi từ nhỏ cơ thể yếu ớt, con làm chị nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt phải không"?

    Nghe đến đó, tim của Vân Vị Sơ như thắt lại. Tại sao, tại sao, cái gì của y cũng là là của Giang Mẫn Nhi? Tại sao mọi người cứ bắt đầu yêu cầu y phải yêu thương Giang Mẫn Nhi, phải nhường nhịn nó. Những thứ quan trọng của y đối với nó chẳng qua cũng chỉ là những thứ rác rưởi không cần đến, vậy tại sao nó còn muốn lấy? Nếu y tỏ ra khó chịu thì y sai sao? Y cũng là con người mà, y cũng biết đau..

    "Chị".

    Giang Mẫn Nhi ở phía sau mẹ rụt rè gọi y, đôi mắt lóng lánh ấy tràn ngập nước mắt. Nàng ta xem Vân Vị Sơ như một sinh vật đáng sợ, sợ hãi lùi về sau, làm như y đã làm gì vậy. Mỗi khi Giang Mẫn Nhi làm như vậy y đều bị chỉ trích thậm tệ, ai ai đều buộc tội y là kẻ bắt nạt, ích kỷ, máu lạnh. Từ đó, y dường như trở thành một bóng ma vô hình trong gia đình.

    Giang Mẫn Nhi len lén nhìn Vân Vị Sơ từ sau lưng mẹ, y khẽ tỏ ra chán ghét, mấy trò này thật sự là nhìn phát ngán rồi. Ba mẹ chú ý đến y, có chút bất mãn nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bế đứa con gái bé bỏng Giang Mẫn Nhi của họ.

    Trái tim y thật sự đóng băng rồi, tưởng rằng có thể cảm nhận được một chút tình thương còn sót lại, thế mà ông trời lại dội cho y một gáo nước lạnh. Y chỉ lặng lẽ quay người bước lên lầu, không quay đầu nhìn lại. Trời càng tối, mưa càng dày. Dưới ánh đèn ấm áp, một nhà bốn người vui vẻ thưởng thức bữa tối, chẳng một ai nhớ đến Vân Vị Sơ cả. Y biết không phải bố mẹ không yêu y, trước khi đóa bạch liên hoa Giang Mẫn Nhi đến, y chính là viên minh châu quý giá của Vân gia. Thế mà có ngày Giang Mẫn Nhi đã thay thế tất cả của y. Dù sao y cũng không còn quan tâm nữa bởi y biết cho dù có giãy dụa thế nào, ai ai cũng chỉ trích y mà thôi. Y ôm chầm chú gấu bông nhỏ, đây là món quà mà năm ấy ông nội tặng y, trong gia đình này chỉ có ông nội xem y chính là bảo vật, là phúc tinh cả ông..

    Cốc.. Cốc.. cốc

    Tiếng gõ cửa vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, sau đó là một giọng nói rụt rè vang lên:

    "Chị ơi chị..".
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2024
  4. [​IMG]

    Chương 3: Trong thành phố có 1 ngôi sao nhỏ trên bầu trời.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bông hoa nhỏ của Vân gia, ánh Dương của Vân Thành chính là em gái y. Giang Mẫn Nhi, người tựa như tên, khi em ấy nở nụ cười ai cũng phải xiêu lòng, từng lời từng lời như rót mật vào tai. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, khuôn mặt dễ thương cùng tính cách ngọt ngào. Là đứa trẻ nhận được tất cả tình yêu thương của Vân Thành.

    "Chị, chị ơi."

    Giọng nói ngọt ngào ngày càng gấp gáp, Vân Vị Sơ mệt mỏi bật dậy, đứng trước cánh cửa do dự hồi lâu. Tiếng nấc lên tục vang lên, cuối cùng y vẫn mềm lòng mở cửa. Đôi mắt xinh đẹp mê hồn của Giang Mẫn Nhi sáng lấp lánh, vô cùng đáng yêu dụi dụi cốc sữa trong tay, cẩn thận đưa cho y.

    "Chị, chị uống sữa, sữa rất tốt cho sức khỏe, chị uống uống nhất định sẽ thích."

    Giọng nói ngọt ngào cùng những tiếng nấc liên tục vang lên. Vân Vị Sơ im lặng nhìn Giang Mẫn Nhi, trong mắt hiện lên chút phức tạp. Thật sự thì..

    Tiếng vọng từ dưới nhà vang lên.

    "Mẫn nhi mau xuống xuống đây, con không cần quá quan tâm xuống đây, tính cách Vị Sơ, con bé tính khí khá ương bướng không nghĩ đến người khác, con không cần phải khó nhọc như vậy."

    Giọng nói mang vài phần gắt gỏng vang lên

    "Không biết khi nào mới hiểu chuyện như Mẫn Nhi của chúng ta."

    Giọng điệu có chút dịu dàng, thế nhưng.. đó không phải dành cho y.

    Vân Dịch Bắc từ phía sau im lặng nhìn y, trong mắt có chút khó chịu

    "Em đây là đang làm gì vậy, Giang Mẫn Nhi mới đến nhà chúng ta, đối xử tốt với em ấy một chút."

    Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, y mỉm cười thật tươi che dấu những đau đớn vươn tay nhận lấy ly sữa trong tay, khe khẽ đóng cửa.

    Y choáng váng tựa vào cánh cửa lạnh lẽo. Trước kia, y rất quý và yêu thương đứa trẻ đó. Y từng nghĩ rằng y và Giang Mẫn Nhi sẽ vĩnh viễn là một gia đình, không thay đổi. Y từng yêu em ấy bằng cả trái tim.. Đã từng..

    "Biết ngay là con bé đó sẽ giở trò mà."

    "Đừng ương bướng nữa."

    "Đúng là xấu xí mà còn hay ra vẻ."

    "Đứa nhỏ này đúng là sao chổi mà, bao nhiêu chuyện cũng từ nó mà ra."

    "Đúng là không biết suy nghĩ cho người khác."

    Từng câu, từng câu tựa như vết dao cứa vào tim y. Những giọng nói ấy cứ quấn lấy y, chẳng thể nào thoát ra. Đừng ép những đứa trẻ phải quan tâm đến người khác, bởi chính nó còn cầu xin bản thân đừng chết.. Thời gian dài đằng đẵng ấy, sống trong cô độc, không một ai quan tâm, y từng tự hỏi rằng y sẽ sống như thế mãi sao? Thật là nực cười..

    Tiếng gõ cửa lại tiếng tục vang lên, y mệt mỏi tựa vào cửa, im lặng chờ đợi những lời trách móc. Thế nhưng, đợi một hồi lâu y vẫn chẳng nghe thấy gì cả, một giọng nói khàn khàn vang lên

    "Trong thành phố có 1 ngôi sao nhỏ trên bầu trời.

    Cô đơn nhưng sáng lấp lánh.

    Ánh sáng chói lọi che đi hình dáng thật của nó."

    Tiếng hát ngày một nhỏ, nhường chỗ cho những tiếng ho khụ khụ. Vân Vị Sơ có chút hốt hoảng

    "Dì, dì Vương, dì có sao không ạ?"

    Giọng nói nhỏ bé vang vọng giữa khoảng không, dì Vương chỉ cười cười

    "Không sao.. Không sao.. dì ổn, dì ổn mà, bánh nếp đậu đỏ dì đã làm xong rồi, con mau ăn rồi đi ngủ nhé, đã không còn sớm nữa rồi."

    Nói rồi Vương Linh rời khỏi tầng 2, rời khỏi biệt thự của Vân gia, đời này, bà đã hết mình làm việc cho nhà họ Vân rồi.

    Vân Vị Sơ nhẹ nhàng mở cửa, bên ngoài yên tĩnh đến lạ thường. Trước mặt là một khay bánh nhỏ được làm vô cùng tinh xảo, con gấu trúc làm từ len đập vào mắt y, kèm theo 1 mảnh giấy. Y im lặng đọc từng câu từng chữ..

    Qua chiếc cửa sổ nhỏ, y nhìn thấy bóng lưng khập kiễng của bà, nước mắt tuôn rơi.. Dì Vương, đời này Sơ Nhi nợ dì nhiều quá..

    Ánh trăng khẽ chiếu rọi, y từ từ chìm vào giấc ngủ

    Nếu không có những chuyện đã xảy ra từ kiếp trước, liệu kiếp này y có yêu thương Giang Mẫn Nhi như y đã từng hay không?

    Y vừa cười trong nước mắt

    Em mong ngày mai thức giấc chẳng có cơn đau nào sẽ kéo qua

    Em mong ngày mai có nắng sưởi ấm con tim buồn đau tối qua

    Những tia nắng ấm áp khẽ đáp xuống mặt đất lạnh lẽo.

    "Hóa ra ánh mặt trời lại dịu dàng, ấm áp đến như thế". Vân Vị Sơ tự lẩm bẩm với chính mình.

    Tiếng huyên náo từ dưới nhà bỗng chốc vang lên, Vân Vị Sơ khẽ quay đầu im lặng nhìn cánh cửa lạnh lẽo, y chẳng mong đợi gì cả. Tiếng nói càng ngày càng lớn. Y khẽ dụi mắt như bừng tỉnh, giọng nói, giọng nói này

    Giọng khàn khàn

    "Cho dù có như thế nào thì ta vẫn không thể chấp nhận cho con bé vào gia phả."

    "Vân gia chúng ta chỉ có một đứa cháu gái duy nhất là đứa trẻ Vân Vị Sơ, không bao giờ thay đổi."

    "Vân Ngũ à Vân Ngũ, ta không ngờ đứa trẻ như con cũng có ngày như vậy."

    Giọng nói khàn khàn mang thêm một chút rắn rỏi, Vân Vị Sơ bừng tỉnh, hất mạnh cánh cửa phòng. Y như không tin vào mắt mình, vừa cười vừa khóc

    "Ông ơi, ông ơi.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2024
  5. Chương 4:

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chào buổi chiều, chị Vị Sơ.."

    "Bình minh đẹp thật đấy, nó giống như chị vậy.."

    "Chị, chị.."

    Sự ồn ào, náo nhiệt văng vẳng bên tai, y chỉ muốn tách mình ra khỏi thế giới..

    "Biết ngay là con bé đó sẽ giở trò mà."

    "Đứa nhỏ này đúng là sao chổi mà, bao nhiêu chuyện cũng từ nó mà ra."

    Tiếng khóc nức nở của Giang Mẫn Nhi, tiếng xì xào bàn tán của mọi người

    Cứ quấn chặt lấy y.. Giải thích? Họ sẽ tin sao? Vì ghen ghét mà suýt hại chết em gái? Y vừa cười vừa khóc..

    Bị giam lỏng trong một căn phòng tăm tối, không lấy một người quan tâm.. Không ai tin y, chẳng ai muốn nghe y nói. Mọi thứ đều là sáo rỗng..

    Tại sao? Tại sao?

    Tiếng cửa lách cách vang lên. Đôi mắt xinh đẹp của Giang Mẫn Nhi như ánh đỏ trong màn đêm tĩnh mịch.

    "Chị ơi, chị ơi"

    Cánh tay Giang Mẫn Nhi run run, tiếng cười lạnh lẽo vang lên.

    "Em tính xem chị như thế nào rồi, thì ra còn thú vị hơn em nghĩ, đúng không" chị "?"

    "Chị à, chị còn nhớ vào 10 năm trước không nhỉ? Ngày mà đứa trẻ là ta được Vân gia nhận nuôi."

    "Nghe thật đáng thương phải không? Một đứa trẻ mất đi cả bố lẫn mẹ.. khá thú vị đó chứ."

    "Ngày mai ta sẽ chính thức được thêm vào gia phả nhà họ Vân, chị cũng biết rồi nhỉ, đứa trẻ không có huyết thống như ta chỉ được thêm vào khi?"

    Vân Vị Sơ im lặng, y khẽ trừng mắt, giọng có vài phần run run

    "Ông, ông nội.."

    Giang Mẫn Nhi bật cười khanh khách..

    Vân Vị Sơ đổ mồ hôi lạnh. Dưới ánh nắng rực rỡ của chiều hoàng hôn, Vân Vị Sơ mỉm cười trong chiều tà, cảm nhận từng chút từng chút một cảm giác được bình yên. Ông nội cũng nhìn y mỉm cười, hôm nay là sinh nhật y, cho dù chỉ có một mình ông nội nhớ đến, y cũng rất vui..

    Y im lặng nhìn mặt trời xuống núi, những cơn sóng dịu dàng đập vào bãi cát trắng mịn.. nhìn vào bóng lưng cô độc của ông, trong lòng y cũng có chút muộn phiền.

    Khu vui chơi thật náo nhiệt.. nhiều năm rồi y chưa từng quay lại nơi này, dù gì bây giờ y cũng mới là một đứa trẻ 7 tuổi.. Những đứa trẻ khác đều có bố mẹ cạnh bên.. Dường như hai bóng lưng cô độc của ông nội và y như tách biệt khỏi thế giới vậy. Cố nén những giọt nước mắt sắp rơi.. Vội vàng kiếm cớ rời đi..

    Y mệt mỏi nhìn lên bầu trời nhuộm áng vàng.. Mùi thịt dê nướng hòa quyện cùng không khí.. Y có chút do dự, đây là món trước kia hai ông cháu rất hay ăn.. Một khoảng trời tuổi thơ, Y cũng từng là một Vân Vị Sơ biết cười.

    Y quyết định rồi, hôm nay là sinh nhật y, hãy tận hưởng những gì tốt đẹp nhất..

    Những xiên thịt nướng thơm lừng trong tay, ty cười ngây ngô như một đứa trẻ, từ rất lâu rồi y chưa từng cảm nhận được cảm giác được yêu thương như hôm nay..

    Một giọng nói ngọt ngào vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên

    "Chị Vị Sơ."

    Giang Mẫn Nhi vừa nói vừa cười, đôi mắt long lanh xinh đẹp mê người. Trong giây lát lại chú ý đến thịt dê nướng trong tay y, nằng nặc đòi ăn, trong mắt có chút ấm ức..

    Mẹ đau lòng phẩy đi mồ hôi trên trán Giang Mẫn Nhi.

    "Mẫn Mẫn ngoan, con bị hen suyễn, mấy đồ ngoài đừng như vậy không nên ăn, cái đó không ngon, hay là mẹ đút con chút nước nhé"

    Ba có chút không vui nhìn y

    Vân Vị Sơ vẫn ngoan ngoãn im lặng. Đôi mắt của Giang Mẫn Nhi đẫm lệ

    "Chị, chị ơi, Mẫn Nhi không ăn, không ăn đâu, chị đừng giận Mẫn nhi nhé"

    Những tiếng nấc liên tục vang lên, Giang Mẫn Nhi lảo đảo bước về phía y, y giật mình không kịp phản ứng, Giang Mẫn Nhi lập tức mất thăng bằng, những xiên thịt trong tay y vương vãi khắp nơi trên mặt đất. Tiếng kêu đau đớn của Giang Mẫn Nhi liên tục vang lên, giọng nói yếu ớt đáng thương như vang vọng..

    "Ba ơi, ba ơi, hình như con không thở được."

    Giang Mẫn Nhi cuộn tròn trong tay ba, vô cùng yếu ớt. Ba vô cùng tức giận nhìn y, vội vã bế Giang Mẫn Nhi rời đi..

    Vân Vị Sơ im lặng trong giây lát, nhiều chuyện qua đi như vậy, y cũng không nhớ sinh nhật bảy tuổi của bản thân năm ấy đã trải qua như thế nào nữa. Y tự giễu, chút thủ đoạn này y gặp không ít lần sớm đã quen. Mẹ là người duy nhất còn đứng lại, giữ lấy niềm hy vọng.. Vân Vị Sơ bất giác nắm tay mẹ.. trái tim có chút đau nhói, cuối cùng y vẫn quyết định buông tay.. Mẹ nhìn y trong chốc lát rồi cũng quay người, bước theo hướng ba đã rời đi..

    "Vị Sơ, lần sau mẹ sẽ!"

    Lần sau? Thật là nực cười.. Có lẽ y đã từng trải qua khoảng thời gian không hạnh phúc mới biến thành bộ dạng như vậy.. Y biết trách ai bây giờ? Trách bản thân y ngốc nghếch? Hay trách bản thân y vô tâm?

    Y im lặng, mặt trời đã khuất dần sau núi.. Ông nội khẽ vỗ vai y, mỉm cười hiền từ.. Dù sao y cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.. Y cũng mong muốn được yêu thương thôi mà.. dù chỉ là một chút thôi.. khó đến vậy sao?

    * * *

    Hiện tai"Bệnh kiều công chúa nghạnh thương cung đã ra 2 chương mới, mong mn ủng hộ
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...