Tên truyện: Tiếng Nắng Tác giả: Lê Duy Mạnh Thể loại: Đam mỹ Giới thiệu truyện (văn án) : "Phong" một cậu nhóc xinh đẹp và nhỏ nhắn với khác khao tự do, hòa bình mặc cho cậu đang là một tên linh thấp hèn. Câu chuyện xoay quanh cuộc chiến năm 1953 và chuyện tình yêu của cậu. Cái chết và sự sống của Phong đều luôn bị đe dọa bởi kẻ địch có thể sẽ phục kích bất cứ lúc nào Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Lê Duy Mạnh
Chương 1 Bấm để xem (Khởi đầu) Tiếng nổ dường như vang vọng khắp năm châu làn khói tỏa lên nghi ngút. Đó là một trận đánh bom những làn bom được thả xuống khắp nơi bởi chiếc AAC-1 Toucan (máy bay ném bom được biến thể từ JU-52 của không quân phát xít Đức) của quân đội Pháp. Làn khói tỏa lên như muốn bao trùm cả một khu trời, một vị chỉ huy hét to: "Tất cả giải tán có địch phục kích" Cả đoàn hoảng hốt lập tức tìm nơi ẩn nấp. Nhưng tất cả đã nằm trong tầm của kẻ địch đoàn máy bay cứ thế mà tiếp tục thả những làn bom chết chóc xuống khắp cánh rừng nơi căn cứ quân đội ta và chỉ sau vài phút ngắn ngủi tất cả đã thành tro bụi. Bỗng đằng sau mái thiết có tiếng *sột soạt* ngôi lên là Phong cậu trai vừa thoát khỏi tử thần quần áo lắm lem đầy bụi và những tàn tro còn sót lại. Phong chợt bừng tỉnh: "Có ai không cứu tôi với đồng đội tôi chết rồi" vừa nói nước mắt rưng rưng lăn dài trên má cậu Từ trên cao một chiếc C-47 Dakota (vận tải cơ nổi tiếng thời CTTG 2 của Mỹ) đang dần hạ cánh. Tôi hoảng hốt chạy hết tốc lực về phía tán cây đã bị cháy rụi ẩn nấp dưới gốc. Vị chỉ huy bước xuống hô to: "Tất cả hãy thu thập những chiến lợi phẩm còn xót lại không được bỏ sót" Bình lính Pháp bắt đầu thu gom và đo đạt vị trí chiến lược thì một tên lính tiến gần lại phía tán cây tên lính ngày càng tiến lại gần. Phong như chết lặng da dẻ tái xanh không còn chút máu. Nổi sợ lấn át khiến cậu trở nên hoảng loạn tột độ, tiếng bước chân *bịch bịch* hòa vào nhịp tim cậu trai những giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương cậu khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. "Tôi chưa muốn chết, tôi biết mình là đứa yếu hèn luôn sợ hãi mọi thứ. Nhưng tôi còn có nhiều thứ chưa thể còn có ước mơ và cả gia đình" cậu vừa nghĩ vừa rơi lệ. Bỗng từ đằng xa có tiếng triệu tập của Tổng tư lệnh quân viễn chinh Pháp tên lính nghe thấy quay sang bỏ đi. Phong thoát chết trong gang tất thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thu hôm chiến lợi phẩm xong thì bọn họ liền cất cánh chuẩn bị cho cuộc chinh phạt lớn. Trời càng lúc càng tối tôi cứ đi lang thang chẳng biết phải đi đâu đầu óc trống rỗng rồi thiếp đi khi nào không hay. Sáng hôm sau Tiếng chim kêu ríu rít trong rừng khiến Phong chợt tỉnh dậy đầu óc lân lân và đau nhứt nhưng cậu vẫn cố gượng dậy và tiếp tục tìm quân đồng minh trên tiền tuyến. Tôi cứ tiếp tục đi mãi trên cánh rừng cứ như là vô tận cho đến khi mặt trời vừa hé lên, một tia nắng xuyên qua tán cây chiếu lên đôi mắt nâu đỏ khao khát sự tự do và hạnh phúc. Đã 12 giờ trưa mặt trời lên đỉnh đầu tôi đi đến nổi chân rụng rời thì chợt nghe tiếng pháo nổ trên bầu trời. Đó chính là tín hiệu triệu tập của quân ta tôi mừng rỡ mắt sáng lên chạy về phía tiếng pháo khi đến nơi thì không còn chút sức. Mọi người trong doanh trại đều hoảng hốt quay sang nhìn phía tôi một tên trong đó chỉa súng vào tôi nhưng hắn chợt nhận ra là đồng minh. Từ phía trong doanh trại bước ra đó là bị thiếu tá ông ấy bước tới gần và nói: "Tôi là Cường là người dẫn dắt binh đoàn này còn cậu trai đây là ai" "Con là Phong tất cả đồng đội con đã bỏ mạng trong trận đánh bom hôm qua" cậu vừa nói vừa khóc. "Tôi hiểu rồi cậu mau vào trong đi" Khi vừa bước vào phía trong thì tôi đã bị rất nhiều ánh mắt nhòm ngó, khinh Bỉ và cả khao khát nữa. Tôi làm lơ họ và bước đến chỗ ngủ đã được sắp xếp thì một tên to xác tiến lại gần và vỗ mông tôi. "Này mày làm cái gì thế tên kia" Phong hét to. "Thằng nhóc xinh đẹp như mày mà bỏ qua đêm nay thì hơi phí nhỉ" Tên to xác chào mày. "Cút đi thằng biến thái" "Mày dám chửi bố" hắn bực tức nói. Hắn nhàu đến kẹp cổ tôi và đè xuống sàn mọi người xung quanh đều cười phá lên, lúc đó tôi chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng. Trong lúc cố vùng vẫy thì một bóng dáng cao to nào đó tiến lại gần đánh sau gáy tên to xác khiến hắn ngã ngửa ra sàn. "Cậu có sao không" Khụ khụ "tôi không sao cảm ơn anh" "Cậu đi theo tôi nào" anh ta nắm tay tôi và chạy ra ngoài. Đằng sau bóng lưng ấy là một chàng trai vạm vỡ khiến bao người mê khiến cảm xúc của Phong có hơi xao xuyến. "Đến nơi rồi" anh ta nhẹ nhàng nói. "Anh dắt tôi đi đâu đó" "Đi chạy trốn tên kia, tôi biết cậu là người mới" "À" "Tôi xin tự giới thiệu tôi là Minh là con trai của Thiếu tá Cường rất vui được gặp cậu" "À thì ra anh là con trai thiếu tá" "Còn cậu thì sao giới thiệu mình đi" "Ờ thì tôi tên Phong là một tên lính hèn thôi tôi chỉ mới 19 tuổi" "À thì ra là thế vậy tôi phải gọi là em nhỉ haha" anh ta vừa nói vừa cười phá lên. "Anh lớn hơn tôi á" "Tôi 23 tuổi" Hai đứa cứ tâm sự như thế cho đến khuya rồi lại trở về phòng. Lúc đó tôi chợt nhận ra anh ta cũng khá tốt tính và hiền lành nhưng tôi vẫn đề phòng thì hơn, thoạt nghĩ khiến Phong lại trở nên lo, rồi cứ thế mà cậu ngủ thiếp đi. (Còn tiếp)
Chương 2 Bấm để xem (Nơi thắp lên tình cảm) Khi trời sáng lên tôi lập tức đi nhận nhiệm vụ mà chỉ huy doanh trại giao phó. Đúng vậy họ giao tôi công việc trồng khoai và đó là cái thứ tôi ghét nhất. Tôi cùng với mọi người được đẩy đi về phía nam cánh rừng nơi có những cánh đồng khoai rộng lớn và cùng với đó là những tia nắng cháy cả da thịt ngày mùa hạ. Ánh nắng xối xả lúc giữa trưa đã làm cho Phong và những người khác kiệt sức mồ hôi đầm đìa. Những giọt mồ hôi cứ tuôn ra trên áo cậu để lộ ra thân hình mảnh mai của cậu trai tuổi 19. Đến giờ nghỉ trưa Phong liền chạy đến một nơi mà cậu vừa phát hiện lúc làm việc đó chính là một dòng suối phía sau cánh đồng. Cậu liền cởi quần áo và nhảy xuống tắm nước dòng suối cứ chảy nhè nhẹ, mát lạnh khiến Phong thích thú. Trong lúc tắm hăng say thì cậu chợt nhận ra phía sau có người: "Ai đấy!" "Cậu bình tĩnh đã là tôi này" "Anh Minh" Phong bất ngờ quay sang "Biết ngay mà anh cũng là tên biến thái như bọn kia" "Khoan khoan cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ thấy cậu đi xa nơi làm việc quá nên chỉ muốn đi theo xem thử" "Anh đi chỗ khác đi ai cho phép anh nhìn tôi không mặc đồ" phòng đỏ mặt "Ha ha" Minh cười khoái chí "Cậu nhạy cảm quá đấy" "Kệ tôi" Phong tức giận "Thôi được rồi tôi không ghẹo cậu" "Cậu dễ thương nhỉ" Minh cười nhẹ "Gì đây anh có ý đồ gì hả, định cua tôi à!" "Vậy cậu cho tôi tắm với" Minh lột áo rồi liền nhảy xuống "Không tránh ra!" Rõ ràng anh ta là người kỳ quặc mà, không biết đang nghĩ gì nữa đúng là một tên khó hiểu nhưng dù gì anh ta cũng đẹp trai và ga lăng nên mình cũng có thể tha thứ. Đã hết giờ nghĩ trưa tôi và anh ấy liền trở lại chỗ làm việc tiếp tục công việc mệt nhọc. Đó là con trai thiếu tá nên anh ấy đã được miễn công việc này thật là bất công mà. Khi hoàng hôn đã dần buông xuống cả đội đều lên chiếc xe lôi đời cũ để trở về doanh trại thì tôi lại đi bộ vì biết rằng là mình chưa được chào đón lắm và trên xe đấy cũng có gã biến thái hôm đó. Lúc ấy Minh quay sang nhìn Phong và xin được xuống đi bộ cùng. Thấy Phong lủi thủi một mình Minh cũng cảm thấy câu đáng thương. "Này tên kia sao đi có một mình thế" "Hả sao anh không đi cùng bọn họ đi" "Tại sao chứ tôi cũng không ưa họ như cậu" Minh chạy đến khoác vai Phong làm cậu giật mình: "Nè tôi cũng chưa thân thiết với anh lắm đâu" "Bộ cậu không muốn thân thiết với tôi à" "Kệ anh" Phong vừa nói vừa quay mặt đi chỗ khác Có lẽ Phong là cậu nhóc thú vị nhỉ mình thấy em ấy thật là đứa nhóc tốt bụng và dường như mình còn thấy được sự lo lắng trong em ấy. Không biết có nên mở lời để hỏi chuyện không nhỉ, chỉ sợ nói ra làm em ấy tổn thương nữa thôi để sau vậy. "Pày Phong muốn cùng tôi đến chỗ này không" Minh bất ngờ hỏi "Hửm, anh muốn dắt tôi đi bán à" "Cậu nghĩ tôi thế sao tên nhóc nhà cậu" Minh cười nói "Thế anh muốn dắt tôi đi đâu đây" Chúng tôi đã cùng nhau đến một căn hầm anh ta dắt tôi vào trong và thật không thể tin nổi trong đó chứa rất nhiều món đồ kể cả thuốc súng, radio và những cuộn phim. "Đây là căn hầm của bố tôi và cậu cũng có thể xem nó là của tôi" "Trong đây nhiều đồ thật đấy của anh hết hả" Phong thích thú hỏi "Đúng rồi" Sau đó anh ấy nhẹ nhàng cầm lấy chiếc radio đưa cho tôi: "Tặng cậu" "Ơ không được đâu nó đắt lắm ấy ít nhất là đối với tôi" Phong ngại ngùng từ chối "Nè cậu cứ cầm lấy coi như quà kết nghĩa anh em" "Ai kết nghĩa anh em với anh" "Cậu chứ ai, nếu không là tôi sẽ bỏ cậu lại đấy" "Anh uy hiếp tôi" "Cầm lấy nè" anh ấy đặt chiếc radio lên tay tôi "Cậu dám không lấy" Minh nghiêm túc nói "Rồi rồi tôi lấy mà, cảm ơn anh" Em ấy dễ thương thật cứ như thế với Phong thì có lẽ mình sẽ trở nên tốt hơn trong mắt em ấy và không biết em ấy có thích món quà đó không nhỉ. Sau khi họ rời đi thì màn đêm bắt đầu buông xuống, cả hai cùng nhau đi về vừa đi họ vừa kể chuyện cười cho nhau nghe khiến Phong cười khoái chí, nụ cười tỏa nắng cùng với đôi mắt long lanh màu nâu đỏ như hòn ngọc. Đôi mắt cứ như soi sáng lên niềm hạnh phúc trong lòng Minh khiến cậu ấy lây động trong khoảng khắc ấy. (Còn tiếp)
Chương 3 Bấm để xem (Nhiệm vụ đầu tiên) "Này Phong cậu cười đẹp lắm đấy" Minh nhẹ nhàng khen "Hả, anh bị sao thế tự nhiên lại khen tôi" Phong hững hờ "Ha ha, tôi đùa" "Anh muốn chết à" Phong đuổi theo quát "Nè sao em chạy chậm thế" Minh cười thích thú "Anh vừa gọi tôi là gì thế đồ ngốc" "Em nhỏ hơn tôi nên tôi có thể gọi mà" "Anh đợi đó" Phong chạy theo "Tôi sẽ xin bố để làm nhiệm vụ cùng với em" "Anh cho anh chứ hả" Phong nổi cáu "Ha ha" "Đứng lại" *ĐÙNG* "Gì thế!" Minh hoảng hốt Một làn đạn từ phía sau vụt qua mái tóc ngắn của Phong khiến cậu hoảng hốt. "Nằm xuống!" Minh chạy đến kéo người Phong xuống đất "Này em có sao không đó" "Không sao chỉ sướt nhẹ" "Tôi có mang một khẩu súng lục này" "Hay anh để tôi bắn chúng đi, dù sau tôi cũng đã ở trong đội trinh sát" "Được thôi tôi tin em" Tiếng sột soạt càng ngày càng tiếng gần khiến bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Bằng sự linh tính và nhạy bén của mình Phong lập tức quay sang xả súng một cách dứt khoát và điêu luyện, tiếng nổ vang lên làn đạn xuyên thẳng vào ngực kẻ địch khiến bọn chúng hoảng hốt. Cùng lúc đó binh đoàn nghe tiếng súng nổ đã đến kịp lúc và bao vây kẻ địch cả hai được an toàn trở về doanh trại. Cả đoàn đêm nay không ngủ mọi người đều lo lắng. Tôi đi lang thang xung quanh doanh trại thì gặp thiếu tá Cường: "Chào thiếu tá" "Ô! Là cậu ư" "Cậu là người đã xã súng lên tên địch lúc nãy đúng chứ" "Dạ vâng" "Chiến tranh là thế đấy sẽ luôn đầy rẫy nhưng nguy hiểm đang thử thách chúng ta" Thiếu tá trầm giọng nói "Dạ vâng ạ, con biết điều đó" Phong gật đầu nghiêm túc "Ngày mai các cậu có nhiệm vụ mới đấy cậu biết chứ" Thiếu tá quay sang hỏi "Ngày mai nữa là đã bước sang tháng 12 rồi quân đội của chúng ta sẽ bắt đầu chặn chốt địch ở phương nam nên sẽ rất khó khăn" "Tôi nghe Mình nói rồi, nó muốn làm nhiệm vụ cùng cậu" "Thì ra Mình đã nói cho Thiếu tá biết" "Có vẽ nó mến mộ cậu" "Dạ con nghĩ cũng có đôi chút" Tôi và anh Minh đã được giao nhiệm vụ mở đường cho quân đội. Tôi biết nó là nhiệm vụ nguy hiểm cũng có thể là cái kết cho bọn tôi. Tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện này có lẽ sẽ khó khăn đây. Tiếng dế kêu cùng các âm thanh của côn trùng cũng chính là lúc trời bắt đầu sáng. Lúc này đã 3 giờ rưỡi là thời gian chuẩn bị cho cuộc mở đường nguy hiểm và khó khăn. Cùng lúc ấy Mình gọi tôi: "Ê Phong ơi" Minh kêu to "Gì thế" "Đang làm gì đấy lại đây nói chuyện tí đi" "Anh định làm gì đấy?" "Đội mở đường có bao nhiêu người thế em" Minh ngẩn ngơ hỏi "Hình như là 10 người" "Anh nôn nức quá đi, em có hứng thú với nhiệm vụ này không" "Anh không sợ à" "Có em ở đây rồi cần gì phải sợ" Minh cười nói "Này anh nói gì thế" Đột nhiên Mình nắm tay và hôn lên má tôi: "Anh thích em" (Còn tiếp)
Chương 4 Bấm để xem (khát vọng yêu) Những cảm xúc nghẹn ngào dâng trào trong tôi khi anh ấy thốt lên câu "anh thích em". Thực sự lúc ấy trong tôi đã không còn cảm giác sợ hãi lo âu nhưng thay vào đó là sự hạnh phúc cứ muốn mãi ở bên anh ấy, Phong im lặng một hồi rồi bỗng bật khóc ôm lấy Minh. Đã 04.00 sáng cả đội mở đường bắt đầu xuất phát chặng đường vài km để dẫn đường cho cả binh đoàn. Khoảng khắc ấy thiếu tá đã nhìn vào Minh và cả đổi có thể cũng là lần cuối cùng và thế cả đội lặng đi. Rừng rậm đầy muỗi cũng là thứ khiến những người lính sợ hãi những cơn sốt rét có thể cướp đi mạng sống của họ bất cứ lúc nào. Phong và Minh cả hai lúc nào cũng sát bên nhau, phía trước là đoàn máy bay của địch dường như bọn họ đang chuẩn bị làm gì đó thứ sắp được tải xuống khắp nơi trên đường bay của chúng chính là những làn bom chết chóc. Lúc này trong đầu Phong đã trống rỗng, không lẽ đây là kết thúc sau. Phòng và Minh chỉ biết nghiến răng và chạy thật nhanh về phía trước bởi nhiệm vụ của họ đã mở đường và dẫn dắt cả binh đoàn. Chiếc máy bay chưa kịp thả bom thì đã được quân đội của thiếu tá Cường phía sau bắn hạ ngay lập tức rồi tự do về phía Nam và phát nổ. Từ cú bắn hạ đó đã tiếp sức cho cả đội tiến lên phía trước. Ánh mặt trời chói chang như phát ra những âm thanh lộp bộp hòa vào làn da của những người chiến sĩ, giọt mồ hôi của phong thấm đậm vào chiếc áo lính. Bỗng một phút sơ xuất hai người đồng đội của Phong đã dặm phải mìn và phát nổ khiến họ tan sát. Trước cảnh tượng rùng rợn và đau thương Phong ngã quỵ xuống, Minh liền tiến lại gần che mắt cậu. Những người còn lại chỉ biết ngậm ngồi Phong ngước mặt nhìn Minh: "Anh sẽ bên em chứ" vừa nói Phong vừa ôm chiếc radio cũ. "Anh sẽ không bỏ em đâu" Minh rưng rưng nước mắt. "Nếu anh có chết trong nhiệm vụ này thì em hãy cứ tiếp tục vì tổ quốc và các anh em nhé". "Không đâu anh không được chết". "Này hai người khẩn trương lên" một người đồng đội gọi. "Rõ" cả hai đồng thanh. Tất cả đều tập trung vào nhiệm vụ lúc này phía trước chốt đã bị kẻ địch thâu tóm đội mở đường đã không thể vượt quá chỉ còn cách duy nhất là chiến đấu với họ. Có lẽ giờ đây chính là lúc, dấng thân cho tổ quốc chiếc đèn tín hiệu lắp loé cả hai bên xã xuống liên tục những viên đạn nhỏ nhoi đã cướp đi những sinh mạng to lớn và cao cả vĩ đại. Viên đạn từ súng của kẻ địch xuyên thẳng vào khớp gối của mình khiến cậu ngã xuống. Cơn đau quằn quại nhưng vẫn không thể nào ngăn được tinh thần chiến đấu mãnh liệt của cậu. Phong hất hãy chạy đến bên Minh: "Này anh Minh, anh có sao không". "Anh ổn, em hãy rút lui đi bọn chúng đến bây giờ" Minh nói trong đau đớn. "Không được, em không thể bỏ anh được" Phong khóc hai dòng lệ lăn dài trên má cậu. Phong lập tức cổng mình lên vai và chạy thật nhanh sau tán cây để ẩn nấp. "Phong à! Em sao thế bọn họ vẫn còn đang chiến đấu mà". "Em xin lỗi nhưng em không thể bỏ anh lại được". "Em đúng là đại ngốc mà". Một lúc sau mọi thứ đã im lặng và lắng xuống chẳng biết thắng thua. Lúc ấy Phong đã xé tay áo mình để băng vết thương lại cho Minh. Cả hai ngồi dưới tán cây anh nắng chiếu xuyên qua và cả tiếng gió ríu rít đúng là một khung cảnh tuyệt vời và ấm áp làm sao. Phong vội vàng đem chiếc radio cũ mở lên bài nhạc yêu thích, Phong nhìn lên bầu trời: "Trời đẹp anh nhỉ". "Anh à, em yêu anh yêu nhiều như những tia nắng soi sáng khắp nơi vậy". "Anh cảm ơn em" Minh nghẹn ngào. Mình nhẹ nhàng sờ má Phong và hôn lên đôi môi cậu một nụ hôn tạo nên bầu không khí vô cùng lãng mạn. Từ nụ hôn ấy Phong đã biết mình yêu Minh đến nhường nào. Kết thúc một ngày đầy nguy hiểm binh đoàn cũng tìm được Phong và Minh đưa họ về. Trận chiến đã có sự góp mặt của thiếu tá và đội quân của ông ấy cuối cùng cũng giành lại được chốt tập kích. Đêm xuống Phong dẫn mình ra ngoài để ngắm sao, Minh một chân đã băng bó và đi lại bằng chiếc nạn. "Anh ơi nhìn kìa hai ngôi sao kia lúc nào cũng gần bên nhau kìa". "Sao em biết được". "Thì em hay ngắm tụi nó mà". "Hai ngôi sao đó cứ như chúng ta vậy" Phong cười mĩm. "Vậy em có muốn gần bên anh cả đời như hai ngôi sao ấy không". "Vâng ạ". "Anh yêu em". (Hết)