".. Thân gái như hạt mưa sa Hạt vào gác tía, hạt ra vũng lầy" Tiếng mẹ ru xưa chồng chất đắng cay Trong đôi mắt thức đêm dài thăm thẳm Bên ngọn đèn con lắt leo không đủ ấm Bàn tay gầy mài miệt chiếc thoi tơ Ngày lại ngày dệt tấm vải thô sơ Tàn hơi sức không tìm ra lẽ sống Hạt mưa sa trên bùn lầy nước đọng Một kiếp người nhắm mắt lệ còn rơi.. Tuổi thơ tôi lạc lõng giữa đời Như một cánh chim bơ vơ mất tổ Ai biết đâu con bé mồ côi đó Nay lớn khôn rồi – cô gái văn công Đem lòng vui tôi dệt tấm đời chung Cánh tay mềm dưới hoa đèn lấp lánh Đâu phải tiếng ru buồn bên khung cửi lạnh Của mẹ xưa. Tôi cất lời ca Rằng: "Đời tôi không giống hạt mưa sa" Mà ánh nắng của ngày xuân mơ ước Hôm nay Tôi dừng lại bên đường quê năm trước Sau luỹ tre xanh vẳng tiếng à ơi.. Tiếng người mẹ nào dìu dặt quanh nôi Hay đây tiếng của niềm vui bát ngát Mẹ ơi mẹ từ trong lòng đất Có nghe chăng đời hát yêu thương? 1960 Bài thơ "Tiếng Mẹ" của Xuân Quỳnh viết về tiếng mẹ hát giấc ngủ đêm dài. Đây là bài thơ thuộc tập Chồi Biếc (1963), danh mục Thơ Xuân Quỳnh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Nội dung chia thành hai phần, mở đầu là hình ảnh người mẹ với đôi mắt thức đêm dài thăm thẳm, bên ngọn đèn heo hắt, miệt mài với chiếc thoi tơ và dệt tấm vải thô sơ. Nội dung tiếp theo là hình ảnh cô gái lớn khôn, nay tìm về làng quê năm trước, chỉ nghe tiếng mẹ từ trong lòng đất.