Tiếng của lòng đất Ta lắng nghe lòng đất sống dậy Chôn vùi hết những âm hưởng dở dang Ta vẫn nghe tiếng thở dài Ở nơi khô cằn của tâm trí Cỏ cây không trổ được bông hoa Gió bụi mịt mù chặn lấp dòng sông chảy Tiếng thở dài nằm đó ê chề Cứ đổi thay muôn hình vạn trạng Giữa bốn bức tường đen lạnh lẽo Chấm đỏ thu mình về một góc Ở thế gian có bao kẻ rầu rĩ Đếm sao xuể cho hết tháng ngày Mỗi một vòng quay lại qua đi Một giấc mộng vỡ Một hi vọng nát tan Đã xong rồi lời thú nhận cuối cùng Trên mảnh đất hoang vu ủ rũ Giữa tiếng thở thay hình đổi dạng Ta lắng nghe lòng đất sống dậy Chôn vùi hết những âm hưởng dở dang Ngày vàng đâu có còn nữa Giờ là ngày u uẩn khô khốc Là ngày biến vào hư vô bỗng chốc Ta lãng quên dần nơi mình đứng yên. Hương 49