Tiễn Ông Hoàng Cải Lương Thể hiện: NSƯT Vũ Luân Bài vọng cổ này do em Tiêu Minh Phụng viết tặng anh NSƯT Vũ Luân được chính anh thể hiện để tưởng nhớ 49 ngày mất của NSƯT Vũ Linh. Lắng nghe bài vọng cổ này, ta sẽ cảm nhận được sự nghẹn ngào, xót xa, tiếc thương sự ra đi của ông hoàng cải lương. Từng vai diễn, từng lời ca tiếng hát của người nghệ sĩ đa tài vẫn còn nguyên đây, nhưng người thì đã rời xa cõi trần để lại biết bao nỗi nhớ, tình yêu thương cho người ở lại. Dẫu biết đời là vô thường, nhưng sao chẳng thể nào ngăn được sự thương xót, nghẹn ngào.. Lyrics Nối lối: Đêm nay trên bến muôn phương Có người nghệ sĩ nhổ neo lên đường Vầng trăng tắt liệm trong sương Trần gian vắng bóng ông hoàng cải lương Lý chiều chiều huế: Người về nơi ngàn trùng, xa nơi chốn đây muôn đời Sân khấu buông màn nhung, đưa tiễn người đi về nơi cuối trời cách biệt dòng đời Dòng châu hàng hàng tri âm bốn phương thương sầu Thân xác nay vùi chôn, nhân thế còn đâu lời ca năm nào ru hồn dạt.. dào Vọng cổ: Ôi! Tiếng cuốc đâu đây giữa sương lạnh trời khuya sao nỉ non thổn thức. Có phải chăng cuốc đang khóc thương cho một người nghệ sĩ đã lìa biệt trần gian về tận chốn phương.. nào Câu 1: Sân khấu kể từ đây, sẽ chẳng còn nghe tiếng hát năm nào Thôi Hàn Mặc Tử đã về chầu đất chúa Bỏ ánh trăng vàng trong đêm ngẩn ngơ Thương cậu Hai Lương bởi một đời Duyên Kiếp Nàng Tây Thi lệ châu tuôn thành suối Bởi chàng Phù Sai đã lìa xa dương thế.. Câu 2: Bến sông xưa còn ai đâu mà trông đợi Chàng Vịnh đã đi xa để Hòn Vọng Phu sầu Và Sơn đã đi xa không kịp Giũ Áo Bụi Đời Còn đâu nữa Mục Kiền Liên cứu Mẹ Chàng Lúa chung tình cũng bỏ lại nhánh sông quê Đêm khuya buồn ai hát khúc xàng xê Lệ Tình Mong Manh thương cho Tình chung thủy Buồn khóc thương ai cho kiếp đời nghiệp dĩ Sang đã sang đò Tình Cô Đào Hát biết trao ai Câu 6: Một kiếp ca cầm đã giã biệt ánh hào quang Nhưng vẫn còn đó là tình thương mộ điệu Người nghệ sĩ trọn kiếp tơ tằm rút biếu Đã hiến tặng cho đời sự đồng điệu đồng tâm Sân khấu bây giờ sao bỗng lặng câm Có phải cũng xót thương để tiễn chân người tri kỉ Đôi bóng năm xưa dìu nhau trên sân khấu Vậy mà giờ đây kẻ ở người rời Chơi vơi giữa chốn hồng trần Người đi kẻ ở vô thường xưa nay Đàn kìm tơ phím lung lay Trần gian giã biệt người nghệ sĩ tài hoa.