.. Trống trường đã điểm hết giờ, tiết 5 trôi qua, tôi lê từng bước chân trở về nhà trọ trong cơn đói. Trưa nay, đến bữa cơm sinh viên đạm bạc quen thuộc với "tô canh toàn quốc" lõng bõng vài cọng rau cũng đã trở thành giấc mơ. Nên buổi học nào lên giảng đường cũng cồn cào vì đói, nhưng hai con mắt tôi thì vẫn ánh lên một niềm tin bất diệt: "Sắp có tiền mẹ gửi".. Tôi vẫn nhớ như in 7 ngày trôi qua, cả phòng trọ 3 đứa chúng tôi đều trở thành "những người khối khổ" thật sự, tiền nhà, tiền cơm, tiền ăn sáng, kể cả tiền đưa em đi chơi.. có "thắp đèn lên tìm", chúng tôi cũng không còn một xu dín túi. Và đến cả em – người mà tôi yêu thương nhất, tôi cũng không dám gặp mặt, vì lỡ ra em bảo đưa em đi ăn sáng thì khổ. Và tôi, tôi phải tạm thời lánh mặt em, rồi cứ chờ, cứ đợi giây phút cô bưu tá mang giấy báo lĩnh tiền đến.. * * *Tôi trở về nhà trọ đúng 12 giờ rưỡi trưa. Khác với những hôm trước, trưa nay hai người bạn cùng phòng trọ không còn nằm chòng queo "gõ bát hát ngêu ngao" nữa mà cả hai đều ăn mặc khá tươm tất với vẻ mặt hớn hở như vừa trúng số độc đắc, đang ngồi chờ tôi ở cửa. Chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cậu Nam (cậu đồng hương trọ cùng phòng) liền cất tiếng: "Mi là giàu nhất đó nghe! Mạ mi gửi cho 500 ngàn đồng.. Có chứng minh nhân dân chưa? Đi nhanh, ra bưu điện kẻo đói quá chịu hết nỗi rồi!". Ném vội chiếc cặp xuống giường, tôi cùng hai người bạn cùng phòng tức tốc "hành quân". Thật may, do đang buổi trưa đứng bóng cho nên bưu điện khá vắng vẻ. Chỉ cần một vài thủ tục đơn giản là tôi đã lĩnh được 500 ngàn đồng mẹ gửi. Cầm 500 ngàn đồng mẹ gửi, tim tôi run run vì sung sướng: "Tiền ơi, chào mi! Ta chờ mi đã một tuần, ta chờ mi lâu quá..". Việc đầu tiên phải làm là cả ba rủ nhau ghé vào quán cơm sinh viên nào đó giải quyết "khâu đói". Quả thực, hôm nay có được chút vốn liếng, cả ba chúng tôi khá tự tin bước vào quán cơm bà "Hoa béo" trên đường Phù Đổng Thiên Vương (sinh viên Đại học Đà Lạt thường gọi là đường "Phù Mỏ" Thiên Vương) gọi liền 3 dĩa cơm khá sang, mỗi dĩa giá 5 ngàn . Cả hai đứa bạn cùng phòng vừa ăn vừa khen ngon. Ngon nhất như chưa bao giờ được ăn cơm sinh viên.. Ngon nhất như ngày xưa Chúa Trịnh cứ tấm tắc khen món ăn mầm đá vậy! Đúng rồi, đã một tuần nay, cả phòng chúng tôi chỉ có mì tôm mà thôi, mỗi bữa một đứa một gói, mỗi ngày ba gói, nên không thể đủ "chất và lượng" để mà chiến đấu trên giảng đường. Hôm nay được một bữa "cơm ra cơm"! Thế là hết đứt 15 ngàn. Giải quyết xong "khâu đói", trí óc như minh mẫn hơn, trong đầu tôi xuất hiện bao nhiêu thứ phải mua sắm. Cả ba lại kéo nhau vào cửa hàng tạp hóa "tuyển dụng" luôn một lô mười gói dầu gội đầu Sunsilk hết 5 ngàn đồng – vì đã một tuần nay chúng tôi chỉ toàn gội đầu bằng nước rửa chén nên ngứa ngáy không chịu được! Tôi còn mua thêm một chai dầu gội đầu Ôpêra (loại rẻ nhất mà cánh sinh viên vẫn thường mua) to tướng chỉ hết mười mấy ngàn và tuyển luôn mười mấy gói mì tôm loại rẻ để phòng lúc "trái gió trở trời".. Như vậy, nhẩm đi nhẩm lại, trưa nay dã đi đứt gần 100 ngàn. "Tài sản" còn lại xấp xỉ 400 trăm ngàn đồng cho 21 ngày, không biết có cầm cự được không? Từ cửa hàng tạp hóa, chúng tôi kéo nhau về nhà trọ. Chúng tôi vừa mới bước vào đến sân, cậu Nam (người cùng quê) phòng kế bên liền chạy ra đón tôi với vẻ mặt rạng rỡ như đón "mẹ đi chợ về": "Mới nhận 500 ngàn hả? Cho tớ vay 100 ngàn chuộc cái xe đạp.. Mấy bữa nay cuốc bộ, đau chân không chịu nổi..". Nhẩm đi nhẩm lại, còn đúng 315 ngàn, tôi định khất cô chủ tiền nhà, tiền điện, để dành một ít tiền mua một ít gạo "chóng đói" cho mùa thi sắp tới. Vừa bước vào đến phòng, tôi nghe chói lói tiếng cô chủ nhà ngọt ngào: "Nhận tiền rồi phải không con? Trả tiền nhà cho cô, đến tháng rồi còn gì.. Rồi còn tiền nước, tiền điện..". Tai tôi như ù lên. Tôi như không còn nghe rõ thêm cô chủ nhà nói những gì nữa.. Một ngày trôi qua thật nhanh. Những đồng tiền mẹ gửi cho tôi cũng lần lượt ra đi thật nhanh, đúng như cái "định luật" mà ai đó thường đọc vui: "Tiền không tự sinh ra và mất đi, mà nó chuyển từ túi người này sang túi người khác..". Tối thứ bảy, đưa em đi chơi cho thỏa nỗi nhớ mong suốt một tuần xa cách. Và để chuộc lỗi một tuần không gặp em vì một lý do mà tôi đã bịa ra: "Anh đang bận làm khóa luận tốt nghiệp, không lên được, em thông cảm!". Con đường từ nhà trọ dẫn đến Thung lũng Tình yêu thơm ngào ngạt mùi hương hoa mimosa đang nở rộ. Ngồi bên em, uống những giọt cà phê có pha sữa, mà tôi vẫn cảm thấy cổ họng đắng ngắt. Nóng ấm, trong túi tôi, tôi biết rõ lắm, còn chẳn 50 ngàn . Nó không được bên tôi lâu nữa đâu! Sắp tới phút chia tay, rung lên trong tim tôi câu từ biệt nghẹn ngào: "Tiền ơi, chào mi!". Những kỷ niệm cũ đã xảy ra cách đây chừng 20 năm trước khi tôi xa nhà vào Đà Lạt để trọ học, nhưng giờ đây mỗi lần nhắc lại, trong lòng tôi vẫn cứ rưng rưng hiện về những ký ức thật đáng nhớ và đáng suy ngẫm biết nhường nào! Hà Trương