Thúy Vân- Kim Trọng: Đừng Lạc Mất Nhau Tác giả: Trịnh Tiểu Du Thể loại: Truyện ngắn Văn án: Bao nhiêu sự tập trung, sự thương cảm mọi người đều dồn hết cho chị của nàng. Còn nàng? Nàng không đáng thương sao? Trong những ngày tháng chị nàng chìm nổi giữa cuộc đời thì nàng cũng đang chật vật trong chính ngôi nhà của mình. (Mình muốn kể cuộc đời của Thúy Vân, gây dựng nội tâm nhân vật của nàng theo cách mà mình nghĩ) Góc thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trịnh Tiểu Du * * * Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, Thúy Vân trong lòng đầy rẫy những suy tư. Hôm nay là ngày thành hôn của nàng và Kim Trọng, khoảng cách của hai người đang rất gần nhau nhưng nàng lại cảm giác như cách xa cả đại dương. "Thúy Vân, tân lang đã đến rồi" * * * Lễ thành hôn đáng ra phải tưng bừng rộn ràng nhưng không khí lại có chút ngột ngạt. Mấy lần nàng lén nhìn Kim Trọng, hắn chẳng hề tỏ ra vui vẻ, mặt lạnh như băng, khiến trái tim nàng cũng lạnh lẽo. Cha và em trai bịn rịn chẳng muốn rời xa, có lẽ cha đang chua xót cho số phận hai đứa con gái của mình. Một đứa vì lònghiếu thảo phải làm dâu xứ xa, đi biền biệt mà không thấy thư từ, một đứa lại vì tình nghĩa mà gạt bỏ đi hạnh phúc của bản thân. Nàng cũng nước mắt đẫm mi bước lên kiệu hoa. * * * Đêm tân hôn, Kim Trọng quay về phòng trong bộ dạng say khướt, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi Thúy Kiều. Hắn nhầm tưởng nàng là Thúy Kiều. Nàng đau đớn, tủi nhục, có lẽ nàng cả đời này đối với hắn cũng chỉ như một cái bóng của người mà hắn thương. Nàng hồi tưởng về quá khứ, ngày đó gặp nhau tại hội xuân, nàng đã đem lòng thầm thương trộm nhớ hắn, nhưng nàng phát hiện ra, chị nàng cũng phải lòng Kim Trọng, nàng đành lùi bước về sau, tự mình dặn lòng phải quên đi thứ tình cảm thoáng qua để nhìn người chị mà mình thương yêu nhất được hạnh phúc. Nàng lại thầm nghĩ, nếu ngày ấy, nàng mạnh dạn hơn, liệu hôm nay mọi chuyện có khác? Ba người liệu có lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay? Chị nàng mặc dù gả đi nhưng có lẽ tâm cũng không phải thấp thỏm, quặn thắt. Nàng và Kim Trọng có lẽ.. Tất cả chỉ là suy nghĩ của nàng, nàng chợt mỉm cười lạnh lẽo. Làm sao có thể chứ, Kim Trọng hẳn là ngay từ đầu đã thích Thúy Kiều, nàng dù có thông minh, xinh đẹp nhưng so với chị nàng tất cả đều không bằng, hai hàng lệ của nàng cứ thế tuôn ra, thấm ướt gối, nàng cũng thiếp đi từ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, Kim Trọng trông thấy tình cảnh này thì không khỏi bối rối, không biết hắn suy diễn điều gì nhưng đột nhiên nổi giận, hắn cho rằng nàng lợi dụng lúc hắn say mà hành sự khiến nàng phẫn uất, trong cơn tức giận nàng không tự chủ mà thốt lên những lời làm cho hiểu lầm càng thêm sâu sắc "Thiếp là vợ của chàng, tất cả mọi thứ đều là hiển nhiên, chàng có gì trách cứ" Từ hôm ấy, hắn chẳng hề quan tâm, đối xử với nàng còn không bằng một người xa lạ. Cả ngày hắn đều ra ngoài thơ phú, tối muộn trở về thì thay y phúc rồi đi ngủ, hai người quay lưng về phía nhau tựa như ở hai đầu thế giới. Dạo này thường xuyên cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, đại y chuẩn đoán đã có thai 2 tháng, nàng vui vẻ khôn xiết, cuối cùng nàng cũng cón hài tử, có thể nhìn thấy một đứa trẻ từng ngày lớn lên. Nhưng khi nàng báo cho Kim Trọng, hắn ta lại thờ ơ, chỉ dặn nàng nên cẩn thận đừng làm ảnh hưởng tới con của hắn. Nàng tuy hụt hẫng nhưng cũng cố mỉm cười, ít ra hắn không vô tâm với đứa bé như cách mà hắn đối xử với nàng. Thai đầu thật là khó khăn, cả ngày nàng cảm thấy nhức mỏi, bụng càng to thì đi lại càng bất tiện, có những đêm đứa nhỏ quậy phá làm nàng đau chết đi được. Hắn gần đây cũng không ra ngoài nhiều như trước, thỉnh thoảng sẽ lẳng lặng nhìn nàng. Mùa đông tuyết phủ, nàng sắp sinh, cái lạnh bên ngoài càng làm cho nàng khó sinh hơn, quằn quại cả nửa ngày mà đứa nhỏ không chịu ra. Bên ngoài hắn cũng sốt ruột không thôi. Nếu nàng nhìn thấy thái độ của hắn như vậy hẳn sẽ rất vui. Nhưng bây giờ nàng gần như đối mặt với tử thần. "Bà đỡ, nếu có gì xin hãy giữ lại con của tôi" "Nương tử đừng nghĩ ngợi, cô chỉ là khó sinh một chút, nhất định sẽ không sao" - Bà đỡ không ngừng an ủi Tất cả nhưng câu nói của nàng Kim Trọng đều nghe được, hắn cảm thấy có gì đó hối hận nhưng lại không nhận ra mình ân hận điều gì. Chật vật mãi, cuối cùng nàng cũng hạ sinh một cặp nam nữ khỏe mạnh, hai hài tử bụm bẫm khiến mọi người đều yêu thích khôn nguôi. Từ ngày có con, Thúy Vân cũng không để ý Kim Trọng nhiều như trước. Nếu trước đây, ngày ngày mong Kim Trọng có chút tình cảm với mình thì giờ đây tình mẫu tử thiêng liêng khiến nàng trông ngóng con lớn lên từng ngày. Ngày hè, nàng quạt cho con, ngồi dưới ánh trăng kể truyện cho con nghe, mùa đông thì ôm ấp, vỗ về con ngủ, cùng con làm người tuyết. Kim Trọng cũng đối xử với nàng bớt lạnh lẽo một chút, mặc dù vẫn còn xa cách nhưng cũng khiến nàng có chút hi vọng. * * * Nhưng rồi một hôm, từ đâu báo tin Thúy Kều không phải làm dâu nhà người mà bị lừa bán đến lầu xanh. Nàng lao đao, hắn cũng lao đao. Nàng xót thượng cho số phận chị mình sao mà oan trái. Kim Trọng kể từ đó ngày ngày ra sức đi tìm Thúy Kiều, hắn phiêu bạt khắp nơi, có khi vài tháng mới về một lần. Có lần về đến nhà cả người ướt sũng, kết quả bị sốt miên man mấy ngày, khiến nàng ngày đêm chăm sóc không rời. Cuộc tìm kiếm Thúy Kiều là cuộc tìm kiếm không ngừng nghỉ, thấm thoắt trôi qua mười mấy năm. Cuối cùng vào một ngày mùa xuân trời trong xanh hơn bao giờ hết, Thúy Kiều cuối cùng cũng trở về, tất cả mọi người đều mừng rỡ. Nàng lẳng lặng nhìn chị cùng phu quân mình ánh mắt lưu luyến. Vui mừng có nhưng cay đắng thì cũng nhiều không kém. Nàng biết tình cảm mà Kim Trọng dành cho chị mình nhiều thế nào. Thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ nhưng có lẽ chẳng thể làm mất đi tình cảm của Kim Trọng cũng chẳng thể làm cho tình cảm của nàng dành cho Kim Trọng suy giảm, mà nó mỗi ngày một tăng lên. Để bây giờ, vết thương trong tái tim nàng rỉ máu mạnh mẽ, tưởng như nó sắp nổ tung ra, nàng biết nàng sắp mất Kim Trọng mãi mãi. Tối hôm đó sau khi tiệc tàn, Thúy Kiều và Kim Trọng hẹn nhau hưởng nguyệt ngắm hoa, nàng lẳng lặng trở về phòng khóc nghẹn trong bóng tối, bàn tay run rẩy nắn nót từng nét chữ. Nàng muốn viết một lá thư để lại cho Kim Trọng và chị của mình. Nàng rất muốn hai người họ tái hợp, chị nàng đã trải qua quãng đời khó khăn chồng chất, đã đến lúc nàng phải trả lại những gì chị nàng xứng đáng có được. Nhưng nàng không đủ can đảm để chứng kiến hai người hạnh phúc, trái tim nàng sẽ tan nát mất, nên nàng quyết định ra đi. * * * "Kim Trọng, chàng yêu Thúy Vân rồi phải không?" - Thúy Kiều nhìn nâng chén rượu bình tĩnh nhìn Kim Trọng "Ta.. không có. Ta đã hứa cả đời này chỉ yêu mình nàng?" - Kim Trọng có chút bối rối nhưng rất nhanh đáp lại "Kim Trọng, tình cảm con người là điều khó nói, không thể lường trước được. Ta đã có lỗi với chàng. Chúng ta đã cùng hứa trọn đời yêu nhau nhưng ta không làm được. Khi gặp Từ Hải ta mới biết yêu một người đến cam tâm tình nguyện chết đi là như thế nào. Xin lỗi, xin lỗi vì đã lỡ yêu một người khác.." - Dưới ánh trăng thu đẹp dịu dàng làm lòng người dịu mát, hai người kể cho nhau nghe về quãng đường thật dài mà mình đã trải qua. Thúy Kiều đã thật sự dành trọn tấm chân tình cho Từ Hải. "Chúng ta làm bạn nhé" - Cả hai mỉm cười rạng rỡ. Chưa bao giờ Kim Trọng cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này. Hắn đi dọc theo vườn hoa bước vào phòng, không thấy Thúy Vân đâu cả, hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang, nhìn thấy bức thư ở đầu giường, hắn đọc từng chữ mà lòng thắt lại. Hắn cảm thấy bản thân mình thật nhẫn tâm, hết lần này đến lần khác chà đạp lên tình cảm của nàng. Suốt bấy nhiêu năm, nàng từng bước từng bước đến bên hắn, ở bên cạnh hắn, chăm lo cho hắn từng bữa ăn, lo lắng mỗi khi hắn bị bệnh, chưa một lời oán trách dù hắn có đối xử nhẫn tâm với nàng thế nào. Ở bên nàng mà hắn chỉ nghĩ về người khác, chưa một lần hắn nghĩ tới cảm giác của nàng. Giờ đây hắn vô cùng hối hận, khi đọc được bức thư, trong lòng hắn lo sợ vô sùng, hắn lo sợ mất nàng mãi mãi. Cuối cùng hắn cũng biết thì ra mình yêu Thúy Vân nhiều như thế nào. Hắn lao ra ngoài đường, chạy mãi chạy mãi để tìm một hình bóng quen thuộc. Ngoài trời mưa như chút nước, mùa xuân mà cơn mưa lại có cơn mưa to như vậy. Cơn mưa nặng như nỗi lòng của hai người dưới mưa. * * * Kim Trọng ngày đêm tìm Thúy Vân, cuối cùng tại một vùng ngoại ô xa hắn đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Nửa năm không quá lâu nhưng đối với những người lạc mất nhau lại như cả nửa đời người. Kim Trọng mặt mày bơ phờ nhưng nụ cười đặc biệt rạng rỡ, Thúy Vân thân hình đã mảnh mai giờ lại trông càng yếu đuối, tựa như một cơn gió cũng có thể cuốn đi. Hắn ôm lấy nàng, ôm chặt như sợ để mất nàng thêm một lần nữa, nàng nước mắt rơi lã chã, thì ra được người khác ôm lại ấm áp như vậy. * * * Dưới ánh trăng thanh bình, hai người tựa đầu nhìn nhau mỉm cười mãn nguyện.