Review Truyện Thương Tiến Tửu - Truyện Cổ Trang Cung Đấu Mà Bạn Nhất Định Phải Đọc

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 2 Tháng năm 2023.

  1. Land of Oblivion

    Bài viết:
    359
    Thương tiến tửu

    Tác giả: Đường Tửu Khanh

    Thể loại: Cổ trang, cung đấu, quan trường, chiến trường, ngọt sủng không ngược

    Phóng đãng bại hoại ăn chơi công x Có thù tất báo mĩ nhân thụ

    Tiêu Trì Dã/Tiêu Sách An x Thẩm Trạch Xuyên/Thẩm Lan Chu


    [​IMG]

    "Thương Tiến Tửu" chắc hẳn không còn xa lạ gì với mọi người nữa. Bản thân mình cũng nghe lâu rồi, nhưng chưa có thời gian đọc. Nay đã được chiêm nghiệm. Quả thực truyện xứng với danh. Đọc xong truyện mình thất thần một lúc lâu, mới lăn đi viết luôn bài review này, cũng coi như giữ nguyên xúc cảm còn đọng lại khi đọc truyện truyền lại cho mọi người.

    Mở đầu Thương Tiến Tửu vốn không phải quang cảnh đô thị phồn hoa hay chốn quê yên bình. Máu chảy đầu rơi, thây chất thành đồng, hố trời Trà Thạch chôn thây 4 vạn binh lính. Truyện được chia làm 3 quyển. Quyển Thượng: Ta vốn là bề tôi bị đày. Là nói về hoàn cảnh chung của Tiêu Sách An và Thẩm Lan Chu. Tiêu Sách An bị ép phải ở lại trong kinh thành, không được về với Ly Bắc bao la. Thẩm Trạch Xuyên lại bị bắt lại, chịu thay cha tội danh thiên cổ phản quốc đồ thành. Sói con của Ly Bắc phải đeo gông xiềng, Dư nghiệt Thẩm Thị gánh trên lưng bốn vạn oan hồn. Gặp nhau là cắn xé nhau, cắn đến mức máu chảy đầm đìa. Nhưng cũng chỉ có họ là có thể hiểu nhau. Vừa hận chết đối phương, lại khao khát không kìm được. Biến cố liên miên, người tính không bằng trời tính.

    Quyển Hạ: Lại làm hùng thời loạn. Sang quyển hạ, nói về con đường từng bước làm vương của Thẩm Lan Chu, cùng với công cuộc về đàn của sói con Ly Bắc. Dẹp loạn thổ phỉ, biến sự Ly Bắc, cái chết của Lang Vương.. Quyển 2 này có lẽ là giai đoạn diễn biến căng nhất, cũng nhiều âm mưu nhất. Đọc quyển này bạn phải thật tỉnh táo, vì nếu không sẽ bị những âm mưu quỷ kế ở trong truyện làm hoa mắt, không phân biệt được.

    Quyển kết: Say ngất trong cuồng ca. Quân biến liên miên, biến sự không ngừng nghỉ, nhưng sự gì cũng nên có một cái kết. Và chương này đặt ra cái kết cho ngàn vạn âm mưu và tranh đấu suốt mấy chục năm. Biên sa dẹp rồi, Khuất Đô cũng hàng. Coi như là kết viên mãn.

    Mình không kể nhiều về cốt truyện, bởi cốt truyện đi liền với nhân vật. Trước hết về Thẩm Trạch Xuyên – Thẩm Lan Chu. Y bị coi là dư nghiệt Thẩm thị, bị người đời phỉ nhổ.

    "Ác quỷ, tạp chủng, chó hoang, nghiệt súc." Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, ngồi xổm ngoài rào chắn, dần dần cười ra tiếng trước mặt Kỷ Lôi, y điên cuồng mà khắc chế nói, "Ngươi nói đúng, đó đều là ta. Ta chính là ác quỷ bò ra từ hố Trà Thạch, tạp chủng sau khi Thẩm Vệ tự thiêu còn lưu lại, chó hoang không nhà để về, nghiệt súc ngàn người thóa mạ. Ngươi hiểu ta như vậy, sư thúc, ta thật quá vui mừng."

    Truyện không viết về thời trẻ con của y, cũng như tuổi thơ hồn nhiên. Bắt đầu từ hố trời Trà Thạch, khi y bị kéo ra khỏi đó, cuộc đời của y mới coi là chính thức bắt đầu. Nhưng bắt đầu không phải theo một nghĩa gì đó tốt đẹp, cuộc đời của y định sẵn phải trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhục nhã, thăng trầm.. Y phải chịu cay đắng, chịu người đời phỉ nhổ. Thẩm Vệ binh bại, liên quan gì tới y? Không liên quan, nhưng y là con thứ tám của Thẩm Vệ, cho nên tội danh đó y phải thay cha mình gánh. Án tra không được, không có bằng chứng kết tội Thẩm Vệ, Thái hậu có dự mưu riêng nên thuyết phục Hoàng đế giam Thẩm Trạch Xuyên trong chùa Chiêu Tội sám hối năm năm, cứu Thẩm Trạch Xuyên một mạng, muốn biến hắn thành quân cờ của mình. Thẩm Trạch Xuyên lại bái Tề thái phó – tội thần đời trước làm thầy, giúp Tề Huệ Liên báo thù. Thẩm Trạch Xuyên tàn nhẫn ngoan tuyệt tựa như lưỡi đao vô hình, bất động thanh sắc nhưng một kích trí mạng, khiến người rét run. Hắn không làm việc cho Thái hậu, cũng chẳng hoàn toàn vì Tề tiên sinh, hắn vượt qua hết thảy đạt tới tự do. Đời này Thẩm Trạch Xuyên tưởng hãm sâu trong bóng tối cho đến khi ngửi thấy mùi hương của Tiêu Trì Dã. Sách An là cơn cuồng phong đến từ Ly Bắc quét sạch ác mộng quấn thân, là ánh sáng xua tan bóng đen của hắn.

    Lồng ngực nóng bỏng như nham thạch của Sách An sưởi ấm bàn tay lạnh như băng của Lan Chu.

    "Nếu không có sư phụ cùng Sách An, ta vẫn là ta, chỉ là không hề là ta sợ hãi thế gian này, mà là mọi người trên thế gian sợ hãi ta. Trong huyết quản của ta chảy dòng máu của Thẩm Vệ, ta không cần con nối dõi."

    Còn Tiêu Sách An thì sao? Hãy cùng mình tìm hiểu nốt phần còn lại của bài review ở phần sau nhé
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Land of Oblivion

    Bài viết:
    359
    Review phần 2

    Lại nói về Tiêu Sách An. Sói con của Ly Bắc bị hãm chân ở Khuất Đô, không được về nhà. Tiêu nhị công tử Tiêu Trì Dã bên ngoài phóng đãng vô lại, dưới con mắt người Đại Chu là tiểu bá vương ăn chơi bại hoại, thực chất giả heo ăn thịt hổ. Hắn là con sói thông minh, sắc bén, mẫn cảm, ngoài sáng chơi bời cùng Sở vương, trong tối huấn luyện thuần phục Cấm quân. Nhưng lợi hại thì đã sao, sói thảo nguyên giam trong lồng Khuất đô, nhất cử nhất động cũng dễ ảnh hưởng đến cục diện, gây nguy hiểm đến cha và đại ca, móng vuốt giấu mãi cũng sợ bị mài mòn. Tiêu Trì Dã trong mộng toàn là đồng cỏ Ly Bắc, hắn ăn chơi lão luyện lại không hứng thú với bất cứ thứ gì ở nơi kinh thành xa hoa, cho đến khi gặp được Thẩm Trạch Xuyên. Lan Chu là giới hạn cuối cùng, là sự nhiệt tình cùng tự do hắn tưởng đã mất mà tìm lại được.

    "Năm 17 tuổi khi ta rời nhà, hỏi đại tẩu, ngày nào ta có thể về nhà. Đại tẩu vì những lời ta hỏi mà rơi nước mắt, nàng ở trong phòng khóc một đêm. Khi ta đi theo đại ca lên ngựa, nàng giấu rất nhiều điểm tâm Ly Bắc trong bao quần áo của ta, thậm chí giấu cả một vò Mã Thượng Hành, với câu hỏi của ta, nàng cũng không biết câu trả lời, nhưng bọn họ vĩnh viễn ở Ly Bắc chờ ta. Ta bởi vì đại ca đánh thắng trận mà nhập đế đô làm con tin, ta hận chết Thẩm Vệ, khi đó ta cho rằng đây đều là sai lầm của bại binh Trung Bác. Ta không cho rằng mình ưu tú hơn đại ca, nhưng ta không muốn rời xa núi Hồng Nhạn cùng trường đua ngựa, ta từng ghé tai vào mặt cỏ nghe âm thanh đại địa Ly Bắc, khi ta rời đi, ngay cả bùn đất Ly Bắc ta cũng muốn mang đi. Ta ngồi trên mái nhà cao nhất ở Khuất đô cố gắng phóng tầm mắt nhìn về Ly Bắc, thế nhưng Mãnh bay lên trên đám mây cũng không nhìn thấy gì. Khi đó là lần đầu tiên ta hiểu rõ, trở về nhà là sự tình xa vời. Ta đi theo sư phụ học được rất nhiều, nhưng khi ở Khuất đô thì mới bắt đầu hiểu rõ những đạo lý kia. Ta là người dã tâm bừng bừng, Khuất đô là lão sư dạy ta trói buộc những dục vọng đó. Ta gặp được Lan Chu cũng không phải là ngẫu nhiên, hắn là giới hạn cuối cùng của ta, cũng là tận tình cùng tự do ta đã mất mà tìm lại được. Ta cần trở về chính là Ly Bắc, không chỉ là nhà. Ta phải trở về, ta muốn một Thiết kỵ Ly Bắc thuộc về ta."

    Hai người họ là của nhau. Thẩm Lan Chu là người mà Tiêu Sách An muốn chiếm hữu. Tiêu Trì Dã cũng là người mà Thẩm Trạch Xuyên khao khát. Họ vốn dĩ là của nhau. Thiếu ai cũng không được. Có lẽ từ khoảnh khắc Tiêu Trì Dã một cước đạp nửa mạng của Thẩm Trạch Xuyên, hắn đã nợ Thẩm Trạch Xuyên rồi. Một cước kia, dùng cả đời hắn để trả lại.

    "Phía sau lưng ta giao cho ngươi, lồng ngực ngươi giao cho ta, chúng ta thiếu một người cũng không được. Ta muốn chọn cho ngươi con ngựa tốt nhất tại Ly Bắc, chúng ta sẽ dựng ốc xá ở giao biên giới Trung Bác và Ly Bắc, mỗi tháng đều phải gặp nhau. Ngươi muốn cưới ta, hai trăm vạn không đủ, ta muốn nụ cười ngàn vàng khó mua của Lan Chu.

    Tề Huệ Liên chết, là Tiêu Trì Dã đem Thẩm Trạch Xuyên ôm vào trong ngực, dưới màn mưa kia, khắc trọn một Lan Chu yếu đuối duy nhất vào tâm khảm. Tiêu Phương Húc tử trận, là Thẩm Lan Chu một đường phi ngựa tới Ly Bắc, bất kể ngày đêm, ôm sói con mình đầy vết thương vào lòng. Thẩm Trạch Xuyên, ở lại mãi ngày mưa kia, sói con thương tích đầy mình, trong đêm bão tuyết lạnh lẽo kia vĩnh viễn không trở lại. Họ phải thay đổi rồi, nhưng ít ra họ có nhau." Làm gì cũng được, "Tiêu Trì Dã thủ thỉ," có ta ở đây, ngươi sẽ không rơi xuống đâu.

    Vẫn còn một phần nữa, bạn hãy chờ để đón đọc nhé.
     
  4. Land of Oblivion

    Bài viết:
    359
    Review phần cuối

    Thẩm Lan Chu đi được đến một bước kia, là y may mắn, gặp được tiên sinh và sư phụ của y. Tiên sinh y là Tề Huệ Liên, sư phụ là Kỷ Cương. Tề Huệ Liên dốc lòng dạy y, cái tiên sinh dạy, là làm vua. Ông đi ngược lại thiên đạo, dạy cho con của Thẩm Vệ trở thành vua. Một bước này, là ông đặt cược, đặt cược tất cả. "Ta đã từng dạy thái tử, bây giờ, bây giờ ta dạy cho ngươi! Ta mang học vấn cả đời này, dạy tất cả cho ngươi.. được hay không?" Tề Huệ Liên là đế sư, là vị đế sư điên cuồng nhất, nhưng cũng là vị tiên sinh thương yêu y nhất. Dùng cái chết của mình xóa bỏ đi mọi trói buộc của Lan Chu, trả cho y sự tự do mà y đã đánh mất

    Trời hư đất rữa này, không bằng lật nó, biến thành thiên địa của con. Lan Chu, đi thôi, đừng nhìn lại nữa, thầy thay con gánh bốn vạn oan hồn kia, con không phải sợ, con -- "Ông phun máu trong mưa, ngửa mặt ngã xuống đất, nhìn lên bầu trời lầm bầm:" Đừng sợ nhé.. "

    Nếu nói đến nhân vật phụ, có lẽ không thể bỏ qua được ngọc thô Nguyên Trác. Lang bạt kỳ hồ lúc gặp Thẩm Trạch Xuyên đã cười khẽ một tiếng ấy, ngạo cốt phong lưu ngày trước đều đốt sạch, từ thần tiên biến thành tro bẩn. Công tử độc tuyệt áo xanh lỗi lạc bị người bẻ gãy hai chân, viên ngọc thô Hải các lão và Diêu thị trân quý cả nửa đời lại vấy bùn dễ dàng như thế. Y xuất chúng nhường ấy, cho nên khi đau cũng sẽ đau nhường ấy. Mang thân thể tàn tật bày mưu tính kế vì Lan Chu, đêm xuống là nỗi thống khổ trằn trọc cùng sự khuất nhục bất lực. Diêu Nguyên Trác cả đời không nhập sĩ, y làm được. Diêu Ôn Ngọc muốn hoàn thành sư nguyện, y cũng đã làm được. Bất luận người đời đánh giá thế nào về y, y vẫn là trích tiên cưỡi lừa mà tới. Y trần trụi bước vào thế gian, vỡ cũng không sao, ngoại trừ Kiều Thiên Nhai, y chẳng nợ ai hết.

    " Ngọc thô Nguyên Trác, một khắc ấy Diêu Ôn Ngọc hận chết bốn chữ này, chúng như sỉ nhục đã dằm trong cốt tủy. Diêu Ôn Ngọc ở giữa đất hoang thất thanh đau đớn khóc. Vì thầy, cũng vì mình. Khi y ở Đan Thành không muốn gặp người, cả ngày nằm trên khoảng giường tối tăm, đau đớn là đôi chân, đứt rời lại là tự tôn. Y phải nhìn thẳng vào bản thân biến thành người không thể tự lo liệu, bao phong lưu tiêu sái kia đều đã thành khói mây quá vãng. Y ngủ một giấc, trong mộng như vậy, tỉnh rồi vẫn là như vậy.

    Y hoàn toàn vỡ nát rồi.

    Y vẫn phải sống tiếp. "

    Còn Kiều Thiên Nhai. Bi kịch của Kiều Thiên Nhai không nằm ở quá khứ của hắn hay những gì hắn đã trải qua hay đánh đổi, mà ở chỗ, hắn đã trải qua nhiều như vậy, mất nhiều như vậy, nhìn thấu nhiều như vậy, nhưng vẫn không tránh khỏi mất nốt Diêu Ôn Ngọc. Nguyên Trác không chỉ là người hắn yêu, còn là nơi chốn duy nhất hắn ký thác một hồi thiếu niên phóng đãng, tẩy đi thiên nhai phong trần, lần nữa trở về làm Kiều Tùng Nguyệt. Bởi vậy không còn Nguyên Trác, trên thế gian cũng không còn Tùng Nguyệt. Kí Nhiên muốn hắn quy y cửa phật, đi theo hắn lâu như vậy nhưng không lay chuyển được hắn. Quy y cửa phật phải vứt bỏ hồng trần, vứt bỏ quá khứ. Còn hắn, hắn bỏ không được." Tơ hồng quấn quanh cổ tay Kiều Thiên Nhai, giống như hắn đã từng buộc mình vào cổ tay của một người. Hắn đi tới phương Bắc, tới mùa xuân tháng Ba từ lâu đã chẳng có người đến "

    Thực ra còn rất nhiều nhân vật phụ đáng chú ý, nhưng có lẽ ấn tượng nhất với mình thì lại không quá nhiều. Trong truyện không có gì đặc biệt ấn tượng, mà là hoàn toàn bị ấn tượng bởi tất cả. Cốt truyện, xây dựng nhân vật, rồi cả cái tình được lột tả sâu sắc. Truyện không chậm nhiệt, không phải thanh thủy văn, cũng không phải mấy cuốn cung đấu tầm thường. Cung đấu, binh biến, chiến sự, cuối cùng xoay quanh lại chỉ một chữ" TÌNH"

    Đây có lẽ là quyển cung đấu hay nhất mà mình từng đọc. Khiến mình phải thật ngẫm lâu mới ngộ ra. Đây cũng là quyển cái tình được viết rất đẹp, sâu sắc. Hy vọng, mọi người đều có thể một lần chiêm nghiệm cái gọi là mưu và tình này.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...