Tản văn: Thương nhớ đi hoang! Tác giả: Hồng Mến Có những ngày thương nhớ lại rong chơi! Thời gian không đủ cho em lao vào công việc như con thiêu thân để xóa tan những tủi hờn, đắng cay của cuộc sống, vậy sao em cứ dùng thời gian để mong nhớ, để nghĩ suy về anh với bao nỗi niềm cứ vội vã, miên man như dòng sông ngày mưa lũ. Em vẫn thường lười thay đổi một thói quen, em luôn ngại bắt đầu lại từ đầu để rồi cứ cố gắng lao theo cái gọi là thân thuộc và lại trở thành thói quen mà đâu biết đó lại là những niềm đau và sự cô đơn đang thấp thỏm mong chờ. Vậy mà anh đã làm tan vỡ thói quen cũ trong em để hình thành thói quen mới trong em. Anh! Vì sao anh lại xuất hiện trong lúc em cô đơn tuyệt vọng, trong lúc em cần lắm một người lắng nghe và thấu hiểu để em khát khao những thương nhớ chút tình cảm vừa quen. Và anh! Anh đánh thức những rộn ràng đã ẩn sâu trong tim em, Anh làm sống lại những hồng cầu đã chết và anh để trái tim em hát ngôn ngữ của nụ cười ánh mắt từ khi quen. Anh có biết em đã quen sống bằng tất cả thầm lặng những niềm đau, những tủi hờn cơ cực. Anh có biết những tâm tư mang nặng của người sống một nơi và nhớ một nơi, lúc này đây bao mong nhớ cứ chất ngất trong lòng, hay những lời yêu thương kia chỉ là ngộ nhận của tháng ngày anh cô đơn gieo trồng lúc em dại khờ, em yếu đuối đơn côi. Rồi một ngày anh đi đến dung hòa của nhàm chán sẽ vô tâm vô cảm và lại quên ngay khi nhớ đến. Đến một ngày em hiểu, em đã yêu anh thật lòng hơn bao giờ hết cũng là lúc em muốn quên anh thật lòng hơn bao giờ hết, em đã cố mạnh mẽ thản nhiên như chưa từng và lạnh lùng đến nỗi chính em cũng không tin được. Bởi em biết một điều. Yêu em đi - em như ly rượu độc, yêu em đi - em như nỗi sầu tương tư trong đêm dài hoang vắng, yêu em đi - em sẽ là khắc khoải nhớ quên, yêu em đi - em vẫn nhìn niềm tin bằng sự lạnh lùng của cô đơn, yêu em đi - em vẫn gánh nỗi niềm riêng trên đôi vai gầy cam chịu, yêu em đi - anh sẽ hiểu những đau thương tận tường.. Anh có đủ kiên cường dìu em qua bao tháng năm của miềm đơn côi. Sau một ngày dài mệt mỏi với công việc, các mối quan hệ bạn bè, xã hội. Đi qua tận cùng những ồn ào, tấp nập của cuộc sống chẳng thể tìm thấy ai hiểu mình, em vẫn viết những điều cuộc sống đến và đi trong lòng mình. Khi viết, con người ta vẫn thi vị hóa cuộc sống, người ta phải dùng chi tiết tưởng tượng và thần thánh hóa cho trang viết của mình. Em cũng dùng những chi tiết ấy trong trang viết của mình, chỉ có một điều chưa bao giờ em tự khuếch đại những tổn thương của mình để khiến người khác ảo tưởng về chính nỗi đau mà em đang mang. Muốn yêu anh, muốn nói bao nhiêu, muốn gọi thật nhiều nhưng e ngại vì mang đến cho anh quá đỗi phiền muộn như cơn bão ngang qua ngày bình yên. Những ngày này khi nỗi nhớ cứ đeo bám dai dẳng em sợ mình không đủ can đảm chối từ, em sợ mình ngủ vùi trong những niềm thầm kín yêu thương xa ngái bên ánh trăng tàn khuya lạnh, khi thời gian cần mẫn góp nhặt từng kỉ niệm về anh khẽ đắng môi mềm. Nhưng anh ơi có phải có những ngọt ngào nuôi dưỡng từ đau khổ. Hồng Mến