Thương Người Thương Người Khác Thể hiện: Myra Trần "Thương Người Thương Người Khác" của Myra Trần là một bản ballad buồn, chạm đến những cung bậc sâu lắng nhất của tình yêu đơn phương. Ca khúc không chỉ kể câu chuyện của một người con gái yêu trong lặng lẽ mà còn khắc họa một nỗi đau dai dẳng, sự giằng xé giữa lý trí và cảm xúc. Giai điệu của bài hát mang màu sắc da diết, trầm lắng, với những nốt nhạc như những giọt nước mắt rơi trong đêm tối. Cách Myra Trần xử lý bài hát tinh tế, từng đoạn cao trào dâng trào cảm xúc, khiến người nghe như lạc vào thế giới của nhân vật – một thế giới ngập tràn thương nhớ nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Ca khúc mang đến sự đồng cảm mạnh mẽ với những ai từng yêu đơn phương. Đó là cảm giác vừa đau, vừa bất lực, vừa muốn buông tay nhưng trái tim lại không cho phép. Bài hát không chỉ kể câu chuyện của một người mà còn là tiếng lòng của rất nhiều người – những người từng đứng bên lề một tình yêu, âm thầm dõi theo nhưng chẳng thể nào chạm đến. Lời bài hát: Bụi mưa lất phất chạm vào nước mắt vỡ trong hoàng hôn. Người mà em thương đã coi 1 người là tất cả. Ở tận cùng thế giới, cuối chân trời Em sẽ đợi anh suốt đời Bao giờ thì anh tới? Người ta yêu nhau dù xa cũng gần Còn tình yêu đơn phương càng gần càng xa Dại dại khờ khờ mơ mơ hồ hồ Những đớn đau trong lặng câm Em mang bầu trời tặng anh Anh gửi cô ấy tất cả màu xanh. Vì em thương người thương người khác rồi Giống như đại dương thầm yêu mặt trăng rồi Bóng đêm ôm trăng vào lòng Yêu thương mặn nồng Chỉ đại dương đau lòng. Gọi tên anh trong yếu đuối Bóng tối nơi em giấu cả một trời thương nhớ. Thì dù em thương người thương người khác rồi Hướng dương dù vô vọng chẳng buông mặt trời Phản bội thế giới phản bội chính mình Vẫn không có câu trả lời Nếu như mặt trăng đừng nhìn đại dương Nếu như mặt trời bỏ mặc hướng dương Thì em có hết thương.. Gửi lên tinh tú vũ trụ những thiên hà xa Tình yêu ấy cứ ngỡ mong manh sẽ mau tàn Chút mưa ngoài biển xa Hóa ra thành bão lớn Thành siêu bão cát kết bằng đau đớn. Ngàn câu xin lỗi cũng chẳng thể lấp đầy Biết bao tổn thương khi yêu anh nhiều đến vậy. Có ai như em một đời. Đơn phương một người (mà) Chẳng nhận ra ý trời.. Cuộc đời mang anh tới trễ Để nắm tay em tới tận cùng đoạn đường dương thế. Vạn năm ánh sáng Băt đâu với cuôc đời khác oh Thì đù em thưởng người thướng người khác Hướng dương dù vô vọng chẳng buông mặt trời Phản bội thế giới phản bội chính mình Vẫn không có câu trả lời Nếu như mặt trăng đừng nhìn đại dương Nếu như mặt trời bỏ mặc hướng dương Thì em có hết thương..