Thương Lắm Tết Ơi! Tác giả: Nhật Thiên Thanh. Thể loại: Truyện ngắn, Tự truyện. Link góp ý: Các tác phẩm sáng tác của nhật thiên thanh * * * Vào những ngày đầu năm tràn trề sức sống và hy vọng, tôi bỗng dưng muốn kể cho các bạn nghe về câu chuyện tình đơn phương mà tôi đã ấp ủ suốt gần ba mươi năm nay, và có lẽ sẽ mãi gìn giữ cho đến hết kiếp này. Nói đến tình đơn phương, bạn đừng vội cho rằng nó sẽ buồn, vì biết đâu tất cả các bạn ai cũng có mối tình đơn phương này giống tôi thì sao. Mối tình đơn phương với Tết! Tôi biết đến và nhận thức được sự có mặt của Tết trong cuộc đời này là khi tôi học mẫu giáo. Lúc đó, gia đình tôi từ quê lên thành phố chưa được bao lâu, còn rất nghèo phải ở nhà thuê. Ba mẹ làm việc vất vả chỉ đủ ngày hai bữa cơm không hơn. Và Tết lúc đó cũng rất nghèo. Tôi còn nhớ Tết đến chẳng mang theo gì cả: Không bánh mứt, không bữa cơm cúng Tất Niên. Có chăng chỉ là một bộ quần áo mới dành cho tôi. Nhưng để có được bộ quần áo đó, ba mẹ đã dẫn tôi đi hết các con đường thành phố, thử tới thử lui không biết bao nhiêu lần, mới chọn được một bộ vừa ý nhất mà rẻ nhất để mua. Sau đó là chuyến xe khách vội vàng về quê trước đêm giao thừa. Vé xe thuở ấy không đắt nhưng vẫn gây khó khăn cho ba mẹ tôi rất nhiều. Tôi luôn phải ngồi trong lòng mẹ suốt khoảng thời gian ấy, để tiết kiệm bớt chi phí. Chật chội, khó chịu, không thoải mái chính là cảm giác của tôi trong chuyến xe nhồi nhét rất nhiều người. Chưa kể đến hỗn độn mọi thứ âm thanh nào là tiếng người, tiếng gà vịt, tiếng động cơ nổ ầm ầm.. và tạp nham đủ loại mùi: Xăng, dầu nhớt, dầu gió, thuốc lá.. Nhưng chả hiểu sao với trái tim ngây thơ, vô tư của cô bé năm tuổi, tôi lại thấy vui và hớn hở cùng những điều ấy, để rồi từ đó tôi luôn trông chờ Tết đến. Và bắt đầu thấy thích Tết tự lúc nào không biết. Cứ như thế, đều đặn mỗi năm Tết ghé thăm tôi. Sự nhiệt tình và ấm áp của Tết khiến cả gia đình tôi tự nhủ phải luôn phấn đấu hết mình trong năm, để được gặp Tết thật vui vẻ. Tôi thì nỗ lực học tập giành những phần thưởng học sinh giỏi liên tục nhằm khoe với Tết. Ba mẹ tôi thì làm việc cực lực với mong muốn tích góp chút tiền bày biện nhà cửa đàng hoàng hơn, để có thể giữ Tết lại chơi nhà vài ngày. Và Tết cũng tươm tất hơn, không còn xuề xòa qua loa như ngày đầu tiên tôi gặp Tết nữa. Tết đến đã mang theo được chút bánh kẹo mứt linh tinh như mứt dừa, mứt bí, kẹo chuối.. chẳng đáng bao tiền nhưng ngọt lịm nơi đầu lưỡi. Một quả dưa hấu nho nhỏ mà đỏ rực và vị mát lạnh. Một bữa cơm cuối năm chỉ có vỏn vẹn nồi thịt kho trứng mà "nước còn nhiều hơn cái", kèm chút dưa giá nhưng lại đậm đà tình cảm. Tôi còn được Tết dẫn đi dạo phố, thổi bong bóng xà phòng tại quận nhất, nơi được gọi là trung tâm của thành phố. Gia đình tôi cũng không cần phải chen chúc trong chuyến xe khách đầy ắp người nữa. Thay vào đó, ba người cùng đèo nhau trên một chiếc xe máy để về quê. Chiếc xe là quà của Tết dành tặng, cứ cách hai ba năm, Tết lại tặng cho nhà tôi một chiếc xe máy mới, với level ngày càng tăng lên. Có điều buồn cười mà tôi nhớ mãi là nhà tôi cứ chở 3 người như thế về quê mà chẳng khi nào bị phạt. Chắc ngày ấy Tết cũng thuộc dạng có "ô dù", hay "con ông cháu cha" gì đó, mới có thể bảo kê cho gia đình tôi. Cũng may là tôi vốn nhỏ con, dù đã 13-14 tuổi rồi nhưng vẫn hack được tuổi, nhìn như học sinh tiểu học và ngày ấy cũng chưa có luật phải đội mũ bảo hiểm, chứ không chắc Tết cũng phải bó tay. Tính ra Tết lãng mạn lắm, ngoài việc che chở được cho tôi, thì năm nào Tết đến cũng mang theo vô vàn các loài hoa. Nhưng trong số đó, tôi thích nhất là chậu hoa Mai bé bé mà Tết biếu gia đình tôi khi tôi trong độ tuổi trăng tròn. Loài hoa ấy có màu của vàng và có cái tên mang lại sự may mắn. Các bạn biết đấy, con gái mà, được tặng hoa là chết mê ngay. Và tôi đã rung động trước Tết, bất chấp Tết có ngó ngàng đến tôi hay không. Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô bé năm tuổi đã lớn lên thành thiếu nữ đôi mươi, mang trong lòng cảm xúc khó gọi tên dành cho Tết. Nhờ có Tết, thanh xuân của tôi trở nên rực rỡ. Kinh tế gia đình cũng được cải thiện nhiều, và Tết đến mang theo những điều mới mẻ hơn. Những chuyến đi chơi xa, khám phá vùng đất khác được thay thế cho việc về quê. Tôi còn có nhiều cơ hội đặt chân đến những hàng quán đắt tiền và thưởng thức các món ngon vật lạ. Tôi cũng thêm xinh tươi, đáng yêu, thông minh và ngày càng tốt tính hơn hẳn mỗi khi có Tết bên cạnh. Từ từ biết điệu đà, biết chăm chút ngoại hình với những bộ quần áo trang nhã vừa túi tiền, để trông thu hút hơn trong mắt Tết. Rồi dần dần có nhiều "vệ tinh" theo đuổi tôi trong cái tuổi cập kê ấy. Tôi tự hào về bản thân mình nên có chút tự đại, ngẩng mặt cao ngạo trước Tết. Đừng hiểu lầm, đấy chỉ là cố tình giả vờ thế để tạo chút ghen tuông từ Tết mà thôi. Nhưng chán ơi là chán, Tết vẫn cứ thế mãi im lặng chẳng rõ Tết nghĩ gì. Bởi Tết cũng rạng ngời kém chi tôi, "chàng thanh niên đẹp đẽ đó" có không biết bao nhiêu cô gái xuân thì vây quanh, khiến tôi phải ghen ngược lại. Ghét lắm luôn! Tôi đành mở lòng với các chàng trai khác, dù trong tim vẫn luôn có Tết. Có lẽ vì thế mà những mối tình trong cuộc đời tôi, dù rất đẹp và không kém phần thắm thiết nhưng lại ngắn ngủi, và chóng phai. Cuối cùng, tôi cũng trở về bên Tết. Tết luôn bao dung dang rộng vòng tay đón lấy tôi. Kể cả những năm tháng bước ra đường đời đầy chông gai, không ít lần vấp ngã, tủi thân, nếm nhiều cay đắng đau khổ, Tết vẫn chưa bao giờ từ bỏ hay rời xa tôi, vẫn nhẹ nhàng âm thầm kề cận. Tết cho tôi một niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp và là động lực thúc đẩy tôi vực dậy tiến lên phía trước, hướng đến tương lai may mắn hơn. Và khi tôi nhận ra rằng dù tôi ở đâu, khi nào, với ai, dù tôi buồn hay vui, giàu hay nghèo, trẻ hay già, thành công hay thất bại, Tết luôn ở đó dõi theo tôi, một lòng chung thủy thì tôi biết mình đã yêu Tết rất mãnh liệt rồi. Tôi đã từng nghĩ với Tết, tôi là duy nhất. Nhưng tôi đâu ngờ được phía sau sự chung thủy đáng ngưỡng mộ ấy lại là sự hào hoa đa tình một cách ngấm ngầm. Bởi "người đàn ông tham lam chính là Tết", trái tim của Tết không chỉ có một ngăn mà có hàng vạn ngăn, nên ngoài tôi ra, Tết còn ban phát sức sống, hạnh phúc và khát vọng cho rất nhiều người. Đến lúc này tôi mới hiểu thì ra chỉ có mình tôi đang ôm mộng tương tư đơn phương mà thôi. Nhưng biết sao được vì rõ ràng Tết không cố ý làm tôi tổn thương, những gì Tết mang đến cho tôi và mọi người đều là thật tâm, đều xuất phát từ tận đáy lòng. Chỉ là Tết quá dạt dào tình cảm nên hay san sẻ khiến người khác, trong đó có tôi hiểu lầm. Chính vì thế, tôi càng không thể ngừng yêu Tết! Tôi lớn lên cùng Tết nên Tết cũng rất ư là hiểu tôi. Tính tình tôi ra sao thích gì, Tết đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nên tôi mong đợi điều chi thì y như rằng năm đó Tết đều cố gắng mang lại. Nếu không được thì Tết cố gắng thực hiện tiếp vào những năm sau đó. Tết cứ thế, bảo sao không gây thương nhớ cho khắp nhân gian. Chỉ có tôi là vẫn chưa hiểu nhiều về Tết. Với tôi, Tết luôn là ẩn số đặc biệt. Cả sự đổi khác của Tết vào những năm gần đây, cũng khiến tôi hơi choáng ngợp, vì càng ngày Tết càng trở nên hiện đại và sang trọng hơn. Dường như cũng đua đòi hơn trước, quần áo thì phải fashion mới chịu mặc, lúc nào cũng kè kè chiếc smartphone kế bên, dán mắt vào đấy chả biết để làm gì, và cũng không còn trò chuyện, quan tâm đến tôi như xưa nữa. Bữa cơm Tất Niên mà trước đây Tết hay cùng mẹ và tôi vào bếp, để nấu những món ăn truyền thống dần dần bị cho vào thì quá khứ luôn. Tết nói giờ thời đại công nghệ rồi, nấu nướng làm gì cho mắc công và phí thời gian nữa, chỉ cần cầm điện thoại lên, tải những app về ăn uống, alo một phát là bao nhiêu món ăn ngon được giao đến tận nhà, tha hồ mà bày biện mâm cỗ hoành tráng lệ, lại còn được giảm giá rất tiết kiệm nữa. Tết mang lại đầy đủ tiện nghi, công nghệ hiện đại, nên cũng bắt đầu lười ra ngoài dạo chơi, cản trở cả ước mơ xem pháo hoa đêm giao thừa của tôi nữa chứ. Tôi bao nhiêu tuổi thì bấy nhiêu năm tôi khao khát được một lần chiêm ngưỡng pháo hoa rực rỡ muôn màu muôn vẻ trên bầu trời là như thế nào. Ấy vậy mà Tết diện lý do để không đưa tôi đi là vì đường phố đông đúc quá, suốt ngày kẹt xe phát mệt, không còn thông thoáng như hồi xưa, ở nhà mở Youtube lên xem phát trực tiếp, đứng ngồi nằm gì cũng được, chẳng cần chen chúc hít khói bụi, có phải sướng và khỏe hơn không. Ơ, Tết so sánh thế mà cũng được sao? Không khí và cảm xúc hoàn toàn khác nhau chứ? Tôi biết tỏng thật chất là Tết chỉ muốn ở nhà ôm máy điện thoại hoặc laptop để hòa mình vào thế giới game đa thể loại đa sắc màu, chứ không còn hứng thú với những trò chơi dân gian cổ truyền như đập niêu đất, đi cà kheo, chơi cờ người, đánh đu, kéo co, ném tung còn, chơi đáo.. mà Tết đã từng say mê. Thậm chí, thiếu chút nữa là Tết lãng quên luôn, cũng may vì còn chút vương vấn nên Tết đã giữ lại các trò chơi ấy ở một vài nơi khác nhau. Theo Tết thì ở thời nào phải theo thời ấy, thời đại 4.0 sẽ giúp con người giải quyết rất nhiều việc một cách nhanh chóng nhất. Thức thời mới là trang tuấn kiệt mà. Tiện ích ư? Đúng là tôi thấy thế thật đấy. Nhưng không hiểu sao lòng lại cảm thấy khá nhạt nhòa, lạ lẫm vô cùng và thiếu hẳn đi sự thi vị của Tết ngày xưa. Tôi khó tính quá chăng? Chắc do tôi cũng già rồi, ngoài ba mươi rồi chứ ít ỏi gì nữa. Thế còn Tết thì sao nhỉ? Tết đã già chưa? Đến đây chắc các bạn không khỏi thắc mắc là Tết bao nhiêu tuổi rồi, đúng không? Xin đừng hỏi tôi câu đó, không khéo tôi lại nổi điên lên với Tết mất. Vì Tết làm gì có tuổi mà hỏi. Tết thì cái gì cũng tốt, gần như hoàn hảo, chỉ duy nhất có một tật xấu mãi không bỏ được. Đó chính là sự ích kỷ. Rõ quá rồi còn gì, bằng chứng cụ thể là Tết đi phân phát tuổi cho tất cả mọi người để giữ lại sự bất tử và trẻ mãi không già cho riêng Tết. Lúc còn nhỏ, còn tươi xanh, còn thanh xuân, thì tôi nào bận tâm gì đến điều này, cứ thoải mái trông chờ mong mỏi Tết tới một cách khờ dại. Nhưng bây giờ tôi lại có chút sợ và hơi buồn khi gặp mặt Tết. Vì thấy Tết là tôi biết mình lại thêm lớn tuổi hơn, buộc phải trưởng thành, phải lo toan nhiều thứ hơn. Nhan sắc đã không còn thuộc hàng đỉnh cao như trước nữa. Và ba mẹ tôi cũng đang dần già hơn mà Tết nào có biết. Còn nữa, Tết chẳng thèm dành tình cảm cho riêng tôi thì thôi chớ, lại còn cứ muốn níu giữ tôi bên cạnh mãi, không chịu giới thiệu hay mai mối được cho tôi một tấm chồng nào cả. Chờ đợi một ngày Tết mang đến cho tôi một chàng trai, có thể là không hoàn hảo như Tết nhưng sẽ dành trọn tình yêu chân thành và duy nhất cho tôi. Thế mà mãi chẳng thấy đâu. Tết muốn tôi ở vậy cả đời với Tết sao? Yêu hay không yêu thì nói một lời đi chứ! Cứ mãi làm tôi nặng lòng hoài ư? Mỗi lần tôi than thở như thế, Tết lại im lặng, không phải sự im lặng của thờ ơ vô tâm mà là im lặng một cách bình thản. Tết cho rằng hãy cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên nhất, điều gì đến thì chắc chắn sẽ đến có muốn ngăn cản cũng không được, còn không đến thì có van nài cũng chẳng thấy đâu. Thái độ phũ phàng của Tết như một cú tát vào mặt tôi. Tôi biết Tết vốn thẳng thắn và thật thà, nên bản chất bên trong như thế nào thì đều thể hiện tất tần tật ra bên ngoài như thế ấy. Làm sao tôi nỡ trách Tết đây? Nhất là khi năm nay Tết đang bị bệnh nữa, một căn bệnh lạ mang tên Covid 19. Nhìn Tết vật vã chống chọi với bệnh từng ngày mà lòng tôi đau buốt. Tôi biết Tết u sầu lắm nhưng vẫn gắng mang dáng vẻ mạnh mẽ, tươi tỉnh và nét mặt rạng ngời, để đem đến cho tôi và mọi người một năm mới bình an cùng nhiều niềm vui nhất có thể. Bên cạnh những món quà đặc trưng như thông lệ, còn có những chiếc khẩu trang mà Tết bắt buộc tôi phải đeo thường xuyên hằng ngày. Là Tết sợ lây bệnh cho tôi, là Tết lo lắng và bảo vệ cho sức khỏe của tôi. Tết luôn luôn nghĩ đến người khác trước bản thân mình, và quan tâm người khác hơn chính mình. An tâm nha Tết, tôi sẽ cùng Tết chiến đấu đến cùng với dịch bệnh, để tương lai chúng ta trở thành một màu xanh. Tôi sẽ không bao giờ rời xa Tết, như cái cách mà Tết đã luôn bên cạnh tôi vậy. Dẫu đôi khi giận hờn vu vơ, nhưng tôi thương Tết là điều chưa từng thay đổi. Đó đã trở thành tình thân, vì Tết chính là người nhà! Tp. HCM - Tân Sửu - 26.02.2021.
@Linh Yumi: Hi, cảm ơn bạn nha. Ai cũng vương vấn tuổi đôi mươi ấy cả bạn ơi. Thế nên, các bạn nào còn trong độ tuổi đôi mươi thì hãy trân trọng và sống hết mình với nó nhé!