Vương Tuấn Khải chia sẻ: "Bài hát này, là một lần chia sẻ nội tâm, dành tặng cho những người đêm khuya chưa ngủ Muốn biết mọi người liệu từng có trải nghiệm thế này: Đêm tối tắt đèn, lướt xong điện thoại, nằm trên giường nhưng lại tỉnh táo khác thường. Đầu óc vẫn cứ suy nghĩ những việc linh tinh, vừa đứt đoạn, lại phân tán. Sẽ đột nhiên nhớ đến những việc vẫn chưa làm, lưu trong sổ ghi chép. Cũng sẽ đột nhiên ập đến một cảm giác, theo dòng cảm xúc đó là bắt đầu dò xét chính mình, những điều trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Không ngừng đối thoại với bản thân, những suy nghĩ lúc này, không cách nào dùng từ ngữ đặc biệt để biểu đạt. Tôi trong mắt mình và trong mắt người khác, đều là tôi, vô số cái tôi, trở thành chúng ta, thế là chúng ta những người không ngủ được bắt đầu chờ đợi, có vài người chờ ngủ đi, có vài người thì đang chờ trời sáng. Tôi muốn thông qua ca khúc này, ghi lại cảm xúc trò chuyện với chính mình trong đêm tối, chia sẻ cho mọi người. Vì tôi là tôi, tôi nghĩ tôi cũng là bạn; là mỗi một người tỉnh giấc cô độc nhưng không lẻ loi trong thành phố này." Lời bài hát: Lạc lối, sao kia rơi nhẹ bên gối Bầu bạn cùng tôi, trải qua từng giấc mơ thêm kì diệu Lạc vào đảo xa giữa biển lớn Cả thành phố khuất sau màn mây Chẳng nghe chẳng thấy, thật an nhiên Lặng lẽ tan dần biến mất tuyết trắng thuở xưa Thân nhiệt thấp dần lạnh giá, tắt ánh đèn Màn đêm bất tận bủa vây Hơi lạnh tan vào bình minh Thật cố chấp hướng tới đích mơ hồ phía trước Cùng người gặp gỡ, cùng người thân thiết Mà người chẳng hiểu thấu nỗi lòng tôi Là ai chờ mong là ai thắc mắc Được mất luôn luôn đồng hành Nhiều khi giấu vui riêng mình Dù lạc lõng vẫn không nhận Chẳng cần thiết phải khổ đau Chỉ tự mình giải quyết Hiện thực đan xen với mộng thực tế quá Càng khao khát trốn thoát khỏi mọi thứ ấy Bình minh đã thắp sáng vậy mà tôi còn mơ sao? Lạc lối, sao kia rơi nhẹ bên gối Bầu bạn cùng tôi, trải qua từng giấc mơ thêm kì diệu Lạc vào đảo xa giữa biển lớn Cả thành phố khuất sau màn mây Chẳng nghe chẳng/ thấy, thật an nhiên Lặng lẽ tan dần biến mất tuyết trắng thuở xưa Thân nhiệt thấp dần lạnh giá, tắt ánh đèn Màn đêm bất tận bủa vây Hơi lạnh tan vào bình minh Thật cố chấp hướng tới cửa chẳng nhìn rõ hình Đợi chờ thật viển vông, chúng tôi thật ngốc Thanh xuân vụt qua thật sự đầy tàn nhẫn mà.. Ngoảnh đầu xem chặng đường dài đã qua thật tốt đẹp Bạn và tôi vốn chẳng hề sai khác Bạn và tôi đã đồng hành cùng nhau Từng người đều có những con đường riêng Là ai chờ mong là ai thắc mắc Được mất luôn luôn song hành Nhiều khi giấu vui riêng mình Dù lạc lõng vẫn không nhận Chẳng cần thiết phải khổ đau Chỉ tự mình giải quyết Hiện thực đan xen với mộng thực tế quá Càng khao khát trốn thoát khỏi mọi thứ ấy Bình minh đã thắp sáng vậy mà tôi còn mơ sao?